← Ch.027 | Ch.029 → |
Hơn 10 tên du côn không biết từ lúc nào trên tay đã lăm le những cây mã tấu dài gần 2m. Bộ mặt hết sức đểu xác định mục tiêu cần xử lý tiến về phía trước.
Chỉ trong giây lát bọn chúng đã đứng trước mặt cậu ta. Khởi đầu, cây mã tấu đầu tiên giơ lên chỉ cần nhận lệnh tuân theo sự di chuyển của cánh tay là có thể trực tiếp hạ xuống đầu ai đó.
Tất cả nín thở nhìn cảnh tượng trước mắt.
Thật không đúng lúc, 1 giọng nói hết sức trong trẻo nhưng lại băng lãnh vang lên làm tất cả mọi hoạt động ngưng lại.
- Đủ rồi, dừng tay lại.
Không cần phải tốn thời gian để suy nghĩ thì mọi người đã có thể đoán ra được chủ nhân của giọng nói đó. Giọng nói trong trẻo như chim hót nhưng lại băng lãnh hơn Bắc cực làm tất cả mọi thứ như đóng băng, đông cứng lại không ai khác chính là của Park Hyun Young cô gái được mệnh danh là công chúa quyền lực nhất trường mà ai cũng phải kính nể.
Như có ma lực, chỉ cần giọng nói quyền lực này cất lên là mọi thứ dường như bắt buộc phải tuân theo. Tên du côn và thanh mã tấu của hắn chính minh chứng sống động cụ thể. 5cm, 5cm nữa thôi, nếu giọng nói đó không vang lên thì sự tình có thể đi đến nước nào? Có lẽ khi thanh mã tấu đó giáng xuống thì cậu học sinh đó nếu không bị trọng thương thì sẽ mất mạng.
Vòng tròn được mở ra một đường, học sinh đứng ngay ngắn sang hai bên mở thành một lối di đẹp mắt.
Hai người, một trai một gái vẻ mặt không lấy tia biểu cảm đi vào trong vòng tròn nơi đang xảy ra vụ đánh hội đồng.
- Công chúa, em đã nhận được clip đó chưa? - tên đại ca nhìn người con gái có dung mạo động lòng người bất cứ thứ gì nhìn vào đều có thể bị hút hồn hỏi. Sự giận dữ khinh hoàng nay đã trở thành một sự ôn hòa khó chấp nhận. Nhìn tên này bây giờ chắc không ai nghĩ hắn là một tay du côn chính hiệu.
Một cái liếc nhìn cũng không có, cô gái được đại ca của trường goị là công chúa thể hiện rõ sự kiêu ngạo dường như không để tâm đến hắn hay đến thực tại mà ánh mắt băng lãnh khó hiểu chỉ nhìn chằm chằm vào cậu học sinh kia. Một chữ của hắn cũng không lọt vào tai cô lúc này. Quá quen với thái độ ngó lơ, không thèm để tâm mấy đến mình của cô, tên đại ca này thái độ một chút khó chịu cũng không có.
Không có tiếng trả lời.
Cũng không có một tiếng động aa
Sân trường lại lần nữa rơi vào trạng thái yên tĩnh, trầm lặng.
Không gian yên tĩnh không một tiếng động nhưng cũng thật khó chịu.
- Park Hyun Young...
Tiếng động và cũng là giọng nói đầu tiên giải thoát cho sự tĩnh lặng này.
Bàng hoàng, sự bàng hoàng không thể diễn tả.
Trố mắt ra nhìn, không ai có thể tin được vào điều mà tay mình vừa nghe thấy. Cậu học sinh này bị đánh nhiều đến nỗi muốn tìm đến cái chết rồi. Đây là lần đầu tiên có người dám gọi thẳng cả họ lẫn tên của công chúa.
- Có biết cậu là người đầu tiên gọi thẳng tên tôi - băng lãnh, giọng nói đó mang lại cho người ta cảm giác ghê người.
- Mình... - cậy học sinh đó chưa nói đến chữ thứ hai thì bị một giọng nói khác chặn vào, giọng nói này mang lẫn chút khinh thường và cảnh báo.
- Công chúa, cậu ta dám gọi thẳng tên em, theo luật là bị đuổi khỏi trường!
- Cậu ta trụ được bao lâu rồi?
Vui mừng, khuôn mặt của tên đại ca lộ rõ điều đó. Đây chính là lần đầu tiên trong suốt 3 năm học, công chúa nói chuyện với hắn. Dù không phải là nói về hắn thì jắn cũng cảm thấy vui rồi.
- Tính ra cũng được gần ba tháng.
- Vậy hả? Không cần đuổi học! - cô công chúa đó nhìn cậu học sinh rồi mỉm cười ma mị - Hành hạ cậu ta tiếp, đến bao giờ cậu ta không chịu được tự động xin chuyển trường cho tôi.
Cả sân trường như chết lặng, sao công chúa của họ lại trở thành một con người như thế này chứ? Tác động cái chết của một người thật là kinh khủng, nó có thể làm thay đổi cả một con người. Kể từ ngày đó, công chúa của họ thay đổi, trở thành một con người hoàn toàn mới thì ngôi trường này không khác gì biến thành địa ngục.
- Hyun Young, tại sao cậu lại trở thành một con người như vậy? Tại sao lại đối xử với mình như vậy? Không phải chúng ta đã từng là bạn sao?
- Cậu đang mơ tưởng điều gì đây? Tôi khuyên cậu nên dẹp bỏ ngay cái ý nghĩ hoang đường đó đi, một kẻ có thân phận nghèo hèn như cậu mà mơ tưởng được làm bạn với người cao quý như tôi sao? Nếu không có anh ấy thì cậu đừng có hòng. Tình bạn với kẻ như cậu tôi chưa bao giờ có và hình dung ra. Cậu đã hiểu rồi có đúng không? Và vở kịch này sẽ được kết thúc từ đây! - nhếch mép, trước khi rời đi cô gái đó không ngần ngại nói ra những lời lẽ cay độc nhất. Những lời nói mà có thể kết thúc một tình bạn đẹp, có thể là mãi mãi...
Công chúa và hoàng tử đã rời đi, sân trường lại một lần nữa rơi vào khoảng lặng. Có thể học sinh ở đây không ưa gì cậu ta thật nhưng lúc nãy khi nghe những lời cậu ta và công chúa nói thì họ lại dâng lên một nỗi thương cảm đặc biệt.
- Mày... - tên đại ca định hạ tiếp một nắm đấm nữa nhưng rồi lại thôi - Đi, may mắn cho mày bây giờ tao cũng không còn hứng đánh tiếp. Hôm khác tao tìm mày tính sổ sau.
Bọn du côn kéo đi hết, đắng nhẽ khuôn mặt của cậu học sinh kia phải có chút vui mừng vì mình thoát khỏi kiếp nạn nhưng khuôn mặt cậu ta lại còn thảm hơn khi bị đánh.
5 phút sau, tiết học bắt đầu, sân trường vắng lặng không một bóng người.
Mặt trời đã lên cao, phủ đầy một tấm lưng rộng lớn. Cậu thanh niên vẫn ngồi gục ở vị trí đó. Ánh mắt tuyệt vọng trở nên đờ đẫn một cách vô hồn. Bất giác, từng giọt lệ mắt chát chảy dài trên gò má cậu.
Không có gì cứu vãn?
Không gì có thể cứu vãn được!
Tại sao? Tại sao?
Người bạn thân còn sót lại duy nhất của cậu lại có thể đối xử với cậu như vậy?
Tại sao cô ấy lại có thể trở thành một con người như vậy?
Tình bạn của cậu có lẽ đã không còn!
Đã chết từ đây!!!
A, a, a tiếng hét thương tâm đầy đau khổ vang vọng khắp sân trường khiến lòng người không khỏi quặn đau.
********
- A... không... không... Hyun Young à...
Chàng trai trong cơn ác mộng ngồi bật dậy.
Trong bóng đêm tĩnh lặng có thể nghe được tiếng thở dốc nặng nề.
Chàng trai đó khuôn mặt và lưng áo ướt đẫm mồ hôi
Cơn ác mộng này tưởng chừng như biến mất tại sao hôm nay lại xuất hiện chứ? Rốt cuộc là sao?
Qúa khứ trong cơn ác mộng kinh hoàng của cậu lại ùa về. Nó vẫn ám ảnh và đeo bám cậu suốt mấy năm qua, muốn quên lắm chứ. Nhưng không sao làm được.
Đúng rồi, cơn ác mộng đó chỉ là một giấc mơ trong quá khứ đau buồn đó thôi.
Cậu bây giờ đã khác, không phải là một thằng nhóc mồ côi thân phận thấp hèn bị người khác khinh thường.
Đã thay đổi, thân phận cậu đã thay đổi rồi.
Đã không còn là con người đáng thương bị khinh thường năm xưa.
Có lẽ ngày mai sẽ là một ngày mới.
Ngôi trường mới đang rộng mở.
Trường cấp 3 quốc tế quý tộc Royal...
← Ch. 027 | Ch. 029 → |