Vay nóng Tinvay

Truyện:Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ - Chương 029

Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ
Hiện có 153 chương (chưa hoàn)
Chương 029
0.00
(0 votes)


Chương (1-153 )

Siêu sale Lazada


Ban mai, nắng nhẹ không chói chang, nó lười biếng nằm trên giường nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Gió thổi nhè nhẹ từng cơn mát mẻ, lá cây cuốn theo gió xào xạc. Biệt thự Flower như đã nói có rất nhiều loại hoa, hương thơm nhàn nhạt phảng phất bay khắp không gian, thu đã quá nửa tạo nên một bầu không khí rất dễ chịu. Nó uể oải nhắm mắ yên lặng nghe tiếng gió. Hôm qua, sau khi từ bar Devil nó ngủ luôn cho đến tận sáng.

Nghĩ lại, chuyến đi tối qua cũng không có giúp thu thập được thêm thông tin gì. Có lẽ nếu như nó xuất hiện ở trước mặt bọn họ tại bar có thể sẽ là một điều tốt hơn. Nghe nói ở bar còn có một căn phòng bí mật nào đó mà chỉ dùng thẻ mới có thể vào, hệ thống an ninh căn phòng có thể nói như là hiện đại nhất trên thị trường ngày nay. Nhưng hình như căn phòng đó ngoài bang chủ và bốn bang phó ra thì hình như chưa có bất kỳ ai được đặt chân vào, kể cả những tên đàn em quen thuộc nhất. Vậy nếu xuất hiện trước mặt bọn họ thì có vào được không? Nó có vinh hạnh đó chắc. Nhưng đây cũng đáng là một điều nên thử vì một khi đặt chân được vào đó thì kế hoạch của nó mới thực sự bắt đầu.

- Bảo Nhi, cháu không dậy thì sẽ muộn học mất!

Hử, nó mở mắt. Tiếng quản gia Lâm ở cái loa gần giường truyền vào khẽ phá tan những điều nó đang suy nghĩ. Không thèm để ý, coi như nó chưa nghe thấy bất cứ một thứ âm thanh nào, nó hừ lạnh rồi thư thái nhắm mắt lại.

- Bảo Nhi, cháu không dậy thì sẽ muôn học mất!

Lần thứ hai tiếng nói quen thuộc đó lại vang lên, không gian tĩnh lặng nay vốn đã bị phá mất. Không lên tiếng không được, nó lạnh giọng mở lời.

- Ông im lặng dùm đi, tự tôi biết là mình có muộn hay không!

Cái loa đã tắt hẳn âm thanh, ngay sau khi quản gia Lâm ở đầu dây bên kia không nén một tiếng thở dài vì thái độ của cô chủ mình.

Một cách miễn cưỡng, nó bước xuống giường rồi vào nhà vệ sinh. Đúng rồi, nếu ông quản gia không nhắc nó thì có lẽ nó đã quên và sẽ bỏ học nguyên cả ngày hôm nay. Bình thường thì không sao nhưng hôm nay đến lớp chắc hẳn là sẽ có một điều rất thứ vị. Nghĩ đến đây, khóe miệng nó khẽ dương lên một nụ cười.

Trường cấp 3 quốc tế quý tộc Royal.

Tại lớp 11A1.

Hôm nay lớp học đông đủ, không thiếu một người. Tình trạng này thật hiếm khi xảy ra.

- Sao hôm nay lại có người mang bàn mới vào đây vậy? - Hà My nhìn hai người chuyển một bộ bàn ghế mới toanh cao cấp ở cuối lớp hỏi.

- Có học sinh mới - nó nhàn nhạt chống cằm lên tiếng.

- Uh - Hà My gật đầu rồi quay xuống nhìn nó nghi hoặc - Mà sao mày biết.

- Đoán!

Sau cuộc đối thoại ngắn của hai người, tiếng chuông báo vào tiết vang lên. Trong lớp 11A1 ai vẫn làm việc nấy, dường như không có để ý và không ai nghe thấy tiếng chuông báo vừa rồi.

Thời gian trôi qua một cách chậm rãi đối với tất cả học sinh ngồi trong cái lớp này. Nhất là đối với nó. Mới có 10 phút trôi qua mà tựa như 10 thế kỷ. 10 phút, không biết bao nhiêu lần nó liếc mắt nhìn lên đồng hồ, vẻ mặt vẫn không có một tia biểu cảm nhưng thật chất thì trong lòng đang sốt ruột chờ đợi một thứ gì đó.

- Sao lâu vậy chứ.

- Cô đang lẩm bẩm thứ gì vậy? - hắn ngồi bên cạnh tuy nhắm mắt nghe nhạc nhưng thỉnh thoảng không hiểu sao lại khẽ mở mắt liếc nhìn thái độ của nó. Qủa thật hôm nay rất kỳ, theo như hắn thấy thì ngày nào đến lớp thì công việc chính của nó đều là ngủ, hết gờ hay đến giờ ra chơi cả bọn thì cả bọn gọi mãi mới chịu dậy. Đến trường theo như hắn quan sát thì nó hết ăn rồi lại ngủ hành động không khác gì một con heo cho mấy. Vậy mà tại sao hôm nay vào lớp đến 10 phút rồi vẫn chưa chịu gục mắt xuống mà ngủ mà thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn đồng hồ tuy vẻ ngoài không lộ ra điều gì nhưng chắc chắn là đang sốt ruột điều gì đó. Nay thấy nó lẩm bẩm một câu không thành tiếng hắn mới buộc miệng hỏi.

- Không liên quan đến anh, quan tâm làm gì.

- Cô... - bực mình vì thái độ hờ hững của nó hắn ném một cái nhìn sắc lạnh rồi lại nhắm mắt lại. Trong đầu đang không ngừng rủa thầm nó, một tia khó chịu bất giác dâng lên vì thái độ của nó đối với mình mà hắn không sao lý giải nổi.

Hơn 15 phút sau giáo viên chủ nhiệm mới bước vào. Thấy bà ta một số học sinh còn nhớ tiết học đầu tiên là tiết gì đặt dấu chấm hỏi to đùng. Tiết đầu tiên không phải là tiết của bà ta vậy bà ta vào đây làm gì. Cũng đã có nhiều người lộ rõ vẻ chế giễu ra ngoài mặt, không phải là bà ta xin lấn tiết để kiếm thêm chút đỉnh chứ. Có giáo viên nào ở cái trường này không biết là chỉ cần dạy thêm mootjt iết học ở đây thì tiền lương của một buổi học đó cũng được tăng lên đáng kể. Đây cũng chính là lý do mà tất cả các giáo viên trên đất nước đều muốn được bước vào ngôi trường này mà dậy.

- Các em hôm nay lớp chúng ta có thêm một học sinh mới.

- Học sinh mới? Không phải lại là một đứa nhận học bổng đấy chứ.

Ngay sau khi lời nói châm chọc này thốt ra thì hầu nhưu tất cả các học sinh nữ trong lớp đều cười thầm. Câu này là dành cho ai thì ai cũng hiểu.

Nó thì cũng chẳng để vào tai lời nói này, ánh mắt một mực hướng ra phía cửa lớp.

- Không phải - bà giáo nghe thấy lời nói đó thì lên tiếng phủ nhận rồi quay ra cửa lớp nói một câu - Em vào lớp đi!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-153 )