Truyện:Toàn Phúc Hoa Dạ - Chương 21

Toàn Phúc Hoa Dạ
Trọn bộ 75 chương
Chương 21
Giao hòa
0.00
(0 votes)


Chương (1-75)

Anh đã đứng bên cạnh vách núi, vậy thì rơi xuống thôi.

Chung Chấp khẽ cắn quả anh đào của cô, mùi hương thơm nhẹ nhàng, tươi mới, զ●𝐮𝖞ế●ռ г●ũ của cô gái phả tới, hạt nhỏ trên bầu 𝖓𝐠*ự*𝖈 trắng như tuyết kia giống như nhụy hoa tường vi đỏ tươi diễm lệ, đầu lưỡi ướ*t á*† của anh 🦵*1*ế*Ⓜ️ một vòng trên đỉnh nhọn mẫn cảm của cô, Ⓜ️ú·ⓣ lấy, khẽ cắn, giống như đang nhấm nháp dòng sương ngọt trong veo.

Dưới sự khiêu khích của anh, hai mắt Toàn Minh gần như phủ kín bởi sương mù, trong lòng lại tràn đầy tình cảm dịu dàng, cô ôm lấy đầu anh, dằn lòng không nổi mà kéo gần hơn, gần hơn nữa, gần như muốn chôn vào dưới cái bóng trong 𝓃●ɢ●ự●c anh, tay kia thì căng chặt, không ngừng bấu vào trong ra giường, cả tứ chi đều như có dòng điện chạy qua.

"Ba... ngứa... ngứa quá..."

Chung Chấp nghe thấy tiếng cô, đôi môi mỏng ấm áp, mềm nhẹ lại phủ lên, khẽ lướt qua xương quai xanh trơn nhẵn lành lạnh của cô, ngậm lấy cánh môi cô. Hai người triền miên cuốn lấy nhau, hăng say giao hòa, tựa như muốn nuốt hết hơi thở của nhau vào trong khoang miệng. Toàn Minh vịn lấy vai anh, áo sơ mi và nội y vẫn còn cuộn lại một đám ở bên hông, Chung Chấp ngồi xuống, thuận thế đỡ lưng Toàn Minh lên, để cho cô dán vào trong 𝖓🌀ự_𝐜 mình. Sau đó, mười ngón tay dài của anh trượt xuống theo bả vai mượt mà của cô, lột hết quần áo còn vướng trên người cô để lộ đ·ườ·𝓃·𝖌 ↪️·🅾️𝐧·𝐠 cơ thể duyên dáng yêu kiều.

Ánh mắt Toàn Minh lấp lánh giống như nước mùa Xuân, cơ thể cô được Chung Chấp âu yếm cảm nhận được sự sảng khoái mất hồn. Cô giơ tay ôm lấy cổ anh, bầu 𝖓🌀-ự-↪️ trần trụ dán vào ռⓖự-ⓒ anh, ma sát với vải vóc trên người anh hơi nhoi nhói.

"Ưm... quần áo của ba..." Cô ôm lấy cổ anh bất mãn nói, giọng nói cũng hàm chứa sự զ_𝖚𝐲ế_𝖓 𝓇_ũ động lòng người.

Một tay Chung Chấp 𝐜ở●ı 🍳●ⓤ●ầ●𝓃 áo, một tay nắm lấy ngọn tuyết phong sáng bóng mượt mà của cô, sau đó ⓜơ_п 🌴_𝐫_ớ_ⓝ theo đường eo yểu điệu đi xuống, từng lần từng lần chạm vào da thịt bóng loáng của cô.

Sau khi Chung Chấp đã c●ở●ı á●⭕, anh ôm lấy eo Toàn Minh h·ô·n xuống, để cho da thịt mình 𝖙𝖍-â-𝐧 mậ-ⓣ áp sát lấy cơ thể cô. Mái tóc dài của Toàn Minh buông xõa sau tấm lưng trần trụi láng bóng, cô ôm chặt lấy cổ anh, nơi da thịt tiếp xúc với nhau giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt hai người, gần như chỉ giây tiếp theo sẽ bị đốt cháy thành tro. Hai người họ 𝐡ô-n nhau quên tất cả mọi thứ, quanh người họ bắt đầu bị bao phủ bởi tình dục bị kìm hãm và khát vọng khôn cùng.

Ngón tay Chung Chấp trượt từ phía sau lưng, len vào trong quần lót cô, nắm lấy bờ 𝐦-ô-п-🌀 vểnh mềm mịn, nhẹ nhàng bóp. Giống như là hiểu dụng ý của anh, Toàn Minh bất giác thẳng eo quỳ gối xuống trước người anh, ôm lấy đầu anh, ngón tay xuyên qua tóc anh. Chung Chấp khom người cúi đầu xuống, ⓗô·n lên 𝑒·ο 𝐭·♓·🅾️·n ấm áp, mê hoặc của cô.

"Có thể chứ?" Anh nhẹ nhàng 🌴𝒽_ở 𝒹_ố_𝒸, giọng bắt đầu nhuốm màu 🅓ụ.↪️ ⓥ.ọ𝐧.🌀 và cám dỗ vô cùng nhuần nhuyễn.

Không chờ Toàn Minh trả lời, nụ 𝐡ô-ⓝ dày đặc như mưa phùn của anh lại bắt đầu phủ xuống bụng cô, ngón tay anh lướt qua đùi cô, kéo lấy quần lót rồi ⓣ𝖍â-ɱ 𝐧-♓-ậ-🅿️ từ bên cạnh mà vào.

"Ưm..." Khi ngón tay Chung Chấp chạm đến nụ hoa vẫn còn đang ngậm chặt của cô, cô thoải mái đến mức 𝓇ê-ռ 𝓇-ỉ thành tiếng.

Chung Chấp dịu dàng hạ người cô xuống, để cô nằm thẳng trên giường, anh cởi chiếc quần lót ướt đẫm của cô, cơ thể trần trụi cũng nhuốm một tầng 𝒹ụ_𝒸 𝐯_ọռ_ℊ màu hồng phấn.

Hai chân cô vừa định khép lại đã bị Chung Chấp kéo ra, giữa hai đùi mềm nhẵn, trắng trẻo là một khu rừng rậm rạp, ở giữa đó có một cái khe màu hồng xinh đẹp, từ nơi hoa viên chưa được khai phá này của cô có chất lỏng chảy ra, mùi hương thơm mát trên cơ thể cô giống như là 𝐱ⓤ●â●ռ 🅓●ư●ợ●c.

Chung Chấp nuốt nước bọt, cảm thấy cổ họng mình hơi khát, hô hấp cũng dần trở nên nặng nề hơn. Nơi riêng tư kín đáo nhất của cô gái đang hiển hiện trước mặt anh, Toàn Minh xấu hổ quay mặt đi, đôi gò bồng đảo nở nang m*ề*ⓜ m*ạ*i dường như cũng khẽ г𝐮●𝓃 г●ẩ●𝖞 vì căng thẳng.

"Ba... đừng nhìn mà..." Cô nói lời từ chối nhưng trong giọng nói lại nhuốm vẻ tình dục nồng đậm, giống như sự զ*⛎𝖞ế*𝓃 r*ũ lạt mềm buộc chặt.

"Hửm?" Chung Chấp lười nhác hỏi lại, ngón tay dài dài lơ đãng mở cánh hoa hồng hào của cô, ái dịch của xử nữ thấm ướt ngón tay anh, ngón tay пón.🌀 🅱.ỏ.𝓃.🌀 mang theo khí lạnh xoay tròn ở dưới người cô, sau khi 𝖒●ơ●n ✝️𝓇ớ●п một lát thì bắt đầu tìm kiếm nơi nhụy hoa mẫn cảm kia.

"A.... ưm..." Toàn Minh bắt đầu 𝖗●ê●𝓃 г●ỉ dồn dập, cơ thể cô trở nên vừa ngượng ngùng vừa hưng phấn bởi vì anh chạm vào.

Chung Chấp nhìn vào mảnh đất tam giác phát dục rất tốt này của cô không rời mắt, thu hết tất cả những cảnh đẹp ở nơi riêng tư của cô vào mắt, cho dù là tiếng 𝖗-ê-𝐧 r-ỉ hay là tiếng 🌴♓-ở 𝐠ấ-ⓟ của cô, anh cũng muốn khắc sau tất cả cảnh tượng này vào trong đầu.

Toàn Minh vẫn trần truồng như vậy nằm giang rộng hai chân dưới ánh mắt nhìn chăm chú của ba mình, vừa nghĩ đến đây thì dưới bụng cô giống như có một dòng nước ấm chảy qua, ngay cả đầu ngón tay cũng thấm đầy khát vọng.

Dưới sự bao phủ bởi 𝐡𝖆-〽️ m-𝐮-ố-п tình dục nồng đậm, tất cả lý trí đều bị quẳng ra sau đầu. Chung Chấp nhắm mắt lại, vốn anh không dám nghĩ anh đang làm chuyện gì với ai, chỉ vừa tuyệt vọng vừa tha thiết cúi đầu chôn giữa hai chân cô, vươn lưỡi ⅼ-ⓘ-ế-𝖒 𝖒ú-ⓣ mật huyệt của cô, uống cạn hết ái dịch, đến mức khắp cả mặt đều nhiễm màu ԁ_ụ_c ⓥọ_𝓃_ℊ mờ ám.

"Ưm... đừng mà..."

Phần dưới của Toàn Minh bị khuôn miệng ấm áp và ướ*† á*† của anh ngậm lấy, không kiềm chế được mà tiết ra ái dịch nhiều hơn, cô cắn đôi môi đỏ mọng, cả người khô nóng khó nhịn, hơi vã mồ hôi, 🎋●𝖍🔴á●ı 𝐜●ả●Ⓜ️ rần rật từ phía dưới truyền lên khiến cô không nhịn được mà kéo thẳng lưng, mái tóc đen xõa rối ở cổ và xương quai xanh, cảm giác mất hồn không thể kiềm chế giống như đang ngụp lặn trên những tầng mây ⓖ-ợ-ⓝ s-ó-ռ-ɢ, giống như nắm được thứ gì đó nhưng lại cảm thấy không có gì cả.

Chung Chấp ngẩng đầu lên, thứ anh nhìn thấy chính là dáng vẻ phóng đãng và không thể kiềm chế được của Toàn Minh.

Anh muốn khiến cho cô hỏng luôn.

Suy nghĩ tà ác như vậy bỗng hiện ra trong đầu anh.

Dưới sự tấn công của Chung Chấp, cả người Toàn Minh chẳng còn chút sức lực nào, anh duỗi tay xuống tháo dây lưng của mình, sau đó dễ dàng xoay cơ thể ⓜề●ⓜ 〽️●ạ●ℹ️ như không xương của Toàn Minh qua, để cô quay lưng về phía anh. Chung Chấp cúi người xuống dán lên cơ thể cô, hơi thở ⓝ-ó-п-𝐠 𝖇-ỏп-ɢ hỗn loạn và đôi môi ư-ớ-т á-𝐭 của anh gặm cắn vành tai và làn da sau gáy cô... đây là nơi nhạy cảm nhất của Toàn Minh.

Quả nhiên, 𝐤íⓒ_♓ 𝖙𝒽_í🌜_𝐡 như thế khiến Toàn Minh gần như hét lên.

"Aa!! Đừng... đừng... ngứa quá..."

Trước đây rất lâu anh đã phát hiện mỗi lần chạm đến gáy cô, cô sẽ lập tức im lặng, híp khẽ mắt thoải mái dựa vào trong 𝐧●🌀●ự●𝒸 anh, trở nên ngoan ngoãn, bình tĩnh giống như một con mèo con đang được chủ nhân âu yếm. Một tay Chung Chấp nắm bầu пℊ-ự-𝒸 mề·𝐦 ɱ·ạ·𝒾, bóng loáng, đầy đặn và co giãn của cô, tùy ý ✌️·ⓤ·ố·t ☑️·𝑒 bừa bãi, tay còn lại thì giữ lấy cằm cô, kéo nó ngửa lên trên.

"Ba.... ba đừng...." Giọng khẩn cầu của thiếu nữ yếu ớt và vô lực như thế, giọng điều hờn dỗi khàn khàn của cô khi lọt vào tai anh chính là đang khát vọng được anh âu yếm nhiều hơn nữa.

Nhưng mà lời của cô còn chưa dứt, bàn tay đang giữ cằm cô bỗng nhiên bịt lấy miệng cô, giống như như thế có thể ngăn từ ngữ 𝖉â_Ⓜ️ đ_ã𝓃_🌀 kia thoát ra vậy. Chung Chấp buông thả bản thân mình đắm chìm trong ԁ_ụ_🌜 ☑️ọ_n_ɢ thể xác, tiếng "ba" kia của Toàn Minh 𝐤·í·c·ⓗ 𝐭hí𝖈·𝒽 thần kinh của anh, lại không ngừng nhắc nhở anh về mối 🍳●⛎🔼●ռ ♓●ệ giữa họ, tự lừa mình dối người trong sự giằng xé giữa dục niệm cùng đạo đức khiến anh không ngừng rơi xuống 🅓-ụ-𝒸 ѵ-ọ-𝖓-𝐠 không thấy đáy, rồi lại bị người khiến người khác quyến luyến trước mắt hấp dẫn trong những ảo tưởng viển vông.

Chung Chấp hít một hơi thật sâu hương thơm cơ thể của cô, đó là những độc tố, dơ bẩn, 𝐤h🅾️.á.𝖎 𝐜ả.ⓜ cực hạn, hỗn tạp, không thể chấp nhận, những khúc mắc khó gỡ từ trong dòng 𝐦*á*υ nóng đỏ tươi chảy ra, khiến anh muốn ngừng mà không được, vạn kiếp bất phục.

Bất kỳ động tác nào của Chung Chấp cũng khiến cơ thể mẫn cảm của Toàn Minh ⓡц-n ⓡẩ-𝖞, cô trần như nhộng dán sát vào Chung Chấp, hoàn toàn bị động để mặc anh đùa nghịch. Cánh tay phải của Chung Chấp vẫn giữ cằm và miệng cô, tất là những tiếng г.ê.п r.ỉ đều bị chặn lại bên môi, cô độ𝖓.𝖌 т.ì𝓃.♓ không kiềm chế được bất giác vươn đầu lưỡi l*iế*ɱ lòng bàn tay anh.

Toàn Minh đùa nghịch bàn tay anh, lại dùng đầu lưỡi khéo léo ngậm lấy đầu ngón tay anh, vô cùng ✝️𝐡·â·п 〽️·ậ·𝐭, rất dịu dàng trân trọng. Bỗng nhiên bị 🦵·1ế·𝖒 khiến cơ thể Chung Chấp khẽ run lên, sự trống rỗng và do dự trong lòng dường như cũng được lấp đầy. Có đôi lúc càng là chuyện cấm kỳ thị lại càng khơi mào 𝖉●ụ●ⓒ ☑️ọ𝐧●𝐠 trong đáy lòng mọi người. Đồng tử Chung Chấp thoáng qua ý cười, ngón tay len lỏi trong miệng cô ra vào, đầu lưỡi ấm áp của cô cũng thuận theo bao vây lấy ngón tay anh, khi anh rút ngón tay ra, trên đó đầy nước bọt, kéo ra một sợi chỉ bạc vừa 𝒹â-〽️ đã𝖓-g, hỗn loạn lại vừa sắc tình, tất cả từng giọt từng giọt đều nhỏ vào trong lòng anh.

Biết rõ là cầu không được cho nên không thể buông bỏ được.

Toàn Minh vô ý nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt cô nhìn anh cười ngả ngớn, càn rỡ, vui vẻ và 🍳⛎y_ế_ռ 𝐫_ũ, móc lấy đầu quả tim anh, đồng tử tối đen như mực dường như có sương khói nhàn nhạt.

Chung Chấp kìm lòng không đặng siết lấy eo cô, dùng sức giữ lấy mặt cô rồi ♓·ô·ռ xuống như đang trừng phạt sự phóng đãng của cô. Toàn Minh ngoan ngoãn bám lấy vai anh đáp lại. Nụ 𝒽*ô*п của anh nồng nhiệt đến mức khiến cho xương cốt cả người cô tê dại, người cô cuộn lại, ngay cả ngón chân cũng không kiềm chế được mà cong lên, dưới người lại có một dòng ấm nóng tràn ra. Thì ra có thể được ✞*𝒽â*ռ ⓜ*ậ*т kề sát da thịt 𝓃_ó𝖓_g 𝖇_ỏ_𝖓_ⓖ của người mình yêu là một chuyện tốt đẹp, thỏa mãn đến như vậy, nhưng rồi trong một nơi sâu thẳm nào đó có một sự trống trải, không đủ, không đủ, cô còn muốn nhiều hơn nữa.

Toàn Minh lao mạnh về phía Chung Chấp ép anh ngã xuống giường, trở thành cô cưỡi trên người anh. Thân dưới của cô vừa vặn dán sát vào nơi nóng cháy của anh, cách một lớp quần cũng có thể cảm nhận được độ cứng ở đó.

Toàn Minh bị Chung Chấp ♓●ô●𝐧 đến mức mơ mơ màng màng, cả người như nhũn ra. Ánh mắt Chung Chấp khóa chặt trên cơ thể đang ngồi trên người anh, dưới ánh sáng ngọn đèn, đườn*ɢ ↪️𝖔*ⓝ*ɢ cơ thể cô không thể che giấu bất kỳ chỗ nào, mái tóc đen nhẹ nhàng buông xõa khắp nơi, khuôn mặt thanh tú nhã nhặn cũng trở nên vô cùng rực rỡ. Cô đang dựa vào hai tay 𝐫_ц_ⓝ rẩ_y, theo bản năng sờ đến quần lót của anh. Cô vừa xấu hổ vừa định dùng bàn tay nhỏ bé lướt qua vải vóc để kéo của anh ra, cô càng xấu hổ thì chỗ hoa huy*t kia càng ngày càng chảy ra nhiều nước.

Sự đ·ụn·🌀 ⓒ·♓ạ·ⓜ của Toàn Minh giống như gãi không đúng chỗ ngứa, anh lập tức nắm lấy bàn tay không an phận của cô, hướng dẫn cô gỡ quần lót ra, lấy cây gậy th*t đã sớm sưng to cứng ngắc, cầm tay cô để dạy cô nắm lấy nó, κ_ⓗ_oá_i 🌜_ả_ɱ tê dại, mất hồn cũng từng đợt cắn nuốt anh.

"Ba..." Toàn Minh vô cùng ngại ngùng, nức nở giống như đang hờn dỗi.

Dừng lại... Dừng lại... Giữa hai người không nên có q●υ●🔼●п h●ệ như vậy.

Dường như đang có tiếng nói lượn lờ trong đầu.

Cô gần như bị nóng đến phát bỏng, muốn rút tay về nhưng lại bị anh dùng sức giữ lại.

Cuối cùng 𝖉ụ-𝖈 νọ-ⓝ-🌀 cũng không thể thu hồi nữa, rõ ràng là lúc đầu cô dùng hết mọi cách để 𝐪⛎𝖞*ế*𝐧 𝖗*ũ anh, hấp dẫn anh, anh có từ chối thế nào cũng không được, mấy lần sau cô lại mặt dày mày dạn dán lên tiếp. Rõ ràng là cô đã khơi mào 🅓ụ●𝐜 𝖛ọⓝ●ⓖ của anh nhưng lại không chịu trách nhiệm.

Người ra tay đầu tiên rõ ràng là cô mà.

Nghĩ đến đây, bàn tay của Chung Chấp lại tiếp tục tăng thêm sức lực.

Chương (1-75)