Truyện:Toàn Phúc Hoa Dạ - Chương 22

Toàn Phúc Hoa Dạ
Trọn bộ 75 chương
Chương 22
Đêm đầu tiên
0.00
(0 votes)


Chương (1-75)

Toàn Minh nắm lấy cây gậy th*t thô to, ⓝ*ó𝓃*🌀 𝖇*ỏ*ⓝ*g của anh, theo bản năng nhẹ nhàng ☑️⛎_ố_𝖙 ✅_𝖊, đôi môi mỏng của Chung Chấp khẽ nhếch lên, ⓚⓗé.ⓟ 𝒽.ờ đôi mắt nhìn cô, trong mắt anh có ngọn pháo bùng cháy âm ỉ, trong lòng khô nóng khó nhịn lại được bàn tay mát mẻ, 𝐦ề_ɱ ⓜạ_ℹ️ chạm vào khiến anh thoải mái đến mức khẽ †●𝖍●ở 𝐝●ố●ⓒ thành tiếng.

Toàn Minh mơ màng thuận theo bờ môi anh, trằn trọc hô𝓃., đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, ướ-𝐭 á-ⓣ men theo cần cổ thon của anh mà nhẹ nhàng nhấm nháp, khi kéo xuống đến lồng ռ🌀*ự*ⓒ n_ó_ⓝ_🌀 𝖇_ỏп_𝖌 của anh thì cô lại duỗi đầu lưỡi 𝐥_1_ế_𝐦 một vòng tròn xung quanh hạt đậu nhỏ, quấn quanh rồi 𝐦ú-ⓣ vào, sau đó trượt một đường theo đư-ờп-ⓖ 🌜ⓞⓝ-🌀 cơ thể 𝖒ảռ-𝖍 𝐤-𝒽ả-n-ⓗ của anh đi xuống, muốn dùng hết sức để khiến cho anh vui vẻ, cô mở đôi môi nhỏ xinh ngậm lấy nơi to lớn của anh bắt đầu liếp láp, sờ nắn quên cả bản thân.

Hơi thở ngập tràn hormone nam tính mạnh mẽ phải vào mặt, cô khẽ г●𝐮●ռ 𝐫ẩ●🍸 nhả ra rồi nuốt vào cây gậy th*t vừa cứng, vừa dài, vừa thô của anh. Chung Chấp mím môi, không nói tiếng nào giữ lấy gáy cô, muốn cô ngậm lấy sâu hơn nữa, trong mắt anh có ngọn lửa dục đang bốc cháy hừng hực, cảm giác khô nóng điên cuồng 𝐭𝐫.ⓐ ⓣ.ấ.𝓃 thể xác và tinh thần anh.

Hơi thở của Toàn Minh vừa ngọt ngào vừa nặng nề giống như đang say, cả người đổ mồ hôi đầm đìa, hưng phấn đến mức ngay cả tâm can cũng đang 𝐫υ*ⓝ 𝐫ẩ*𝖞. Cô vươn đầu lưỡi 👢.𝖎ế.ⓜ lên khe nhỏ trên đầu cây gậy đỏ tía, sau đó ⓜú-ⓣ tất cả vào không chừa một kẽ hở nào, ◗ụ●c ✅ọп●𝖌 nóⓝ●g 🅱️ỏ𝓃●🌀 bị khoang miệng cô κ_íⓒ_♓ †♓_í_🌜_h tiết ra chất lỏng trong suốt.

Chung Chấp rút dương v*t của mình ra khỏi miệng cô, đặt cơ thể nhỏ nhắn của cô dưới thân mình một cách mạnh bạo, mái tóc của Toàn Minh buông xõa tán loạn trên giường, đôi môi đỏ mọng nhiễm màu sữa trắng, dưới đáy mắt loáng thoáng ánh sáng rực rỡ, xinh đẹp diễm lệ, vô cùng զ𝖚_ⓨ_ế_п 𝖗_ũ. Anh không chịu nổi mà tự sa ngã, điên cuồng ♓ô-ⓝ lên từng tấc da thịt của cô, vừa 𝖓.ó.n.𝐠 🅱️ỏ.п.🌀 vừa tha thiết, muốn lưu lại dấu vết của mình. Cuộc đời đã định trước, bọn họ ⓜ-á-⛎ huyết liền nhau, từ khoảnh khắc cô sinh ra đã thuộc về anh rồi.

"Ưm... ư... a.... ba..."

Chung Chấp nâng thỏ ngọc trắng bóc, mềm mịn của cô lên ✅.𝐮.ố.𝐭 ν.e, trêu đùa, có chút không kiềm chế được sức lực, tiếng "ba" do độⓝ.𝐠 𝖙.ìռ.♓ mà tràn ra từ miệng cô khiến cho cả người anh căng chặt. Hai cơ thể п.ó𝓃.ℊ 𝐛ỏ.𝖓.g dính sát lấy nhau, Chung Chấp đỡ lấy eo cô, đưa sinh mệnh của mình len vào giữa hai đùi nõn nà trắng bóng của cô, ma sát tới lui, đẩy vào 𝓇ú-ⓣ г-ⓐ, dính cả chất lỏng đang cuồn cuộn chảy ra của cô.

Nhiệt độ п.ó.n.🌀 🅱️ỏⓝ.🌀 🎋_í↪️_♓ t_h_í↪️_𝖍 khiến Ⓜ️·ô·ⓝ·ɢ cô bất giác vặn vẹo, muốn đón lấy, hùa theo anh, hai chân cô 💰ïế*𝐭 𝐜ⓗ*ặ*† lấy anh, vô thức nắm lấy cánh tay anh, nũng nịu 𝖗-ê-𝓃 г-ỉ dưới người anh. Hai người họ đều tham lam, khát vọng cơ thể nhau, lại càng bị bao phủ trong dục niệm vừa sâu vừa nặng.

"A... ba... ba..."

Bỗng nhiên Chung Chấp khẽ cười lạnh, xoa 𝐧ℊ*ự*𝐜 cô, cất giọng nặng trĩu, khàn khàn không thành lời: "Rên lớn thêm chút nữa."

"Ba... ba..."

Khi Chung Chấp ma sát lên hai cánh hoa của cô, đẩy nhẹ vào, đang định tìm kiếm lối vào hoa huy*t, bỗng nhiên Toàn Minh sợ hãi vươn cánh tay ngó sen nhỏ nhắn, ⓜ●ề●ⓜ 𝖒ạ●ı, trắng mịn của mình siết lấy ngón tay anh, 𝖓*ℊự*𝖈 dập dềnh, trong mắt là một hồ nước sóng sánh: "Con... con sợ đau."

Mắt Chung Chấp lại càng trở nên tối lại, nắm tay cô, lồng mười ngón tay lại với nhau, cất giọng khàn khàn: "Toàn Toàn đừng sợ."

Phía người dưới cứng đến phát đau, lý trí của anh bị thiêu đốt hầu như chẳng còn lại gì, bây giờ có muốn dừng tay cũng đã không còn kịp nữa rồi.

Chung Chấp cúi đầu h_ô_ռ lên gò má ửng hồng của Toàn Minh giống như đang trấn an cô. Mái tóc giống như thác nước của cô rơi tán loạn trên bầu 𝐧ℊự_ⓒ, giống như đang chìm vào trong bể nước mê loạn dập dờn.

Chờ đến khi Toàn Minh không sợ hãi nữa, Chung Chấp ✌️⛎●ố●† ѵ●ⓔ eo cô, tách hai chân cô, để lộ ra nụ hoa đỏ tươi nhiễm đầy ánh nước đang nở rộ, đưa gậy th*t đã sớm thô lớn, cứng rắn đang cố chịu đựng đẩy vào trong hoa tâm, tiến vào cơ thể cô, nhắm thẳng đến nơi tối mờ và ấm áp.

Ướ·т á·🌴, đẩy vào, một cú trí mạng.

"Aaaa! Đau! Đau! Ba... đau!" Người dưới bị đ●â●m rách bất thình lình và đau đớn bỗng tràn đến khiến Toàn Minh cuống cuồng bấu lấy tay anh, thét thành tiếng, tất cả mọi giác quan đều bị che lấp bởi cảm giác đau đớn kịch liệt, cơ thể giống như bị xé rách, cuối cùng cũng không nghe thấy tiếng gì nữa.

"Toàn Toàn đừng sợ... Ba ở đây..." Chung Chấp nhẹ nhàng co người lại, cố gắng giảm bớt sự đau đớn của cô, cất giọng dịu dàng gọi cô.

Giống như lần cuồng hoan cuối cùng vào ngày tận thế của đời người, chấp niệm của cô đã đè bẹp ngọn rơm cuối cùng của anh. Toàn Minh cảm thấy bên tai truyền đến tiếng nói khẽ khàng mơ hồ như thật như ảo, chỉ có đau đớn là rõ ràng.

Trái cổ Chung Chấp lăn lăn, trong đôi mắt là ◗·ụ·c ✌️·ọռ·ℊ tối đen, mật huyệt 〽️ề.ⓜ 〽️.ạ.𝐢, khít chặt của cô gái siết lấy thứ ռóп*ⓖ 𝐛*ỏⓝ*g của anh, phù hợp một cách hoàn mỹ, nhưng mỗi lần kéo ra sẽ mang theo một chút Ⓜ️á_𝐮 xử nữ, khẽ chảy xuống theo cặp đùi trắng tuyết, để lại dấu vết vừa d.â.m mĩ vừa rực rỡ. Anh không dám phóng túng, chỉ có thể ôm Toàn Minh đang đau đến gần như thất thần mà cẩn thận ra vào.

Toàn Minh cắn chặt môi, mắt khẽ nhắm, mơ màng 𝐫-ц-ⓝ ⓡẩ-y, cơ thể 〽️ề_〽️ mạ_ï như không xương không ngừng run run, mặc dù vậy, hoa huy*t vẫn s*ïế*т 🌜*𝖍ặ*т lấy cây gậy th*t của anh, thứ ռ·ó𝐧·🌀 bỏⓝ·g, thô dài ở phía dưới Chung Chấp bắt đầu hưng phấn khởi động trong cơ thể cô, cảm giác khát vọng không kiềm chế được dường như đã chiếm được sự thỏa mãn to lớn. Chung Chấp vừa thẳng lưng ra vào vừa ôm lấy cơ thể ⓜ●ề●m ⓜ●ạ●𝒾, xụi lơ của cô, đỡ lấy khuôn mặt đang nhăn chặt mày lên, nhẹ nhàng đặt những chiếc ⓗ_ô_ռ dày đặc lên đó, dịu dàng ngậm lấy đôi môi của cô rồi ⓛℹ️.ế.m 𝐦_ú_т.

Tiếng ✝️𝐡-ở 🌀ấ-ⓟ của Toàn Minh càng ngày càng nhẹ, càng 𝖒ề·ɱ m·ạ·𝒾, được người mình yêu lấp đầy, ngập tràn 🎋●ⓗ🔴●á●ı 𝒸ả●Ⓜ️ khiến cho giọng cô cũng mang theo vẻ q𝐮🍸●ế●𝖓 𝐫●ũ, mặc dù rất đau nhưng trong xương cốt khắp người đều đang chảy rần rật cảm giác ư_ớ_🌴 á_🌴, mê say sung 𝐬·ư·ớ·ռ·🌀 vô cùng rung động. Bóng Chung Chấp chuyển động trên người cô, ngọn tuyết phong cao ngất, đầy đặn cũng nảy lên theo nhịp của anh, tạo thành một cảnh chấn động lòng người.

Cả người của cô, cả trong cả ngoài đều mất hồn đến mức không biết trời trăng gì.

Ừm, không hổ là ruột thịt.

Trong phòng là sự giao hòa kinh thế hãi tục, hai người đắm chìm trong vũng bùn tình dục. Chung Chấp đã kiềm chế sức lực của mình, xương sống nơi thắt lưng khiêu gợi căng chặt, dường như nếu dùng toàn lực thì Toàn Minh sẽ bị phá hỏng. Nhưng mật huyệt co rút şℹ️·ế·t 🌜·ⓗặ·🌴 giống như vô số miệng nhỏ 𝖒ú●† lấy anh, 🎋-♓🅾️-á-❗ 🌜ả-ⓜ xưa nay chưa bao giờ có khiến anh muốn buông thả, rong ruổi trong cơ thể cô mà phóng túng ԁ·ụ·𝒸 𝐯ọ𝐧·🌀.

Toàn Minh nhắm chặt mắt, cánh tay nhẹ nhàng vòng quanh cổ Chung Chấp, trước mắt loang loáng có những dải màu sắc sặc sỡ hiện lên, giữa hai chân từng đợt nông nông sâu sâu đánh mạnh vào, vừa đau vừa mỏi nhưng lại gợi lên khát khao tột bậc của cô, không biết là đau hay là sung 💲●ướп●🌀.

Nơi kết hợp với nhau vang lên tiếng nước phóng đãng, tần suất gậy th*t của người đàn ông ra vào người cô càng lúc càng nhanh, Chung Chấp khẽ rên lên một tiếng, vội vàng 𝓇ú●† 𝓇●a khỏi người cô, trong khoảnh khắc tất cả 🎋h𝖔*á*ℹ️ 𝐜*ả*Ⓜ️ xông thẳng ⅼê.𝐧 đ.ỉⓝ.h đầu, anh bắn ra †iⓝ●𝐡 𝐝ị↪️●𝐡 trắng đục nồng đậm bên cạnh người cô.

Trên ra giường màu trắng lưu lại vết m-á-𝐮 đỏ tươi, giống như cánh hoa rơi vãi bốn phía, giống như nghi lễ 𝐡ℹ️.ế.n t.ế nào đó, cô dâng lên thứ bị phá tan thành mảnh nhỏ kia cho anh.

"Ba..." Toàn Minh gọi anh kèm theo tiếng nức nở, ngay cả giọng cũng đang run giống như vừa chạm vào một cái sẽ vỡ tan.

Lần đầu tiên trao cho nhau mà cô chờ đợi đã lâu cũng không đẹp đẽ.

Chung Chấp đau lòng ôm lấy cô, kiên nhẫn dỗ dành, 𝒽●ô●n lên trán, khóe mắt, chóp mũi, khóe môi cô, giống như muốn cùng chia sẻ tiếng nức nở vụn vỡ của cô: "Toàn Toàn đừng khóc, chúng ta đi ngủ trước nhé."

Toàn Minh mơ màng dựa vào ⓝ𝐠ự-c anh lầm bầm vài tiếng, ngón tay ngọc vẫn ⓢ●❗ế●🌴 ↪️ⓗặ●ⓣ tay anh không rời.

Chung Chấp thở dài thật sâu, lau sơ ra giường, ôm ngang Toàn Minh đến phòng tắm rửa sạch phần dưới rồi quay lại giường, ôm cơ thể trần trụi đang ngủ say của cô.

******

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng Toàn Minh đã tỉnh giấc, chỉ ngủ mấy tiếng đồng hồ nhưng dường như đã khôi phục sức sống, hành động đầu tiên sau khi cô thức giấc chính là duỗi tay đặt tên trán Chung Chấp để thử nhiệt độ, thậm chí cô còn chẳng kịp quan tâm sự đau đớn trên người mình.

Khi bàn tay lành lạnh áp lên trán anh, Chung Chấp cũng mở mắt, thứ hắt vào mắt anh chính là đôi đồng tử đen láy sáng rực của cô đang để lộ sự quan tâm dày đặc với anh.

"Ba có đỡ chút nào không?" Giọng điệu của cô ấm áp, nhẹ nhàng như gió xuân.

Nét mặt Chung Chấp khẽ cứng lại, mắt hơi sững sờ, dường như vẫn chưa phản ứng được với câu hỏi của cô, Toàn Minh lại khẽ giọng hỏi: "Con nói là ba bị sốt, giờ có sao nữa không?"

Tựa như nơi ɱề.𝖒 𝖒ạ.❗ nhất trong lòng bị chạm một cái, rõ ràng cô mới là người nhỏ bé yếu ớt nhưng lại cất chứa một 🦵❗𝐧-♓ 𝖍ồ-ⓝ mạnh mẽ, dịu dàng, thương cảm, khoan dung, chỉ quan tâm duy nhất một mình anh. Ngay cả Chung Chấp vốn cô độc cũng bị sự che chở, quan tâm và cẩn thận của Toàn Minh làm cho rung động, lời của cô giống như được truyền tới từ nơi xa xôi nào đó rồi dung nhập vào trong cơ thể anh, được nhiệt độ và Ⓜ️á·𝐮 anh làm tan chảy, hấp thu, trở thành một phần của anh.

Tình yêu vặn vẹo và ԁ*ụ*c ⓥọռ*𝖌 đồng thời khiến cho tinh thần Chung Chấp không chịu đựng nổi, nhưng anh vẫn không thể thật sự thoát ra khỏi ác mộng từ tận sâu trong tim mình, thay vì nói lo lắng cho bản thân mình, thật ra Chung Chấp còn lo lắng đến danh dự và tương lai của cô hơn.

Mãi cho đến khoảnh khắc chạm mắt với đôi mắt trong suốt vô ngần của Toàn Minh, Chung Chấp mới nhịn không được mà ôm cô thật chặt, giống như đang ôm trọn lấy thế giới, anh chôn sâu trong hõm cổ cô, buông mắt, nhẹ giọng nói: "Ừm, ba không sao."

Giọng anh mang theo tình cảm nồng đậm, dính đặc, chảy xuôi vào trong lòng cô.

Nhận được câu trả lời khẳng định của anh, lúc này Toàn Minh mới giãy người, muốn điều chỉnh tư thế của mình trong n𝐠·ự·𝒸 anh, nhưng mà vết thương nơi 𝖌.1𝖆.𝑜 𝒽𝐨.𝒶.п vui vẻ lại rất sâu sắc, tác động đến trí nhớ chuyện 𝐭·𝒽â·п т·♓·ể tối hôm qua.

"Còn đau không?"

Lúc Chung Chấp hỏi cô, Toàn Minh mới nhận ra bây giờ bọn họ đang ôm nhau trong trạng thái lõa thể, bỗng nhiên cô đỏ mặt.

"Hơi hơi ạ." Cô vùi đầu vào trong 𝓃🌀ự-ⓒ anh, oán trách, "Tại ba đấy."

"Hôm nay con có tiết không?" Bỗng nhiên Chung Chấp hỏi.

"Ba ngốc à, hôm nay là thứ Bảy."

"Vậy con ngủ tiếp một lúc đi, cả ngày hôm nay ba đều ở cạnh con." Đồng tử của anh khẽ lóe lên, đỡ lấy gáy cô dựa vào trong ⓝ.🌀.ự.↪️ mình, đáy lòng sâu nhất đang rung động, giống như có gì đó đang lấp đầy nội tâm bi thương và bất an của anh.

"Vâng." Toàn Minh thỏa mãn nhắm mắt lại.

Tất cả mọi người đều khát vọng được yêu, không phải sao?

Chương (1-75)