Truyện:Tiểu Nương Tử Thích Khóc - Chương 09

Tiểu Nương Tử Thích Khóc
Trọn bộ 12 chương
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tết nguyên đán, trôi qua.

Tết nguyên tiêu, trôi qua.

Tiết thanh minh, cũng trôi qua.

Nửa tháng trước khi tới lễ đoan ngọ, Tiếu Diêm La quyết định mang Khốc Diêm La trở về Thiên sơn, bởi vì những gì nên dạy đều đã dạy xong rồi, còn lại chính là vấn đề của Phương Anh, nếu muốn hấp thu toàn bộ trở thành vốn riêng của mình, thì cần phải tự nghiên cứu, suy nghĩ, để lĩnh ngộ, và luyện tập cho thành thạo.

Võ học cao thâm đều không phải chỉ luyện một lần là xong.

"Võ nghệ cùng công lực hiện tại của con đều cao hơn Trụy Nhi rất nhiều, nhưng nếu con không thể vận dụng một cách thuần thục, thì vẫn bị thua con bé thôi."

"Cho dù thuần thục hơn cũng vô dụng, con vĩnh viễn cũng không thắng được nàng, nước mắt của nàng quá lợi hại!" Phương Anh lẩm bẩm nói.

Vì câu nói mang hai ý nghĩa này của hắn, Hương Trụy Nhi lại đỏ mặt lên, còn những người khác đều nở nụ cười.

Hương Trụy Nhi nếu là dùng khóc công, thật sự là bất kỳ kẻ nào cũng chỉ có thể đầu hàng, nhưng mặt khác cũng cho thấy hắn rất thương yêu Hương Trụy Nhi, chỉ cần nàng vừa rơi nước mắt, thì hắn không nhượng bộ cũng phải nhường bước.

"Nhưng có một chuyện cha muốn nói trước cho con biết." Tiếu Diêm La nói, cũng hướng về phía Độc Diêm La nháy mắt ra hiệu.

Độc Diêm La tiến lên, đặt tay lên mạch của Phương Anh bắt mạch cho hắn, sau một lát thì buông ra.

"Con còn nhớ trên người con có mười ba cây kim châm hay không?"

"Có hơn mười cây châm đâm vào trong người mình, ai mà dám quên chứ, nếu không cẩn thận lỡ nhổ ra từ trong miệng thì làm sao bây giờ?" Phương Anh lẩm bẩm."Nhị thúc muốn giúp con lấy ra sao?"

Độc Diêm La cùng Tiếu Diêm La nhìn nhau liếc mắt một cái, rồi nhìn sang Hương Trụy Nhi, chần chờ một chút.

"Không, kim châm trên người con tuyệt đối không thể lấy ra, vừa lấy ra, con nhất định phải chết!"

Quả nhiên, Hương Trụy Nhi lập tức sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, còn Phương Anh thì chỉ là giật mình mà thôi.

"Nhớ cho kỹ" Độc Diêm La mang biểu tình cực kỳ nghiêm túc."Nếu có một ngày, kim châm trên người con bắt đầu tự nó rớt ra ngoài, thì đây là cơ thể của con đang cảnh báo cho con biết, con không thể tiếp tục đánh giặc nữa..."

Hương Trụy Nhi hoảng sợ, suýt chút nữa là lên tiếng thét chói tai."Tự nó... tự nó rớt ra ngoài? Vậy... vậy..."

"Yên tâm, chỉ cần có không quá sáu cây rớt ra ngoài thì không có gì lo lắng, tĩnh dưỡng một tháng là được rồi, còn nếu như đồng thời rớt ra một lúc bảy cây thì mới có nguy hiểm, nhưng cho dù là như vậy, chỉ cần con có thể kịp thời đâm trở lại chổ cũ, thì cũng không có vấn đề quá lớn." Độc Diêm La nhỏ nhẹ trấn an cháu gái."Lại đây, hiện tại chú sẽ dạy con làm như thế nào để đem kim châm đâm trở về chỗ cũ..."

Nói xong, Ông kéo Hương Trụy Nhi đến một bên để giải thích cẩn thận, còn Tiếu Diêm La cùng Khốc Diêm La thì kéo Phương Anh đến bên kia thấp giọng năn nỉ.

"Vì Trụy Nhi, nếu lỡ như đến lúc thật sự xảy ra chuyện đó, con có thể vì nó, mà lập tức từ quan không?"

"Không thành vấn đề!" Phương Anh không cần nghĩ ngợi liền đáp ứng "Nhưng mà..."

"Cha biết, cha tin là đến lúc đó, chắc con cũng đã là một thần uy hổ tướng mà Hoàng Thượng cực kỳ coi trọng" Tiếu Diêm La dùng sức vỗ vai của hắn."Hoàng Thượng có thể sẽ không đồng ý thả người đâu, nếu quả thật như thế, thì con có thể thông báo cho Lan Chu một tiếng..."

"Nhị ca? Vì sao lại muốn báo cho anh ấy?"

Tiếu Diêm La cười đến rất là thần bí."Hoàng Thượng có thể không buông tha cho người sống, nhưng lại không thể không thả cho người chết đi?"

Người chết?

Phương Anh lúc đầu là hoang mang, sau đó đột nhiên hiểu ra."Con đã hiểu!"

Hắn đã hiểu, Độc Diêm La cũng giải thích xong quay trở lại đây, bởi vì việc đem kim châm đâm trở về vị trí cũ cũng không khó, chỉ cần xác định cho được đúng vị trí của các huyệt cần đâm là được.

"Theo dự đoán của cha, ước chừng con có thể có được mười lăm năm để đi đánh giặc, sau đó, thì từ quan đi!"

"Con sẽ làm như vậy." Phương Anh ôm chầm lấy Hương Trụy Nhi đang có vẻ mặt sầu lo."Đừng lo lắng, đến lúc đó ta nhất định sẽ từ quan!"

"Chàng thề?"

"Ta thề!"

Hương Trụy Nhi cố gắng nặn ra một nụ cười trông thật đáng thương."Cám ơn chàng, phu quân."

Phương Anh thương tiếc hôn nhẹ lên cái trán của nàng, rồi quay lại tiếp tục hỏi chuyện mọi người "Còn có chuyện gì khác cần phải chú ý nữa không?"

Độc Diêm La hơi suy nghĩ một chút."Con tuy là có sáu mươi năm công lực, nhưng nếu con có thể không sử dụng công lực quá mức, thí dụ như chỉ sử dụng bốn mươi năm công lực thôi, như vậy, con có thể có thêm được ba, bốn năm nữa."

"Đánh giặc chắc cũng không cần dùng bao nhiêu công lực đi?" Phương Anh than thở.

"Nhưng nếu con bị phái đi truy kích và tiêu diệt cường đạo, thì có rất nhiều người đứng đầu của cường đạo đều là người có võ công, đến lúc đó liền khó nói."

Phương Anh làm một cái mặt quỷ rất buồn cười."Vậy đành phải đốt nhang cho ông trời nhiều một chút, phù hộ cho con đừng nhận được mấy nhiệm vụ truy kích và tiêu diệt cường đạo kia!"

Tiếu Diêm La nở nụ cười."Cách suy nghĩ của con thật sự rất lạc quan."

Phương Anh cũng cười ha ha."Cha con nói, đừng lãng phí thời gian đi phiền não những chuyện đã không thể vãn hồi được nữa."

Tiếu Diêm La tán thưởng vuốt cằm."Cha con đúng là một người đàn ông vừa dũng cảm lại thông minh."

Phương Anh đắc ý dào dạt ưỡn cao bộ ngực."Đó là đương nhiên, cha ruột của con mà!"

Tiếu Diêm La mỉm cười, lại vỗ vỗ vai Phương Anh, ông thật sự rất thích tên tiểu tử này, luôn cảm thấy may mắn là con gái ông đã gả đúng người rồi.

"Sáng mai chúng ta sẽ rời khỏi đây, các con không cần đến đưa tiễn đâu."

"Chờ một chút!" Khốc Diêm La hốc mắt lại hồng lại thấp giọng khụt khịt, bà thật sự là không nỡ xa con gái."Chừng nào thì con sẽ dẫn Trụy Nhi về thăm chúng ta?"

"Chờ bên này vừa dẹp loạn xong, con sẽ lập tức mang Trụy Nhi đi đến Thiên Sơn." Phương Anh hứa hẹn nói.

Khốc Diêm La gật đầu "Được rồi, đừng quên đó." Dứt lời, đột nhiên quay lưng lại."Các con đi về đi!"

Phương Anh còn đang muốn nói điều gì nữa, chợt thấy Tiếu Diêm La đang ra hiệu bằng mắt với hắn, hắn hiểu ý, rồi ôm lấy cô vợ cũng đang khóc sướt mướt của mình chào từ biệt mọi người, sau đó lập tức phi thân rời đi.

Bọn họ vừa đi, Khốc Diêm La lập tức xoay người lại, há miệng muốn gọi con gái quay lại.

"Đừng kêu!" Độc Diêm La đúng lúc ra tiếng ngăn cản."Để cho hai đứa nó đi thôi, chúng ta cứ chậm rãi chờ, Anh nhi nhất định sẽ mang Trụy Nhi trở về thăm chúng ta!"

Con gái đã gả đi thì giống như nước đã hắt ra ngoài, bọn họ đã không có quyền để chiếm lấy nữa!

☆☆☆ chuyển cảnh ☆☆☆

"Cha, cho dù là không tính lập được công lao, nhưng cũng phải suy nghĩ cho kỹ xem có thể bị bắt chịu tiếng xấu thay cho người khác hay không nha!"

Trương Văn Tuyển lại đang giật giây cha hắn xuất binh tấn công, hắn muốn có tiền đồ thì trước tiên phải lập được công lao, nhưng cha hắn không chịu xuất binh, thì hắn làm sao có cơ hội lập công được?

"Chịu tiếng xấu thay cho người khác?" Cha của Trương Văn Tuyển, Trương Vinh nghi ngờ lặp lại mấy chữ dễ làm cho người ta bất an này.

"Cha nghĩ thử xem, từ lúc đô đốc nhận được ấn soái tướng quân đến bây giờ đã bao lâu rồi? Một năm, cha, suốt một năm qua rồi!" Trương Văn Tuyển lớn tiếng nhắc nhở cha hắn."Nhưng cả ngày quân đội chỉ ở chỗ này lãng phí lương thực, không chỉ là nửa điểm chiến công đều không có lập được, mà ngay cả nửa binh lính cũng không có xuất, cha cho là Hoàng Thượng sẽ không nói gì sao? Đến lúc đó nếu bị bên trên trách cứ, cha nghĩ xem Mộc Ngang sẽ ngoan ngoãn mà chịu nhận tội hay sao?"

"Ý của con là..."

"Đúng là như vậy, đô đốc nhất định sẽ đem trách nhiệm đổ cho người khác, mà có thể đổ cho ai đây? Con đoán, nếu không phải là phó tướng quân thì cũng là một trong hai người tả và hữu tham tướng thôi!"

Trương Vinh lại chính là hữu tham tướng.

"Nhưng là đô đốc không dám xuất binh, cha có thể có biện pháp gì đây!" Ông nói một cách bất đắc dĩ.

"Ai nói không có biện pháp, bắt chước cha của Phương Anh nha!" Trương Văn Tuyển nhỏ giọng nói.

"Cái gì?" Trương Vinh lớn tiếng kêu lên."Bắt chước cha của nó tự ý xuất binh để rồi vì bị thiếu lương thực, thiếu binh lính mà chết trận sao?"

"Yên tâm, cha " mắt thấy mặt của cha mình đều đã xanh mét như một cái lá sen, Trương Văn Tuyển vội vàng nói."Kiềm quốc công bỏ mặc cho cha của Phương Anh chết trận mà không để ý, kết quả là không thể không tự sát để tạ tội, cha nghĩ xem đô đốc còn dám làm như vậy nữa sao? Không, ông ta còn không muốn chết, tuyệt sẽ không dám giẫm lên vết xe đổ đó đâu!"

Trương Vinh liên tục vuốt cằm."Nói cũng đúng."

Nghe giọng điệu giống như cha hắn đã có chút đồng ý rồi nha, trong lòng Trương Văn Tuyển vui mừng, không khỏi càng ra sức thúc giục."Như vậy?"

Trương Vinh cẩn thận suy nghĩ một chút, rốt cuộc gật đầu."Được rồi, chúng ta sẽ xuất binh!"

Vì thế, tháng năm năm nay, Trương Vinh làm theo Phương Chính âm thầm tự ý xuất binh, chỉ tiếc trên thế gian những chuyện không như ý của mình thì cứ mười chuyện đã có đến tám chín chuyện rồi, Trương Văn Tuyển muốn đánh thắng trận để lập công, nhưng ngược lại đã bị thất bại mặt xám mày tro.

Vì để theo sát Mộc Nguyệt Cầm, Trương Văn Tuyển cũng không tham chiến, cha hắn là đô đốc thiêm sự, tự nhiên là có biện pháp để an bài riêng cho hắn, nhưng không tham chiến sẽ không có cơ hội lập công, không có cơ hội lập công thì muốn thăng quan sẽ không dễ dàng, rất có khả năng là tám năm hay thậm chí mười năm sau mới có thể được thăng lên một cấp, trước mắt nếu như Mộc Nguyệt Cầm đang tạm thời ở lại Vân Nam, vậy hắn liền thừa dịp này để lập vài cái công lớn, làm cho nàng xem hắn là có tiền đồ đến cỡ nào.

Bởi vậy hắn mới có thể ra sức cổ vũ, cố gắng thuyết phục cha hắn xuất binh, cho rằng chính mình có võ công, thì có thể dễ dàng đánh thắng mấy trận, nhưng lại không nghĩ được là trong lúc đánh giặc không phải là cứ biết võ công thì nhất định sẽ thắng, nếu như không hiểu binh pháp, không thông chiến thuật, thì hắn chỉ có thể làm tay chân giúp cho người khác lập công mà thôi.

Võ công của hắn cho dù rất lợi hại, cũng không có khả năng một người sẽ đánh bại hết thiên quân vạn mã?

Hắn cũng không phải là Khốc Diêm La!

Huống chi, võ công của hắn cũng không phải là lợi hại như chính hắn tự cho là như vậy, nhiều nhất thì cũng chỉ cao hơn những người giang hồ bình thường một ít mà thôi.

Kết quả mới trận thứ nhất liền lâm vào khổ chiến, bị đánh cho tiến thối lưỡng nan, càng không xong, là cuối cùng bọn họ không thể không cầu viện Mộc Ngang, Mộc Ngang thậm chí còn nhát gan hơn anh trai của ông ta, ít nhất thì Mộc Thịnh cũng là sau khi biết được tin Phương Chính chết trận thì mới bỏ chạy về Vĩnh Xương, nhưng Mộc Ngang thì vừa biết được tin Trương Vinh muốn cầu viện, liền lập tức dẫn dắt tất cả binh mã rút lui ra phía sau tránh né quân địch, ông ta chỉ vội vàng chạy trối chết, căn bản là mặc kệ cho bọn họ sống hay chết.

Hai cha con Trương vinh cố gắng cầm cự, thật vất vả mới bỏ chạy về được... binh lính dưới trướng cũng chỉ còn lại mười mấy người, hơn nữa cũng chỉ có người là chạy về được, còn những thứ khác như ngựa, áo giáp, nón sắt, đao kiếm vũ khí... tất cả đều bỏ lại trên chiến trường.

Muốn lập công lại vẻ mặt thất bại trở về, Trương Văn Tuyển rốt cuộc cũng biết đánh giặc không phải là chuyện dễ dàng như vậy.

☆☆☆ chuyển cảnh ☆☆☆

"Chiến hỏa đã muốn đốt tới trung tâm của Vân Nam rồi, Mộc Ngang rốt cuộc là đang làm cái gì vậy?"

Phương Anh đập bàn rống giận, rất cẩn thận mà đập bàn, Phương Thụy không để ý tới anh trai đang tức giận, vẫn tiếp tục đem tình hình chiến đấu nghe được nói cho anh trai nghe.

"Hữu tham tướng Trương Vinh bắt chước cha âm thầm tự ý một mình xuất binh tấn công, đại khái là muốn cướp công đầu đi, ai ngờ lại bị thất bại thảm hại ngay trong trận đầu, thua thật sự rất khó coi, bất đắc dĩ đành phải phái người quay về cầu viện Mộc Ngang, ai ngờ Mộc Ngang lại lập tức dẫn toàn bộ binh mã rút lui bỏ chạy hết..."

"Trương Vinh?" Phương Anh nghi hoặc, nhướn mi."Khi đó cha đã tìm ông ta để cùng xuất binh nhưng ông ta không chịu, hiện tại..."

"Chắc là bị Trương Văn Tuyển giật giây đi!"

"Lại là Trương Văn Tuyển..." Phương Anh căng thẳng."Kết quả như thế nào?"

"Mộc Ngang đã hạ hai cấp của Trương Vinh, nhưng vẫn trấn thủ Vân Nam, còn phó tướng quân Ngô Lượng và tả tham tướng Mã Phong ngồi xem Trương Vinh thất bại mà không cứu, đã bị phạt nhốt vào ngục chờ xử tội rồi."

Phương Anh oán giận lại vỗ cái bàn một cái, vẫn là rất cẩn thận mà vỗ."Rõ ràng là lỗi của Mộc Ngang."

Phương Thuỵ cười trào phúng một cái."Ngô lượng và Mã Phong đều là những kẻ chết thay, chịu tiếng xấu thay cho người khác mà thôi."

Phương Anh tức giận đến cắn răng, sau đó lắc đầu thở dài."Không biết kẻ chết thay kế tiếp sẽ là ai đây?"

Hắn lại không biết, đó sẽ là hắn!

Suốt một năm chỉ đánh được một trận, mà kết quả lại vô cùng thê thảm, Tư Nhâm nhìn thấy quân Minh đều là những con gà bệnh tật ốm yếu, vì thế càng thêm kiêu ngạo ngang ngược hơn, xâm phạm Cảnh Đông, đoạt Mạnh Định, đánh Mạnh ngay cả, chiến hỏa lần này đã thật sự đốt tới tận trung tâm của Vân Nam, Mộc Ngang thấy tình thế sắp không thể khống chế được rồi, nếu còn tiếp tục đốt nữa, sớm muộn gì cũng sẽ đốt tới ông ta luôn, lúc đó Hoàng Thượng nhất định sẽ trách tội của ông ta.

Ít nhất cũng phải đánh một trận cho Hoàng Thượng xem đi?

Nhưng phó tướng và tả tham tướng đều bị giam vào ngục, hiện tại còn đang ngồi trong lao đếm bánh bao, còn hữu tham tướng thì vẫn đang tĩnh dưỡng, ông ta còn có thể kêu ai đi đánh trận đây?

Cũng không thể muốn ông ta tự thân xuất mã đi? Nếu lại thất bại, vậy chẳng phải lần này ông ta phải tự mình gánh vác trách nhiệm hay sao?

"Tướng quân, có thể điều người khác từ phủ Vân Nam đến đây mà!"

Trương Văn Tuyển tuy không hiểu phải làm sao để đánh thắng trận, nhưng quỷ kế hèn hạ thật ra lại không ít, hắn xem cha của hắn thật sự là không biết đánh giặc, còn đem hắn tha xuống nước, xem ra nếu muốn lập công thì phải tranh công lao của người khác, vì thế hắn vận dụng quan hệ để được đến bên cạnh Mộc Ngang làm quân sư hiến kế, nếu kế sách của hắn thành công, như vậy công lao đương nhiên sẽ không thể thiếu được phần của hắn.

"Trong phủ Vân Nam còn có ai có thể mang binh đánh giặc?"

"Con trai của Phương chính là Phương Anh, hiện tại đang là chỉ huy sứ ở Vân Nam, hắn đi theo bên cạnh Phương Chính mấy năm, ít nhất cũng đã từng đánh qua bốn, năm trận, huống chi Phương Chính lại chết trận do dẹp loạn của Tư Nhâm, nên hắn nhất định là rất muốn báo thù, nói không chừng có thể một trận chiến liền thành công, như vậy, tướng quân là có thể lĩnh công rồi. Mặc dù là đánh thua cũng không sao, tướng quân có thể nói là do hắn sốt ruột muốn báo thù, chỉ lo tấn công không lo phòng thủ, cho nên đánh thua trận, sai là do hắn, cũng không phải do tướng quân, hạ quan nói có phải không?"

"Đúng vậy, đúng vậy!" Mộc Ngang vui sướng gật đầu."Được rồi, vậy thì điều hắn lại đây đi!"

Vì thế, tháng bảy năm này, Phương Anh từ phủ Vân Nam lại bị điều ra tiền tuyến, rốt cuộc đến phiên hắn làm kẻ chết thay, không, là ra chiến trường.

"Tư Nhâm đốt nhà giết người cướp của, lúc này đã đánh tới Mạnh La, chiếm cứ doanh trại của quân ta, ta muốn ngươi mang binh đi tiêu diệt chúng!"

Tự nhiên Mộc Ngang lại kêu hắn đến đây, thì Phương Anh cũng có thể đoán được sẽ xảy ra chuyện gì. Bây giờ khi nhìn thấy Trương Văn Tuyển vậy mà lại đi theo bên cạnh ông ta, còn đang cười rất nham hiểm, cho đến khi nghe thấy mệnh lệnh vừa rồi, càng khẳng định hắn đã phỏng đoán không có sai, nhưng đánh giặc là trách nhiệm của quân nhân, hắn không thể, cũng sẽ không vi phạm cái mệnh lệnh không có một chút ý tốt nào như thế này.

"Ty chức tuân mệnh, nhưng xin tướng quân ân chuẩn, cho phép ty chức mang tỷ muội cùng thê tử ra chiến trường, bọn họ cũng rất muốn báo thù cho cha."

Mang theo phụ nữ ra chiến trường?

Chuyện này làm sao có thể được!

Mộc Ngang đang định trách cứ nghiêm khắc, thì Trương Văn Tuyển ở một bên lập tức nghiêng người thì thầm vào tai ông ta.

"Nếu như hắn bại trận, như vậy việc mang theo phụ nữ ra chiến trường, sẽ càng chứng thực thêm cho tội lỗi của hắn!" Tốt nhất là trực tiếp định tội luôn cho hắn, phán hắn bị phạt tù mười năm, hai mươi năm, làm cho hắn rốt cuộc cũng không thể xoay người được nữa.

Nói cũng đúng."Được rồi, bản tướng quân đặc biệt ân chuẩn cho ngươi!" Mộc Ngang đồng ý.

Nói thật ra, Phương Anh thật sự không muốn mang theo những người phụ nữ nhà hắn ra chiến trường, nhưng khi hắn cùng với Phương Thụy thừa dịp đêm hôm khuya khoắt, lén chuồn êm đi phủ Vĩnh Xương thì nửa đường lại phát hiện ra bốn chị em gái vô pháp vô thiên kia cùng với vợ của hắn thế nhưng cũng đuổi theo.

"Các ngươi tới đây làm cái gì?" Phương Anh hổn hển rống giận.

"Chúng ta muốn báo thù cho cha nha!" Bốn chị em kia trăm miệng một lời cùng nhau nói.

"Em... em cũng muốn báo thù cho cha chồng!" Hương Trụy Nhi tránh ở phía sau lưng em chồng, bởi vì phu quân giống như đang rất tức giận nha.

"Các ngươi... Các ngươi... Aiz, trời ạ!" Phương Anh than thở không biết nên làm như thế nào cho phải.

"Em không cho chúng ta cùng đi, thì chúng ta sẽ tự mình đi!" Phương Lan nghiêm chỉnh thanh minh, nàng tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào cự tuyệt quyết định của nàng.

"Anh đánh trận của anh, tụi em cũng đánh trận của tụi em!" Phương Thúy hăng hái vung cây đao của nàng lên.

"Yên tâm đi, tụi em sẽ bảo vệ cho chị dâu!" Phương Hồng trấn an Hương Trụy Nhi giống như đang chiếu cố em gái của mình vậy.

Rốt cuộc là ai cần ai bảo vệ hả?

Phương Anh bất đắc dĩ lắc đầu."Vậy còn mẹ đâu? Làm sao mà mẹ lại không tới?"

Phương Yến bật cười."Đương nhiên là không nỡ bỏ lại một mình cháu trai yêu quý thôi!"

Tất cả mọi người đều đến đây, vậy bé trai phải làm sao bây giờ?

Được rồi, người lớn tuổi không có tới chính là ông trời đã phù hộ, không có cách nào khác, hắn đành phải ngàn dặn dò, vạn uy hiếp muốn mọi người nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của hắn tuyệt đối không thể làm trái, rồi cũng mang theo tất cả mọi người cùng đi.

Dù sao để bọn họ ở lại bên cạnh hắn vẫn tốt hơn để cho bọn họ tự mình chạy loạn chung quanh?

Nhưng mà, chọn lựa binh lính cũng là một cái phiền toái khác, Mộc Ngang muốn hắn tự mình chọn lựa một đội quân để dẫn đi, còn những binh lính dưới trướng của hắn hiện tại đều đang đóng ở phủ Vân Nam, những người trước mắt này lại không phải là người mà hắn quen biết, nếu như binh lính không đủ tín nhiệm hắn, trận này cũng không dễ đánh, trái lo phải nghĩ, hắn đành phải thử trước một cái biện pháp ngu ngốc nhất.

"Tướng quân muốn ta mang binh đi tấn công tiêu diệt Tư Nhâm, trong các ngươi có ai nguyện ý đi theo ta không?"

Đây đúng thật là biện pháp ngu ngốc nhất, hắn triệu tập hết tất cả các vệ chỉ huy sứ có quân đóng tại các địa phương của Vân Nam, rồi hỏi bọn họ xem có người nào đồng ý cùng đi tìm chết với hắn không, khỏi cần phải nói, đương nhiên là nửa người cũng không có, mọi người đều là ngươi xem ta, ta xem ngươi, nhưng chính là không có bất cứ ai đáp lại câu hỏi của hắn.

Quả nhiên là không được!

Hắn thở dài đứng dậy đi ra lều trại, muốn quay về lều của mình tìm vợ hắn khóc kể, nói là không có nửa người nguyện ý cùng hắn đi đánh giặc, ô ô ô, hắn thật là đáng thương...

"Ta nguyện ý!"

Phương Anh kinh ngạc quay đầu lại, một người thanh niên cũng trạc tuổi hắn, ánh mắt có vài phần lỗ mãng, còn có vài phần dũng cảm, dứt khoát và kiên quyết.

"Ngươi tên là gì?"

"Liễu Anh."

"Ngươi không sợ chết sao?"

"Ai có thể không chết?" Liễu Anh phóng khoáng nói.

"Nói rất đúng!" Phương Anh lớn tiếng tán tụng."Dưới trướng của ngươi có bao nhiêu nhân mã?"

"Ba ngàn."

"Tốt lắm, vậy chính là ngươi!"

Hai ngày sau, Phương Anh liền xuất phát, dẫn theo em trai, chị gái, ba em gái, và vợ hắn, còn có Liễu Anh cùng với ba ngàn binh lính không sợ chết kia của hắn, tiến quân đến Mạnh La đi tiêu diệt Tư Nhâm.

Ở trong ý tưởng của tất cả mọi người, trừ thất bại ra, thì Phương Anh cũng không có con đường nào khác có thể đi, nếu như số hắn may mắn, thì hắn còn có thể bỏ chạy về đây... Nhưng hơn phân nửa chắc là sẽ giống như cha ruột của hắn chết trận một cách oanh liệt, nói không chừng vài ngày nữa sẽ có tin tức bất hạnh truyền về thôi.

Bốn ngày sau, quả nhiên đã có tin tức truyền về: là tin chiến thắng!

"Không đến một canh giờ, Phương chỉ huy đã dẫn dắt quân ta đánh bại quân địch đoạt lại doanh trại!" Không biết vì sao, mà người binh lính được phái đi gấp trở về truyền tin lại cực kỳ hưng phấn, vẻ mặt ửng hồng, quả thật giống như hắn đã uống quá nhiều rượu."Đáng tiếc Tư Nhâm kia chạy trốn quá nhanh, ngay cả bóng dáng cũng không thấy! Phương chỉ huy để cho mọi người nghỉ ngơi một ngày, sau đó sẽ đuổi theo truy kích quân địch!"

Nói xong thật nhanh, hắn gấp gáp thở hổn hển hai lần thật mạnh, rồi đứng ở một bên chờ lệnh, đợi một lát vẫn chưa nghe thấy gì, hắn liền nhìn thẳng vào Mộc Ngang năn nỉ."Tướng quân, ta có thể chạy trở về không? Ta không muốn bỏ qua trận chiến tiếp theo!"

Đánh thắng?

Mới có vài ngày mà thôi, lại thật sự đánh thắng?

Mộc Ngang nghe được tin tức kinh ngạc sợ run, thiếu chút nữa đã quên trả lời."Ách, có thể."

Chỉ trong một cái chớp mắt, binh lính kia lập tức đã không thấy bóng dáng, ngay cả hành lễ cũng đã quên, có thể nhìn ra được hắn rất vội vã muốn chạy về để tham chiến đến cỡ nào.

"Đây là xảy ra chuyện gì vậy?" Mộc Ngang lẩm bẩm nói, từ trước tới giờ ông ta chưa từng gặp qua có ai sẽ vội vã muốn đánh giặc đến như vậy.

Trương Văn Tuyển cũng thật sự cảm thấy ngoài ý muốn, không thể tưởng tượng được Phương Anh lại lợi hại như vậy, càng làm cho người ta không phục."Ách, mặc kệ như thế nào, có tin chiến thắng để truyền vào trong kinh, thì tin tưởng tướng quân rất nhanh là có thể ngồi trở lại trên vị trí tả đô đốc rồi!"

"Đúng vậy! Đúng vậy!" Mộc Ngang cười ha ha."Tốt lắm, công lao lần này tất cả đều ghi hết cho ngươi!"

"Cảm ơn Tướng quân! Cảm ơn Tướng quân!" Trương Văn Tuyển mặt mày hớn hở toét miệng cười đến tận mang tai.

Tốt lắm, Phương Anh ngươi cứ việc đi đánh đi, đánh tới mệt chết hoặc là chết trận mới thôi, dù sao thì tất cả công lao đều sẽ được ghi hết cho hắn, ha ha ha.

Người có tiền đồ nhất cuối cùng vẫn là hắn!

☆☆☆ chuyển cảnh ☆☆☆

Thật đáng tiếc, Phương Anh không có cơ hội để truy kích và tiêu diệt Tư Nhâm, không phải là hắn đánh thua trận, mà là ở xa tít tận Uy Xa, Tri Châu cũng dấy lên chiến hỏa, rõ ràng còn có năm vạn nhân mã đang nhàn rỗi ngồi ở đây uống trà cắn hạt dưa xem phong cảnh, nhưng Mộc Ngang lại cố tình kêu Phương Anh quay về, ra lệnh cho hắn đi tiêu diệt nhiễu loạn ở xa tận Tri Châu.

Nhưng mà, chỉ không đến mười ngày, hắn liền tiêu diệt xong nhiễu loạn ở đó, rồi quay đầu lại tiếp tục đuổi theo Tư Nhâm, ngay cả ngừng lại để thở một cái cũng không có, hắn đuổi theo nóng vội như vậy, bức thiết như vậy, thật giống như... giống như...

"Phu quân."

"Ân?"

"Chàng muốn giết Tư Nhâm để báo thù cho cha chồng có đúng hay không?"

"..."

"Em nghĩ ở trong suy nghĩ của chàng, kẻ thù không chỉ có một mình Mộc Thịnh, mà còn có Tư Nhâm, bởi vì nếu không phải ông ta dấy lên trận chiến loạn này, thì cha chồng cũng sẽ không chết trận, đúng không?"

"Nhưng phu quân lại không muốn làm cho người ta biết được điều này, bởi vì đây là suy nghĩ riêng của chàng, cố tình chàng lại là một người quân nhân, phải tập trung cho việc chung mà quên đi việc riêng, cho nên phu quân đành phải cố ý giả trang thành bộ dáng giống như cái gì cũng không cần, nhưng thật ra phu quân lại rất muốn liều lĩnh đi truy kích và tiêu diệt Tư Nhâm, cho đến khi giết chết ông ta mới thôi, có đúng không? Đúng không?"

Phương Anh hít vào một hơi thật sâu, rồi chậm rãi thở ra "Đúng vậy." Tiếng nói rất nhẹ, rất nhỏ vang lên câu thừa nhận của hắn.

"Em biết mà" Hương Trụy Nhi ngã đầu vào trước ngực của chồng, nói nhỏ."Lúc chàng đánh trận ở Tri Châu và khi truy kích, tiêu diệt Tư Nhâm là hoàn toàn khác nhau, tại Uy Xa chàng cố gắng muốn ở trong tình huống thương vong ít nhất mà đánh thắng trận; nhưng ở trong lúc truy kích và tiêu diệt Tư Nhâm thì phu quân giống như là đang... đang đuổi giết kẻ thù vậy..."

Phương Anh cười khổ "Đáng tiếc là, chức trách hàng đầu của ta chính là chỉ huy sứ của triều đình Đại Minh, phải tuyệt đối phục tùng theo mệnh lệnh của cấp trên, nếu ta mà quên điểm này, cha khẳng định là không tha cho ta, nói không chừng sẽ từ dưới mộ mà chạy ra giáo huấn ta một trận. Kết quả..." Hắn thở dài thật sâu."Rõ ràng cũng sắp đuổi kịp Tư Nhâm rồi, lại không thể không nghe lệnh, rút lui trở về..."

"Chàng yên tâm đi, phu quân, lúc này chúng ta nhất định có thể đuổi theo kịp ông ta mà!"

"Hy vọng là vậy."

Vì thế, bọn họ lại tiếp tục giống như mèo đuổi chuột mà đuổi giết Tư Nhâm.

Còn Tư Nhâm thì sao, ông ta cũng chỉ vừa mới được thả lỏng một chút mà thôi, ngay sau đó lại bị đánh cho thua mặt xám mày tro, muốn đánh lại đánh không thắng, đánh ở đâu thua ở đó, thiếu chút nữa là muốn kêu cha gọi mẹ đến cứu mạng, cuối cùng đành phải phái thuộc hạ mang theo ngà voi, kim đao và thổ sản bái kiến Mộc Ngang, nói ông ta đồng ý đầu hàng, muốn Mộc Ngang hạ lệnh ngừng chiến.

Mộc Ngang không nói hai lời, lập tức truyền lệnh cho Phương Anh thu binh, tuy rằng thật sự không cam lòng, nhưng Phương Anh không thể không nghe lệnh, đành phải mang theo binh lính dưới trướng của mình quay trở lại Vĩnh Xương.

"Một ngày nào đó, chúng ta sẽ bắt được ông ta!" Hương Trụy Nhi muốn an ủi chồng mình.

"uh, trừ khi ông ta đừng có chết trước ở trong tay của người khác." Phương Anh giọng điệu cứng nhắc nói.

"Như vậy... thì... ông ta cũng là đã chết thôi!"

"Ta muốn tự tay giết ông ta!"

Hương Trụy Nhi không nói gì, cái này nàng hiểu được, giống như lúc đó nàng cũng muốn tự tay giết chết Mộc Thịnh để báo thù cho cha chồng.

Nhưng là, hắn cho dù có tâm tư riêng, lại phải tuân theo chức trách chung của quân nhân, mà cố tình hai cái này lại có khi xung đột với nhau, muốn vẹn toàn đôi bên là chuyện không có khả năng nha!

Đang lúc buồn rầu, bỗng nhiên lại nhìn thấy chồng mình nở một nụ cười không thèm để ý.

"Thôi quên đi, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi một chút, vất vả hơn một tháng, cũng mệt mỏi rồi?"

"Đúng vậy." Hương Trụy Nhi cũng cười , nhưng trong lòng nàng lại đang thở dài.

Nàng biết, chồng nàng cũng không phải là thật sự không thèm để ý , mà là hắn đem mong muốn mãnh liệt nhất, khát vọng sâu nhất kia của hắn đè ép xuống chỗ sâu nhất tận đáy lòng, đem chôn cất nó xuống, giấu nó đi, không cho bất kỳ người nào biết, ở mặt ngoài vẫn cười như cũ, náo loạn vui đùa, giống như một đứa trẻ vô tư vô lự, chỉ muốn vui vẻ vượt qua mỗi một ngày.

Nhưng trên thực tế, trừ phi hắn có thể tự tay giết chết Tư Nhâm, nếu không hắn sẽ vĩnh viễn không thể thoát ra được từ trong nỗi khát vọng đang không ngừng cắn lấy tâm linh của hắn.

Dù sao, cha hắn đã chết ở ngay trước mặt của hắn, đó là kinh nghiệm thống khổ nhất trong cả đời này của hắn, cả đời cũng không quên được!

Suốt một năm trời, cả đội quân năm vạn nhân mã của Mộc Ngang không đánh được nữa trận nào, à một trận đánh thất bại của Trương Vinh không tính, nhưng liền một lúc lại liên tiếp đánh cho Tư Nhâm gà bay chó sủa, làm cho hắn không thể không đầu hàng, chỉ sau một tháng bắt đầu tấn công tiêu diệt Tư Nhâm, Trương Văn Tuyển chỉ dùng cái miệng của hắn, à không, là dùng chiến công mà được thăng chức thành Chỉ huy thiêm sự, còn Phương Anh cùng Liễu Anh thì ngược lại, cái gì cũng không có.

Nhưng Phương Anh cũng không thèm để ý, cái hắn thật sự để ý không phải là chuyện này, Liễu Anh cũng không cần, điều quan trọng là bọn họ đã đánh thắng, hơn nữa thương vong cực nhỏ, thế nhưng số người chết lại không đến một trăm người.

"Phương chỉ huy."

"Ân?"

"Ta có thể tiếp tục đi theo dưới trướng của ngài sao?"

"Nếu như tướng quân không có mệnh lệnh nào khác, thì đương nhiên là có thể."

Phương Anh cười đáp ứng.

Liễu Anh tuy rằng không phải là một tướng soái có tài, nhưng hắn không sợ chết lại chấp nhận mạo hiểm, hơn nữa tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, nói một hắn tuyệt đối sẽ không làm ra thứ hai, nói không cho động, hắn liền đóng cọc cố định ở nơi đó, là một nhân tài tiên phong tuyệt hảo, có hắn, khi thi triển chiến thuật có thể tận tình phát huy.

Liễu Anh cũng cười.

Aiz, Phương chỉ huy chính là có điểm này làm cho người ta thật bất đắc dĩ, luôn lôi kéo người ta cười!

Rất không may, nguyện vọng của Liễu Anh không thể thực hiện được, lại qua một tháng nữa, Phương Anh đã bị điều trở về phủ Vân Nam đi luyện binh.

"Vì sao?" Hương Trụy Nhi kinh ngạc hỏi.

"Bởi vì triều đình cho rằng Tư Nhâm lại đang diễn tiết mục giả vờ đầu hàng như trước đây, nên lần này quyết định phái đại quân tiến đến triệt để tiêu diệt Tư Nhâm, đừng tha dài kéo ngắn vừa chiến lại hàng, hết hàng lại chiến như lần trước nữa, nếu cứ tha như vậy thì tới mấy trăm năm sau cũng không dứt."

"Nhưng là..." Hương Trụy Nhi vẫn là không hiểu, muốn chiến thì cứ chiến, làm chi mà phải đuổi bọn họ trở về thôi!

"Chủ soái lần này là Bình man tướng quân Tưởng Quý, còn có Binh Bộ Thượng Thư Vương Ký Tổng đốc Vân Nam binh vụ, Mộc Ngang bị đá vào phụ trách quỹ vận, để tránh cho người ta phát hiện ra người nào đó mạo lĩnh quân công của chúng ta, Mộc Ngang không thể không mau mau đuổi ta đi nha!"

"Người mạo lĩnh quân công cũng không phải là ông ta."

"Nhưng người báo lên triều đình chính là ông ta nha!"

"Ách." Hương Trụy Nhi chu miệng, thật không cam lòng.

Phương Anh cũng không quá vừa ý, nhưng chuyện mà hắn không hài lòng cùng chuyện làm Hương Trụy Nhi không cam lòng không có một chút quan hệ nào.

"Thật ra thì cũng không cần thiết phải tiếp tục đánh nữa nha!"

Di? Phu quân không muốn báo thù cho cha chồng sao?

"Vì sao?"

"Nói thật, Tư Nhâm thật sự là một nhân tài tinh thông binh pháp, nhưng vẫn không đủ để tạo thành tai họa lớn, nếu không phải lúc đầu do Mộc Thịnh và Mộc Ngang đều co đầu rút cổ không dám đánh, thì trận chiến này sớm đã xong từ lâu rồi!" Phương Anh thở dài thật sâu."Đại binh vừa động, lương thảo đi trước, lao sư động chúng như vậy thật sự không đáng, phải biết rằng, giặc Ngoã Lạt ở phương bắc mới là uy hiếp chân chính nha!"

Hương Trụy Nhi kinh ngạc nhìn chăm chú Phương Anh, nhất thời nói không ra lời, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói: "Phu quân, có đôi khi nghe chàng nói chuyện, thật sự là giống như cha chồng vậy đó!"

Phương Anh mỉm cười."Ta cũng đi theo cha đánh mấy trận, nếu còn không biết mấy thứ này, chắc là bị cha gõ cho thủng đầu rồi!"

"Nhưng là phu quân không tức giận sao?" Hương Trụy Nhi cứ cảm thấy rất kỳ quái, nàng hỏi."Trước kia phu quân nhất định sẽ tức giận nha!"

Phương Anh lạnh nhạt nói."Đó là trước kia, nhưng cha đã để cho ta hiểu được cái gì mới là chuyện cần để ý, những chuyện như vậy ta mới phải kiên trì, còn cái khác đều không cần phải so đo."

Hương Trụy Nhi lắc đầu."Ta không hiểu."

"Nàng là vợ của ta, cũng không phải là quân nhân, không cần phải hiểu." Phương Anh nghiêm trang nói.

Nghe hắn nói chuyện với bộ dáng rất nghiêm túc, thái độ lại đứng đắn và cứng rắn rất là không giống hắn thường ngày, Hương Trụy Nhi ngược lại càng hoài nghi, lại theo dõi hắn sau một lúc lâu, đột nhiên a một tiếng, hiểu ra rồi.

"Phu quân, nếu xem toàn bộ tình thế mà nói, thì chàng quả thật hy vọng triều đình có thể nhận Tư Nhâm đầu hàng, cứ như vậy mà chấm dứt chiến sự ở Vân Nam, bởi vì nếu tiếp tục đánh thì thật là hao tài tốn của, không đáng" nàng hưng phấn mà nói tiếp "Nhưng là mặt khác, sau khi chiến sự kết thúc, chàng có thể âm thầm lấy thân phận tư nhân đuổi theo giết ông ta để báo thù, như vậy cũng sẽ không có người nào ở nửa đường quấy nhiễu chàng nữa, có đúng hay không? Đúng hay không?"

Phương Anh nhún vai, vừa không thừa nhận cũng không phủ nhận, nhưng sự vui mừng lại lộ rõ trên nét mặt và nụ cười của hắn.

"Dù sao như vậy cũng tốt, cứ để cho bọn họ đi đánh đi, chúng ta lẫn mất càng xa càng tốt, ta thật sự không hy vọng nàng sẽ giống như Mộc Quế Anh ở trên chiến trường sinh con đâu!"

Sau khi thu binh quay về Vĩnh Xương, Hương Trụy Nhi mới phát hiện ra mình lại mang thai, Phương Anh tuy rằng ảo não lại bị mất đi cơ hội để đuổi theo giết Tư Nhâm, nhưng hắn càng lo lắng cho vợ khi đang mang thai mà phải ra chiến trường, như vậy mới thật sự là đáng sợ. Cho nên, Mộc Ngang ra lệnh đuổi hắn quay về phủ Vân Nam cũng phần nào giống như ý muốn của hắn.

Hắn có thể tiết kiệm nước miếng để thuyết phục vợ mình.

Vì thế, Phương Anh tạm biệt Liễu Anh vẫn lưu luyến không rời, mang theo vợ cùng chị gái, em trai, em gái trở lại Côn Minh, rời xa chiến trường, làm cho Hương Trụy Nhi thanh thản ổn định dưỡng thai chờ sinh con.

Nếu cần hắn đánh trận thì hắn sẽ đem hết toàn lực đi đánh, không cần hắn đánh trận thì hắn cũng không bắt buộc, đây là chức trách của quân nhân.

Nhưng mà, hắn vẫn là hy vọng bọn họ không cần "không cẩn thận" mà giết chết Tư Nhâm, muốn giết cái tên gian xảo kia, hãy để lại cho hắn đi!

☆☆☆ chuyển cảnh ☆☆☆

"Phu quân, đừng ăn nữa, em còn chưa có nấu xong, cháo ngọt đã sắp bị chàng ăn hết rồi!"

Hương Trụy Nhi hờn dỗi đoạt lấy cái muỗng từ trong tay của Phương Anh, ai ngờ hắn lại bưng luôn cả nồi cháo ngọt đi, lấy một cái muỗng nhỏ múc từng muỗng từng muỗng chậm rãi ăn.

Từ ngày mồng tám tháng chạp năm kia, nàng nấu ba loại cháo ngọt, mặn, lạt, thì ngày mồng tám tháng chạp hai năm nay, mọi người cũng muốn nàng nấu ba loại cháo này, thật ra nấu ba loại cháo cũng không thành vấn đề, nhưng vấn đề là vừa nấu xong cháo ngọt, thì Phương Anh liền kéo cái ghế ngồi ở một bên ăn không ngừng, nhìn dáng vẻ của hắn, giống như quyết tâm muốn ăn hết cả nồi cháo ngọt luôn.

"Được rồi, được rồi, ta sẽ chừa lại một nửa cho mọi người nha!"

Một nửa?

"Phu quân!" Hương Trụy Nhi không biết nên khóc hay cười.

Lại xử lý xong hai chén cháo nữa, Phương Anh mới dừng tay lại, lẳng lặng nhìn Hương Trụy Nhi đang xắt mộc nhĩ, củ cải trắng, cà rốt.

Tuy rằng trong nhà có không ít người làm, nhưng mà những chuyện có thể tự mình làm nàng vẫn luôn tự làm lấy, ngay cả việc nặng cũng vậy, chưa từng kêu mệt, cũng không thấy vất vả, giống như một người nông dân cần cù và chịu khó nhất.

Nàng nói, đây là thói quen của nàng, cũng là cuộc sống mà nàng yêu thích nhất.

"Nương tử."

"Ân?"

"Nàng có nhớ những lời ta đã từng nói hay không" hắn chậm rãi buông chén xuống "Nếu như ngày nào đó cha không cần ta nữa, thì ta sẽ đi xem khắp mọi nơi, đương nhiên, ta sẽ không quên mang theo nàng, nếu xem mệt mỏi rồi, chúng ta sẽ tìm một chỗ để nghỉ ngơi, có thể làm một chút buôn bán nhỏ, hoặc là làm ruộng trồng đồ ăn, lại sinh hai đứa nhỏ..."

"Nhớ rõ! Nhớ rõ! Đương nhiên nhớ rõ nha!" Hắn còn chưa nói hết, Hương Trụy Nhi liền vội vàng gật đầu."Đó là cuộc sống mà em khát vọng nhất, làm sao em có thể không nhớ rõ được!"

Phương Anh trầm mặc trong chốc lát.

"Nhưng là hiện tại không được." Trong giọng nói của hắn lộ ra ý xin lỗi thật sâu.

"Sau này cũng được a!" Hương Trụy Nhi chẳng hề để ý vẫn tiếp tục xắt cải trắng, cũng không thèm nhìn hắn một cái."Nhiều nhất là mười lăm, hai mươi năm sau, chúng ta vẫn có thể trải qua cuộc sống như vậy được thôi!"

Mười lăm, hai mươi năm sau, đó là một khoảng thời gian dài đến cỡ nào a, vì sao nàng lại có thể nói giống như đó chỉ là mười lăm hay hai mươi ngày vậy?

"Mười lăm, hai mươi năm sau, nàng vẫn nguyện ý chờ ta sao?"

"Ba mươi năm hay năm mươi năm cũng chờ!"

Ba mươi năm, năm mươi năm?

Trời ơi, bọn họ có thể sống lâu tới mức đó hay không vẫn là một cái vấn đề nha!

Trong lòng một trận kích động, Phương Anh dùng sức nhắm chặt mắt lại, rồi lại mở ra."Không chỉ có như thế, nàng vốn là một người nhát gan và khiếp nhược như vậy, mà lại theo giúp ta ra chiến trường giết người!"

"Em biết, phu quân không muốn em đi, là tự bản thân em muốn đi, không liên quan đến chàng!"

Không liên quan đến hắn sao?

Nếu không phải là vì bảo vệ cho bốn chị em không biết sống chết kia của hắn, thì nàng sẽ nói muốn đi theo sao?

Không, cho dù bọn họ không cùng đi, thì nàng cũng nhất định sẽ đi theo, bởi vì nàng không bao giờ yên tâm để cho hắn một mình ra chiến trường nữa, nàng muốn đích thân mình ở trên chiến trường bảo vệ cho hắn, không muốn lại bởi vì không kịp mà tuyệt vọng.

"Trụy Nhi, nàng thật sự là một người con gái tốt nhất, săn sóc nhất!" Phương Anh cảm thán nói.

Hương Trụy Nhi lúc này mới nhìn hắn liếc mắt một chút, cái miệng nhỏ nhắn có chút chu ra.

"Phu quân nếu muốn nói như vậy, vậy em cũng muốn nói, là mẹ em và em đã hại chết cha..."

"Được rồi, được rồi, ta không nói, không nói nữa!" Phương Anh vội vàng đầu hàng, sau đó đứng dậy vô cùng thân thiết từ sau lưng mà vòng tay ôm eo của nàng."Như vậy, mười lăm, hai mươi năm sau, chúng ta liền đi Thiên Sơn cùng cha mẹ vợ sống chung với nhau đi, lúc đó, nàng muốn ta làm cái gì ta sẽ làm cái đó, toàn bộ của ta đều là thuộc về nàng!"

"Thật sao?" Hương Trụy Nhi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng ngoái đầu lại nhìn hắn hỏi."Thật sự muốn đi lên Thiên Sơn cùng sống với cha mẹ em sao?"

"Nàng làm cho ta nhiều như vậy, đến cuối cùng ta cũng phải hồi báo lại cho nàng một ít nha!" Phương Anh ôn nhu hôn lên môi của nàng thật sâu.

Chỉ cần trả giá không cần so đo, thì khi được đến hồi báo sẽ luôn là những niềm vui mà mình không ngờ tới nhất.

"Nhưng còn mẹ chồng thì sao?"

"Còn có Phương Thụy a, huống chi tới lúc đó thì con của chúng ta cũng đã lớn rồi, sẽ an ủi được bà thôi!"

"Nhưng em cũng sẽ luyến tiếc con của chúng ta nha!"

"Nàng đã quên rồi sao? Lúc định ra hôn ước cũng đã bàn bạc xong rồi, nếu sinh đứa con thứ ba thì cho dù là trai hay gái sẽ đưa đi làm con thừa tự cho nhà họ Hương, chỉ cần chúng ta cố gắng nhiều một chút, chăm chỉ cày cấy, nói không chừng đến lúc đó sẽ có một đứa con trai hay một con gái ở bên cạnh nàng nha!"

"Thật ra thì mẹ em hy vọng có thể có được một bé trai để kế thừa hương khói cho nhà em."

"Được rồi, được rồi, vậy đơn đặt hàng kế tiếp, ta sẽ cố gắng nhiều hơn chút nữa!"

Sang tháng ba năm sau, Hương Trụy Nhi lại sinh ra một bé trai mập mạp đáng yêu.

Vốn cứ tưởng rằng Hương Trụy Nhi chính là một cô gái nhỏ thẹn thùng nhát gan, không nghĩ tới chỉ mới một trận đánh đầu tiên, đã làm cho bốn chị em nhà họ Phương nhìn xem mà kinh ngạc đến trợn tròn mắt, cằm cũng muốn rớt hết xuống đất luôn rồi.

Đại ca biết võ công?

Chị dâu thế nhưng cũng biết võ công?

Bởi vì rất kinh hãi, nên trong trận đầu tiên bọn họ căn bản là không nhúc nhích được tay chân, ngay cả ý muốn động kiếm huy đao cũng không có, chỉ là trừng mắt mà nhìn, rồi xem đến ngây người, xem đến choáng váng!

Khó có thể tin được, cái cặp vợ chồng hay giả khùng giả điên kia lại thật sự biết võ công!

Sau này, bốn chị em nhà họ Phương luôn tâm tâm niệm niệm chỉ ngóng trông Hương Trụy Nhi mau mau sinh xong đứa nhỏ, là bọn họ có thể bức nàng dạy võ công cho bọn họ.

Thật vất vả đợi cho Hương Trụy Nhi ở cử xong rồi, bọn họ liền bắt đầu trở thành cái đuôi theo sau lưng nàng.

"Chị dâu, dạy một chút thôi mà!"

"Thật sự không được!"

"Vì sao không được?"

"Mẹ chồng nói nha!"

Hương Trụy Nhi trong miệng thì áy náy cự tuyệt, nhưng trong lòng lại cảm kích phu quân, thật sự là cảm kích vô cùng, là phu quân đã trước một bước đi nói cho mẹ chồng, mẹ chồng ngay lập tức hạ lệnh cấm, không được dạy võ công cho bốn chị em nhà này.

Lý do: miễn cho bốn người bọn họ thật sự sẽ càng ngày càng giống đàn ông!

Bởi vậy, hiện tại nàng mới có thể đường đường chính chính, đúng lý hợp tình mà từ chối, để tránh biến thành đầu sỏ hại bọn họ không thể gả đi được.

"Lén dạy một chút không có sao đâu mà!"

"Mọi người có thể đi tìm phu quân, võ công của chàng còn cao hơn em nữa!"

"Tìm hắn?" Bốn chị em liếc mắt nhìn nhau một cái, đột nhiên sợ run cả người."Mới không cần lại đi tìm hắn nữa đâu!"

"Vì sao?" Hương Trụy Nhi rất kinh ngạc hỏi, bởi vì bộ dáng của bọn họ giống như rất sợ hãi.

Tuy rằng Phương Anh là đại ca, nhưng bọn họ từ trước đến nay, luôn luôn đều không để hắn vào trong mắt.

Phương Thúy thở dài."Thật ra tụi em đã sớm đi tìm đại ca rồi, nhưng lần đầu tiên, thì anh ấy đã treo tụi em lên cây cho ngắm cảnh; lần thứ hai, thì anh ấy đã quét tụi em lên trên nóc nhà đi phơi nắng; lần thứ ba, anh ta lại ném tụi em qua tường, trực tiếp ném tới trên đường cái, thiếu chút nữa là mông bị ngã thành hai nửa; lần thứ tư đi tìm anh ta, anh ta lại ném tụi em vào trong hồ đi bắt cá, hại tụi em bị ướt đẫm phải bỏ chạy một đường về tới nhà, trời ơi, thật sự là thật mất mặt quá!"

"Còn có lần thứ năm, lần đó mới thật sự là mất mặt đến tận nhà bà ngoại luôn!" Phương Yến buồn bã ỉu xìu thầm thì thì thầm."Ở ngay trên đường cái, trước mắt bao người, đại ca lại đem em đặt ở trên đùi của anh ta, đánh bang bang bang mấy cái vào mông của em, thật sự rất đau nha!"

Phốc xích!

Bốn đôi mắt động tác nhất trí trừng qua, Hương Trụy Nhi cuống quít xua tay, con ngươi lại còn đang cười, cong thành hình trăng rằm, giống y chang như Phương Anh.

"Thật xin lỗi! Xin lỗi a!"

"Tóm lại, đại ca là hạ quyết tâm không dạy cho tụi em, cho nên, liền chỉ còn lại có chị dâu thôi..."

"Nhưng là mẹ chồng đã nói là không được thôi!" Cười không nổi nữa, Hương Trụy Nhi vẻ mặt đau khổ, muốn... chạy trối chết quá đi.

"Cho nên mới nói, dạy một chút cũng được mà!" Bốn chị em tiếp tục phấn đấu, đánh chết không buông bỏ.

"Nhưng..." Ô ô ô, bọn họ đã muốn bám theo nàng nửa năm rồi, rốt cuộc tới khi nào thì mới có thể hết hy vọng đây?

Đột nhiên, năm người phụ nữ đều cùng nhau im lặng, bốn chị em không bám theo Hương Trụy Nhi nữa, Hương Trụy Nhi cũng không muốn chạy trối chết nữa, năm đôi giầy thêu rất ăn ý bước nhanh đi hướng về cùng một mục tiêu.

Hai anh em Phương Anh đang từ cửa chính đi hướng vào thư phòng, hai người đang xì xào bàn tán.

"Bao nhiêu?"

"Mười lăm vạn."

"Thật là, hẳn là nên phái đến phương bắc mới đúng!" Phương Anh thở dài."Giờ phút này đang ở nơi nào?"

"Đã đến Kim Xỉ."

"Tư Nhâm đâu?"

"Tư Nhâm muốn cướp lấy Cảnh Đông cùng Uy Xa, bởi vậy phái thuộc hạ của ông ta dẫn binh ba vạn, cùng một đội voi gồm tám mươi con tượng vây công Đại hầu châu, vừa nghe tin triều đình tăng thêm mười lăm vạn đại quân đến, ông ta lập tức làm lại kế cũ, một bên thì điều binh khiển tướng chuẩn bị ngoan cố chống lại, một bên lại phái sứ thần mang theo vàng bạc và bảo vật bái kiến Vương Ký, tỏ vẻ nguyện ý quy thuận..."

"Vương Ký tin?"

"Vương Ký cũng không phải là Mộc Thịnh, ông ấy chẳng những không tin, mà còn đơn giản cho Tư Nhâm một cái tương kế tựu kế, một bên yên lặng tiếp nhận thư xin hàng, một bên lại âm thầm mệnh lệnh chư tướng chia đường ra tiến công..."

"Tốt lắm!" Phương Anh mặt mày hớn hở quát to một tiếng, chợt dừng lại, đột nhiên quay đầu ra phía sau nhìn, cười meo meo nhìn xem năm nữ nhân gắt gao đi theo phía sau hắn, trong đó có một người tránh ở phía sau của bốn người kia, ngay cả một sợi tóc cũng không nhìn thấy."Xin hỏi, năm vị cô nương có chuyện gì không?"

Bốn nữ nhân kia cũng cười meo meo, tuy rằng bọn họ cũng không muốn cười.

"Nhìn xem còn có cơ hội cho chúng ta lên sân khấu hay không nha!"

"Hẳn là không có, trận này hẳn rất nhanh là có thể xong rồi!"

"Cho nên, không cần tới chúng ta sao?"

"Không cần!"

Bốn nữ nhân kia nhất thời ủ rũ, suy sụp cuối đầu xuống, không có lực ngay cả đứng cũng không thẳng được, bốn người cong thành bốn con tôm luộc, bất kỳ lúc nào cũng có thể cho vào nồi nấu canh đi.

Không có cơ hội đánh giặc, cuộc sống rất là không thú vị nha!

Sau nửa canh giờ, Hương Trụy Nhi lặng lẽ đi vào trong thư phòng, Phương Anh đang vùi đầu chấm bút viết nhanh, không biết là đang viết thư cho ai.

"Có chuyện gì sao?" Phương Anh cũng không ngẩng đầu lên hỏi.

"Phu quân chàng nói trận này chắc rất nhanh là sẽ đánh xong sao?"

"Hẳn là vậy."

"Vậy còn Tư Nhâm..."

"Cho dù chiến tranh sẽ chấm dứt, nhưng Tư Nhâm rất gian xảo, không phải dễ dàng mà bắt được hắn đâu, ta đoán hắn sẽ đúng lúc chạy trốn tới Mạnh Dưỡng hoặc là Mộc Bang."

Hương Trụy Nhi nhẹ nhàng thở ra."Vậy là tốt rồi."

Khả năng sẽ để cho chủ mưu của cuộc chiến tranh này chạy thoát, vậy mà nàng lại còn nói tốt!

Phương Anh ngẩng đầu lên, nở nụ cười, hắn buông bút, vẫy tay, biểu tình có chút mập mờ, Hương Trụy Nhi hai gò má đỏ lên, xoay xoay niết niết khăn tay, từng bước nhỏ đi qua, vừa mới tới gần liền kinh ngạc hô lên một tiếng bị bắt ngồi đến trên đùi của hắn, ngay sau đó, hơi thở mùi đàn hương từ trong miệng đã bị che lại.

Sau một lúc lâu, hắn mới dời môi.

"Làm sao vậy, lại bị mấy con nhóc kia cuốn lấy không có chỗ để trốn sao?"

"Trong phủ liền lớn như vậy thôi, em còn có thể trốn ở đâu đây?"

Phương Anh suy nghĩ một chút."Vậy đi ra ngoài một chút đi!"

"Đi ra ngoài?" Hương Trụy Nhi kinh ngạc trừng lớn mắt."Nhưng không phải nói..."

"Trương Văn Tuyển còn đang ở trong quân đội, Còn Mộc Nguyệt Cầm cũng đã quay về kinh thành rồi, tạm thời hẳn là không có vấn đề gì."

Nhắc tới Mộc Nguyệt Cầm, không biết vì sao, trên mặt Hương Trụy Nhi liền hiện lên biểu tình kỳ quái, có chút bất an, có chút hoang mang, hai tay còn không ngừng xoay xoay khăn tay.

"Như thế nào? Còn lo lắng về Mộc Nguyệt Cầm sao?" Phương anh dùng môi của hắn cọ cọ ở bên tai của nàng.

"..."

"Không phải đã nói là cho dù cô ta có nhớ ra nàng thì cũng không cần phải lo sao? Nàng..."

"Không phải là chuyện đó!" Hương Trụy Nhi hờn dỗi đẩy hắn ra.

Nghe thanh âm của nàng giống như có chút gì đó không đúng lắm, Phương Anh kinh ngạc nâng mặt của nàng lên, nhìn thật cẩn thận.

"Vậy thì là chuyện gì?"

"Là..." Hương Trụy Nhi nhắm hai mắt lại."Mộc Nguyệt Cầm thật sự rất xinh đẹp, phu quân vì sao lại không thích cô ấy?"

Nhướn cao mày lên, Phương Anh nở nụ cười."Cô ta rất kiêu ngạo!" Ách, thì ra là cô gái nhỏ đang ghen nha!

"Vậy... vậy..." Tiếp tục vặn xoắn khăn tay."Nếu cô ấy không kiêu ngạo thì sao?"

Phương Anh buồn cười lắc đầu."Không kiêu ngạo lại như thế nào đây? Nàng cho là giống như cô ta cái loại thiên kim đại tiểu thư như vậy sẽ xuống bếp sao? Sẽ hiếu thuận với cha mẹ chồng sao? Sẽ hầu hạ cho chồng thật chu đáo hay sao? Không, cô ta chắc hẳn sẽ không làm gì hết, bởi vì đã quen để cho người ta hầu hạ rồi, mặc dù là gả cho người ta, nhưng cô ta vẫn là muốn cho hạ nhân hầu hạ, muốn người ta để ý xem sắc mặt của cô ta, ta không cần cái loại đại tiểu thư này làm vợ của ta, ta muốn chính là cô gái nhỏ thật săn sóc và dịu dàng, giống như nàng..."

Đôi môi lại đạt lên trán nàng một cái hôn nhẹ "Nói thật, lúc cưới nàng, ta là có chút dở khóc dở cười, tự nhiên lại muốn ta cưới một cô gái mà mình chưa từng gặp mặt, chỉ đơn giản là cha mẹ hai bên thay chúng ta đính hôn, thật sự là hoang đường!" Hắn thổ lộ ra lời nói thật sự ở trong lòng hắn."Nhưng là sau ba tháng, ta liền cảm thấy may mắn lúc đó cha đã bức ta cưới nàng, bởi vì nàng chính là người mà ta muốn, ôn nhu săn sóc lại hiền tuệ, người vợ tốt nhất cũng không gì hơn cái này!"

Hương Trụy Nhi cực kỳ vui vẻ ngẩng đầu cười tươi hỏi."Thật sao?"

Phương Anh niết niết cái mũi của nàng."Nương tử, chúng ta đều đã thành thân bốn năm, nàng còn không cảm giác được ta sủng ái nàng đến cỡ nào sao?"

Hương Trụy Nhi vừa e lệ vừa vui vẻ gật đầu."Phu quân thật sự rất thương yêu ta nha!"

"Vậy đừng nói những lời nói kỳ quái như vậy nữa." Phương Anh vỗ vỗ mông của nàng."Tốt lắm, kêu mấy con nhóc kia cùng nàng ra ngoài đi dạo một chút đi, à nhân tiện, hôm qua nàng làm món gà ăn rất ngon, nhìn xem hôm nay còn mua được hay không, muốn mua được, thì buổi tối lại làm nữa đi, ân?"

"Dạ, phu quân."

Vì thế, Hương Trụy Nhi thật vui vẻ rời đi thư phòng, mà Phương Anh cũng tiếp tục viết thư của hắn, đúng hạn gửi thư để báo cáo cho cha mẹ vợ biết tình hình gần đây của con gái cùng cháu ngoại của bọn họ, nhưng mới viết hai chữ, đầu của hắn lại ngẩng lên, mày rậm nhăn lại.

Vương Ký hẳn là sẽ không bắt được Tư Nhâm chứ?

Crypto.com Exchange

Chương (1-12)