Bữa tối giao phong
← Ch.018 | Ch.020 → |
Hạ Trì Uyển nhìn Hạ Vũ Hân mặt trái táo hồng hào, đây chính là muội muội nàng từng yêu thương đến tận xương tủy, ngay cả khi đã xuất giá cũng khắp nơi bảo hộ.
Hạ Vũ Hân chẳng qua là vài câu đồng ngôn vô kỵ đơn giản, lại đào lên ác mộng mà người khác muốn quên đi.
Đời trước, nàng chính là bị Hạ Vũ Hân hỏi như vậy, sắc mặt đại biến, luống cuống tay chân, phạm sai lầm, đem canh nóng đổ xuống trên người của cha, cha giận dữ, cấm túc nàng tròn một tháng.
"Ngũ muội, nếu như ngươi muốn biết sơn tặc dáng dấp ra sao, lần sau gặp, ngươi liền rõ ràng. Nhị tỷ năng lực có hạn, có nói nhiều hơn nữa, cũng không bằng ngươi gặp mặt một lần."
Lúc này đây, chuyện sơn tặc kia, dù thế nào cũng không thể làm cho nàng mất đi nhân tâm.
Hạ Vũ Hân bĩu môi, trong lòng không ngừng mắng Hạ Trì Uyển, đừng tưởng rằng nàng còn nhỏ, liền nghe không hiểu Hạ Trì Uyển đang nói cái gì. Hạ Trì Uyển thế mà lại nguyền rủa nàng bị sơn tặc bắt cóc!
Đào di nương đụng vào chân Hạ Vũ Hân một cái, Hạ Vũ Hân liền vội vàng ngẩng đầu lên, híp mắt cười meo meo mà nhìn Hạ Trì Uyển, trên mặt lộ ra hai cái lúm đồng tiền, thật sự là một tiểu cô nương khả ái, "Vũ Hân cũng không có lá gan như nhị tỷ, nhìn thấy sơn tặc không bị hù chết, không nên gặp phải mới tốt."
"Nhị tỷ, lúc trước người bị bệnh, muội muội không có đi thăm người, mong rằng nhị tỷ không nên trách tội." Hạ Mạc Linh cũng vội vã cùng Hạ Trì Uyển chào hỏi.
"Tam muội không cần để ở trong lòng, khi đó ta bệnh đến là nặng, nếu như tam muội tới, ta đem bệnh lây cho ngươi, trái lại ta mới là người có lỗi."
Hạ Trì Uyển trả lời, "Chẳng qua tứ muội thật sự có lòng, trong lúc ta bệnh, tự mình đến tặng ta một bức hàn mai đồ, phần tâm tư này thật là khó có được."
"Nhị tỷ..." Hạ Mạc Linh có chút khẩn trương nhìn Hạ Trì Uyển, Hạ Lê Hi đi thăm Hạ Trì Uyển, nàng không có đi, chẳng phải là đại biểu cho Hạ Lê Hi quan tâm Hạ Trì Uyển hơn so với nàng sao?
Thật không nhìn ra, Hạ Lê Hi mới là người biết nịnh hót nhất!
"Cha tới." Thấy tất cả mọi người đều vây quanh Hạ Trì Uyển, Hạ Phù Dung trong lòng khó chịu muốn chết.
"Cha." Thấy Hạ Bá Nhiên tới, Hạ Trì Uyển biết, đấu tranh ngoài mặt tạm thời kết thúc, chỉ có điều, tiếp theo đến lúc ăn cơm, sợ là cũng không trôi qua bình yên được.
"Tử Kỳ, đến chỗ này của cha." Hạ Bá Nhiên lúc đi qua đây, nhìn tiểu nhi tử trắng trẻo mập mạp Hạ Tử Kỳ của mình, trong mắt lập tức lóe ra vui mừng.
Hạ Tử Kỳ cùng Hạ Lê Hi đều là hài tử do Triệu di nương Triệu Tư Nhàn sinh ra, mới ba tuổi, toàn thân bụ bẫm, đúng là giai đoạn đáng yêu nhất.
Hạ Tử Kỳ đoạt tất cả lực chú ý của Hạ Bá Nhiên, vì thế, không ít người đều đỏ mắt, người không có nhi tử thì hận trong bụng chính mình thua kém, người có nhi tử thì hận Hạ Bá Nhiên thiên vị!
Ma ma ôm Hạ Tử Kỳ đi tới bên cạnh Hạ Bá Nhiên, ai biết Hạ Tử Kỳ thân thể lắc một cái, nhào về phía Hạ Trì Uyển.
Hạ Trì Uyển bị hù dọa, vội vã vươn hai cánh tay, đem Hạ Tử Kỳ thơm mùi sữa ôm vào trong lòng.
Búp bê sữa trong lòng mở to đôi mắt đen lánh như hai trái nho, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận ở trên mặt của Hạ Trì Uyển hôn một cái, "Tỷ tỷ, đẹp."
Hạ Trì Uyển nở nụ cười, Hạ Tử Kỳ cái vật nhỏ này, quả nhiên là một tiểu sắc phôi a. Sau khi lớn lên, Hạ Tử Kỳ càng thêm nháo loạn, gây chuyện đánh nhau, quát tháo hung hăng, cùng người ta cướp kỹ nữ, chẳng biết đã rước lấy bao nhiêu thị phi.
Đợi đến lúc Hạ Tử Hiên, nhi tử của Thu di nương thừa kế tướng phủ, Hạ Tử Kỳ liền bị cha đưa đến"Biên cương" sung quân, cầm một đống tiền tài, đi ra bên ngoài mưu sinh.
Nhìn Hạ Tử Kỳ nhu thuận lanh lợi trong lòng, Hạ Trì Uyển thậm chí không có cách nào đem hắn cùng với Hạ Tử Kỳ trong ấn tượng liên hệ với nhau.
Hạ Trì Uyển cười nhạt, sự tồn tại của Hạ Tử Kỳ, đủ để chứng minh Thu di nương rốt cuộc có bao nhiêu thành công. Hạ Tử Kỳ so với Hạ Tử Hiên được cha cưng chiều hơn, nhưng cuối cùng, người có khả năng kế thừa tướng phủ, chỉ còn lại có một mình Hạ Tử Hiên.
← Ch. 018 | Ch. 020 → |