Bữa tối giao phong 2
← Ch.019 | Ch.021 → |
"Nếu Tử Kỳ thích ngươi, các ngươi liền thân cận nhiều chút." Hạ Bá Nhiên rất kinh ngạc Hạ Tử Kỳ sẽ thích Hạ Trì Uyển, kỳ thực Hạ Tử Kỳ nhìn khả ái, nhưng cũng không phải là người nào cũng thân.
Chẳng qua rất nhanh ma ma liền đem Tử Kỳ ôm trở lại, sợ Tử Kỳ quấy rối Hạ Trì Uyển ăn.
"Cha, mới vừa nãy ta hướng muội muội bồi tội, cầu muội muội tha thứ, muội muội cũng không chịu tha thứ cho ta, còn đem ta đuổi ra ngoài, cha có thể hay không giúp ta nói lời hữu ích, xin muội muội tha thứ?"
Hạ Phù Dung mới ở trước mặt Hạ Bá Nhiên làm sai chuyện, chắc hẳn là muốn đem cục diện này lật ngược lại, quan trọng hơn là, không thể để cho Hạ Bá Nhiên có ấn tượng tốt đối với Hạ Trì Uyển.
Thu di nương mày liễu cau lại, không hài lòng nhìn Hạ Phù Dung, hài tử này thế nào lại không nghe khuyên bảo như thế.
Coi như là muốn đối phó Hạ Trì Uyển, hiện tại cũng không nên nóng nảy, quan trọng hơn là, phải sửa chữa tốt quan hệ giữa các nàng và Hạ Trì Uyển.
"Phù nhi." Thu di nương gọi Hạ Phù Dung một tiếng.
Đồ ăn trong miệng Hạ Trì Uyển đều biến vị, Hạ Trì Uyển buông bát, cầm khăn tay xoa xoa miệng mình nói, "Nói đến chuyện này, ta có một vấn đề muốn hỏi cha."
"Chuyện gì?" Hạ Bá Nhiên tự mình biết hắn là một người cha, phải thập phần công bằng. Chính là nghe Hạ Phù Dung nói xong, trong lòng đối với Hạ Trì Uyển có nhận định, cũng sẽ để cho Hạ Trì Uyển nói rõ.
"Nếu như ta nhớ không lầm, cha hình như đem thứ tỷ cấm túc đủ một tháng. Nữ nhi có thể hay không hỏi một tiếng, khái niệm cấm túc này rốt cuộc là như thế nào?"
Hạ Trì Uyển ngẩng đầu nhìn Hạ Bá Nhiên, không có bỏ qua tia mất tự nhiên lóe ra rồi biến mất trong mắt Hạ Bá Nhiên.
"Cái gì, cha cấm đại tỷ sao?!" Hạ Vũ Hân kinh ngạc nhìn Hạ Bá Nhiên, lại nhìn Hạ Phù Dung, trong đôi mắt nàng ta, ánh lên vui sướng.
Đào di nương bấm Hạ Vũ Hân một cái, Hạ Vũ Hân rất nhanh đem cảm xúc của chính mình ép xuống.
"Uyển nhi, đây là thịt viên tứ hỉ ngươi thích ăn nhất, ăn nhiều một chút đi, để nguội vị sẽ mất ngon." Thu di nương vội vã mở miệng ngắt lời.
"Thu di nương, không gấp, đợi cha giải thích nghi vấn của ta xong lại ăn cũng không muộn." Hạ Trì Uyển nhìn Hạ Bá Nhiên, vẻ mặt muốn Hạ Bá Nhiên cho mình một câu trả lời thỏa đáng.
Hạ Bá Nhiên có chút chần chờ, nguyên bản hắn đúng là muốn cấm túc Phù nhi đủ một tháng, nhưng hắn mới vừa thu được một tin tức, nghĩ hiện tại cấm túc thật sự là không đúng lúc.
"Cha, vấn đề này rất khó trả lời sao? Phải chăng, cấm túc còn có rất nhiều cách giải thích? Chẳng lẽ, không thể ra khỏi nước Đại Chu, không thể ra khỏi kinh đô, thậm chí là không thể ra khỏi phủ Thừa tướng, đều là một loại cấm túc?"
Hạ Trì Uyển kinh ngạc nhìn Hạ Bá Nhiên, "Như vậy thứ tỷ rốt cuộc là thuộc về loại cấm túc nào?"
"Ha ha, nhị tỷ, người thật biết nói đùa, cấm túc nào có nhiều loại như vậy."
Hạ Vũ Hân một bộ dáng không biết đối nhân xử thế, chỉ là thành thật mà trả lời vấn đề của Hạ Trì Uyển."Vũ Hân tuy nhỏ cũng biết, lúc bị cấm túc, liền không thể ra khỏi phòng chơi đùa đâu."
Hạ Vũ Hân vẻ mặt hoạt bát, không chút tâm cơ, chỉ là lúc Hạ Phù Dung nghe Hạ Vũ Hân nói xong, sắc mặt đại biến, liền hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Vũ Hân.
Hạ Vũ Hân vội vã đặt đôi đũa xuống, rúc vào trong lòng Đào di nương, sợ hãi khép nép nhìn Hạ Phù Dung.
Chẳng qua cũng chỉ là một thứ nữ giống như nàng, có cái gì tốt mà đắc ý. Tuy rằng Đào di nương nói, Thu di nương là dì nhỏ của nhị tỷ, có khả năng sẽ được phù chính. Nhưng mà Thu di nương một ngày chưa trở thành tướng phủ phu nhân, Hạ Phù Dung vẫn cùng nàng như nhau đều là thứ nữ, mọi người đều là bình đẳng, ở trước mặt nàng có cái gì mà ngông cuồng!
← Ch. 019 | Ch. 021 → |