Vay nóng Tinvay

Truyện:Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm - Chương 08

Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm
Trọn bộ 37 chương
Chương 08
0.00
(0 votes)


Chương (1-37)

Siêu sale Lazada


Ngày tiếp theo, Mạnh Trạch Hư cho thủ vệ trước của lui ra, gõ cửa phòng rồi gọi: "Tiểu Ma à?"

Một loạt tiếng ho khan đáp lại hắn, Mạnh Trạch Hư đẩy cửa phòng ra, mấy vũng nước đọng chỉ vừa mới khô một nửa đầy khả nghi nằm khắp mặt đất, cửa sổ mở rộng, ngoại sam màu xám của Cổ Tiểu Ma dập dờn trong gió như một con cá khô.

Đầu Mạnh Trạch Hư có mấy vạch đen, hắn nhìn Cổ Tiểu Ma đang cuộn mình trong chăn, trong mắt đều là sự nghi ngờ.

Cổ Tiểu Ma hắt hơi một cái, cười gượng hai tiếng: "Tối hôm qua nóng quá nên muội muốn đi dạo một chút..."

...

Nàng cười một cách nịnh nọt: "Lục sư huynh... Mạnh giáo chủ à, niệm tình cảm khi xưa, ngươi mau trả tay nải lại cho ta đi, bên trong còn có y phục mà sư nương tự tay may cho ta nữa."

Mạnh Trạch Hư nhìn nàng, có chút bất đắc dĩ, mỗi lần Cổ Tiểu Ma đến năn nỉ hắn việc gì thì hắn luôn có biểu cảm thương tiếc như vậy. Đứng đó một lúc lâu, đột nhiên Mạnh Trạch Hư lại mỉm cười: "Tiểu Ma, muội sống có tốt không?"

Cổ Tiểu Ma cuộn mình trong chăn, lạnh đến phát run, chợt nghe hắn hỏi như vậy thì ngẩng phắt đầu lên, nụ cười của hắn vẫn ấm áp như thế, dường như bọn họ vẫn còn đang ở trên đỉnh Thiên Diễn sơn, một buổi trưa bình thường nào đó, trời rất cao, mây rất thấp, nàng nằm thư giãn trên thảm cỏ, mà hắn lại bị sư phụ bắt phải đi tìm nàng về.

Dường như đây chỉ là giả dạng giáo chủ ma giáo, mà hắn, vẫn là lục sư huynh dịu dàng của lúc trước.

Cổ Tiểu Ma cúi đầu, nàng không biết mình nên có biểu cảm như thế nào, nói một cách nghiêm túc: "Lục sư huynh, thật ra là do huynh có nỗi khổ riêng... Có phải không?"

Mạnh Trạch Hư ngẩn ra, nụ cười yếu ớt bên khoé môi lại dần nhạt đi.

Cho dù không cười nhưng hắn vẫn có vẻ dịu dàng điềm đạm như thế. Mạnh Trạch Hư đứng đờ ở đó một lúc, không hề trả lời Cổ Tiểu Ma, sau đó cúi đầu đẩy cửa gỗ đi ra ngoài.

Tấm lưng kia, cô đơn quá.

Cổ Tiểu Ma có chút ngơ ngẩn mà dõi theo hướng hắn rời đi, không bao lâu sau lại có người gõ cửa tiến vào, rõ ràng trong tay người đó còn cầm tay nải của nàng. Nàng mở tay nải ra, bức hoạ kia vẫn còn ở trong! Nàng chưa kịp thay y phục đã vội mở bức hoạ ra, mùi hương quen thuộc kia lập tức phả vào mặt, nhưng trên chiếc ghế mây lại rỗng tuếch, cả bức hoạ đều như thiếu mất linh hồn mà trở nên ảm đạm không còn sức sống.

Úc Lưu đâu rồi? Nàng nhíu mày, người này xuất quỷ nhập thần, vừa có chuyện thì chạy nhanh thật, căn bản chẳng lo lắng gì cả. Cổ Tiểu Ma bĩu môi, lấy hai bộ y phục ra, một bộ màu hồng phấn một bộ màu xanh biếc, vô cùng đẹp đẽ.

Vốn dĩ nàng muốn mặc bộ màu xanh kia, ma xui quỷ khiến thế nào lại chọn ngay bộ hồng.

Lúc bảy tuổi, nàng rất thích màu hồng. Nhưng...

Cổ Tiểu Ma nhắm mắt, nghĩ đến lúc mới gặp Tác Oanh, nụ cười không khỏi có chút chua xót. Nàng ngẩn ra hồi lâu, chẳng biết từ lúc nào đã mặc bộ y phục màu hồng kia vào người, nàng sững sờ, muốn cởi nó ra.

Nhưng đã qua mười năm, không biết hiện giờ nếu nàng mặc màu hồng thì sẽ có dáng vẻ thế nào.

Cổ Tiểu Ma có chút mê muội, từ từ đi đến trước gương đồng, lần đầu tiên có chút không yên lòng mà vén chút tóc rơi trên trán. Trong kính là một nữ tử tái nhợt gầy yếu, dường như cho dù có mặt một bộ y phục mới tươi đẹp như thế lên người thì nàng vẫn không hề khác trước.

Nàng thử nhếch môi, nhất thời hình ảnh trước mặt lại phản chiếu một nụ cười có chút miễn cưỡng.

Sắc trời dần tối.

Một bóng đen bất ngờ ló ra khỏi góc tối, yên lặng nhảy lên đầu tường. Dường như hắn đang lẩm bẩm gì đó trong miệng, một lớp màng trong suốt nhanh chóng bao phủ xung quanh, bên ngoài liền hiện ra một quang cảnh khác, thì ra đúng là hạ kết giới.

Hắn nhảy xuống khỏi tường, nhìn quanh một hồi, sau khi xác định không có người mới chạy nhanh về phía trước. Không bao lâu đã đến trước một rừng cây vô cùng rậm rạp, hắn tiếp tục đi về phía trước, lẩm bẩm gì đó bên cạnh cây đại thụ kia.

Cứ như vậy trong khoảng thời gian nửa nén hương, đột nhiên hắn nhảy lên một cành lá xum xuê của đại thụ, một thân hình nam tử thon dài hiện ra từ trong đại thụ kia.

Nam tử mở nút bình hồ lô, ngưỡng cổ đổ một ngụm rượu lớn vào miệng: "Có tìm được Tiểu Ma Cô không?"

Hắc y nhân bỏ mũ trùm đầu xuống, sắc mặt có chút vàng nhợt, mặt mũi tiều tuỵ vì bệnh tật, đúng la Phó Diệp Văn. Nam tử đang uống rượu lau chút rượu đọng lại bên khoé môi: "Đến lúc rồi, chúng ta đi thôi."

Phó Diệp Văn đồng ý, lại nhìn về phía nam, có chút chần chừ mà nói: "Không đợi đại sư huynh và tiểu sư muội sao?"

"Bọn họ đã tới từ sớm rồi." Nam tử cất hồ lô rượu thật cẩn thận: "Đến lúc đó sẽ đến tiếp ứng thôi."

Nam tử mang một thanh kiếm sắt lớn phía sau lưng, hắn đứng dậy, tung kiếm ra mà không tốn chút sức lực, nhanh chóng phi thân lên rồi vững vàng đứng trên thân bội kiếm. Đợi Phó Diệp Văn lên kiếm xong, hai người một trước một sau biến mất trên bầu trời. Trong không khí chỉ còn lại mùi rượu nhàn nhạt đang dần tản đi theo gió.

"Ai đó?"

Một tiếng kêu đầy sợ hãi vang vọng bầu trời đêm, một màn đêm yên tĩnh đã bắt đầu lục đục.

Cổ Tiểu Ma ngồi phắt dậy, toàn bộ tâm tình đang lờ đờ hoàn toàn chìm vào đáy cốc: Con bà nó, mới soi gương một tí thì sao lại ngủ mất rồi? Các sư huynh dựa theo thời gian ước định mà đến đây, nàng còn nằm đây mà ngủ ngon được.

Mong sao đừng xảy ra chuyện gì nguy hiểm, Cổ Tiểu Ma nhảy xuống giường, bỏ hết đồ đạc của mình vào trong tay nải, đẩy cửa sổ ra, cũng không quan tâm bên dưới chính là hồ nước mà hú lên một tiếng đầy quái dị rồi nhảy xuống.

Không ngoài dự đoán... Ướt hết rồi.

Cổ Tiểu Ma bơi chân chó một cách đầy vất vả để lên bờ nhưng lại không thấy Phó Diệp Văn, ngay sau đó chỉ nghe thấy một tiếng hét truyền đến từ trong thư phòng: "Giáo chủ bị thương rồi!"

Chẳng lẽ ngũ sư huynh lại làm lục sư huynh bị... Lòng nàng trở nên căng thẳng, hàng loạt đệ tử của Huyền Âm xông lên, Cổ Tiểu Ma chỉ có thể nhảy lại vào trong hồ nước kia, may mà nàng thường xuyên phải xuống hồ bắt cá, kỹ năng bơi lội cũng không có vấn đề gì. Cố gắng một lúc tới khi bên ngoài không có tiếng động gì nữa, Cổ Tiểu Ma tựa vào bên bờ ao thở hổn hển, không dám tuỳ tiện bò lên bờ.

Đột nhiên một bình rượu hồ lô hiện ra trước mắt, Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, nâng mắt nhìn lên, nam từ này khoác áo trùm đầu màu đen của đệ tử Huyền Âm giáo, nước da hơi đen, rắn chắc tuấn lãng, đúng là nhị sư huynh Vân Tiêu.

"Tiểu Ma Cô, là muội đang muốn ăn cá hay là Huyền Âm giáo bạc đãi không cho muội ăn cơm vậy?"

Thoáng chốc Cổ Tiểu Ma vô cùng vui mừng, nhưng cũng không có lòng dạ nào để cãi nhau với hắn, vội la lên: "Không phải ngũ sư huynh đã đi ám sát lục..."

Vân Tiêu thu hồi nụ cười rồi nói: "Đừng nói chuyện này, mau đi theo huynh trước."

Cổ Tiểu Ma đồng ý, Vân Tiêu túm nàng ra khỏi hồ nước, lấy áo trùm đầu bao người nàng lại, sau đó lại nhẹ nhàng ôm lấy eo của nàng, thi triển khinh công, chỉ nhảy vài cái đã đến đầu tường, hai tay đan thành một chú văn, kết giới nằm trên Huyền Âm giáo từ từ tản ra, Vân Tiêu thả Cổ Tiểu Ma xuống rồi dặn dò nàng: "Huynh quay lại tiếp ứng cho ngũ sư đệ, muội đi theo kí hiệu đi, đại sư huynh và tiểu sư muội đang ở phía trước chờ muội đấy."

Cổ Tiểu Ma gật đầu: "Sư huynh cẩn thận nhé."

Nàng chạy nhanh về phía trước, tim đập thình thịch không ngừng, ban đêm trong rừng tối đen, không thể phân biệt kí hiệu của Thiên Diễn phái được, lòng Cổ Tiểu Ma như lửa đốt mà chạy một lúc lâu, mãi một lúc lâu vẫn không thấy được Tác Oanh và Mạc Khinh Viễn. Không lẽ nàng nhận lầm kí hiệu rồi sao?

Nàng vô cùng sốt ruột, chỉ sợ Tác Oanh và Mạc Khinh Viễn đã xảy ra chuyện gì. Chạy một hồi trong rừng như thế, đầu óc của nàng càng lúc càng choáng váng, chỉ cảm thấy cây nào cây nấy cũng cao như nhau, cũng không biết rằng liệu nàng có đi qua nó hay chưa. Cổ Tiểu Ma chỉ hận không thể chém sạch hết đống cây này, bỗng nhiên nàng có chút ý tưởng, lần lượt làm một dấu thập trên mấy thân cây vừa mới đi qua, cứ như vậy mới có chút tiến triển. Thật ra tuy rừng cây này có chút rậm rạp phiền phức nhưng cũng không quá khó đi. Đơn giản chỉ là do đêm đen như mực, mà lòng Cổ Tiểu Ma lại nôn nóng nên mới u mê mà lạc đường.

Lại thêm thời gian gần một ly trà nhỏ nữa, cuối cùng nàng cũng đã thấy được kí hiệu cuối cùng của Thiên Diễn phái, lòng vô cùng vui vẻ. Cổ Tiểu Ma trèo lên gò núi nho nhỏ kia, đột nhiên hai bóng người một trắng một hồng lại hiện ra trong đêm tối. Nàng nhận ra đó là Mạc Khinh Viễn và Tác Oanh, vừa muốn há miệng la lên thì một cơn gió đêm dữ dội đã ập tới, lá cây vang lên xào xạt, nàng bị gió tạt, phải che miệng ngồi xổm xuống, gió lạnh xuyên vào trong thân thể ướt sũng của nàng, lạnh đến thấu xương.

"Lâu như vậy rồi mà sao sư tỷ vẫn chưa ra chứ?"

"Có nhị sư huynh và ngũ sư huynh của muội ở đó, không sao đâu." Mạc Khinh Viễn dịu dàng an ủi: "Bệnh phong hàn của muội còn chưa khỏi, coi chừng cảm lạnh."

"Không được, muội phải đi cứu sư tỷ!" Tác Oanh rút bội kiếm của mình ra, xoay người định đi. Mạc Khinh Viễn vội vàng bắt lấy tay nàng, trách mắng: "Muội đi thì có ích gì? Chỉ tổ tăng thêm gánh năng cho bọn họ mà thôi."

"Được, ngay cả huynh cũng xem muội như kẻ vô dụng." Đột nhiên đôi mắt đen kia lại nhiễm một tầng hơi nước, Tác Oanh hất tay hắn ra, cả giận nói: "Muội có chết cũng không liên quan gì tới huynh cả! Mau tránh ra!"

Trên gương mặt tuấn mỹ của Mạc Khinh Viễn lại có chút biểu cảm khó xử, hắn vội la lên: "Sao lại vậy? Tác Oanh, muội biết huynh..."

Nhưng Tác Oanh lại vô cùng tức giận, liều mình muốn lao về phía trước.

Đột nhiên một bóng người màu trắng chắn ở phía trước, Tác Oanh bị ngăn cản, vừa muốn mở miệng nói chuyện đã bị một sự mềm mại ấm áp bao trùm, hắn siết hông nàng thật chặt, ngăn không cho nàng giãy dụa.

Má Tác Oanh đỏ bừng, thoáng chốc trời đất như chấn động, sức lực toàn thân cứ như bị tước mất, chỉ có thể rúc vào trong lòng của Mạc Khinh Viễn một cách yếu ớt.

Mạc Kinh Viễn ôm giai nhân vào lòng, vỗ về mái tóc dài của nàng rồi dịu dàng nói: "Tác Oanh, lòng của huynh với muội, nhật nguyệt đều có thể chứng giám."

Tác Oanh không nói gì, chỉ cúi đầu không dám nhìn hắn.

"Sư huynh cũng không chê muội vô dụng, chẳng qua ta sợ muội bị thương... Hơn nữa muội cũng đã từng nhìn thấy, Tiểu Ma muội ấy..." Mạc Khinh Viễn dừng một chút, nhắm mắt nói: "Là một con quái vật."

Gió đêm càng trở nên rét buốt hơn.

Từng cơn gió lạnh thổi vào tán lá, tàn sát bừa bãi chỉ để lại một cảnh tượng hiu quạnh trong không trung.

Cổ Tiểu Ma quỳ cạnh khe suối, trên người vẫn là bộ ngoại sam mà sư nương đã làm cho nàng. Lúc này sắc trời vừa có chút ánh sáng, nàng có chút kinh ngạc mà nhìn vào ảnh phản chiếu của mình trong nước, thân mình ướt đẫm còn đang run rẩy, đôi môi lạnh buốt đã trở nên tím ngắt

Nàng đã duy trì tư thế đó rất lâu.

Đã nói như thế, thì ngay từ đầu nàng đã không nên có chút vọng tưởng nào. Nhưng tại sao nàng vẫn còn mặc y phục màu hồng phấn, chẳng phải chính là hi vọng có thể đổi được một ánh mắt thôi sao? Mặc dù nàng đã sớm biết, Mạc Khinh Viễn chỉ là một giấc mộng, một giấc mộng không thể thành hiện thực mà nàng vẫn chấp nhất suốt mười năm.

Mười năm, bao nhiêu tháng, bao nhiêu ngày, bao nhiêu đêm, ai có thể tưởng tượng được nỗi tương tư đó đây?

Nhưng hắn đã nói nàng là quái vật.

Nam tử như một vị thần trong lòng nàng, vị thanh mai trúc mã hơn mười năm kia, nói nàng là quái vật.

Không phải do nàng không muốn sinh bệnh, nàng cũng không muốn xuất hiện ở bên Vực Đoạn Hồn một cách kỳ lạ như thế, càng không muốn biến thành dáng vẻ tàn nhẫn vô tình như vậy.

Không phải... Là lỗi của nàng.

Cổ Tiểu Ma nhắm mắt, khoé miệng lại nhếch lên tạo thành một nụ cười.

Sự đau khổ mười năm do tình cảm bị đè nén của nàng là gì? Nàng không biết, hay có lẽ là dáng vẻ hèn mọn của nàng đã sớm bị người ta dẫm dưới chân rồi. Một tiếng quái vật, vượt qua cả mối tình mười năm, trực tiếp đánh nàng rơi vào vực sâu.

Nàng túm chặt lớp cỏ dưới đất, mấy khớp xương đều đã trắng bệch. Sao nàng có thể cam tâm chứ? Cổ họng chuyển động vài cái, cuối cùng cũng chỉ có thể khóc không ra tiếng, chỉ là trong lòng vẫn đau đớn chua chát như vậy.

"Ngươi lại làm ướt bức hoạ của ta rồi." Đột nhiên một giọng nói của nam tử vang lên trên đỉnh đầu. Cổ Tiểu Ma mở mắt ra, sam y lục sắc đang chậm rãi chuyển động theo từng ngọn sóng nhỏ nơi mặt nước.

Nàng im lặng một lúc lâu mới thả lỏng bản tay ra, ngước mặt lên cười nói: "Không phải cứ vẽ cho ngươi một bức mới là được sao."

Biểu cảm như thế, hệt như người vừa mới đau khổ tột cùng hoàn toàn không phải là nàng.

Úc Lưu đứng ở phía sau, thản nhiên nhìn nàng.

Từ khi bạch y nam tử ôm nữ tử rồi nói câu kia, Cổ Tiểu Ma cứ sững sờ tại chỗ, từ khi nàng vụng trộm chạy đến nơi này, hắn vẫn luôn đi theo, vốn không định làm gì, nhưng không biết vì sao lại không nhịn được mà hiện thân.

"Ngươi đang muốn khóc sao?" Hắn hỏi một câu hời hợt, đôi mắt lục sắc kia óng ánh trong suốt như ngọc Lưu Ly. Trong đó còn có cả khuôn mặt tái nhợt của Cổ Tiểu Ma.

Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, nàng lại trêu hắn: "Ngươi mới muốn khóc đấy, đồ nói chuyện không đầu không đuôi."

Úc Lưu giật mình, chỉ cảm thấy nụ cười lúc này của nàng rất chói mắt. Vì sao, rõ ràng là thương tâm đến chết lại cố giả vờ như chả hề quan tâm. Trời sinh bản tính hắn đã đạm bạc, nhưng không hiểu tại sao mà vẫn có chút tức giận, liền nói: "Cho dù có giấu thế nào thì cũng không thể thay đổi được sự bất thường của ngươi đâu."

Xung quanh trở nên yên tĩnh, gió cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Cổ Tiểu Ma ôm gối ngồi ở nơi đó, thân mình hơi cứng đờ.

"Cho dù có khóc có hét lên thì được gì?" Bất chợt giọng nói của nàng còn lạnh hơn cả hắn: "Ta tình nguyện cười cho đến chết cũng không muốn hắn thấy được sự yếu đuối của mình. Từ nhỏ đã vậy, không sinh bệnh là lỗi của ta sao? Biến thành dáng vẻ kia cũng là lỗi của ta sao? Vì sao cái gì cũng là tiểu sư muội tốt, ta lại không được gì? Cũng không phải là do ta cố ý tặng túi thêu cho nàng, tại sao hắn lại trách ta? Tại sao nhất định hắn phải khiến ta khóc thì mới vui vẻ được?" Nàng nói một hơi, đột nhiên đứng phắt dậy, túm chặt lấy vạt áo trước của Úc Lưu, mũi đối mũi mà quát lên: "... Tại sao hắn biết rõ ta thích hắn mà vẫn cố giả vờ không biết như thế!"

Nước mắt đã sớm lăn dài trên gương mặt tái nhợt của Cổ Tiểu Ma, sau khi ngây người một lúc lâu, đột nhiên khoé môi của nàng lại cong lên.

"Thật ra ta hiểu rất rõ..."

Nàng lại cười.

"Bời vì... Ta là... Quái vật mà..."

Nữ tử tái nhợt, gầy yếu, nhưng lại quật cường.

Úc Lưu ngây người, nhưng hắn vẫn để mặc Cổ Tiểu Ma túm lấy vạt áo trước của mình.

Rất nhiều kí ức như thuỷ triều bắt đầu tuôn trào, tiểu nam hài có được cặp mắt lục sắc kia, vốn dĩ còn có nụ cười ngọt ngào nhất trên thế gian này.

Ấn ký trời ban, là phúc hay là hoạ? Một đời này, cuối cùng cũng không thể nhận lấy một ánh mắt bình thường. Ai ai cũng muốn có hắn, ngàn năm trước hay ngàn năm sau vẫn như thế. Mặc dù bị giam dữ ở nơi tận cùng đó, thế nhưng kiếp nạn đẫm máu từ đời trước vẫn rành rành trước mắt, tiếng kêu đầy thảm thiết của tộc nhân đã ăn sâu vào tiềm thức, đó là một vết sẹo dữ tợn đã hằn sâu nơi đáy lòng, chỉ cần chạm nhẹ cũng đủ để có một ngọn lửa thiêu đốt đầy đau đớn.

Hắn là người? Là yêu? Là thần? Hay là ma?

Hắn là thứ gì, chỉ sợ đất trời đều không thể biết.

Nhưng chỉ có hắn hiểu, hắn là sát tinh, chỉ biết mang lại điềm xấu và bất hạnh đến cho người bên cạnh mình.

Bởi vì ta là quái vật.

Vì thế, nơi thiên hạ rộng lớn này không có chỗ cho ta nương thân.

Nếu còn có thể dùng gương mặt tươi cười này để nói những lời đó...

Nếu chỉ cần cười là có thể xoa dịu hết tất cả sự đau xót trong lòng...

Úc Lưu phủ tay lên chỗ vạt áo bị Cổ Tiểu Ma túm chặt, nước mắt của nàng đã bị gió hong khô, nụ cười quật cười nơi khoé môi vẫn còn đó, ánh vào đôi mắt xanh thẫm của hắn lại tràn đầy sự hiu quạnh.

Đột nhiên hắn giơ tay lên, lau khô nước mặt trên mặt nàng.

"Thì ra ngươi và ta... Đều là quái vật." Hắn nói rất nhẹ, không hề lạnh lùng, không hề xa cách. Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, quên cả cười, chỉ thấy độ cong nơi khoé môi của nàng biến mất, rồi chậm rãi xuất hiện trên khoé môi Úc Lưu.

Trong nháy mắt, mặt trời đã dần ló khỏi chân trời, vạn tia sáng phá mây ra ngoài, lại không thể so với nụ cười dịu dàng đang yên lặng nở rộ của hắn.

"Tình nguyện cười đến chết sao..." Cổ Tiểu Ma sững sờ nhìn Úc Lưu nói ra mấy chữ này, lần đầu tiên thấy nụ cười của hắn, nàng như bị mê hoặc hoàn toàn, không thể cử động, không thể nói chuyện, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đôi mắt Lưu Ly ấy.

Mái tóc của Úc Lưu tung bay theo gió, hắn cứ nhìn nàng như vậy, hệt như muốn khắc sâu biểu cảm này vào lòng.

"Ta sẽ nhớ kỹ, Cổ Tiểu Ma."

*****

Chuyện gì đang xảy ra vậy.

Cổ Tiểu Ma bị lạnh đến mức run rẩy, nàng đang leo dọc theo một con đường nhỏ gập ghềnh bên cạnh vách núi, không dám đi trên đường, chỉ sợ bản thân quá mức nổi bật mà bị Huyền Âm giáo phát hiện.

Nhưng có chuyện còn kinh khủng hơn, người nào đó thường ngày vẫn luôn làm mặt lạnh hờ hững với nàng, hoặc là con yêu quái nào đó, ... Mặc kệ hắn là cái gì, nhưng sau lúc nãy, không biết đã đứt dây thần kinh hay lại có sợi gân nào nằm lộn vị trí mà cứ cười cười rồi đi theo phía sau nàng, đúng là... Đòi mạng mà, hệt như lúc trước thời tiết còn sấm chớp đùng đùng đột nhiên lúc sau lại trong lành vậy, còn khó tin hơn cả việc ma giáo bất ngờ khuếch trương Phật pháp nữa.

Cổ Tiểu Ma cố gắng ngó lơ ánh mắt ở sau lưng, làm người hay làm yêu thì đều phải có phẩm hạnh, nàng đã quen với một Úc Lưu lạnh lùng rồi, tuy rằng vị Úc Lưu mỹ nhân cười rộ lên này rất giống như một vị thần, nhưng... Nàng lại có chút cảm giác nghi ngờ.

Đột nhiên Cổ Tiểu Ma dừng lại, quay ra sau nhìn bóng người màu xanh kia, cố gắng không nhìn vào nụ cười của hắn.

"Cá hố." Nàng nói một cách nghiêm túc: "Không phải là nguyên khí của ngươi chưa khôi phục sao? Sao không quay trở lại bức hoạ đi..."

...

Úc Lưu ngẩn ra, hiển nhiên là đang nỗ lực tiêu hoá biệt danh của mình.

Biểu cảm ngơ ngác kia vĩnh viễn không thể nào có thể xuất hiện trên gương mặt lạnh lùng xa cách của đại kim chủ Úc Lưu, Cổ Tiểu Ma hít sâu một hơi, quả nhiên là hắn... Đã ngốc rồi.

"Bức hoạ bị ngươi làm ẩm rồi, ta không về đâu."

Nàng có chút đau đầu cưởi mỉa, từ lúc hắn gặp nàng thì vẫn chưa vào bức hoạ kia mà. Cổ Tiểu Ma vừa xoay người sang chỗ khác, đột nhiên lại bị một linh cảm tràn ngập kim quang lấp lánh bổ trúng đầu, trong nháy mắt đã hoá thân thành tú bà thanh lâu.

Úc Lưu lại ngẩn ra, càng thêm xác định Cổ Tiểu Ma đang có chút vấn đề.

"Cái kia, ha ha ha ha ha ha." Khuôn mặt tái nhợt của nàng đỏ ửng lên vì kích động, cười đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt: "Trên người ngươi có ngân phiếu không?"

"Không có."

"... Vậy thù lao vạn lượng hoàng kim của ta ở đâu?"

Úc Lưu thấy biểu cảm nghi ngờ của nàng liền vươn tay đến chỗ tay áo rồi bóc một cái, mày nhíu lại, sau đó lại đưa thứ gì đó cho Cổ Tiểu Ma như đang đưa một vật vô cùng quý giá. Chỉ thấy trên bàn tay trắng nõn kia có một chiếc vảy nhỏ, đầu tròn xanh biếc, đầu nhọn đỏ sậm, từng luồng sáng xanh đang không ngừng lượn lờ trên đó, mỹ lệ và yêu dị đến mức không nói nên lời.

Cổ Tiểu Ma nhanh tay lẹ mắt, không quan tâm nó là cái gì, cứ lấy trước rồi nói sau! Nhưng ai ngờ Úc Lưu phản ứng nhanh hơn nàng, năm ngón tay vừa thu lại, nàng chỉ có thể ra sức bẻ mấy ngón tay của hắn rồi giương mắt nhìn.

Không phải người này đã bị đần rồi sao, vậy mà còn cố chấp với bảo bối như vậy. Đã đưa ra cho nàng xem rồi thì còn không thể đưa cho nàng cất nữa à?

"Ha ha ha à... Đó là cái gì thế?"

"Là linh dược giải bách độc, bảo vật vạn lượng hoàng kim khó cầu trên đời." Úc Lưu cười đến vô cùng kỳ lạ: "Một nghìn năm trước đã vô cùng hi hữu, hiện nay chỉ sợ là đã tuyệt tích."

"Một nghìn năm trước à?" Cổ Tiểu Ma nhấn mạnh: "Ngươi có thể biết những chuyện lâu như vậy sao?"

"Đương nhiên, không phải là ngươi đã biết..."

"Mạng cá hố tinh dài lắm à?"

Khoé mắt Úc Lưu hơi giật giật, khẽ nheo lại. Thì ra gốc nấm đần độn này vẫn chả biết gì cả, đúng là ngốc thật mà. Hắn vừa lơ là một chút, đột nhiên cổ tay lại có chút đau đớn, vừa buông lỏng năm ngón tay ra đã thấy được khuôn mặt tươi cười đầy gian trá của Cổ Tiểu Ma.

Nàng nhanh chóng thu miếng vảy kia vào trong túi, lập tức vỗ vỗ an ủi Úc Lưu: "Yên tâm đi huynh đệ, Cổ Tiểu Ma ta luôn giữ lời, chắc chắn sẽ không cầm tiền rồi quên mất ngươi đâu."

"..."

Thấy dáng vẻ tiểu nhân đắc chí khẩu thị tâm phi đó của nàng, Úc Lưu chỉ có thể xoa cổ tay, nói: "Giờ chúng ta đang đi đâu vậy?"

"Giờ à?" Cổ Tiểu Ma ngẩn ra: "Bây giờ... Đương nhiên là... Phải đi..."

Nàng ngập ngừng một lúc cũng không nói nên lời là phải đi đâu.

Úc Lưu yên lặng nhìn nàng, cho tới lúc này vẫn còn đang cố giả vờ như chưa có chuyện gì từng xảy ra, thật sự nàng không thấy mệt sao?

Dường như không đành lòng thấy lại dáng vẻ hoảng hốt đó của nàng, Úc Lưu lại nâng ngón tay thon dài lên rồi đặt trên môi, cười khẽ nói: "Người của Huyền Âm giáo đuổi tới rồi."

Cổ Tiểu Ma nhảy lên, túm vạt áo của hắn: "Suýt chút nữa ta quên mất chúng ta đang chạy trối chết rồi, quan tâm đi đâu làm gì? Trốn được quan trọng hơn."

Úc Lưu gật đầu, Cổ Tiểu Ma sốt ruột nhìn xung quanh, đi thêm vài bước liền đến được một sơn động nhỏ, cánh rừng này không thể che chắn cho bọn họ được bao lâu, một khi người của Huyền Âm giáo ngự kiếm tới đây, chỉ dựa vào nàng và một con cá hố còn chưa khôi phục được nguyên khí thì chắc chắn sẽ không thể ngăn được. Làm sao bây giờ?

Một luồng sáng xẹt qua nơi chân trời, Cổ Tiểu Ma rùng mình: Nhanh quá!

Nàng kéo nhẹ Úc Lưu đi về phía động, Úc Lưu nhìn cửa động hẹp nhỏ, tối đen như mực, dường như còn có chút gì khác thường, cứ nhất quyết không chịu đi vào. Cổ Tiểu Ma thấp giọng cả giận nói: "Không vào thì chui vào bức hoạ đi! Đừng có làm vướng chân ta!"

"Không!" Hắn nói rất rõ ràng.

"Vậy thì vào động!"

"Cũng không vào."

"Ngươi..." Cổ Tiểu Ma không có thời gian nói nhảm với hắn, bản thân cứ chui vào trong rồi nói vọng lại: "Này, ngươi không trốn thì phải che dấu giúp ta đấy."

...

Khi mấy luồng sáng kia đáp xuống đất thì đã nhìn thấy cảnh tượng này: Một mỹ nhân thanh y đang ngồi trước cửa một hang động, giấu đầu lòi đuôi ngắm phong cảnh.

"Xin hỏi... Vị công tử này, có nhìn thấy một nữ tử áo xám đi qua đây không?"

Là giọng của Mạc Khinh Viên.

Cổ Tiểu Ma run lên, chậm rãi thở ra, nhưng lòng nàng càng lúc càng trở nên hỗn loạn. Nàng còn chưa có phản ứng gì thì nơi cửa động Úc Lưu ngồi canh lại có một luồng sáng. Một câu nói lành lạnh rơi xuống trên đỉnh đầu: "Ta không phát hiện có một nữ tử áo xám đang trốn trong động đâu."

...

Cổ Tiểu Ma rơi lệ rồi.

"Tiểu Ma Cô, sao muội không đi theo kí hiệu, làm chúng ta tìm mãi." Vân Tiêu có chút sốt ruột tiến lên lôi Cổ Tiểu Ma ra khỏi động, trong mắt đều là sự quan tâm.

"À, muội lạc đường mất." Cổ Tiểu Ma cười miễn cưỡng với hắn, không dám nhìn sang bên cạnh.

"... Sư tỷ."

Thân thể của nàng hơi run rẩy.

"Sư tỷ... Tỷ có khoẻ không? Muội và đại sư huynh tìm tỷ khắp nơi, chỉ sợ tỷ..." Tác Oanh nói tới lời này thì hốc mắt ủng đỏ: "Nếu tỷ gặp chuyện không may, muội... Muội cũng..."

Cổ Tiểu Ma nhắm chặt mắt lại, ngẩng đầu lên, nụ cười lại nở rộ trên khuôn mặt tái nhợt kia.

"Tác Oanh ngốc." Nàng khẽ gọi môt câu, Tác Oanh liền nhào tới ôm nàng, cúi đầu khóc nức nở. Hai người cứ ôm nhau như thế, Cổ Tiểu Ma ngẩng đầu lên, lúc này mới nhìn bóng người bạch y cao ngất kia. Hắn không nhìn nàng, chẳng qua lại đang có chút đăm chiêu mà nhìn về phía xa.

Vừa rồi nơi này còn có một thanh y nam tử, hiện nay đã mất tích, mà bọn họ cũng không thể phát hiện hắn đã rời đi từ lúc nào, cuối cùng thì hắn là ai?

Chân mày của Mạc Khinh Viễn nhíu lại, dựa vào tu vi của hắn, là người hay quỷ, là yêu hay ma thì hắn dều nhận ra. Nhưng trên người của nam tử kia, lại không có gì.

Không có sinh khí, lại không có tử khí.

Người như vậy, không biết là địch hay là bạn, chỉ cần nghĩ đến thì thật đáng sợ.

Mạc Khinh Viễn nhíu mày, sau đó lại dời mắt về phía Cổ Tiểu Ma: "Tiểu Ma không có chuyện gì thì tốt rồi, để đề phòng Huyền Âm giáo đuổi theo, có chuyện gì thì lát nữa hẵng nói, cứ rời khỏi nơi này trước đã."

Tất cả mọi người gật đầu, Phó Diệp Văn rút bội kiếm ra: "Ta đi trước một bước, xem thử phía trước có mai phục hay không."

Mạc Khinh Viễn gật đầu: "Vậy ngũ sư đệ đi trước đi, Tiểu Ma, muội lại đây."

Cổ Tiểu Ma vẫn đứng tại chỗ, cười nói: "Đại sư huynh, huynh vất vả nhiều rồi, cứ để nhị sư huynh mang muội đi là được."

Ba người ở đây đều ngẩn ra. Vân Tiêu là kẻ thần kinh đơn giản, không hề chú ý đến việc bầu không khí có chút không đúng, hét lên: "Tiểu Ma Cô lại bất công, đại sư huynh cứu muội vất vả, bọn huynh không vất vả sao?"

Cổ Tiểu Ma vừa muốn nói gì thì Mạc Khinh Viễn đã đi tới, nhảy lên bội kiếm, vươn tay với Cổ Tiểu Ma, dường như không quan tâm tới lời từ chối của nàng.

Gió lạnh thổi qua bên má, mà xiêm y lúc trước đã sớm được cởi ra rồi bỏ vào trong tay nải, trên người vẫn là y phục màu xám mà nàng vẫn thường mặt, có điều nội y vẫn còn hơi ẩm ướt, một cơn gió lạnh thổi tới lại mang đến chút lạnh lẽo không thể nói nên lời.

Sau lưng có chút ấm áp đang lan tràn, nhưng nàng không có cảm giác gì. Mạc Khinh Viễn đặt tay lên eo nàng, chỉ cảm thấy thân thể của nàng không ngừng run lên, vì vậy liền ân cần hỏi han: "Lạnh sao?"

Cổ Tiểu Ma lắc đầu, miễn cưỡng cười cười. Nàng nhắm mắt lại, vừa muốn bổ nhào vào lòng hắn khóc lớn một hồi, vừa không muốn thấy hắn cả đời này nữa. Chẳng qua hai loại cảm xúc ấy đều được cất giữ dưới đáy lòng, dưới từng cơn gió lạnh lẽo nơi đây, chỉ một mình nàng cảm thấy khó chịu.

Mấy người đặt chân trong một chỗ kín đáo nơi sơn động, Mạc Khinh Viễn và Vân Tiêu hợp lực bày kết giới bên ngoài cửa động, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút. Phó Diệp Văn và Tác Oanh đi xung quanh tìm thức ăn, Vân Tiêu vừa ngồi xuống đã lấy hồ lô rượu ra hớp một ngụm, cười nói: "Tiểu Ma Cô, đã lâu không gặp, thấy nhị sư huynh cũng không thân thiết nữa."

Cổ Tiểu Ma ngồi xuống bên cạnh hắn, hắn giọng: "Tại sao lại không thân chứ? Vừa rồi muội muốn huynh dẫn muội ngự kiếm huynh cũng không cho."

"Nhị sư huynh ngự kiếm không vững bằng đại sư huynh, không phải là muội không biết."

Hai người cùng cười rộ lên, không tự chủ mà nhìn về phía Mạc Khinh Viễn, chỉ thấy hắn đang ngồi xếp bằng ở đối diện, bạch y tao nhã, vô cùng tuấn mỹ, đang vô cùng nghiêm túc mà nhìn thẳng vào Cổ Tiểu Ma, ánh mắt có chút khác lạ.

"Tiểu Ma." Cuối cùng hắn cũng mở miệng, dường như phải cân nhắc một lúc lâu sau mới nói: "Thanh y nam tử kia, muội có biết hắn không?"

Cổ Tiểu Ma thành thật lắc đầu: "Muội chỉ biết hắn tên Úc Lưu thôi."

Nàng đã cứu hắn trong mộng, đây là mơ, là trùng hợp hay là cơ duyên, Úc Lưu không nói, nàng cũng không biết. Nhưng cho dù đó là thật, lúc nàng cứu hắn cũng không phải là thân thể của nàng, nếu nói ra, chỉ sợ Úc Lưu cũng không tin, nói như vậy, còn không bằng cứ cho rằng đó chỉ là giấc mộng mà quên đi.

Nhưng có một số việc, không phải cứ xảy ra rồi là có thể quên.

Mạc Khinh Viễn lạnh nhạt nói: "Muội chưa hiểu về sự đời, đừng ở cùng với người không rõ lai lịch đó."

Cổ Tiểu Ma ngẩn ra: "Hắn không phải người xấu, người của Huyền Âm giáo cũng muốn bắt hắn."

"Như thế thì càng không thể ở cùng nhau." Mạc Khinh Viễn tiếp tục nói: "Hiện nay chúng ta còn khó bảo toàn bản thân. Còn có chuyện của lục sư đệ, phải nhanh chóng trở về Thiên Diễn bẩm báo với sư phụ, chờ lão nhân gia định đoạt."

Nàng cúi đầu không nói gì, trong lòng lại có chút khó chịu. Có tiếng bước chân truyền đến từ ngoài của động, là Phó Diệp Văn và Tác Oanh đã trở lại, hai người ôm một đống quả dại trong ngực, vừa đi vừa cười, khiến cả tâm tình nàng cũng tốt theo.

Thật ra là vì nàng đã thấy được đồ ăn...

Chậc, quan tâm đến nó làm gì, Cổ Tiểu Ma lấy hai quả dại, ăn đến vô cùng vui vẻ, lại nghe Tác Oanh vỗ váy nói: "Tại sao lại bẩn như vậy nhỉ? Sư tỷ, ở phía trước không xa có một con sông nhỏ, chúng ta đi tắm thôi."

Cổ Tiểu Ma còn chưa kịp trả lời đã nghe Phó Diệp Văn nói: "Giờ Huyền Âm giáo đang tìm chúng ta khắp nơi, hai người các muội đi ra ngoài, lại không thể bảo vệ mình, nhất định là vô cùng nguy hiểm."

"Ngũ sư đệ nói đúng." Mạc Khinh Viễn cười rất dịu dàng: "Sắc trời cũng không còn sớm nữa, cố chịu đi Oanh Oanh."

Cổ Tiểu Ma lơ đẵng ngẩng đầu, lại phát hiện tuy Mạc Khinh Viễn đang nói chuyện với Tác Oanh, nhưng ánh mắt lại không hề dời khỏi người mình. Đầu tiên nàng ngẩn ra, sau đó lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

Thì ra, từ lần đầu tiên biến thành như vậy, đại sư huynh vẫn luôn phòng bị nàng. Cái gì mà bên ngoài nguy hiểm, cái gì mà quan tâm đến nàng, đều là chó má cả. Hắn chỉ sợ đột nhiên nàng sẽ biến thành ác ma đả thương người mà thôi.

Thì ra, chỉ sau một đêm kia, hắn đã xem nàng như một quái vật, không chỉ có khổng tước tinh.

Nàng siết chặt trái cây trong tay... Có chút buồn cười.

Không phải đã sớm biết rồi sao? Không phải đã nghe chính miệng hắn nói ra rồi sao? Không phải đã quyết tâm làm ra vẻ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra sao? Tại sao lòng nàng vẫn suy sụp như thế, còn có chút khó thở, hệt như sự đau đớn ấy đã khảm sâu vào đáy lòng.

Nàng nên hiểu cho hắn, thân là đại sư huynh, điều cần suy nghĩ rất nhiều, thứ cần chăm sóc cũng rất nhiều, nhưng... Nhưng mà...

Oanh Oanh, nơi này có một bộ y phục, muội cố hong khô trong đêm nay, ngày mai thay là được." Nàng mỉm cười lấy một bộ y phục màu hồng nhạt ra khỏi tay nải: "Thật sự xin lỗi, là sư nương tự tay làm, sư tỷ không cẩn thận nên làm ướt rồi."

Tác Oanh có chút nghi ngờ nhận lấy, nhưng khi nghe nói là sư nương làm thì không khỏi vui vẻ, cười nói: "Sư tỷ, sao tỷ cất lâu như vậy giờ mới lấy ra chứ?"

Cổ Tiểu Ma đứng dậy, cắn một miếng hoa quả, chậm rãi đi ra ngoài cửa động. Vân Tiêu và Phó Diệp Văn uống rượu, không chú ý đến nàng, Tác Oanh đang bận xem y phục, chỉ có Mạc Khinh Viễn quay đầu, nhìn thấy hành động của nàng thì gọi khẽ: "Tiểu Ma?"

Thân hình nàng bị kiềm hãm, nhưng vẫn không xoay người.

"Muội ra ngoài đi dạo."

Lúc này Vân Tiêu và Phó Diệp Văn ngẩng đầu, Phó Diệp Văn cảm thấy hơi kì lạ, nói: "Chỉ đi một chút thì mang theo tay nải làm gì?"

Cổ Tiểu Ma vẫn đứng đó, không quay đầu, Mạc Khinh Viễn thu mắt, lạnh nhạt nói: "Bên ngoài nguy hiểm, đừng làm loạn."

"Muội không làm loạn." Đây là lần đầu tiên nàng ngắt lời hắn, khẽ cười nói: "Bên ngoài có nguy hiểm tới đâu, thì vẫn không thể nguy hiểm bằng việc ở cùng muội."

Mạc Khinh Viễn trừng lớn mắt, quay đầu nhìn Cổ Tiểu Ma, Vân Tiêu không nuốt nổi một ngụm rượu, có chút không vui nói: "Tiểu Ma Cô, muội đang nói gì vậy?"

Cổ Tiểu Ma dừng một chút, đột nhiên xoay người lại, trên gương mặt tái nhợt có hơi đỏ, nhưng nụ cười vẫn tươi như hoa: "Đa tạ lúc trước các sư huynh đã tới cứu muội, nhưng mà tiểu Ma không tốt, vẫn còn tham luyến sự náo nhiệt của chốn hồng trần nên muốn đi dạo vài ngày, đi một con đường khác, có lẽ sẽ về Thiên Diễn trễ mấy ngày, tới lúc đó sẽ tự tạ tội với sư tôn sau."

Vân Tiêu lên Thiên Diễn từ năm mười hai tuổi, có khi nào thì thấy dáng vẻ nói năng nho nhã đó của nàng đâu. Lòng chỉ cảm thấy có chút không đúng, lại không biết không đúng ở chỗ nào, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên trả lời thế nào. Chỉ lẩm bẩm: "Nói bậy gì dấy! Sao muội đi cùng với bọn huynh lại nguy hiểm được? Cứ nói nhảm..."

"Tiểu Ma..."

Mạc Khinh Viễn vừa muốn mở miệng nói chuyện đã thấy Cổ Tiểu Ma dời mắt sang, tuy nụ cười vẫn nở rộ trên khoé môi, nhưng rõ ràng trong đôi mắt kia còn có một chút sát khí, hệt như đang muốn xuyên thấu hắn vậy.

Lòng hắn cả kinh, lời vừa muốn nói ra lại quay ngược trở vào. Chỉ thấy nàng mặc bộ y phục màu xám đơn bạc, gầy yếu như sào, rõ ràng rất cô đơn, nhưng lại ngạo nghễ quật cường không nói nên lời. Trong chớp mắt đã biến mất nơi cửa động. Tác Oanh vội vã đuổi theo, lòng Phó Diệp Văn vừa động, có chút ngạc nhiên: "Tiểu Ma Cô không có chút pháp thuật nào, muội ấy không thể ra khỏi cửa động này đâu."

Mấy người đứng lên chạy về phía trước, lại thấy Tác Oanh đang ngẩn người, ngơ ngác nhìn cửa động.

Phía trước, là một kết giới vỡ nát,

"Oanh Oanh, muội sao rồi..."

"Sư tỷ..." Tác Oanh vô cùng kinh ngạc, giọng nói cũng có chút run rẩy: "Sư tỷ... Đầu ngón tay tỷ ấy vừa chạm vào, kết giới mà đại sư huynh và nhị sư huynh hợp lực làm nên... Đã nát..."


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-37)