Tới nhà làm khách (hạ)
← Ch.1069 | Ch.1071 → |
Lần thứ hai Ôn Uyển đến thư phòng của Hạo thân vương, nhìn bày biện ở trong phòng: "Ông chú, mười lăm năm rồi mà nơi này cũng không có biến hóa gì cả đấy?"
Hạo thân vương cười nói: "Già rồi già rồi, lại càng không nguyện ý thay đổi." Đồ đã dùng theo thói quen nhiều năm như vậy thì làm sao có thể đổi lại được.
Ôn Uyển cũng không nói quá nhiều về đề tài này, bản thân cũng đề cập tới chủ đề lần này mình tới. Cũng trịnh trọng tạ ơn Hạo thân vương. Nếu không phải là có Hạo thân vương đứng ra làm gương thì hơn một trăm vạn phía sau không có thu về dễ dàng như vậy rồi.
Hạo thân vương khoát khoát tay: "Thiếu nợ thì trả tiền là chuyện thiên kinh điạ nghĩa, nếu làm người đảm bảo rồi thì cũng phải nhận lấy trách nhiệm này."
Ôn Uyển cũng không khách khí: "Ông chú, cháu chuẩn bị đem biện pháp chế luyện Lưu Ly ra đấu giá, phân thành mười phần để đấu giá, không biết ông chú có hứng thú hay không?"
Hạo thân vương có chút ngoài ý muốn, đây không phải là mổ gà lấy trứng sao? Cái này không giống như cách Ôn Uyển thường hay làm: "Đơn hàng bán lưu ly hàng năm cũng lên với hai trăm vạn, tại sao lại muốn đem công thức bán ra bên ngoài."
Ôn Uyển nói thẳng là không thể quản được nhiều chuyện tới như vậy: "Cháu vốn muốn để cho tửu lâu, sơn trang toàn bộ những thứ này đều bán đấu giá và chuyển nhượng, đáng tiếc là không thành công. Về phần tại sao lại muốn là chỗ của lưu ly phường, ông chú cũng biết lưu ly lấy vật hiếm làm quý. Tương lai lưu ly có càng ngày càng nhiều, thế nên cũng càng ngày càng không đáng giá tiền nữa. Nên cháu dứt khoát lấy ra một lần, hơn nữa còn mở rộng quy mô lớn, để cho dân chúng bình thường cũng có thể dùng được lưu ly, cũng là tạo ân huệ lớn cho dân chúng."
Hạo thân vương nghe thấy nói là tương lai không đáng giá tiền thì thật sự tin tưởng Ôn Uyển muốn bán công thức đi rồi. Chẳng qua tương lai không đáng giá tiền thì đó là tương lai, còn bây giờ vẫn rất đáng giá tiền. Cho nên tất nhiên là Hạo thân vương cũng muốn rồi: "Cháu tính bán một phần là bao nhiêu tiền?"
Ôn Uyển cười nói: "Giá quy định là ba mươi vạn, chẳng qua ông chú là trưởng bối, lần này lại giúp cháu một việc lớn nên chỉ cần ba mươi vạn thôi, chỉ cần làm xong thì đây cũng là một hạng mục làm ăn lâu dài, không cần lo lắng không có lợi nhuận." Đã làm tốt với người đứng đầu thì nhất định vẫn có thể kiếm tiền được, chẳng qua là nhìn xem có cái lòng này hay không?
Hạo thân vương lập tức gật đầu: "Tốt." Ôn Uyển đã cho giá tiền thấp nhất rồi, vậy thì cũng không có cò kè mặc cả nữa. Hơn nữa, đã là có được lợi lớn rồi.
Nói chuyện cùng với Hạo thân vương xong, Ôn Uyển cũng chủ động đi gặp Thế tử phi một chút. Tính tình Thế tử phi đối với Ôn Uyển rất tốt, có thể đánh quan hệ tốt đương nhiên là rất tốt rồi.
Đông Thế tử phi cũng không nghĩ tới Ôn Uyển còn có thể tới thăm mình, trong lòng nàng vẫn rất thoải mái. Nhìn thấy Ôn Uyển thì cảm thán nói: "Vẫn đều nghe nói sau khi sinh xong muội ngược lại so với lúc chưa lập gia đình còn hấp dẫn hơn rồi, Chân chính là tin đồn còn không bằng thấy tận mắt, nếu không biết còn tưởng là tiểu cô nươn mười sáu tuổi rồi."
Ôn Uyển nghe xong lập tức nói: "Làm sao lại có thể khoa trương như vậy, cũng đều là mẹ của hai đứa trẻ rồi còn là tiểu cô nương nữa. Đảo mắt một chút cũng đã trở thành một thiếu phụ luống tuổi có chồng rồi, nếu để cho người ta nghe thấy nhất định sẽ cười ta là giả bộ ngây thơ."
Đông Thế tử phi che miệng nói: "Bọn họ muốn cười muội, thì tuyệt đối là hâm mộ ghen tỵ với muội. Cũng khó trách Bạch tướng quân bị muội ăn tới gắt gao."
Ôn Uyển cười: "Ta nói tẩu chừng hai năm nữa cũng muốn làm bà nội người ta rồi, nói chuyện vẫn còn không kiêng kỵ như vậy." Con trai lớn của Đông Thế tử phi tuổi mụ năm nay đã mười bốn tuổi rồi, cũng đã tới tuổi nghị hôn, nếu như mười sáu tuổi làm cha thì cũng qua không tới bốn năm nữa là được làm bà nội rồi. Ôn Uyển thấy xấu hổ trong lòng, ở hiện đại hơn ba mươi tuổi còn không ít nữ nhân vẫn còn chưa kết hôn đâu.
Đông Thế tử phi nói đến đây thì trên mặt lộ vẻ khó xử: "Đúng vậy a, ta đang rầu rĩ chuyện này đây! Từ năm trước bắt đầu chọn, cũng không chọn được người nào vừa mắt." Làm một đương gia chủ mẫu trong tương lai, lựa chọn đầu tiên tất nhiên là muốn chọn gia thế, lại là có nhân phẩm, tướng mạo, mọi thứ cũng phải hơn người, thiếu một cái cũng không được.
Ôn Uyển đương nhiên là chọn lời nói tốt để nói: "Đứa nhỏ mới mười bốn tuổi thôi, vẫn còn nhỏ, từ từ chọn, gấp cái gì mà gấp." Lại nói mới vừa rồi chẳng qua là Ôn Uyển chỉ nói giỡn, đứa nhỏ mười ba tuổi lúc này cũng chỉ học tới cấp hai thôi
Ánh mắt của Đông Thế tử phi liền sáng lên: "Đúng rồi. cháu gái lớn Mộng Lan của muội còn chưa hứa cho người ta đi, trước kia ta cũng gặp được hai lần, thật là một cô nương biết điều đúng mực, nếu còn không đính hôn thì muội nhìn cho đại ca nhi nhà ta xem như thế nào."
Ôn Uyển oán thầm trong lòng, ngươi đã sớm nghĩ tới chủ ý này đi, nếu không thì làm sao tự nhiên không động tới lại nghĩ đến Mộng Lan, nhưng trên mặt thì vẫn tươi cười nói "Cái nha đầu này hôm nay ở Giang Nam rồi, còn không biết là có làm mai hay không, chẳng qua ý tứ của ta là chờ đứa nhỏ lớn hơn chút thì nói hôn sự là được rồi, tẩu cũng biết tình huống của tướng công nhà ta, ta thật sự là bị hắn dọa cho sợ hãi rồi. Cho nên Duệ ca nhi cùng với Cẩn ca nhi nhà ta nhất định phải qua mười lăm tuổi mới nói tới hôn sự, như vậy mới thỏa đáng một chút."
Ôn Uyển uyển chuyển mà cự tuyệt. Phủ Hạo thân vương môn đệ là rất Cao, gả đi cũng có thể an hưởng vinh hoa phú quý. Nhưng là thử nghĩ xem trong vương phủ Thái phi, Vương Phi, Thế tử phi. Vừa gả đi, vậy thì phải hầu hạ thái tổ mẫu, tổ mẫu, mẹ chồng, một mẹ chồng chính là một tòa núi lớn làm cho người ta chịu không được, trong vương phủ lại ba hòn núi lớn thì người bình thường cũng đâu có làm được, tính tình hơi kém chút khẳng định sẽ bị đè chết. Hơn nữa Ôn Uyển không rõ ràng lắm Thái phi đã không quản bất cứ chuyện gì rồi, nhưng Ôn Uyển cũng biết Đông Thế tử phi cùng với Vương Phi quan hệ không tốt lắm. những người bên cạnh cũng nói bát quái một chút về chuyện mẹ chồng con dâu đấu đá nhau ở nhà này. Nhưng nếu muốn Mộng Lan đi vào, còn không biết là chịu đựng tới khi nào mới được, cái này phải tính toán sau rồi.
Thế tử phi cũng biết ý tứ của Ôn Uyển: "Ôn Uyển. Ta nhớ được lúc đầy tháng thì muội nói biểu ca với biểu muội làm hôn phối thì đối với con cái đời sẽ không tốt có phải thật hay không?"
Ôn Uyển cười ha hả: "Loại chuyện này nếu tin thì là có, không tin thì là không có. Người khác thì ta không biết, nhưng bản thân ta tin tưởng, con cháu của ta sau này họ hàng gần trong ba đời sẽ không thể kết thân. Những lời này sau này ta sẽ viết vào gia quy." Từ trong câu này, Ôn Uyển cũng biết, đoán chừng là hôn phối của đích trưởng tôn này mẹ chồng con dâu cũng còn đang phân cao thấp đấy!
Ôn Uyển suy đoán cũng không sai, Vương Phi muốn trưởng tôn cưới cháu gái của mình. Năm đó nàng đã muốn để cho nhi tử cưới cháu gái nhà mẹ mình, Hạo thân vương không phản đối nhưng lại bị Thái phi phản đối.
Hạo thân vương là con có hiếu nên tự nhiên cũng bác bỏ, cuối cùng Thái phi chọn Đông gia là xuất thân thư hương môn đệ, Vương Phi vốn là không hài lòng Đông thị không nguyện làm theo ý mình, hết lần này tới lần khác ở trong gia tộc Đông thị lại có quy định nam tử dưới ba mươi mà không có con thì cũng không được cưới tiểu thiếp.
Đông thị đối với hai cái thông phòng ở đó cũng đã nhắm một mắt mở một mắt rồi, nhưng nàng lại không để cho trượng phu cưới vợ bé thì làm sao Vương Phi có thể đáp ứng được. Chờ tới khi Đông thị có bầu thì tự nhiên lại nhét hai nữ nử thiên kiều bá mị cho thế tử. Thế tử từ nhỏ cũng không phải là người được nhìn thấy nhiều nữ nhân, mặc dù hưởng dụng nhưng vẫn cho hai nữ nhân kia uống canh tránh thai.
Gia đình phú quý không thể để cho trưởng tử có xuất thân là con vợ kế được. Đây cũng là nguyên nhân gây ra, về sau như thế nào thì Ôn Uyển cũng không rõ ràng lắm. Dù sao chính là mẹ chồng con dâu không hợp. Hai bên đấu tranh tới hơn mười năm, bởi vì có Thái phi ở phía trên áp chế, cộng thêm sau lại có chuyện mượn hai mươi vạn bạc nên nội vụ trong phủ Hạo thân vương hôm nay là để Thế tử phi tới xử lý. Đông thị cũng là người tâm tư linh lung, vừa nhìn vẻ mặt của Ôn Uyển đã biết nàng đoán được dụng ý của mình, đối với những người như vậy thì Đông thị sẽ không nói thêm lời nào về đề tài này nữa.
Ôn Uyển ở trong phủ Hạo thân vương dùng cơm trưa, Thế tử phi tự mình tiễn Ôn Uyển ra cửa. Ôn Uyển ở trên xe ngựa, nghĩ tới lời nói mới rồi, chợt phát hiện ra thật lâu rồi cũng không nghe thấy được tin tức của Bình Thượng Đường cùng với Chân Chân: "Lại nói, ta thật như lâu rồi không nhận được tin tức của đám người Bình Thượng Đường rồi, các nàng ở Giang Nam trôi qua có tốt không."
Ôn Uyển không hỏi, Hạ Dao cũng không chủ động nói.
Hạ Dao khẽ cười nói: "Bình Thượng Đường cũng đã làm cha. Hiện tại không lo lắng không có nhi tử nữa." Nói đến cái này thì trên mặt Hạ Dao lộ vẻ khinh bỉ, nam nhân dối trá.
Ôn Uyển ừ một tiếng: "Chân Chân cũng đã sinh sao, làm sao ta lại không nghe thấy ngươi nhắc qua đây?" Vừa ngẩng đầu nhìn lên thấy sắc mặt của Hạ Dao thì lập tức liền biết: "Đứa nhỏ là do thiếp thất sinh?"
Hạ Dao lấy quả vải trong mâm thủy tinh, tự lột cho mình: "Dạ, hai nữ nhân, cái Dương thị có nhiều tâm nhãn kia sinh được nữ nhi, còn Mộc thị không có kiến thức kia thì sinh nhi tử. Sau khi sinh hài tử xong Bình Thượng Đường đã nâng hai người kia lên làm thiếp thất rồi, hôm nay Bình Thượng Đường đã có một vợ hai thiếp, còn có hai thông phòng, cũng hưởng được tề nhân chi phúc."
Hạ Dao cho là Ôn Uyển biết xong sẽ phẫn nộ, hoặc là mắng hai câu. Không nghĩ tới Ôn Uyển ồ một tiếng, không nói chuyện nũa. Cúi đầu bóc vải ăn, chỉ chớp mắt liền ăn sáu quả.
Hạ Dao cẩn thận hỏi: "Quận chúa, ngươi tức giận?"
Ôn Uyển không giải thích được nhìn Hạ Dao: "Ta tức giận cái gì?" Ngừng một chút rồi lại nói: "Cũng không phải là Bạch Thế Niên cưới vợ bé. Bình Thượng Đường cưới vợ bé sinh con, cũng đâu có liên quan tới ta, ta tức giận cái gì chứ?"
Nàng không quen nhìn thấy nam nhân cưới vợ bé, nhưng xã hội phong kiến này lại chính là như thế. Hiện đại nam nhân có mấy người có thể cản được hấp dẫn ở phía bên ngoài, chứ đừng nói là thời đại cho phép tam thê tứ thiếp này, chỉ cần Bạch Thế Niên một lòng với nàng thì những người khác cưới nhiều nữ nhân hơn nữa cũng không phải chuyện của nàng.
Hạ Dao nhìn thấy Ôn Uyển thật không tức giận, hơn nữa còn thờ ơ thì yên lòng. Hạ Dao cho là Ôn Uyển nghe được tin tức kia sẽ lại muốn ra mặt cho Chân Chân, nàng thật là nhìn nhầm cái Tô thị kia, cũng là mẹ của bốn đứa nhỏ rồi mà còn tưởng mình là cô nương trong khuê phòng, chính hậu viện của mình như thế, nếu đổi lại một người có tình tình hơi chút mạnh mẽ cũng không thể rơi vào địa vị không chịu nổi được. Thế nhưng lại bị hai thiếp thất bò lên trên đầu, thật là một chuyện cười.
Tô thị thật là ứng được với câu nói kia, người đáng thương tất có chỗ đáng hận. Quận chúa buông ra là tốt rồi, tránh khỏi không dứt, hiện tại nàng nghe được chuyện hư hỏng của Bình gia liền phiền lòng.
Ôn Uyển nhìn thấy hành động của Hạ Dao ngược lại cười: "Ta đối với Bình Thượng Đường, đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Thật ra thì ban đầu ta cũng không có tính toán cho người nào làm con thừa tự dưới danh nghĩ của mẹ ta, ta cảm thấy người đã chết như đèn đã tắt, làm sao còn hưởng thụ cái hương khói gì? Chẳng qua là tộc trưởng đã lên tiếng, ta mà nói không muốn thì mọi người lại cho là ta bất hiếu đối với mẫu thân ta, điều này lại cực kỳ không ổn rồi. Cũng bởi vì như thế nên ta mới cảm thấy thua thiệt cho Bình Thượng Đường."
Hạ Dao không hiểu: "Quận chúa, ngươi cho hắn vinh hoa phú quý, làm sao sẽ cảm thấy thua thiệt?"
Ôn Uyển cười rất nhạt: "Nếu như là ta, cho dù có nhiều vinh hoa phú quý hơn nữa thì ta cũng sẽ không rời bỏ cha mẹ của ta đi. Vinh hoa phú quý cũng không sánh được với sự thương yêu của cha mẹ mình." Ơn sinh dưỡng lớn bằng trời, nàng tuyệt đối sẽ không nhận thức người khác làm cha mẹ.
Hạ Dao không biết là Ôn Uyển đang nói tới cha mẹ ở hiện đại. Chỉ cho là Ôn Uyển nói tới công chúa, thử nghĩ xem công chúa mất sớm, quận chúa bị nạn khổ như thế thì cũng không có cái gì để nói.
← Ch. 1069 | Ch. 1071 → |