Diệp Tuần bị đánh
← Ch.1070 | Ch.1072 → |
Ôn Uyển nhìn thấy Hạ Dao không nói lời nào, đảo mắt liền hiểu Hạ Dao đang suy nghĩ gì. Quay đầu nhìn lại hai đứa bé đang nằm, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của hai đứa bé đã bị nàng đem ra huấn luyện rồi. Nên thoáng cái đã ngủ rồi.
Ôn Uyển lấy một quả vải từ trong mâm thủy tinh: "Cho dù có thiệt thòi nhiều hơn nữa thì mười năm qua cũng đã trả sạch rồi. Một phần ta cũng không có nợ Bình Thượng Đường. Về phần đối với Chân Chân, ta chỉ có chút thương tiếc. Nữ nhân ở thế đạo này vẫn không sống dễ chịu được, chẳng qua mọi chuyện cũng đều có một mức độ nhất định, ta làm vì bọn họ cũng đã đủ nhiều rồi, tương lai đường đi như thế nào là chuyện của bọn hắn, không có quan hệ với ta nữa." Cho dù là cha mẹ ruột thì tối đa cũng chỉ có thể làm như nàng thôi.
Hạ Dao không nghĩ tới, bây giờ Ôn Uyển lại có thể buông ra được rất nhiều chuyện. Ôn Uyển từ từ ăn vải, sau khi ăn xong, tựa vào trên buồng xe nhìn hai đứa trẻ: "Có phải là cảm thấy ta thay đổi rất nhiều hay không? Thật ra ta vẫn biết những thứ này là nhược điểm của mình, chẳng qua lúc đó ta còn chưa có hài tử nên những nhược điểm này ngược lại đối với ta là một sự bảo vệ, nhưng hiện tại có hài tử rồi thì sao còn có thể giống nhau. Cha mẹ chính là lão sư đầu tiên của đứa bé. Ta không hy vọng những nguyên tắc xử thế của ta lúc trước để cho Minh Duệ cùng với Minh Cẩn học theo, cái này tuyệt đối là có hại mà không có lợi với bọn nhỏ." Rất nhiều phương thức làm việc của cha mẹ, trong lúc vô tình sẽ ảnh hưởng tới đứa nhỏ.
Nàng có thể mềm yếu, nàng có thể nhân từ. Nhưng con của nàng, con của nàng là nam tử. Làm nam tử, sau này còn có thể là nam tử thân ở địa vị cao thì tuyệt đối không thể tâm từ thủ nhuyễn. Tâm từ thủ nhuyễn thì chỉ bị người ta ăn sống nuốt tươi.
Hạ Dao nhìn thấy Ôn Uyển thẳng thắn nói ra nguyên nhân thay đổi của bản thân thì nhàn nhạt mà cười. Quận chúa thay đổi là cam tâm tình nguyện.
Ôn Uyển để cho người thả tin tức muốn đấu giá công thức làm lưu ly ra ngoài. Giá quy định ba mươi vạn. Lần đấu giá này còn chín phần. Rất nhiều người đối với cái tin tức này cũng đều cực kỳ không hiểu được, đây quả thực là tương đương với mổ gà lấy trứng, không có lời a! Tin tức kia tất nhiên là khiến cho rất nhiều người động tâm.
Minh Duệ cố gắng luyện võ, Ôn Uyển suy nghĩ xong cũng bắt đầu dạy Minh Cẩn học chữ. Minh Duệ là một ca ca tốt, ở thời điểm mới bắt đầu biết chữ thì cũng đã dạy cho Minh Cẩn, nhưng Minh Cẩn lại không có hứng thú nên hiệu quả đạt được rất nhỏ.
Thật ra Ôn Uyển thì cũng có thể hiểu được, hiện tại những thứ sách vỡ lòng này, tỷ như tam tự kinh hay thiên tự văn tất cả đều chi chít là chữ, tiểu hài tử làm sao có thể nguyện ý xem. Đặc biệt là Tiểu hầu tử Minh Cẩn của nhà bọn họ chính là một đưá bé không chịu ngồi yên, làm sao có thể nguyện ý nhìn cái này.
Ôn Uyển mở tập sách mà nàng làm kia, chỉ vào một con ngỗng trắng nói: "Cục cưng, có biết đây là cái gì không?" Ôn Uyển cố ý chỉ cái này trước, là bởi vì trên đường trở về Minh Cẩn cũng đã hỏi qua, Ôn Uyển muốn xem trí nhớ Minh Cẩn một chút, mặc dù nói đứa nhỏ không có nhớ lâu nhưng chẳng qua Ôn Uyển vẫn muốn thử nghiệm. Minh Cẩn nhìn thứ trong bức tranh liền cười ha hả: "Mẹ, đây là ngỗng, người còn nói ngỗng, ngỗng, ngỗng, cong cổ hướng lên trời hát, lông trắng xanh như mặt nước, chân hồng có sóng lượn."
Ôn Uyển ngẩng đầu nhìn Hạ Dao đang ở một bên, lại nhìn Minh Cẩn một lần nữa "Tiểu Bảo, con vừa mới nói cái gì, lại nói lại một lần nữa cùng với mẹ đi?"
Sau khi lấy được xác nhận xong Ôn Uyển cũng có chút mừng rỡ, nói như vậy thì trí nhớ của tiểu bảo cũng là nhất đẳng, chẳng qua thử nghĩ tới con lớn nhất Ôn Uyển liền rất nhanh thu lại vẻ mặt kích động: "Ừ, tiểu bảo nhà ta thật là ngoan, mẹ kể cho con một chuyện xưa, một chuyện xưa về con ngỗng."
Ôn Uyển nói chính là câu chuyện đưa lông ngỗng đi ngàn dặm, chính là lễ nhẹ mà tình nặng.
Ôn Uyển cho là Minh Cẩn cũng có được bản lĩnh đã gặp qua là không quên được, nhưng thật ra là hiểu lầm, trí nhớ của Minh Cẩn không tệ đó là khẳng định, nhưng còn chưa được tới mức một bài thơ Ôn Uyển đọc trước đó mấy tháng mà có thể nhớ được, là do Minh Duệ luôn ở bên ngoài đọc trước cho Minh Cẩn, lại để cho hắn học thuộc lòng nên trí nhớ mới khắc sâu tới như vậy.
Ôn Uyển nghe được Hạ Ảnh nói. Bạch Thế Niên trình lên sổ con thỉnh cầu triều đình có thể đưa ra một chút hỏa khí mới nghiên cứu chế tạo ra.
Ôn Uyển cười lắc đầu nói: "Hắn nói thật nhẹ nhàng. Những kiểu hỏa khí mới này hao phí rất lớn, những thứ này hàng năm đã tiêu tốn mấy trăm vạn vật tư cung ứng cho Kỵ binh doanh, nếu muốn cung ứng cho hai mươi vạn đại quân thì đoán chừng quốc khố cũng không thể chịu được." Chi phí cho Kỵ binh Doanh cùng với quân lương và lương thảo chính là chi từ quốc khố ra. Nhưng những vũ khí kiểu mới này thì không có chi tiền ở trong quốc khố, nếu không đoán chừng quốc khố hàng năm đã trống rỗng rồi.
Hạ Dao bưng trà dưỡng thân tới: "Tướng quân không có nói cùng với quận chúa, mà trực tiếp muốn nói với hoàng thượng, hoàng thượng cũng sẽ trả lời chắc chắn cho hắn."
Ôn Uyển uống trà dưỡng thân, uống xong liền thả ở trên bàn: "Hạ Nhàn rời đi cũng đã gần một năm rồi, không biết hiện tại điều dưỡng cho tướng quân như thế nào rồi?"
Từ sau khi Bạch Thế Niên vinh dự được trở thành đại nguyên soái của biên quan xong thì phòng ngự ở biên quan mới bắt đầu bố trí. Về phần tướng lãnh có giáng xuống cũng có nâng lên, nhưng không có gây chấn động quá lớn.
Bạch Thế Niên biết, muốn hoàn toàn đánh bại Thát tử, còn phải dựa vào những biện pháp khác. Cho nên hắn viết tấu chương thỉnh cầu triều đình có thể đưa một nhóm hỏa khí kiểu mới cho Kỵ binh Doanh dùng. Bạch Thế Niên hy vọng trong vòng năm năm giải quyết chiến tranh. Như vậy thì hắn có thể về nhà sớm một chút.
Bạch Thế Niên hôm nay khẩn cấp hi vọng diệt Thát tử, sau đó về nhà. Hiện tại mỗi lần Bạch Thế Niên nhận được thư nhà, nhìn thấy bức tranh mà Ôn Uyển vẽ cho hắn, nói tháng này nhi tử đã cao lên bao nhiêu, lượng cơm ăn lại nhiều lên, còn có đứa nhỏ nhìn bức tranh của hắn rồi gọi cha. Hắn liền đặc biệt nhớ tới Ôn Uyển, nhớ tới nhi tử.
Ôn Uyển kể đều là những công việc nhà rất nhỏ bé, nhưng chính những thứ rất nhỏ này lại càng xúc động tim của Bạch Thế Niên.
Ngày hôm đó Bạch Thế Niên cũng nhận được thư của Ôn Uyển, ở trong thư Ôn Uyển có nói là nàng đã bắt đầu dạy cho Minh Duệ biết chữ rồi. Ở giữa những hàng chữ đều trách Minh Duệ quá hiểu chuyện, làm cho lòng nàng chua xót. Nàng càng hi vọng là hắn hiểu chuyện chậm một chút. Để có được một tuổi thơ không buồn không lo.
Ý nghĩ trong lòng của Bạch Thế Niên cùng Ôn Uyển không giống nhau. Hắn nhìn thư của Ôn Uyển thì rất vui mừng. Con trai lớn sau này có thể gánh vác được gánh nặng của gia tộc. Sớm hiểu biết là rất tốt.
Bạch Thế Niên nhìn thấy Minh Duệ có tướng mạo giống hắn bảy tám phần, nhi tử cũng đã hai tuổi rồi, nếu không phải là nguyên soái thì hắn có thể xin nghỉ phép trở về để nhìn nhi tử mình một cái.
Bạch Thế Niên chỉ cần tâm tình nổi lên biến hóa, Diệp Tuần liền biết tất nhiên là nhận được thư nhà rồi. Thật ra dựa theo cách nói của Diệp thì quận chúa làm như vậy cũng không tốt, dễ dàng làm cho tâm tình của Bạch Thế Niên nổi lên biến hóa, khiến cho Bạch Thế Niên không thể lúc nào cũng cố gắng giữ tỉnh táo được (Ôn Uyển phỉ nhổ: thời điểm đánh giặc lãnh tĩnh là đủ rồi, những lúc khác muốn lãnh tĩnh để làm cái gì?)
Diệp Tuần khẽ than thở. Được rồi, hắn cũng phải phí tâm tư thêm một chút, lại nói, hắn thật ra vô cùng hâm mộ Bạch Thế Niên. Trước kia hắn nghĩ rằng Ôn Uyển là một chủ mẫu có thể thu xếp được chuyện nhà, không ngờ quận chúa còn là một thê tử hiền lành thể thiếp, một mẫu thân có kiên nhẫn.
Người khác không biết, thật ra thì hắn nhìn vô cùng hiểu. Tướng quân trước kia thỉnh thoảng sẽ lơ đãng toát ra một cỗ bi thương, hôm nay từng trải rồi lại toát ra nhung nhớ. Mặc dù nhung nhớ này rất khó chịu nhưng nếu so sánh với bi thương thì vẫn tốt hơn một chút.
Hạ Nhàn nghe được có thư nhà thì cười hỏi mấy câu, sau đó lại nói: "Thương hội có vấn đề, Quận chúa ở trung tuần tháng tư liền trở về kinh thành xử lý chuyện rồi. Nếu nô tỳ không có đoán sai thì hôm nay quận chúa hẳn đã chấp chưởng thương hội lại lần nữa rồi."
Chân mày Bạch Thế Niên nhíu lại, nhưng hắn lại không phản đối lời nói của Hạ Nhàn. Tầm quan trọng của thương hội đối với một nhà bọn họ không cần nói cũng biết, cho nên Ôn Uyển lần nữa chấp chưởng thương hội hắn cũng đã sớm biết đến, chẳng qua là thời gian so với hắn dự đoán có sớm hơn nhiều. Hắn vốn tưởng rằng Ôn Uyển sẽ đợi đến khi hài tử đủ ba tuổi thì mới đi ra.
Lúc này Bạch Thế Niên cũng rất lo lắng, Ôn Uyển muốn xen vào thương hội, lại còn phải chiếu cố đứa nhỏ thì quá bận rộn, cũng rất mệt nhọc. Bạch Thế Niên nghĩ nửa ngày, cuối cùng nhìn thấy Hạ Nhàn còn đứng ở đó: "Nói đi, còn có những chuyện khác đúng không?"
Hạ Nhàn gật đầu: "Thân thể của tướng quân cũng điều trị được không sai biệt lắm. Về phần thuốc tắm mỗi tháng sau này thì nô tỳ đã dạy cho Cao Tần rồi, chỉ cần sau này mỗi tháng tướng quân kiên trì, chú ý thân thể nhiều hơn một chút thì vấn đề quận chúa lo lắng cũng sẽ không có nữa."
Bạch Thế Niên nhìn Hạ Nhàn: "Ý ngươi là, ngươi muốn trở về?" Lời này cũng không khác gì đại biểu nói Hạ Nhàn có khả năng phải trở về rồi.
Hạ Nhàn gật đầu: "Nô tỳ tới nơi này cũng gần một năm rồi, hôm nay quận chúa lại bắt đầu bận rộn, nô tỳ muốn trở về để chiếu cố quận chúa cùng với hai công tử. Kính xin tướng quân đáp ứng."
Bạch Thế Niên khẳng định là đáp ứng rồi nhưng Diệp Tuần lại không muốn đáp ứng. Hắn còn chưa có bắt đầu hành động thì Hạ Nhàn đã muốn đi rồi, vậy thì làm sao mà thành được. Diệp Tuần rất muốn giậm chân: "Tại sao có thể không nói nghĩa khí như vậy chứ?"
Bạch Thế Niên cười híp mắt uống trà dưỡng thân: "Ta làm sao không nói nghĩa khí rồi. Hạ Nhàn trở về là vì vợ và nhi tử của ta, ta có thể không đáp ứng sao? Ngươi cũng đừng có tức giận với ta nữa, Hạ Nhàn là phụng lệnh của Ôn Uyển đến, trong mắt Hạ Nhàn thì Ôn Uyển mới là chủ tử của nàng, ta chỉ là tiện thể thôi."
Diệp Tuần là một con hồ ly, vô cùng nhạy cảm: "Ngươi có ý gì?"
Bạch Thế Niên uống xong trà dưỡng thân mới chậm rãi nói: "Ý tứ rất đơn giản. Vẫn là trước khi Hạ Nhàn rời đi, ngươi để cho Hạ Nhàn thấy tâm ý của mình, nếu như nàng không đáp ứng thì ngươi hãy nói cùng với Ôn Uyển. Ôn Uyển rất hi vọng mấy nha hoàn bên người nàng gả ra ngoài nên cũng không hi vọng các nàng trở thành gái lỡ thì. Chỉ cần ngươi thành tâm thành ý, Ôn Uyển sẽ thành toàn cho ngươi. Ôn Uyển thành toàn cho tâm tư của ngươi thì ngày ngươi lấy được Hạ Nhàn cũng sẽ không xa."
Diệp Tuần cảm thấy lời này rất có đạo lý.
Diệp Tuần lắp bắp mà tỏ vẻ đối với Hạ Nhàn là hắn muốn kết hôn, lấy Hạ Nhàn làm vợ.
Hạ Nhàn gần đây quan hệ cùng với Diệp Tuần cũng đã hòa hoãn không ít. Nhưng ấn tượng đầu tiên của một người rất quan trọng, cộng thêm chuyện lúc trước Diệp Tuần đã làm kia nên Hạ Nhàn lập tức nhẫn nại lửa giận ở đáy lòng, giả dạng làm một bộ dáng thờ ơ: "Ngươi nói, ngươi nhìn trúng ta? Sau đó liền muốn cưới ta?"
Diệp Tuần gật đầu như bằm tỏi: "Phải, ta chính là ý này."
Nói xong đã bị Hạ Nhàn đá ngã trên mặt đất, sau đó liền đánh cho một trận tơi bời. Cao Tần ở bên cạnh nhìn, không lên tiếng. Lại nói, hắn cũng muốn đánh Diệp Tuần lâu rồi.
Bạch Thế Niên nghe được tiếng vang lập tức đi ra ngoài, quát bảo Hạ Nhàn ngưng lại, lúc này Hạ Nhàn mới dừng tay, giọng căm hận nói: "Vô liêm sỉ, lần trước nói ta có ý đồ với tướng quân thì coi như ngươi là say rượu nên hồ ngôn loạn ngữ đi? Lần này lại có can đảm dám đùa giỡn ta, thật coi như bà cô ngươi dễ khi dễ tới vậy?" Hạ Nhàn giận đến cả người cũng muốn nổ, chuyện lần trước thật vất vả mới khiến cho nàng tiêu tan được lửa giận, giờ lại dám mang nàng tới tiêu khiển.
Cao Tần cúi đầu cười trộm.
Bạch Thế Niên không có biện pháp, chỉ có thể tự mình giúp Diệp Tuần. Diệp Tuần đau đến nỗi đứng dậy không thẳng thắt lưng được. Bạch Thế Niên không có biện pháp, chỉ có thể giúp đưa hắn về trong nhà. Sau đó nhìn người nằm ở trên giường không thể động đậy được, đầu cũng đã thành đầu heo, cả khuôn mặt bởi vì đau mà vặn vẹo thành một đoàn rồi. Bạch Thế Niên thật ra vừa đồng tình lại vừa cười trộm. Không ngờ Diệp Tuần miệng thối cũng có ngày hôm nay, thật đúng là báo ứng.
Hạ Nhàn là phái hành động, sau khi nói xong cùng với Bạch Thế Niên liền đóng gói. Ngày thứ hai trời chưa sáng liền dẫn theo hai người trở về.
Thời điểm Hạ Nhàn từ biệt còn nói cùng với Bạch Thế Niên: "Tướng quân, đã qua hai năm rưỡi rồi, còn có bảy năm nữa, quận chúa cùng với đại công tử và nhị công tử ở trong kinh thành chờ người về để một nhà đoàn tụ, hi vọng sau này bản thân tướng quân có thể tự mình bảo trọng, đừng để cho quận chúa lo lắng hãi hùng nữa."
Bạch Thế Niên gật đầu: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không mạo hiểm nữa."
Hạ Nhàn nghe xong cất giọng nói: "Vậy Hạ Nhàn mong tướng quân có thể sớm ngày chiến thắng trở về." Như vậy thì một nhà quận chúa có thể sớm ngày đoàn tụ rồi, nguyện vọng của quận chúa cũng có thể thực hiện được.
← Ch. 1070 | Ch. 1072 → |