Trả thù Lục Triển Nguyên
Ch.02 → |
Cơn đau đầu mãnh liệt đánh thức trí nhớ mờ mịt trong ký ức của một ai đó.
Trong trí nhớ rất mờ nhợt nhạt và giản dị, nàng đã được sống trong một ngôi mộ sâu và tối, trong cuộc sống vốn không có cảm xúc hay sóng gió, chỉ biết đến sư phụ và người chuyên xử lý những công việc vặt trong Cổ Mộ là Tôn bà bà.
Từ đó về sau, cuộc sống của nàng không khác gì của sư muội Tiểu Long Nữ
Đáng lẽ cuộc sống như vậy cũng không có gì không tốt. Không cần phải nhận ra điều gì tốt, điều gì không.
Ấy vậy mà từ cuộc gặp gỡ với người kia - Lục Triển Nguyên...cuộc đời nàng thay đổi
Lý Mạc Sầu tình cờ gặp Lục Triển Nguyên trọng thương ở gần Cổ Mộ nên cứu giúp. Dưỡng thương nhiều tháng, hai người tự nhiên nảy sinh tình cảm. Trước khi rời đi người kia thề thốt son sắt sẽ về nhà thưa với cha qua hơn một tháng nhất định sẽ quay lại cưới nàng. Nếu sư phụ nàng không đồng ý để nàng rời Cổ Mộ, hắn sẽ ở lại Cổ Mộ cùng nàng bên nhau.
Thế nhưng ngày đó, người ước hẹn vẫn mãi không xuất hiện.
Cuối cùng không đợi được, nàng một mình rời Cổ Mộ bất chấp vi phạm lệnh cấm của sư phụ đến Lục gia trang tìm hắn. Kết quả người không gặp, chỉ nghe thấy tin tức hắn đang chuẩn bị hôn sự với người con gái khác.
Chẳng lẽ người trên đời thật sự đều gian ác như lời sư phụ sao?
Chẳng lẽ nam nhân trên đời đều là hạng người vô tình vô nghĩa như lời sư phụ sao?
Người nam nhân dịu dàng nắm tay nàng trò chuyện.... là người nhẫn tâm như vậy sao?
Mấy ngày liền bôn ba lại chịu đả kích nặng nề, nàng đổ bệnh phải ở tạm trong một nhà trọ nhỏ...
******************
Một lần nữa tôi mở to mắt không thể tin được. Chính nội tâm kích động tràn ngập đau đớn và căm hận nhắc nhở tôi, đây đều là sự thật.
Tôi... làm thế nào lại trở thành nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết chứ?
Đáy lòng truyền đến nỗi đau là của nàng không phải của tôi nhưng bởi vì sự đồng cảm mà tôi hoàn toàn thấu hiểu đau xót và tuyệt vọng của nàng.
Sau một lúc lâu tôi ôm lấy ngực, nhẹ giọng nói: "Cô đã chịu oan ức rồi, tôi sẽ giúp cô đòi lại."
Khó khăn lắm mới đứng dậy, tôi phát hiện trong bụng trống rỗng đến cực điểm, đói đến mức mờ cả hai mắt. Trên người lại không có lấy chút ngân lượng thậm chí quần áo cũng rách tơi tả.
Thì ra ngày nàng rời Cổ Mộ cũng chỉ mới mười bảy tuổi, giống như Tiểu Long Nữ khi mới bước chân vào thế gian, cái gì cũng không hiểu, cũng không biết muốn ăn cơm là phải trả bạc.
Dọc đường nếm không ít khổ cực, nếu nàng không có võ công phòng thân chắc sớm đã bị người khác lợi dụng.
Cũng may bà chủ nhà trọ này là người tốt bụng bằng không đã nhân lúc nàng đói bệnh mà đuổi nàng đi.
Vài ngày nữa là hôn lễ của Lục Triển Nguyên, tôi âm thầm suy tính nên làm thế nào để giúp nàng đòi lại món nợ này.
Dựa theo võ công tâm pháp trong trí nhớ tôi ngồi xuống thiền mấy canh giờ. Nhân lúc trời tối tôi thức dậy rồi phi thân từ cửa sổ ra ngoài. Cũng không có mục tiêu gì, chỉ là muốn đến nhà những phú hộ bình thường trong thành mà giở ngón cướp của nhà giàu chia cho người nghèo như Robin Hood. Đương nhiên người nghèo kia chính là tôi rồi.
Ngày thứ hai tôi đến tiệm may tốt nhất trong thành may mấy bộ y phục màu tuyết trắng, còn đến tiệm bán đàn mua một chiếc đàn tranh cổ (1) âm sắc tốt nhất sau đó đổi đến nhà trọ tốt nhất ở trọ.
Mỗi ngày đều trong phòng luyện đàn không ra khỏi phòng, hai bộ y phục mới trong nay mai sẽ đưa đến, tôi cảm thấy chất liệu tơ tằm màu trắng giống hệt bộ y phục của Tiểu Long Nữ ở trên TV rất đẹp.
Giờ đây tôi nhất định phải để cho Lục Triển Nguyên phải ấn tượng sâu sắc mới được.
Đến ngày Lục Triển Nguyên thành thân, theo tính toán canh giờ bọn họ hẳn là sắp bái đường.
Tôi che mặt bằng một mảnh lụa trắng mỏng. Lý Mạc Sầu trong gương vốn đã dịu dàng động lòng người, nay lại nhờ mảnh lụa che khuất càng tạo hiệu quả làm người ta muốn nhìn thoáng qua dung nhan đằng sau đó.
Tôi tùy ý mang theo đàn tranh dùng khinh công đến Lục phủ thì thấy bên trong bái đường đã xong. Tân nương được đưa vào động phòng còn tân lang thì đang tiếp khách uống rượu.
Trên giang hồ Lục Triển Nguyên chỉ có thể là nhân vật hạng ba thế nhưng Lục gia tựa hồ rất biết đối nhân xử thế, người trên giang hồ đến chúc mừng rất nhiều.
Tôi âm thầm nói với bản thân để làm dịu nỗi đau đớn trong ngực: "Có thể giúp cô báo thù hay không thì phải xem lúc này."
Dùng nội lực thật mạnh đánh ra mấy tiếng đàn, mọi người trong đại sảnh nhất thời hoảng sợ trở nên im bặt.
Tôi tung ra một dải lụa dài, vận khinh công trên dải lụa rồi chậm rãi đi xuống.
Võ công tâm pháp phái Cổ Mộ có lẽ không phải hạng nhất, kiếm pháp cũng không phải hạng nhất nhưng luận về vẻ đẹp của khinh công có thể xem như hạng nhất.
Mọi người trong sảnh càng yên tĩnh đến mức thậm chí còn nghe được vài tiếng hít thở không khí.
Yên ổn đáp xuống đất, cha của Lục Triển Nguyên đang tiếp chuyện với khách tại trong sảnh có chút khó hiểu chần chừ nói: "Vị cô nương này... là tới tham gia hôn lễ của hài nhi con ta sao?"
Lục Triển Nguyên chưa từng thấy qua Mạc Sầu thi triển công phu, càng chưa gặp qua cách ăn mặc này nên nhất thời cũng không nhận ra ta.
Tôi từ từ gật đầu, nhẹ nhàng: "Lục bá phụ, Mạc Sầu là bạn cũ của Lục công tử nghe nói Lục công tử thành hôn. Hôm nay tuy không được mời mà đến xin bá phụ vui lòng thứ lỗi."
Giọng Lý Mạc Sầu trong trẻo như tiếng chim Vàng Anh rất êm tai thế cho nên nhất thời mọi người trong sảnh đều không nói gì, chỉ im lặng tỉ mỉ nghe cuộc đối thoại của chúng tôi.
Ông gật gật đầu đang muốn mời tôi ngồi xuống thì sắc mặt Lục Triển Nguyên tái đi, kinh hô: "Mạc Sầu?... Nàng.... Sao nàng đến đây? Nàng ra khỏi Cổ Mộ sao?"
"Cổ Mộ?", cha Lục Triển Nguyên kinh ngạc, "Vị cô nương này chính là ân nhân nửa năm trước đã cứu hài nhi của ta? Ta vẫn muốn tự mình đi cảm tạ bởi vì phải vội chuẩn bị hôn lễ nên không có thời gian đến, cô nương mau mời ngồi."
Lục Triển Nguyên ở bên cạnh, sắc mặt thay đổi cũng không dám mở miệng.
Tôi nhẹ giọng: "Đa tạ Lục bá phụ! Con đến chỉ là có mấy câu phải hỏi Lục công tử, hỏi xong sẽ đi ngay."
"Vậy?...", ông ngập ngừng hết nhìn ta rồi lại nhìn Lục Triển Nguyên. Chắc ông có thể nhận thấy chuyến viếng thăm này của ta có chút kỳ lạ nên nhất thời không biết nói gì cho phải.
Tôi lấy ra chiếc khăn gấm có đề thơ của Lục Triển Nguyên đưa trước mặt Lục bá phụ nói: "Đây là lệnh lang lúc còn ở chỗ cháu dưỡng thương đã đưa cho cháu làm vật đính ước, chàng nói qua tháng sau nhất định sẽ đến lấy cháu". Ta nói đến đây đại sảnh đã bắt đầu xôn xao, tôi tiếp tục nói: "Mạc Sầu chỉ là đứa trẻ mồ côi từ nhỏ đã đi theo Sư phụ. Chắc Lục bá phụ cảm thấy thân phận Mạc Sầu không xứng với Lục gia cho nên không đồng ý hôn sự khiến lệnh lang cưới người khác. Cháu lần này đến trả lại vật đính ước lúc trước, nếu lệnh lang đã thành thân thì hôn ước của chúng cháu từ đây xóa bỏ."
Những lời này làm mặt ông ta hết xanh rồi trắng. Mặc kệ ông ta là người nhân phẩm như thế nào cũng đều phải có mặt mũi. Trên giang hồ, quan trọng nhất chính là hai chữ "tín nghĩa" mà người giang hồ thường hay khinh bỉ phú hộ quyền quý. Kia không phải nói Lục gia nhà ông không biết tín nghĩa tham giàu mà phụ người nghèo khó sao, cũng khó trách sắc mặt ông ta xấu như vậy.
Ở trước mặt đông đảo khách mời cho dù bất mãn với tôi, ông ta cũng không tiện làm ra chuyện gì chỉ nói: "Việc này ta cũng không hiểu rõ, chắc là có hiểu lầm bên trong" sau đó xoay sang Lục Triển Nguyên mà lắp bắp quát: "Nghịch tử, còn không mau lại đây cùng vị cô nương này giải thích rõ ràng trong đó có gì hiểu lầm", ông ta cố tình nhấn mạnh hai chữ "hiểu lầm".
Lục Triển Nguyên tuy bạc tình với Lý Mạc Sầu nhưng cũng không phải là người gian ác. Lúc nhìn thấy tôi dĩ nhiên cũng chột dạ chuyện cũ, trong khoảng thời gian ngắn không thể nghĩ ra được lời nối dối nào, chỉ lắp bắp với tôi một câu: "Mạc sầu... Là ta phụ nàng."
Lúc đầu mọi người trong sảnh còn bán tín bán nghi sau thấy hắn thừa nhận liền tiếp tục bàn tán.
Lần đầu tiên tôi nhìn về phía hắn. Quả nhiên bề ngoài tuấn lãng bất phàm, chỉ là nhân phẩm thật sự làm cho tôi chỉ muốn buồn nôn. Nếu không vì Lý Mạc Sầu, tôi cũng lười ứng phó với hắn.
Lặng im trong chốc lát, tôi thản nhiên hỏi: "Từ biệt đã mấy tháng, chàng có khỏe không?"
Với tính tình yêu hận mãnh liệt của Mạc Sầu chắc lúc này không phải mắng to thì cũng vung tay. Thế nhưng tôi biết như vậy không giải quyết được vấn đề do đó vẫn bình tĩnh hoà nhã.
Hắn nhìn tôi ngẩn ngơ, chỉ gật đầu lung tung: "Mạc Sầu, nàng làm thế nào đi ra được? Người Cổ Mộ chẳng phải luôn chỉ trích không được rời khỏi phái sao?"
Tôi thản nhiên nói: "Chàng nói qua hơn một tháng sẽ quay về thế nhưng ta đợi ba tháng cũng không thấy chàng. Ta sợ chàng xảy ra chuyện, thực sự lo lắng có lẽ chàng bị thương nên gạt sư phụ tới tìm chàng. Sớm biết chàng cưới người khác ta sẽ không tới. Ta tự ý đi nhất định sư phụ sẽ đem ta trục xuất sư môn. Chàng muốn cưới người khác, vì sao không cho người sớm nói cho ta biết? Để ta khỏi phải khổ sở đợi chờ mà phạm phải sai lầm lớn."
Tự ý xuất môn, ở thời đại này chắc chắn là sai lầm lớn rồi.
Nghe tôi nói xong mọi người trong sảnh thổn thức không ngớt.
Hắn cũng nhớ tới quãng thời gian ngày xưa hai người bên nhau, đôi mắt cũng đỏ hoe: "Là ta phụ lòng nàng, nếu nàng muốn báo thù cũng là đúng. Cứ ra tay với ta, đừng... làm khó người khác."
Võ công tôi mặc dù không phải hạng nhất thế nhưng so mọi người Lục gia thì mạnh hơn nhiều. Theo tính tình Lý Mạc Sầu chắc cũng muốn báo thù. Nhưng hôm nay đổi thành tôi, dù báo thù cũng không phải đơn giản chỉ giết người như vậy.
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu: "Hôm nay là ngày vui của chàng, nói cái gì báo thù chứ? Ta nguyện vì chàng hát một khúc nhạc để chúc mừng chẳng biết có được không?"
Hắn vừa ngẩn ngơ vừa quay đầu nhìn cha hắn.
Lục bá phụ cả giận nói: "Nghịch tử, nhìn ta làm gì? Mạc Sầu cô nương là ân nhân của ngươi, đàn một khúc nhạc có cái gì không được."
Tôi khom người thi lễ với ông ta nói: "Lục bá phụ không cần tức giận. Con cũng biết chuyện này ngài không rõ sự tình, Mạc Sầu tuyệt đối sẽ không trách ngài."
Nghe tôi nói xong, sắc mặt ông dịu đi, gật gật đầu cho người mang đàn đến.
Tôi đem đàn tranh tùy ý đàn mấy tiếng, nhẹ nhàng cất tiếng hát bài: "Điệp luyến" (2)
"Muốn nói với chàng
Đừng rời xa thiếp
Những thăng trầm cùng nhau trải qua
Lúc cô đơn
Ai đến bầu bạn
Lời hứa hẹn còn nhớ rõ
Bầu trời nhiều mây bay qua
Trên mặt đất nhiều chuyện xưa đã thành truyền thuyết
Trời bao la
Đất rộng lớn
Thiên hạ ai có thể hiểu được tình cảm say đắm
Bao nhiêu hoa rơi trong gió
Bấy nhiêu chuyện cũ phí hoài trong mưa
Gió quanh quẩn
Mưa tầm tã
Trong mưa gió chàng rời thiếp đi"
Đương nhiên đây không phải của tiếng lòng tôi mà là thủ đoạn làm cho Lục Triển Nguyên cả đời cũng không quên được Lý Mạc Sầu.
Tôi cũng không phải người lương thiện gì. Hắn làm Lý Mạc Sầu thương tâm, tôi cũng sẽ bắt hắn phải đau lòng.
Cho đến khi tôi kết thúc bài hát, tàn dư những ý niệm trong trái tim Lý Mạc Sầu dường như được phân tán từ từ và nàng ấy cảm thấy nhẹ nhõm mà rời đi. Cuối cùng tôi đã thoát khỏi những tâm trạng đau thương không thuộc về tôi.
Khúc nhạc kết thúc trong sảnh rất yên tĩnh. Thật ra ban đầu những ánh mắt nhìn tôi chỉ là có chút kinh ngạc hoặc là ánh mắt soi mói muốn xem náo nhiệt, hoặc phòng bị tôi trả thù bằng ánh mắt khiêu khích. Giờ đây tất cả chỉ có chung ý nghĩ đồng cảm và thương xót.
Tất cả im lặng trong chốc lát, cha Lục Triển Nguyên ho khan hai tiếng mở miệng nói: "Cô nương nếu đã rời sư môn, không có chỗ để đi vậy về sau ở lại Lục phủ được không? Cô là ân nhân Lục gia, trên dưới Lục gia nhất định sẽ không bạc đãi cô."
Khúc hát kia tựa hồ khuấy động những tình cảm xưa cũ của Lục Triển Nguyên. Hắn nhìn tôi đến thẫn thờ.
Con người chính là như vậy, làm như Lý Mạc Sầu ép buộc hắn nói nhất định về sau sẽ lại mãi mãi bên nhau, nói ra hai người yêu nhau đến thế nào!
Thế nhưng tôi từng bước lui về phía sau không khỏi làm hắn có chút lưu luyến dù chỉ là một chút thôi.
Nghe cha nói, hắn cũng vội vàng mở miệng: "Đúng vậy Mạc Sầu, nàng ở lại Lục phủ đi. Ta cũng không phải là không có tình ý đối với nàng, chỉ là trong nhà còn có cha mẹ, con cái phải biết hiếu đạo, không thể cùng nàng sống nơi thanh đăng Cổ Mộ (3). Hôm nay nếu nàng đã rời Cổ Mộ, vậy là không còn gì trở ngại nữa. Ta tuy rằng không có khả năng cho nàng tư cách chính thê thế nhưng từ nay về sau nàng có thể ngày ngày ở bên ta, lúc đó chẳng phải là việc tốt sao?"
Tôi ngẩn người không nghĩ tới hắn lại dễ dàng nói ra lời không hợp lý như thế.
Quả thật, thời đại này nam nhân tam thê tứ thiếp là thường, thế nhưng người trong võ lâm đều coi trọng coi trọng tình ý chỉ yêu một người, rất ít người làm như vậy. Hắn vừa dứt lời, trong sảnh ồn ào hẳn, ngay cả cha hắn tay nắm lại cũng run lên.
Hiệu quả này ngược lại so với dự đoán trước của tôi còn tốt hơn nhiều.
Tôi lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Ta đối với chàng có ơn, chàng chẳng những không báo đáp trái lại còn khi dễ ta là vô nghĩa; chàng và ta có ước hẹn nhưng lại vô cớ bội ước là vô tín; chàng trước đây phụ ta, hôm nay nói có tình ý với ta mà phụ thê tử mới cưới là vô tình. Hôm nay ta đến chỉ là muốn kết thúc với chàng, chàng vô nghĩa vô tín vô tình, chàng cho rằng ta còn có thể yêu thích chàng sao?", càng về sau giọng ta càng lạnh lùng.
Vừa dứt lời, người trong sảnh tiếp tục bàn tán, thậm chí còn có thoáng một hai tiếng trầm trồ khen ngợi hay, họ đại khái là thích xem náo nhiệt thôi.
Lục Triển Nguyên bị tôi nói một phen thì sắc mặt trắng bệch, môi run run.
Tôi ném đàn tranh lên, dùng sức từ dưới lên đánh một phát làm nó gãy làm hai nửa, ngừng một chút nói: "Từ nay về sau, hai ta tựa như cây đàn này. Thiên hạ rộng lớn lẽ nào không có chỗ để ta đi, chính vì thiên hạ rộng lớn nên ta dù đến nơi nào cũng sẽ không đến phiền phủ Lục Triển Nguyên của ngươi", nói xong tôi xoay người vén áo thi lễ với mọi người trong sảnh: "Cũng xin các anh hùng nơi đây làm chứng cho ta."
Phần lớn người trong sảnh đều là bạn tốt tri giao của Lục gia, lúc này tuy rằng bọn họ đều có suy nghĩ thương xót nhìn tôi nhưng không tiện nói.
Tôi vái chào bọn họ rồi xoay người bước đi.
Sau đó, đột nhiên có ai đó lăng xăng đến cửa, miệng quát ầm ĩ: "Tam Nương nàng vì sao còn muốn ngăn ta, sao có thể gả Nguyên Quân cho tên tiểu tử vô tín vô nghĩa vô tình như hắn được."
Tôi ngẩn ngơ nhìn về phía người nọ đoán chắc là Vũ Tam Thông đến.
Người nọ tiếp tục nói với tôi: "Vị cô nương này, nhà của ta kỳ thật cũng không đồng ý hôn sự này, cũng không có tam môi lục sính (4), nghĩa nữ của ta là bị tên mặt trắng này lừa đến đây. Ngươi đừng đi, ta mang con gái ta về là ngươi có thể gả cho hắn", nói xong ông ta nhìn tôi bằng vẻ mặt chờ mong.
Lời vừa thốt lên vừa chấm dứt đại sảnh tiếp tục dậy sóng, cha Lục Triển Nguyên tức giận đến toàn thân run rẩy. Ông ta đứng bên người Vũ Tam Nương mặt đầy chua xót làm tôi không khỏi thầm thở dài một tiếng, lắc đầu nói với ông ta: "Con đã nói cùng Lục Triển Nguyên từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan", nói xong không thèm quản trò khôi hài này, dùng khinh công rời đi.
________________
(1) Đàn tranh cổ: 古筝
(2) Điệp luyến (蝶 恋): youtube/watch?v=FPTXHEyLkXc
(3) thanh đăng Cổ Mộ: ý chỉ Cổ Mộ là nơi yên tĩnh, xa lánh thế tục (không biết mình hiểu có đúng không?)
(4) tam môi lục sính: 三媒六聘
Theo nghi thức truyền thống Trung Quốc, những người đàn ông và phụ nữ kết hôn cần 3 lễ giới thiệu và 6 lễ sính tương tự "tam thư lục lễ" (三书六礼)
"tam môi" là chỉ những văn thư qua lại giữa sính lễ:
★"Sính thư"—thư trao đổi lúc nhà trai ngỏ ý muốn cầu hôn và xin phép được qua nhà gái bàn tính mọi chuyện.
★"Lễ thư"—trong thư nhà trai chọn ngày lành, tháng tốt nhờ người mai mối sang nhà gái hỏi ngày sinh tháng đẻ của cô gái mà họ muốn cưới.
★"Nghênh thư"—thư dự kiến ngày giờ rước dâu
"Lục sính" là 6 lễ nhà trai phải lo toàn vẹn khi họ nhà gái đã chấp thuận kết tình thông gia
★Lễ Nạp Thái (Dạm ngõ) sẽ kèm theo lá thư thứ nhất
★Lễ Vấn Danh sẽ kèm theo lá thư thứ hai
★Lễ Nạp Cát
★Lễ Nạp Tệ
★Lễ Thỉnh Kỳ sẽ kèm theo lá thư thứ ba
★Lễ Nghinh Thân (Vu Quy)
Ch. 02 → |