Vay nóng Homecredit

Truyện:Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm - Chương 07

Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm
Trọn bộ 37 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-37)

Siêu sale Lazada


Cổ Tiểu Ma và Huyền Sắc vừa tìm thấy một chỗ để ngủ thì lại phát hiện không thấy bóng dáng của Thiên Cẩu đâu. Nàng đảo mắt, vừa định nói chuyện, Huyền Sắc liền chớp mắt cười: "Tả hộ pháp về giáo phái tìm người đến đón ngươi, đừng mong trốn được. Cho dù ngươi có thắng được ta, nếu không biết ngự kiếm thì làm thế nào để ra khỏi khu rừng này đây?"

Cổ Tiểu Ma suy nghĩ một chút, không thể không thừa nhận lời Huyền Sắc nói cũng có chút đạo lý, cuối cùng chỉ có thể nhụt chí ngồi bệt xuống đất, chán nản lấy mấy nhánh cây mà chắp lại thành hình người. Lúc nàng đang chắp mấy nhánh cây này lại thành hình người, đột nhiên bọn chúng lại nói chuyện, nói rằng nó tới để cứu nàng. Bỗng chốc có rất nhiều người bằng nhánh cây chạy tới, cùng đuổi Huyền Sắc đi, kéo Cổ Tiểu Ma bỏ chạy, trên mấy người cây nhỏ này còn có thêm khuôn mặt của Mạc Khinh Viễn.

Cổ Tiểu Ma ngẩng đầu, bốn phía im ắng, nàng vẫn ngồi im tại chỗ. Thì ra cũng chỉ là một giấc mộng. Giấc mộng này vô cùng buồn cười, lại còn khiến nàng bắt đầu có chút chua xót.

Nếu hiện giờ Huyền Sắc vẫn chưa ngủ, nhất định sẽ nhìn thấy nàng đã không còn dáng vẻ thờ ơ như trước.

Muội trưởng thành hơn Tác Oanh, cẩn thận một chút, huynh sẽ chờ thời cơ đến cứu muội.

Lúc nói sẽ đến cứu ta thì hay lắm.

Nhưng sao giờ vẫn chưa đến.

Nàng đá bay một viên đá, người làm bằng nhánh cây vào tối qua đã bị ngũ mã phanh thây. Dường như trong lòng đã dễ chịu hơn không ít, Cổ Tiểu Ma ngẩng đầu, nhìn Huyền Sắc đang ngủ say, lại bắt đầu suy nghĩ đến kế hoạch chạy trốn của bản thân.

Đáng tiếc khi nàng đang toan tính đến vô cùng hưng phấn, Thiên Cẩu đã trở lại. Cổ Tiểu Ma đứng lên theo bản năng, lại thấy Thiên Cẩu đang nhìn chằm chằm về phía nàng, ánh mắt đó có chút kỳ lạ, nó giống hệt với ánh mắt khi Úc Lưu nhìn nàng rồi nói muốn ăn Linh Chi ngàn năm như đúc!

Lòng nàng lại bắt đầu nổi lên một hồi trống, không tự giác mà lui về phía sau hai bước, bất chợt lại đụng vào thứ gì đó. Vừa quay người lại thấy được khuôn mặt cười đến không có ý tốt nào của Huyền Sắc.

Gáy nàng nhói lên, sau đó lại cảm thấy trời đất quay cuồng.

Huyền Sắc vác Cổ Tiểu Ma ốm tong ốm teo lên vai như một bao cỏ, vừa định oán giận sao bản thân mình luôn là người phải động thủ, lại phát hiện đột nhiên có một hắc y nam tử đi ra từ phía sau lưng Thiên Cẩu, tuy ngũ quan bình thường không có gì nổi bật, nhưng vẫn có chút tao nhã không thể nói bằng lời. Chỉ thấy khi Huyền Sắc nhìn thấy hắn, trán đã toát mồ hôi lạnh, lắp bắp nói: "Thuộc hạ... Thuộc hạ tham kiến giáo chủ."

Huyền Âm giáo toạ lạc tại Tây Vực mấy trăm năm, lại có một giáo chủ trẻ tuổi như vậy. Nam tử kia khẽ gật đầu, nói: "Để ta là được rồi."

Huyền Sắc bước lên trước, Huyền Âm giáo chủ tiếp nhận Cổ Tiểu Ma, lại bế nàng lên, động tác rất dịu dàng, thậm chí còn có chút thương tiếc. Thiên Cẩu vẫn mang khuôn mặt âm trầm, nói nhỏ: "Vị cô nương này chính là người mà giáo chủ muốn tìm sao?"

"Đã lâu không gặp, nàng lại gầy hơn trước." Giáo chủ nhíu mày. Chân của Huyền Sắc ở bên cạnh đã sắp nhũn ra, vị này chính là hậu bối đã được giáo chủ tiền nhiệm truyền ngôi, dáng người yếu đuối nho nhã như thư sinh, nhưng thủ đoạn và công lực lại vô cùng tàn nhẫn, vốn dĩ trong Huyền Âm giáo còn có vài trưởng lão không phục vị giáo chủ tân nhiệm này, cuối cùng đều chết thảm mà không có ngoại lệ. Một kẻ không biểu lộ hỉ nộ ái ố ra ngoài như hắn, lại nhíu mày vì Cổ Tiểu Ma.

Huyền Âm giáo chủ liếc mắt nhìn hắn, ghé vào tai hắn nói thầm: "Lần sau khách khi với Cổ cô nương một chút."

Mồ hôi lạnh đã thấm ướt sau áo Huyền Sắc, lắp bắp nói: "Thuộc hạ tuân mệnh."

Thiên Cẩu theo đuôi giáo chủ mà đi. Huyền Sắc đứng tại chỗ thở phào nhẹ nhõm, bất chợt lại cảm thấy có gì đó không đúng, tai bắt đầu đau, hắn gập người, che miệng ho khan vài tiếng, lại phun ra một ngụm máu.

Đây là trừng phạt sao? Huyền Sắc cười khổ một tiếng.

Hay cho một giáo chủ Huyền Âm giáo...

Lúc Cổ Tiểu Ma tỉnh lại đã nhìn thấy một bàn thức ăn đủ gà vịt thịt cá, trong chớp mắt nàng cho rằng, có lẽ bản thân mình đã đi đời rồi.

Nàng kích động nhảy lên, lấy một khối bạc vụn từ trong tay nải ra rồi ném vào trong canh, khi nhìn thấy nó không hề đổi màu thì bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Mâm cơm này đối với một người đã phải cắn màn thầu cả nửa tháng mà nói, đúng là giống như được lên trời. Ngay trong lúc nàng ngỡ như mình đã thăng thiên, đột nhiên cửa phòng lại bị đẩy ra, một giọng nói ôn hoà truyền tới: "Tỉnh rồi sao?"

Cổ Tiểu Ma ngậm cơm trong miệng nhìn người vừa tới, sau đó lại dán chặt mắt vào trên mặt người kia. Người nàng run lên, đũa trong tay lại rơi xuống đất.

Bây giờ nàng đã tin mình thật sự đang ở trên trời rồi.

"Lục sư huynh." Cổ Tiểu Ma nghẹn ngào nói: "Không thể tin được sau khi chết muội vẫn còn gặp được huynh."

Mạnh Trạch Hư lạnh nhạt lấy hạt cơm bên miệng nàng xuống, khẽ nói: "Tiểu sư muội, muội chưa chết đâu."

"Chưa chết sao?" Cổ Tiểu Ma lặp lại trong vô thức, lập tức lùi về phía sau một bước, cảnh giác nói: "Này... Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, ngươi là quỷ quỷ quỷ quỷ..."

"Huynh không phải là quỷ." Mạch Trạch Hư cười vô cùng tao nhã: "Tiểu Ma, sư phụ và sư nương khoẻ không?"

Cổ Tiểu Ma nhìn người trước mặt, nhìn từ trên xuống dưới, từ trước ra sau... Nhìn một lúc lâu, cuối cùng cũng vui mừng mà kêu lên: "Đúng là lục su huynh! Huynh không chết... Tại sao lại không về Thiên Diễn sơn! Huynh không biết sư nương đã đau lòng đến mức nào đâu..."

Mạch Trạch Hư ngồi xuống bên cạnh bàn, múc một chén canh gà ra: "Nói ra thì dài dòng lắm, muội nhanh uống chút canh đi, hai năm không gặp, muội gầy hơn nhiều quá."

Cổ Tiểu Ma cười rộ lên: "Sư huynh cũng uống đi."

Mạch Trạch Hư đáp ứng, cười đến vô cùng dịu dàng thanh nhã. Hắn là người dịu dàng nhất trong số tám vị sư huynh đệ, lúc nào cũng cười đến ấm áp như vậy, lúc Cổ Tiểu Ma bị hai huynh đệ Đỗ gia ức hiếp, lần nào cũng là nhờ Mạnh Trạch Hư đến giải vây, bởi vậy nên cũng thân với hắn nhất. Khi nghe hắn ngã khỏi Vực Đoạn Hồn, Cổ Tiểu Ma và Thu Viễn đều nằm trong phòng khóc đến ba ngày, toàn bộ trên dưới Thiên Diễn phái không có ai khóc nhiều hơn hai người, trong một khoảng thời gian dài vẫn luôn đắm chìm trong bi thương mà không thể thoát ra được.

Lần này thì tốt rồi, lục sư huynh không chết, không biết sư nương sẽ vui đến nhường nào. Cổ Tiểu Ma đã cao hứng đến phát điên, khoé môi cứ nhếch lên mà không thể nào hạ xuống được.

Mạch Trạch Hư uống một ngụm canh, đột nhiên ngẩn ra, lại phun ra một khối bạc nhỏ từ trong miệng.

"Đây là cái gì?" Hắn ngạc nhiên hỏi.

Chết rồi! Là bạc vụn dùng để thử độc.

....

Dù là người ôn hoà như Mạch Trạch Hư, cũng không thể nhịn được mà đầu đầy hắc tuyến.

Tuy Cổ Tiểu Ma phản ứng hơi chậm hơn một chút, nhưng cũng không đến nỗi ngốc, sau khi vui vẻ qua đi thì lại mở miệng hỏi: "Muội bị Huyền Âm giáo bắt rồi... Sao sư huynh lại tìm được muội? Đây là đâu?"

Mạch Trạch Hư xoa đầu nàng một chút rồi nói: "Nơi này là Huyền Âm giáo."

Đột nhiên Cổ Tiểu Ma nhảy dựng lên, lập tức hiểu ra: "Không thể trách huynh không thể quay về, thì ra là cũng bị ma giáo đáng chết này bắt."

Hắn cười khẽ, không nói gì thêm. Cổ Tiểu Ma lại nói: "Thật sự không biết bọn họ bắt muội thì có lợi gì..."

Bất chợt có tiếng động vang lên ngoài cửa. Mạch Trạch Hư đứng dậy, khẽ nói: "Huynh đi tra xem, muội ở đây, đừng chạy lung tung."

Hắn đẩy cửa ra ngoài. Cổ Tiểu Ma sửng sốt một lúc lâu, thì ra đãi ngộ của Huyền Âm giáo với tù binh cũng không tệ, ít ra vẫn còn có thể tự do đi lại. Mặc dù nàng cũng muốn đi theo, nhưng nghe lời sư huynh thì không bao giờ sai, Cổ Tiểu Ma ở trong phòng ăn canh, mãi đến lúc mâm đã thấy đáy, nàng mới bắt đầu cảm thấy vô cùng nhàm chán.

Được rồi, từ trước tới giờ nàng cũng không phải là tiểu hài tử tốt biết nghe lời.

Cổ Tiểu Ma đẩy cửa, thế nhưng lại không khoá. Nàng lén lút thò đầu ra ngoài, ngoài kia đúng là một hoa viên không nhỏ, còn có hồ nước, xem ra đám người Huyền Âm giáo này rất biết cách hưởng thụ cuộc sống. Vấn đề là bên ngoài này ngay cả một cánh cửa ra cũng không có, chắc chắn những kẻ này đều biết nàng không thể ngự kiếm phi hành.

Lòng Cổ Tiểu Ma không khỏi rất ư là thổ thẹn, nếu nàng biết bay, hiện tại cũng không phải rơi vào hoàn cảnh này. Hiện tại nhiệm vụ hàng đầu của nàng chính là tìm lại tay nải, hội họp với đại kim chủ Úc Lưu, giúp hắn khôi phục nguyên khí cho tốt rồi cứu cả nàng và lục sư huynh ra khỏi đây.

Quyết định xong, Cổ Tiểu Ma liền chạy ra ngoài. Tránh khỏi một giáo chúng sau núi giả, thật sự mà nói, cho dù nàng có không tránh cũng không có ai thấy, đám người kia đều đội mũ trùm đầu màu đen, ai nấy cũng kéo vành mũ xuống thật thấp, có thể thấy được đường thì đã không tệ chứ đừng nói tới chuyện thấy được người khác.

Đương nhiên, sau khi cẩn thận chạy một lúc. Cổ Tiểu Ma cứ như vậy mà mò vào một gian phòng khác đối diện với hồ nước. Gian phòng rất đơn sơ, không khác gì phòng trên Thiên Diễn phái, chẳng qua trên tường còn có treo một bức tranh chữ bằng tiếng Phạn mà nàng không thể nào hiểu nổi. Cổ Tiểu Ma nhìn chăm chú một lúc, càng xem lại càng lờ mờ, không biết dưới chân đã giẫm lên thứ gì, cả người lảo đảo một chút rồi ngã về phía trước. Trong lúc nguy cấp, nàng vươn tay phải, không biết đã kéo phải thứ gì, vội ngẩng đầu nhìn lại, vẫn là bức tranh chữ kia.

Tranh chữ này không có vấn đề gì, mấu chốt là mặt sau của bức tranh... Vân là một bức tranh chữ. Đầu Cổ Tiểu Ma đều là hắc tuyến, nghĩ người trong ma giáo đều có chút kì quái, nàng nhẹ nhàng sờ lên tấm tranh chữ này, chuyện càng quái dị hơn lại xuất hiện, những chữ Phạn bằng mực đen lại bốc lên, toả ra ánh kim quang chói sáng, bắn thẳng đến bức tường trắng đối diện. Bức tường không có chút sứt mẻ kia lại hiện lên một khe hở nhỏ, chỉ đủ cho một người đi qua.

... Cơ quan mật thất trong truyền thuyết.

Hưng phấn, mấy loại cơ quan được thiết lập này chính là nơi để tàng trữ bảo bối hay những bí mật lớn mà không muốn người khác biết. Cổ Tiểu Ma cười rộ lên một cách đầy tà ác, dè dặt cẩn thận rút bội kiếm ra dò đường, rất nhanh nàng đã bị khe hở trên tường kia hút vào.

Có chút kỳ lạ.

Cổ Tiểu Ma đi thẳng về phía trước, lòng vô cùng thất vọng, thì ra mặt sau của khe hở kia cũng không có gì, chỉ là một mật đạo mà thôi. Mật đạo này rất tối, cũng không biết liệu phía trước có cạm bẫy gì không. Nàng đi mất thời gian nửa nén hương, chỉ cảm thấy không khí càng lúc càng ít, ngay cả hít thở cũng bắt đầu trở nên khó khăn. Lúc đang muốn quay trở về, đột nhiên lại nhìn thấy ở phía trước có một chút ánh sáng.

Lối ra! Trong thoáng chốc Cổ Tiểu Ma lại giống hệt như một chú chim nhỏ vui vẻ chạy về phía trước.

Thích ứng với bóng tối, đột nhiên lại nhìn thấy ánh sáng đã khiến nàng không thể mở mắt nổi. Cổ Tiểu Ma che mắt, sau một lúc, nàng bỏ tay xuống, bất chơt lại trợn tròn mắt.

Đại đường vô cùng rộng lớn.

Trên trăm giáo chúng Huyền Âm giáo đông nghìn nghịt đang kinh ngạc nhìn người đi ra từ bức tranh chữ kia, thậm chí còn quên mất việc phải hỏi nàng là ai.

Cổ Tiểu Ma cúi đầu khom lưng nói: "Thực sự xin lỗi, quấy rầy mọi người rồi, cứ tiếp tục, cứ tiếp tục nhé!"

Nói xong lại xốc bức tranh chữ kia rồi chui trở về.

...

Nàng quỳ trong phòng, uể oải nhớ lại xem bản thân đã phạm phải sai lầm gì. Lúc này mới nghĩ ra, không biết là tên ngốc nào tạo ra mật đạo kia, lại nối thẳng tới một chỗ quang minh chính đại như vậy, làm hại nàng bị bại lộ rồi.

"Khởi bẩm giáo chủ, Cổ Tiểu Ma của Thiên Diễn phái đến."

Đúng là giọng của Huyền Sắc, nàng nghiêng đầu, nhìn Huyền Sắc đang có phần run rẩy.

Cổ Tiểu Ma bị người ấn quỳ xuống mặt đất, cũng không dám ngẩng đầu nhìn dáng vẻ của vị giáo chủ Huyền Âm giáo kia, dù sao cũng không thể không đến gặp người ta một lần, nếu còn mạng trở về thì cũng có thể ba hoa với huynh đệ Đỗ gia kia một chút. Lúc nàng đang mơ màng, lại nghe thấy một giọng nói ôn hoà vang lên: "Để nàng đứng lên đi."

*****

Cổ Tiểu Ma không thể tin mà ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy gương mặt tao nhã kia đang nhìn nàng một cách cao cao tại thượng. Rõ ràng vẫn thanh nhã như thế, nhưng lại khiến tất cả các đệ tử của Huyền Âm giáo không rét mà run.

"Lục sư huynh..."

Nàng nói rất nhỏ, cả người không nhịn được mà bắt đầu run rẩy.

Mạnh Trạch Hư mỉm cười: "Huynh cũng không muốn để cho muội biết, nhưng hiện tại muội đã phát hiện, cũng không còn cách nào khác."

"Vì sao..." Giọng Cổ Tiểu Ma có chút run rẩy: "Huynh không về Thiên Diễn sơn thì thôi, vì sao lại còn làm giáo chủ của Huyền Âm giáo? Huynh cũng biết sư nương bà ấy..."

Mắt Mạnh Trạch Hư hơi chuyển, Thiên Cẩu thấy thế, vội nói: "Cổ cô nương, giáo chủ của chúng ta và Thiên Diễn phái có chút chuyện xưa, mặc dù đó là chuyện tốt, nhưng cũng không nên nhắc lại nữa."

Cổ Tiểu Ma không nhìn ông ta, chỉ nhìn chằm chằm vào Mạnh Trạch Hư, trên dưới Huyền Âm giáo này, còn chưa có ai dám nhìn chằm chằm vào giáo chủ như vậy. Nàng cứ nhìn như thế, nhưng Mạnh Trạch Hư cũng nhìn nàng, giữa đại sảnh ngay cả một tiếng thở mạnh cũng không có.

Qua một lúc lâu sau, cuối cùng nàng cũng tiếp nhận sự thật này, nhìn cả một hồi cũng không thấy Mạnh Trạch Hư có chút uất ức khổ sở nào, vì thế lắc lắc đầu, buông tha cho chút nghi vấn đầy sinh động trong đầu mình, khẽ nói: "... Huynh cứ làm giáo chủ ma giáo của mình thì được rồi, đang yên đang lành còn bắt muội làm gì?"

Mạnh Trạch Hư cười không đáp, từ nhỏ Cổ Tiểu Ma đã không có cách nào với vị lục sư huynh này, không khỏi nhớ lại, đáy lòng vừa có chút thanh tịnh lại bắt đầu loạn cả lên, Mạnh Trạch Hư chỉ đến sau Tác Oanh một năm, tình cảm sư huynh muội hơn mười năm, sao hắn chưa chết, hơn nữa lại còn trở thành giáo chủ của Huyền Âm giáo? Vốn dĩ Cổ Tiểu Ma đã không lanh lợi mấy, lúc này càng cảm thấy nhức đầu hơn, trong lúc hỗn loạn còn có thể nghe được Mạnh Trạch Hư sai người đưa nàng về phòng, nàng cứ như vậy mà đi theo người kia, ra khỏi hoa viên ngoặt sang phải, đột nhiên lại cảm thấy có một bóng người vô cùng quen thuộc ở phía trước, người nọ mặt áo choàng đen bình thường của đệ tử Huyền Âm giáo, không thể nghi ngờ gì chính là đệ tử của Huyền Âm. Nàng nghi ngờ nhìn một hồi, đột nhiên nhận lấy ánh mắt của dẫn đường, lúc này mới phát hiện người dẫn đường đúng là Huyền Sắc.

Cổ Tiểu Ma đi cùng với hắn, tuy bình thường không có cảm tình tốt, nhưng cũng có thể coi như là người quen. Nàng thấp giọng hỏi: "Giáo chủ của các người thượng vị bằng cách nào vậy?"

Huyền Sắc vì nàng mà bị giáo chủ gây thương tích, cho tới bây giờ trong tai vẫn còn đau, tất nhiên là sắc mặt không thể tốt: "Chuyện của Huyền Âm giáo ta, người ngoài như ngươi có thể biết sao?"

Cổ Tiểu Ma bĩu môi: "Ta thèm ấy."

Nàng bị mất mặt, liền bực bội trở về phòng, lần này thì tốt rồi, bao vây toàn bộ, ngay cả cửa cũng có thủ vệ. Nàng nhàm chán ngồi trên giường một hồi, cơn buồn ngủ lại ập tới, đã nhiều ngày không có lấy một giấc ngủ ngon, toàn thân đều có cảm giác mỏi nhừ.

Trong mộng, dường như đang có người nào đó lưu luyến trước giường, ý thức của Cổ Tiểu Ma vẫn đang bị thu hút bởi một nồi cháo gạo sềnh sệch đậm đặc nóng hổi, không hề chú ý người tới là ai. Vì thế chờ đến lúc nàng tỉnh lại, vẫn là đêm khuya, đầu óc đã có phần không rõ ràng nay lại càng hỗn loạn hơn, chưa qua được cả một buổi tối nữa sao? Nhưng dường như nàng đã ngủ rất lâu rồi, kì lạ, thật kì lạ!

Cổ Tiểu Ma đẩy cửa phòng, quả nhiên đã bị khoá lại từ bên ngoài. Nàng lại đi đến cửa sổ bằng hồng mộc ở phía đối diện, vừa mở đã thấy bên ngoài là một hồ nước vô cùng lớn, cho dù nàng có chạy thoát được thì cũng sẽ trở nên ướt đẫm. Không nói đến chuyện sẽ gây ra tiếng động lớn, đến lúc đó chỉ cần lần theo dấu nước đọng cũng sẽ có thể tìm được nàng.

Nàng mặt ủ mày ê một hồi lâu, lại cảm thấy bụng vô cùng đói, vì thế nàng càng đau khổ hơn. Mắt thấy trời đã sắp sáng, ánh mắt của đám người Huyền Âm giáo này khi nhìn nàng có phần là lạ, chỉ sợ không biết liệu bọn họ có bắt nàng đi hầm canh không. Ma giáo, ăn người sống thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Cổ Tiểu Ma nghĩ đến đây, chỉ cảm thấy người ớn lạnh, vội vàng đóng cửa sổ, có chút sững sờ mà buông một chân xuống, nhưng không hiểu sao chân kia lại bị thứ gì đó bám lấy, vừa nhìn lại, đã thấy y phục màu xám của bản thân trên ghế đang bị một nhánh cây quấn quanh. Cổ Tiểu Ma thấp giọng hô một tiếng, vừa dùng sức kéo mạnh, cả người đã ngã nhào ra ngoài cửa sổ.

"Chít chít..."

Sau một tiếng kêu ngắn ngủi mơ hồ như tiếng chuột kêu, Cổ Tiểu Ma đã ngã vào trong hồ nước, hay nói đúng hơn là đang trôi nổi ở phía trên, quanh người là một kết giới trong suốt màu vàng. Lúc nàng đang định hét to thì lại nhanh chóng bụm miệng, sau khi chú ý cũng phát hiện thứ vừa phát ra âm thanh kia lại chính là lông đuôi của Khổng Tước, lúc này mới miễn cưỡng giúp bản thân không bị ướt.

Cổ Tiểu Ma cảm thấy vô cùng khoan khoái, lòng cũng không khỏi vô cùng hoài niệm Khổng Tước tinh, sớm biết thứ này tốt như vậy, cho dù có phải cầu hắn thì nàng cũng phải lấy cho được mấy cọng nữa. Nàng không hề biết, lông đuôi chính là máu thịt của Khổng Tước, thật sự vô cùng quý giá.

Sau khi tiếp đất an toàn, Cổ Tiểu Ma lén lút nhìn xung quanh, lại thấy chỉ toàn là bóng đêm, chỉ có chính sảnh còn có chút ánh nến mờ nhạt. Hậu viện này không giống với nơi mà nàng đã nhìn thấy ở hoa viên lúc trước, chắc là một tẩm cư nho nhỏ, tám phần là nơi cho trưởng lão và giáo chủ gì đó nghỉ tạm. Cổ Tiểu Ma đụng vào lông đuôi khổng tước một chút, kết giới rút đi, lại chạm vào lần nữa nhưng đã không còn kết giới nào, nàng cảm thấy nhàm chán, thu lông đuôi vào lại trong ngực, tiếp tục vụng trộm chui vào trong phòng.

Vào phòng, ánh nến không hề sáng như lúc nhìn từ bên ngoài vào. Cổ Tiểu Ma bước rất khẽ, chỉ sợ đụng phải bàn hay ghế sẽ bứt dây động rừng. Nàng nín thở, dần dần tiến sát tới đại môn của tẩm cư.

"Ngươi đã thấy gì?"

Là giọng của Mạnh Trạch Hư, lòng Cổ Tiểu Ma vừa động, liền lặng lẽ nhổm cao lên một chút, sau cửa sổ giấy có hai bóng người mờ ảo, Mạnh Trạch Hư vừa nói xong, không biết lại mở thứ gì ra, một lúc lâu sau cũng không nói thêm.

Cổ Tiểu Ma nhìn một chút, cũng không dám có hành động gì, chẳng qua chỉ ước bản thân mình có thể có được một đôi mắt nhìn xuyên thấu. Lại nghe Mạnh Trạch Hư nói: "Thiên Cẩu từng thấy hắn đi cùng với Tiểu Ma."

Nói đến nàng, lòng Cổ Tiểu Ma run lên, nhất thời có chút kinh ngạc... Hay là bọn họ... Đang nói tới Úc Lưu sao? Đúng rồi, nhất định thứ người kia đang mở ra chính là bức hoạ của hắn.

Chỉ thấy người đưa lưng về phía nàng lắc đầu. Mạnh Trạch Hư nói tiếp: "Nếu có được hắn, ta sẽ có thiên hạ trong tay."

Tên kia, ngoại trừ có tiền, à, cộng thêm đẹp một cách quá đáng một chút, lạnh lùng đến mức chết người thì còn có ưu điểm gì nữa chứ? Cắt, còn thiên hạ cái gì. Nhất thời Cổ Tiểu Ma thất thần, hơi thở lại trở nên hỗn loạn. Nàng lại ngẩng đầu, Mạnh Trạch Hư đã nhìn ra ngoài, người trước quyết định lăn một vòng tại chỗ, đến khi đứng ra sau hành lang thì lại nghe thấy tiếng mở cửa, Mạnh Trạch Hư ra ngoài.

Lục sư huynh đã từng thân như huynh trưởng, ai biết khi gặp lại sẽ như mèo và chuột thế này? Cổ Tiểu Ma thở dài trong lòng, từ đầu đến cuối vẫn chỉ nghe thấy tiếng bước chân của một người. Nàng lén lút thò đầu ra, chỉ thấy Mạnh Trạch Hư đưa lưng về phía nàng, nói thầm: "Chắc là ta nghe nhầm rồi, đêm đã khuya, ngày mai chúng ta lại thương lượng."

Dứt lời đã nghe thấy tiếng bước chân Mạnh Trạch Hư càng lúc càng cách xa. Cổ Tiểu Ma đợi một lúc lâu, lại về tới trước cửa tẩm cư, ánh nến đã tắt, không biết tên còn lại đã rời đi từ lúc nào. Nàng suy nghĩ một chút, hiện nay vẫn là nên lén mang bức hoạ của đại kim chủ Úc Lưu ra ngoài rồi chạy thật nhanh thì mới là vương đạo.

Nàng vụng trộm đẩy cửa ra, trong phòng tối đen, Cổ Tiểu Ma chạm vào bàn liền bắt đầu sờ soạng bên cạnh, không cẩn thận đụng phải một ly trà, phát ra một tiếng vang thanh thuý, nhất thời dường như có thứ gì lướt qua trước mắt. Cổ Tiểu Ma cả kinh vội lùi lại đá văng cửa gỗ, ánh trăng sáng ngời rọi vào, bốn phía yên tĩnh, hệt như không có chuyện gì xảy ra.

Nàng bất an nhấc một chiếc ghế lên, cũng không dám nói tiếng nào, bắt đầu huơ loạn, không có người, lại không có bức hoạ của Úc Lưu, nàng gấp đến mức mồ hôi đổ ròng ròng. Cổ Tiểu Ma thầm ảo não, đột nhiên nhìn thoáng qua một rương gỗ lim nằm ở một xó, mặt trên có lớp vải nỉ cũ kĩ, nàng cảm thấy vô cùng đáng ngờ mà đi sang, bức hoạ của đại kim chủ Úc Lưu, không phải là được giấu ở đây chứ?

Nàng nhớ tới cuốn tiểu thuyết võ hiệp mà mình giấu dưới gối có một chương liên quan đến bảo rương bí mật, nhất thời biểu cảm cũng trở nên nghiêm túc. Giơ ghế dựa bảo vệ toàn thân, bay lên tung một cước đá về phía rương, đồng thời nhanh tróng tránh ra.

Rầm.

Rương bị đá nát, Cổ Tiểu Ma đợi một lúc lâu, không thấy ám khí từ trong cơ quan, nàng đưa mặt ra thăm dò. Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn đã trợn trắng mắt, tuyệt đối không thể ngờ trong thùng có người, lại còn là một người nàng biết lâu năm.

"Ngũ, ngũ sư huynh à?" Nàng nói lắp bắp.

Ngũ sư huynh Phó Diệp Văn cũng trợn mắt, mất một lúc lâu sau mới phản ứng kịp, đặt một ngón trỏ lên môi làm động tác im lặng, vội vàng nhảy ra khỏi rương, kéo Cổ Tiểu Ma đến một góc.

"Tiểu Ma Cô à, muội bắt ngũ sư huynh tìm người cực khổ quá!"

"Huynh đến cứu muội sao?" Mắt Cổ Tiểu Ma sáng lên: "Không phải huynh đã xuống núi đi tu luyện với nhị sư huynh rồi à? Sao biết muội bị bắt đến đây? Còn lục sư huynh..."

Nhắc tới Mạnh Trạch Hư, Phó Diệp Văn cũng nhíu mày: "Huynh và Vân Tiêu sư huynh muốn đến Linh Bảo phái mời lục sư thúc trở về, ngẫu nhiên nhìn thấy một bóng người rất giống với lục sư đệ nên theo tới đây, lại biết hắn chính là giáo chủ ma giáo. Năm đó huynh trơ mắt nhìn đệ ấy... Trong này có điều kì lạ, huynh đã viết thư về cho sư phụ, sau đó lại nhận được thư do đại sư huynh dùng linh thứu (thứu = đại bàng) truyền đến, nói muội đã bị Huyền Âm giáo bắt, nhị sư huynh đã đến tụ họp với đại sư huynh, huynh lại lẻn vào ma giáo, hi vọng có thể tra ra tung tích của muội."

Cổ Tiểu Ma gặp ngũ sư huynh thì hệt như người đã tìm được tổ chức, cảm thấy rất vui vẻ: "Thì ra hôm nay bóng người quen thuộc mà muội nhìn thấy là huynh, muội đã nói là tại sao lại nhìn quen mắt vậy mà..." Nàng ngừng một chút, lại nói: "Mới vừa rồi là ai nói chuyện với lục... Mạnh Trạch Hư vậy?"

Phó Diệp Văn lắc đầu: "Huynh không thấy rõ, chỉ trốn vào cho nhanh thôi, toàn nghe bọn họ nói về bức hoạ gì đó... Dường như là đang tìm người."

Cổ Tiểu Ma gật đầu, vội la lên: "Huynh biết bọn họ để bức hoạ kia ở đâu không?"

Phó Diệp Văn không đáp, có chút không hiểu tại sao nàng lại sốt ruột chỉ vì một bức hoạ như thế. Trầm ngâm một chút thì nhân tiện nói: "Tiểu Ma Cổ, nơi đây không thể ở lâu, muội nhanh trở về đi, tránh việc người của ma giáo sẽ sinh nghi. Huynh đi tìm nhị sư huynh, đêm mai giờ này, bọn ta sẽ cứu muội ra ngoài."

Cổ Tiểu Ma không tìm thấy bức hoạ kia, nghe Phó Diệp Văn nói vậy thì liền đáp ứng, dù sao chuyện này còn tốt hơn việc chạy trốn không đầu không đuôi của mình. Phó Diệp Văn bỏ lại một câu "Muội phải cẩn thận" rồi vội vã hoà vào màn đêm.

Cổ Tiểu Ma ngây người một lúc, sau đó lại vỗ đùi.

Con bà nó, nàng về phòng bằng cách nào bây giờ?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-37)