Vay nóng Tinvay

Truyện:Truy Tìm Ký Ức - Chương 01

Truy Tìm Ký Ức
Trọn bộ 71 chương
Chương 01
Người đẹp cảnh sát
0.00
(0 votes)


Chương (1-71)

Siêu sale Lazada


Lúc mặt trời lên cao, mặt sông được phủ một lớp ánh sáng nhàn nhạt. Phía xa xa, những con tàu và xà lan chạy đi chạy lại dưới thân cầu. Sương mù từ từ tan biến, trên không trung, một đàn chim bay vụt qua, thành phố dần lộ ra đường nét, như con thú khổng lồ trỗi mình trong ánh ban mai.

Tháng Tám ở thành phố Giang là thời điểm nóng bức của mùa hè. Bạch Cẩm Hi cảm thấy mình đang ở nơi nóng nhất trong thành phố bởi cô bị “nướng” trong chiếc xe cóc thô sơ ngột ngạt đỗ ở ngõ sau hộp đêm Tố Sắc suốt một ngày trời.

Cô bực bội vuốt mái tóc nhơm nhớp mồ hôi, không cho chúng dính vào cổ. Châu Tiểu Triện ngồi bên cạnh nhìn cô bằng ánh mắt không tán thành: “Đã không tiện thì đừng để tóc dài nữa. Lão đại, việc gì chị phải cố chấp với chuyện cỏn con vô vị này như thế?”.

Bạch Cẩm Hi không trả lời, chỉ nở nụ cười nhàn nhạt. Cô nghĩ bụng: Cậu mới cố chấp thì có! Tốt xấu gì chị đây cũng là hoa khôi của chi cục, từng được lên truyền hình. Hình tượng rất quan trọng, cậu thì hiểu cái gì chứ.

Hai người đều lặng thinh, tiếp tục đổ mồ hôi, chịu đựng nóng bức, ở nguyên một chỗ tiến hành công tác mai phục.

Hành động truy quét các tụ điểm tệ nạn lần này là do Sở Công an thành phố thống nhất chỉ đạo, triển khai trong phạm vi toàn thành phố. Bạch Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện tuy là cảnh sát hình sự nhưng đồn Quan Hồ nơi bọn họ công tác chỉ là một đơn vị nhỏ, nhân sự chưa tới ba mươi người, do đó mỗi khi có chiến dịch lớn, tất cả mọi người đều phải tham gia. Hôm nay, bọn họ phụ trách bao vây một hộp đêm bị nghi ngờ tồn tại các hoạt động mại dâm, cờ bạc và sử dụng ma túy.

Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc trời tối. Đường phố bật đèn sáng trưng, không khí cuối cùng cũng dịu đi đôi chút, thoang thoảng trong đó là một mùi hương không rõ ràng.

Có hai cô gái từ trong ngõ đi ra. Họ đều có gương mặt xinh đẹp, mặc quần ngắn có dây đeo, để lộ cặp đùi thon thả, nhìn rất bắt mắt. Châu Tiểu Triện không nhịn được, cảm thán một câu: “Chị thử nói xem, phụ nữ các chị mùa hè mặc ít như vậy làm gì chứ? Mọi người không biết bây giờ là thời kỳ xảy ra nhiều vụ cướp giật, xâm hại tình dục hay sao? Đều do mấy cặp giò đó gây họa cả!”.

Không thấy Bạch Cẩm Hi đáp lời, cậu ta ngoảnh đầu, bắt gặp cô đang soi cửa kính xe ô tô, vuốt tóc mái, hất cằm ngắm nghía. Không cần nghĩ cũng biết cô đang so sánh điều gì, Châu Tiểu Triện mở miệng hỏi: “Bà chị có thể đừng đỏm dáng như vậy được không?”.

Bạch Cẩm Hi: “Không!”.

“Bó tay với bà chị!”

Đúng lúc này, máy bộ đàm vốn im lìm từ sáng đến giờ cuối cùng cũng truyền đến giọng nói sang sảng của một người đàn ông trung niên: “Các tổ chú ý! Tôi là Đồn trưởng. Năm phút sau triển khai hành động! Mọi người hãy phát huy tinh thần, để các đồng chí trên Cục nhìn thấy phong thái của đồn Quan Hồ chúng ta. Ai không làm được việc hoặc gây trở ngại, tôi sẽ trừ tiền thưởng tháng sau của người đó. Over!”.

Bình thường, Bạch Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện rất hay nhại lời Đồn trưởng để pha trò nhưng vào thời điểm then chốt này, bọn họ đều tỏ ra nghiêm túc, nhìn đồng hồ, kiểm tra dùi cui và còng tay, nhẩm đếm ngược thời gian.

Hành động bắt đầu.

Đồn trưởng vừa hạ lệnh, hơn mười cảnh sát từ bốn phương tám hướng túa ra, trong giây lát đã bao vây kín hộp đêm. Bạch Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện hành động nhanh nhất. Những người khác vừa mới xông vào đại sảnh, bọn họ đã vượt qua sự ngăn cản của mấy nhân viên bảo vệ, nhảy vào quầy bar, ấn người Gi đốc đang định gọi điện báo tin xuống bàn.

Hiện trường lập tức được khống chế. Âm nhạc trong đại sảnh im bặt, các cô tiếp viên đứng túm tụm một chỗ, sắc mặt ai nấy tái mét, đám khách đưa mắt nhìn nhau.

Bạch Cẩm Hi không có hứng thú với những “con cá nhỏ” này. Cô cùng Châu Tiểu Triện nhanh chóng xông lên tầng hai, bắt đầu kiểm tra đột xuất từng phòng.

Sau khi kiểm tra, ba phòng có hoạt động mại dâm, một phòng tiêm chích ma túy, Bạch Cẩm Hi phát hiện ra điều bất thường. Trong những phòng khác, các cô tiếp viên, khách làng chơi, con nghiện nghe tin dữ liền chạy hết ra ngoài, khiến hành lang trở nên hỗn loạn. Chỉ có căn phòng ở trong cùng từ đầu đến cuối vẫn khép cửa, yên tĩnh như không có người.

Khi rón rén tiến lại gần, áp tai vào cánh cửa, Bạch Cẩm Hi chợt nghe thấy giai điệu mang màu sắc ma mị, biến hóa và xao động ở trong phòng.

Đó là bài Hunger, ca khúc chủ đề của bộ phim điện ảnh Chiến dịch diều hâu.

Khe cửa còn tỏa ra mùi cafe xen lẫn mùi thuốc lá. Mùi cafe thơm nồng, không phải loại hòa tan của hộp đêm, mà là loại phin xay tại chỗ. Mùi thuốc cũng nồng nặc, chứng tỏ ai đó đã hút rất nhiều ở trong căn phòng kín.

Bạch Cẩm Hi rút dây dùi cui từ thắt lưng, đập đập trong tay một cách thành thạo, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng. Vì mặc trang phục cảnh sát nên bộ dạng của cô lúc này vừa xinh đẹp vừa oai phong, khiến đám khách làng chơi bị bắt giữ trên hành lang không thể rời mắt.

Châu Tiểu Triện đi theo sau cô, hắng giọng hỏi: “Lão đại, phá cửa vào chứ?”.

“Việc gì phải tốn công sức như vậy?” Bạch Cẩm Hi rút chìa khóa vừa lấy được ở quầy bar ra mở cửa.

Một tiếng “tách” vang lên, Bạch Cẩm Hi mở hé cánh cửa, đứng nép mình chuẩn bị xông vào bên trong. Nhưng cô chưa kịp có hành động tiếp theo, giọng nói đầy kích động của Châu Tiểu Triện ở sau lưng đã truyền tới: “Không được động đậy! Cảnh sát đây!”.

Bạch Cẩm Hi thật sự muốn đạp cho cậu ta một cái. Người tinh mắt đều nhìn ra căn phòng này có vấn đề, nhiều khả năng là nơi ẩn nấp của một tên trùm lớn cũng không biết chừng. Cũng có thể đối phương đã chuẩn bị sẵn vũ khí, hai bên sẽ xảy ra một cuộc đối đầu căng thẳng. Sắp đến thời khắc lập công, ai ngờ Châu Tiểu Triện lại đánh động đối phương, thế này còn đâu là cơ hôi tốt?

Cưỡi hổ khó xuống, Bạch Cẩm Hi đành vung cây dùi cui, hét lớn: “Cảnh sát đây! Cấm động đậy!”

Cửa phòng mở toang.

Một người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám đứng giữa phòng kinh ngạc nhìn bọn họ. Cô ta khoảng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, dung nhan xinh đẹp, ánh mắt trong trẻo, nhưng trên vùng trán cũng lộ rõ vẻ phong trần.

Bạch Cẩm Hi nhanh chóng đưa mắt quanh căn phòng, phát hiện nơi này chẳng khác nào chốn bồng lai tiên cảnh.

Căn phòng này có thể được coi là một không gian cổ xưa vô cùng trang nhã, tĩnh mịch. Bên cạnh song cửa sổ màu trắng là một chậu hoa lan đang nở rộ. Bên cạnh giường bằng gỗ sưa treo hai chiếc đèn lưu ly tám góc, cả căn phòng giống như chìm trong ánh sáng mông lung cổ kính. Ngoài ra, còn một tấm bình phong bằng gỗ lim rất lớn, trên vẽ một con sông lớn và những vì tinh tú nhật nguyệt.

Châu Tiểu Triện dường như bị chấn động bởi cảnh tượng trước mắt, nhất thời lặng thinh.

Bạch Cẩm Hi ra hiệu cho cậu ta đưa cô gái ra khỏi phòng, còn mình quan sát đằng sau tấm bình phong.

Nơi đó có một người đàn ông đang ngồi.

Tấm bình phong che mất một nửa thân hình của người đàn ông, Bạch Cẩm Hi nhìn qua khe hở, thấy anh ta mặc áo sơ mi đen tuyền, hai chân vắt chéo, tay đặt trên đầu gối. Mùi cafe và thuốc lá chính là từ phía anh ta bay ra ngoài.

Lúc này, cô gái kia né tránh bàn tay của Châu Tiểu Triện, sốt ruột mở miệng: “Đồng chí cảnh sát, chúng tôi chỉ đang uống trà trò chuyện, không làm việc gì khác!”.

Bạch Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện đều hướng ánh mắt về phía cô ta.

Không đợi Bạch Cẩm Hi lên tiếng, Châu Tiểu Triện đã nghiêm trọng: “Cảnh sát đang phá án, miễn nói nhiều! Cô mau theo tôi ra ngoài!”.

Ai ngờ cô gái kia không chịu, quay sang Bạch Cẩm Hi: “Anh chị có quyền phá án, chúng tôi cũng có quyền riêng tư. Chúng tôi không làm chuyện phạm pháp, anh chị… anh chị không thể quấy rầy”.

Bạch Cẩm Hi mỉm cười nhìn cô ta. Người phụ nữ này cũng thú vị thật đấy.

Cô gái tên Tư Tư tiếp tục bảo vệ người đàn ông ngồi sau tấm bình phong: “Chúng tôi thật sự không làm gì, anh chị…”.

Châu Tiểu Triện hơi đau đầu. Làm cảnh sát lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cậu ta gặp một cô tiếp viên yêu cầu cảnh sát đừng làm phiền khách làng chơi của mình.

Bạch Cẩm Hi cười cười, gật đầu với Tư Tư, sau đó quay sang người đồng nghiệp, cất giọng lạnh lùng và dứt khoát: “Đưa ra ngoài! Còn lôi thôi nữa thì còng tay cô ta lại!”.

Tư Tư không ngờ một nữ cảnh sát nhìn có vẻ dịu dàng xinh đẹp lại làm việc nhanh gọn và thô lỗ như vậy. Cô ta tròn mắt kinh ngạc, nhưng cũng không dám mở miệng, chỉ liếc về phía tấm bình phong bằng ánh mắt lo lắng rồi bị Châu Tiểu Triện đưa ra ngoài.

Sau đó, Châu Tiểu Triện nhanh chóng quay lại, thuận tay đóng cửa. Hai người cùng quan sát người đàn ông ở sau tấm bình phong.

Bạch Cẩm hi cất cao giọng: “Anh hãy ra ngoài ngay. Mời anh về đồn lấy lời khai, nếu không phạm pháp, chúng tôi sẽ không đổ oan cho anh”.

Châu Tiểu Triện nghi hoặc liếc cô một cái. Với tính cách bộc trực của Bạch Cẩm Hi, bình thường, cô đã xông ra sau bình phong, lôi người đàn ông kia ra ngoài từ lâu. Hôm nay, cô tự dưng tỏ thái độ nhẫn nại, còn giải thích với đối phương nữa.

Thật ra, Bạch Cẩm Hi đã sớm có phán đoán. Qua vẻ mặt của Tư Tư, có thể thấy họ đúng là không làm chuyện phạm pháp. Nhưng một người đàn ông giấu mình ở chốn nhơ bẩn này, chắc cũng chẳng tử tế gì. Không biết họ đang làm gì? Lẽ nào đúng như người phụ nữ vừa rồi nói, chỉ đắp chăn nói chuyện thuần khiết thôi sao?

Thế là Bạch Cẩm Hi nổi lòng hiếu kỳ. Trực giác báo cho cô biết, người đàn ông này chắc chắn có vấn đề. Vì vậy, cô mới nhẫn nại thăm dò một phen.

Sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi, người đàn ông cuối cùng cũng mở miệng. Tuy nhiên, Bạch Cẩm Hi không thể ngờ, anh ta lại dùng ngữ khí như vậy trả lời cô.

Giọng nói trầm thấp thể hiện sự lạnh nhạt, không vui và cao ngạo vang lên: “Hai người ở chi cục nào?”.

Bạch Cẩm Hi ngây ra. Châu Tiểu Triện đứng sau lập tức trả lời mà không suy nghĩ: “Chúng tôi đến từ đồn cảnh sát Quan Hồ”.

Bạch Cẩm Hi hết nói nổi. Cô thật sự muốn dùng ánh mắt giết chết cậu ta. Bây giờ tình hình vẫn chưa rõ ràng, cậu ta thành thật như vậy làm gì chứ?

Trước ánh mắt hung dữ của Bạch Cẩm Hi, Châu Tiểu Triện mới có phản ứng. Việc gì cậu ta phải khai báo với đối tượng bị tình nghi là khách làng chơi? Hơn nữa còn là phản xạ có điều kiện như báo cáo với cấp trên? Cậu ta gãi đầu, ngoan ngoãn ngậm miệng.

Bạch Cẩm Hi đã mất hết kiên nhẫn. Nhưng vừa định đi vào trong, bộ đàm ở thắt lưng cô đột nhiên reo vang.

“Khụ khụ… Tiểu Bạch đấy à?”

Bạch Cẩm Hi: “Đồn trưởng!”

Ngữ khí của Đồn trưởng trở nên vô cùng nghiêm nghị: “Cô và Tiểu Triện hãy lập tức rời khỏi căn phòng đó. Cô không được động đến người ta, cũng không được phép hỏi bất cứ điều gì”.

Bạch Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện cùng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn tấm bình phong.

Không được động đến người? Không được phép truy vấn?

Giây tiếp theo, hai người đành đi ra ngoài. Bạch Cẩm Hi không nhịn được, lại quay đầu, phát hiện người đàn ông kia đã đứng dậy.

Ánh đèn từ ngoài cửa sổ hắt vào khiến bóng của người đàn ông đổ dài trên tấm bình phong. Trong căn phòng đầy phong vị cổ xưa, hình bóng đó toát ra vẻ yên tĩnh và cô độc.

Sau khi lái xe rời hộp đêm, Châu Tiểu Triện hỏi: “Lão đại, gã ở trong căn phòng đó không biết là nhân vật thế nào nhỉ?”.

Bạch Cẩm Hi đáp: “Điều này còn phải hỏi sao? Chỉ có hai khả năng: Một là cảnh sát nằm vùng, hai là nhân vật mà Đồn trưởng không thể đắc tội”.

Châu Tiểu Triện bừng tỉnh, lại nói: “Chúng ta có cần đi hỏi Đồn trưởng không?”.

“Không cần!” Bạch Cẩm Hi trả lời dứt khoát: “Đồn trưởng tỏ ra bí mật như vậy, chúng ta có hỏi cũng vô ích. Khi nào muốn nói, ông ấy tự nhiên sẽ tiết lộ”.

Châu Tiểu Triện “vâng” một tiếng, vài giây sau lại mở miệng: “Em cảm thấy người đó hơi giống xã hội đen. Không biết anh ta là xã hội đen thật hay cảnh sát nằm vùng nữa?”.

Bạch Cẩm Hi lặng thinh. Xã hội đen hay cảnh sát nằm vùng ư?

Khí chất của người đó có vẻ giống, dù yên tĩnh nhưng khó che giấu sự ngông cuồng, trong xa cách lại toát ra vẻ khiêu khích.

Tóm lại là không giống người tử tế.

Người ở hộp đêm nhanh chóng bị áp giải về đồn cảnh sát, ngoài cửa bị niêm phong. Cảnh tượng này thu hút sự chú ý của vô số người qua đường, bên ngoài trở nên rất lộn xộn mất trật tự.

Tư Tư là cô tiếp viên duy nhất ở lại an toàn. Tất nhiên cô ta biết, sở dĩ mình gặp may là nhờ người đàn ông ở trong phòng.

Đợi cảnh sát rút đi hết, cô ta âm thầm quay về căn phòng đó. Người đàn ông đang ngồi ở ban công uống cafe, ngắm nhìn đường phố lấp lánh ánh đèn. Vẻ mặt của anh lẫn vào sắc đêm nên rất mơ hồ, một cánh tay buông thõng bên thành ghế, ngón tay kẹp điếu thuốc lá. Chiếc gạt tàn ở bên cạnh đã đầy tàn thuốc.

Tư Tư vô thức không dám tiến lại quá gần người đàn ông ấy. Cô ta kéo chiếc ghế ngồi bên cạnh, cất giọng đầy quan tâm: “Hai cảnh sát đó không gây khó dễ gì cho anh chứ?”.

Người đàn ông mỉm cười: “Không”.

Tư Tư thở phào nhẹ nhõm: “Cô gái hôm nay đến đây khá nổi tiếng, là hoa khôi của ngành cảnh sát, nghe nói khả năng phá án cũng rất lợi hại. Em còn lo cô ta không tha cho anh”.

Người đàn ông hít một hơi thuốc, không tiếp lời.

Tư Tư ngẫm nghĩ một lát rồi lại nói: “Có điều cô gái đó rất xinh đẹp, vừa xinh đẹp lại vừa giỏi giang”.

Người đàn ông búng tàn thuốc, thờ ơ đáp: “Trong cuộc đời này, tôi ghét nhất là nữ cảnh sát”.

Sáu giờ sáng, Bạch Cẩm Hi tỉnh giấc.

Trước mắt cô là trần nhà cũ kỹ màu xám trắng, chiếc quạt điện kêu ù ù ở góc tường. Mấy đồ gia dụng cũ có màu sắc ấm áp được tắm trong ánh ban mai. Trên bệ cửa sổ đặt một chậu sen Quan Âm nhỏ, cánh hoa xanh biếc như phỉ thúy lặng lẽ nở rộ.

Bạch Cẩm Hi giơ tay bóp trán, để bản thân tỉnh táo một chút, sau đó ngồi dậy.

Cô nghiện thuốc lá nhưng lại hay lo lắng hàm răng và đầu ngón tay bị ố vàng sẽ không xinh đẹp. Đấu tranh tư tưởng một lúc, Bạch Cẩm Hi mới rút một điếu từ hộp thuốc ở trên bàn, ngồi bên giường nhả khói mù mịt.

Một ngày mới lại bắt đầu.

Bạch Cẩm Hi sống một mình ở khu dân cư lâu đời, bên dưới toàn là hàng ăn sáng nóng hổi. Cô mua một bát phở, ngồi ăn ở bên đường. Mấy ông bà lão hàng xóm đi qua đi lại đều vui vẻ hỏi thăm cô. Có người còn nhét vào tay cô hai chiếc bánh bao nhân thịt.

Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông, giọng nói trách móc của Châu Tiểu Triện ở đầu kia truyền tới: “Lão đại, chị đến đâu rồi? Không phải chị lại quên nhiệm vụ của ngày hôm nay đấy chứ?”.

Bạch Cẩm Hi mù mờ, nhưng ngữ khí vẫn điềm nhiên như thường: “Tôi không quên, cậu đang ở đâu?”.

“Em đã đến cổng trường tiểu học số hai Quan Hồ rồi. ”

Bạch Cẩm Hi giơ tay vẫy taxi: “Tôi sẽ đến ngay”.

Tính cách của cô về cơ bản có chút lơ mơ, thường quên trước quên sau, được cái khi đối mặt với những việc quan trọng cô chưa bao giờ quên.

Đến cổng trường tiểu học, nhìn thấy Châu Tiểu Triện trong bộ cảnh phục phẳng lì, tóc chải ngược, xịt gôm bóng loáng, Bạch Cẩm Hi không nhịn được cười.

Trong hội trường của trường tiểu học, những “bông hoa của Tổ quốc” tỏ ra rất hào hứng với hai vị cảnh sát có mặt ngày hôm nay để bồi dưỡng kiến thức về trật tự trị an cho chúng. Chúng tíu tít vây quanh hai người, hỏi đông hỏi tây. Các thầy cô mỉm cười đứng ở vòng ngoài, bầu không khí cực kỳ náo nhiệt.

Một cậu học sinh hỏi Châu Tiểu Triện: “Chú cảnh sát, chú đã bao giờ nổ súng bắn chết kẻ xấu chưa ạ?”.

Vấn đề này tương đối hấp dẫn, tất cả học sinh đều chờ đợi với vẻ mặt hiếu kỳ.

Châu Tiểu Triện xoa đầu cậu bé, lên tiếng đính chính: “Phải gọi là anh mới đúng”.

“Anh…”

Châu Tiểu Triện ngẩng đầu, đảo mắt một vòng mới cất giọng nghiêm túc: “Tất nhiên, anh đã từng bắt giữ rất nhiều kẻ xấu”.

Tiếng vỗ tay vang lên, trước ánh mắt sùng bái của bọn trẻ, Châu Tiểu Triện dương dương tự đắc. Bạch Cẩm Hi ở bên cạnh nhếch miệng chế giễu, vẻ mặt của cô như muốn nói: Cậu cũng biết lảng tránh vấn đề thật đấy. Từ trước đến nay, cậu đã nổ súng bao giờ đâu?

Châu Tiểu Triện bình tĩnh liếc cô một cái, ý là: Chỉ được cái chó chê mèo lắm lông, chẳng phải súng của chị cũng phủ một lớp bụi dày rồi hay sao?

Mấy năm nay, thành phố Giang không có vụ án lớn. Tuy Bạch Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện từng phá mấy vụ cưỡng hiếp, giết người nhưng tội phạm đều thuộc loại xoàng xĩnh, để lại vô số manh mối và chứng cứ ở hiện trường nên chỉ cần trực tiếp mai phục bắt người chứ không cần dùng đến súng ống. Thậm chí, Châu Tiểu Triện còn có dự cảm, cho đến hết đời, cậu ta cũng không có cơ hội nổ súng như mấy cảnh sát hình sự lớn tuổi trong Cục.

Lúc này, một bé gái hỏi Bạch Cẩm Hi: “Chị ơi! Có phải làm cảnh sát sẽ xinh đẹp như chị không ạ?”.

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cô. Cô hơi ngây ra, sau đó mỉm cười, ngồi xổm trước mặt bé gái, trả lời nghiêm túc: “Đúng vậy. Các bạn nhỏ có mặt ở đây đều rất xinh, mặc cảnh phục chắc chắn sẽ đẹp hơn chị”.

Buổi chiều, hai người rời khỏi trường tiểu học. Châu Tiểu Triện vừa lái xe vừa cảm thán: “Lão đại, vừa rồi em chỉ sợ chị nói thật: Các bạn nhỏ hôm nay chẳng đẹp gì cả”.

Bạch Cẩm Hi im lặng trong giây lát, mỉm cười: “Làm gì có chuyện đó? Tâm hồn trẻ thơ là thứ thuần khiết nhất trên thế giới này, sao tôi có thể nhẫn tâm khiến chúng buồn?”.

Châu Tiểu Triện không khỏi ngạc nhiên.

Nhiều khi, cậu ta cảm thấy con người lão đại rất mâu thuẫn. Bình thường, cô vừa mạnh mẽ vừa thô lỗ, tật xấu cả đống, lại đỏm dáng nữa. Nhưng thỉnh thoảng, cô lại bật ra một hai câu dịu dàng đến tận xương tủy.

Trong vẻ dịu dàng cũng chất chứa nỗi niềm khiến trái tim bạn bất giác thổn thức.

Bạch Cẩm Hi im lặng một lúc, lại bắt đầu thèm thuốc. Cô chợt nhớ đến mùi khói thuốc ngày hôm qua ngửi được.

Mùi đó vừa mát lạnh vừa nồng nặc, pha lẫn mùi cafe thơm phức, để lại ấn tượng sâu sắc cho cô.

Bạch Cẩm Hi đảo tròng mắt rồi quay sang Châu Tiểu Triện: “Đến hộp đêm Tố Sắc”.

Châu Tiểu Triện hơi ngây ra, lập tức lộ vẻ khó xử: “Đến đó làm gì hả chị? Đồn trưởng không cho phép chúng ta động đến người đàn ông đó”.

“Đi nhanh lên!”

Cậu ta liền ngậm miệng.

Tại sao Bạch Cẩm Hi phải đi tìm hiểu tình hình? Tất cả là do bản năng thôi thúc. Đây là địa bàn của cô. Nơi này xuất hiện một nhân vật không rõ là địch hay bạn nên kiểu gì cô cũng phải làm rõ lai lịch của anh ta.

Hộp đêm đèn điện rực rỡ ngày nào giờ trở nên hoang tàn vắng lạnh, bên trong tối om. Bạch Cẩm Hi vẫn giữ chìa khóa ngày hôm qua lấy được, hai người dễ dàng đột nhập vào bên trong.

Đại sảnh tầng một ngổn ngang, các gian phòng ở tầng hai vắng lặng, không một bóng người. Bạch Cẩm Hi bảo Châu Tiểu Triện đứng canh chừng ở cầu thang, còn mình đi tới căn phòng đó.

Cô nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, bên trong vẫn giống y ngày hôm qua: tấm bình phong trang nghiêm, chậu hoa lan thanh tịnh. Cảnh vật cổ kính mơ hồ như giấc mộng.

Lúc này, ngoài trời đã tối mịt, căn phòng tối mờ mờ. Cô rón rén đi vào, thuận tay khép cửa.

Trong phòng không có ai. Dựa vào bản năng của người cảnh sát đã được tôi luyện nhiều năm, cô có thể xác định điều này, nên cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cô bật đèn pin, bắt đầu kiểm tra căn phòng.

Trên chiếc giường gỗ lim có áo khoác đàn ông, Bạch Cẩm Hi nhẹ nhàng đi tới, lục túi áo nhưng chẳng thu hoạch được gì. Cô đặt áo về chỗ cũ, đi tới bàn uống trà, cầm bao thuốc lên ngửi ngửi. Mùi vị rất tuyệt, là loại cao cấp, đáng tiếc quá đắt so với mức lương của nghề cảnh sát hình sự nên cô không nỡ mua.

Bạch Cẩm Hi luyến tiếc đặt bao thuốc về chỗ cũ. Nhìn thấy gạt tàn đầy mẩu thuốc ở gần đó, mắt cô sáng lên. Cô đeo găng tay, cầm một mẩu thuốc bỏ vào túi đựng vật chứng. Có DNA, cô không tin không tìm ra lai lịch người đàn ông đó.

Nhưng ở giây tiếp theo, Bạch Cẩm Hi lập tức dừng động tác. Bởi cô đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh ập đến từ sau lưng.

Có lẽ do không khí trong căn phòng thay đổi, hoặc giả do tiếng động không dễ phát giác hay xuất phát từ linh cảm, trong đầu cô nảy sinh một ý nghĩ mãnh liệt: Đằng sau có người.

Người đó lặng lẽ đứng ở một góc. Có lẽ từ lúc cô đột nhập vào căn phòng, đối phương đã ẩn nấp ở đó, âm thầm quan sát cô.

Bạch Cẩm Hi chỉ cảm thấy từng sợi lông trên người dựng ngược. Không còn nghi ngờ gì nữa, cô đã gặp phải một nhân vật đáng gờm, khả năng phản trinh sát còn giỏi hơn cô… Ngay sau đó, cô đột nhiên cảm thấy một luồng khí ngày càng tiến lại gần, đồng thời là tiếng bước chân rất nhẹ, và một cơn gió ập đến.

Phát hiện ra sự bất thường của cô, đối phương liền ra tay trước.

Biết không kịp xoay người, Bạch Cẩm Hi lập tức ném đồ trong tay, sau đó túm cánh tay đối phương, định vật anh ta xuống.

“Hừ…” Một tiếng cười khẽ vang lên trong bóng tối. Bạch Cẩm Hi thầm kêu một tiếng không xong. Tiếp theo, cô liền cảm thấy một sức mạnh to lớn ập đến, bị đối phương thuận thế vặn ngược cánh tay.

Bạch Cẩm Hi đứng không vững, ngã xuống chiếc giường phía trước. Nhưng cô không hề do dự, giơ chân đá vào đầu gối của người đàn ông. Người đàn ông hoàn toàn không ngờ cô có thể tấn công ở góc độ khó, trong tình trạng thân thể mất thăng bằng như vậy. Anh ta “hừm” một tiếng kêu đau, thân hình nghiêng sang một bên.

Bạch Cẩm Hi mừng rỡ trong lòng.

Nhưng ngay sau đó…

Cô cảm nhận được thân thể ấm nóng của người đàn ông đổ xuống người mình.

Buổi đêm tĩnh mịch, trong phòng tối lờ mờ. Ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu rộn rã, vang lên rõ ràng.

Bạch Cẩm Hi nằm thẳng trên giường. Tuy cả hai cùng ngã xuống nhưng cô không hề chiếm thế thượng phong. Ngược lại, hai tay cô bị người đàn ông khóa chặt, thân thể cũng bị anh ta khống chế, nhất thời không thể động đậy.

Hô hấp của Bạch Cẩm Hi dần trở nên gấp gáp.

Mùa hè mặc đồ mỏng, cô lại chỉ mặc áo ngắn tay nên có thể cảm nhận rõ ràng cơ bắp trên cánh tay người đàn ông tiếp xúc với da thịt mình. Ngón tay đầy sức mạnh, hơi man mát của đối phương nắm chặt cổ tay cô. Thắt lưng anh ta dính vào người cô, chân cũng đè lên đùi cô. Cô cảm nhận được trọng lượng, nhiệt độ cơ thể của người đàn ông, cũng như mùi thuốc lá thoang thoảng thuộc về anh ta.

Gương mặt anh ta ở ngay phía trên, cách cô chưa đầy mười lăm centimét. Vì trời tối nên cô chỉ nhìn thấy đường nét mơ hồ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén đang nhìn cô chăm chú. Ngoài ra, hơi thở nóng hổi của anh ta cũng không kiêng dè, phả vào mặt cô.

Bạch Cẩm Hi đỏ mặt, gầm lên: “Buông ra!”.

Người đàn ông không đếm xỉa đến cô, tay phải vung lên, đột nhiên xuất hiện một con dao nhỏ sáng loáng.

Bạch Cẩm Hi lạnh toát sống lưng. Giây tiếp theo, con dao đó đã kề vào cổ cô. Cùng với lưỡi dao sắc lạnh là ánh mắt thâm trầm bức người khiến cô không thở nổi.

“Tại sao lại điều tra tôi?” Người đàn ông hỏi.

Cổ hơi nhói đau, Bạch Cẩm Hi nuốt nước bọt, cất giọng trong trẻo: “Do tò mò, cũng là trách nhiệm công việc. Nơi này là khu vực do tôi quản lý, anh thần bí như vậy, không làm rõ sao tôi có thể yên tâm?”.

Sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi, người đàn ông nhếch mép: “Lý do không thuyết phục chút nào”.

Năm phút sau.

Đây chắc chắn là thời khắc nhục nhã nhất trong cuộc đời làm cảnh sát của Bạch Cẩm Hi.

Cô bị người đàn ông dùng sợi dây nilon trói chặt tay vào ghế. Còn anh ta ngồi ở sofa cách cô khoảng một mét, dáng vẻ vẫn ung dung bình tĩnh.

Bạch Cẩm Hi cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng, bộ não thầm tính toán: Hiệu quả cách âm của căn phòng cao cấp này phải nói là quá tốt. Cô và người đàn ông kia vật lộn trong phòng, Châu Tiểu Triện ở bên ngoài cũng không hề hay biết. Châu Tiểu Triện đúng là tên ngốc, cô mãi vẫn không ra ngoài mà cậu ta cũng chẳng biết vào ngó một cái…

Bạch Cẩm Hi ngẩng đầu, quan sát người đàn ông trước mặt.

Ánh sáng lờ mờ, lần này cô đã có thể nhìn thấy đối phương. Anh ta mặc áo sơ mi đơn giản màu sẫm, thân hình cao lớn nổi bật. Tuy nhiên, gương mặt anh ta vẫn mơ hồ trong bóng tối.

Thoạt nhìn là có thể đoán ra, đây là nhân vật tàn nhẫn, độc ác, chắc chắn không biết thương hoa tiếc ngọc.

“Cô đã chịu nói thật chưa?” Người đàn ông hỏi.

“Những điều tôi nói đều là sự thật. ”

Anh ta lặng lẽ nhìn cô một lúc.

“Vậy thì cô cứ ở đó đi. ” Anh ta từ tốn đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh.

Bạch Cẩm Hi dõi theo đối phương cho đến khi anh ta khép cửa mới hít một hơi sâu.

Người đàn ông nhanh chóng từ nhà vệ sinh đi ra ngoài. Anh ta hơi ngẩn người, sau đó giơ tay bật đèn.

Căn phòng sáng trưng, chiếc ghế nằm ở giữa trống không, sợi dây nilon rơi dưới đất, nữ cảnh sát kia đã biến mất, cửa ra vào mở toang.

Người đàn ông trầm lặng trong giây lát rồi bỗng mỉm cười.

Châu Tiểu Triện theo sau Bạch Cẩm Hi rời khỏi hộp đêm. Cậu ta trợn mắt kinh ngạc khi nhìn thấy gương mặt đỏ bừng, nước mắt giàn giụa của cô.

Hôm nay bị sỉ nhục, Bạch Cẩm Hi sao có thể kể chuyện mất mặt này với người khác? Thế là cô trầm mặc, đi phăm phăm ra ngoài. Cho tới khi đến cạnh chiếc xe cảnh sát đỗ ở góc sau, cô mới giơ cánh tay phải đang buông thõng ra trước mặt Châu Tiểu Triện, cất giọng nghẹn ngào: “Có thể giúp tôi chỉnh cánh tay lại như cũ không… Ôi… Đau quá!”.

Châu Tiểu Triện giật mình: “Sao lại ra nông nỗi này?” Thì ra là khóc vì đau đớn.

Cậu ta nâng cánh tay cô lên: “Chị cố nhịn một lát!”.

Tiếng “rắc rắc” vang lên giòn giã, Bạch Cẩm Hi hét to một tiếng.

Châu Tiểu Triện xót xa đỡ cô lên ghế lái phụ: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?”.

Bạch Cẩm Hi: “… Tôi không cẩn thận va vào đồ vật ấy mà. Người đó không để lại manh mối nên chẳng tìm thấy gì”.

“Vâng. ” Mặc dù cảm thấy khó tin nhưng Châu Tiểu Triện nghĩ, thân thủ của lão đại nhà mình tốt như vậy, làm gì có chuyện chịu thiệt. Với tính cách cẩu thả của mình, chị ấy càng có khả năng bị ngã hơn.

Bạch Cẩm Hi ôm cánh tay dõi mắt ra ngoài cửa sổ, càng nghĩ càng bực bội. Phải hiểu rằng vừa rồi cô “dỡ” cánh tay còn đau hơn lúc “nối lại” nhiều.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-71)