← Ch.066 | Ch.068 → |
Chương 67
Cơn đau đớn toàn thân vẫn không hề nguôi, chiếc roi lửa thật dị thường, dù hắn dùng chân khí dưỡng thương nhưng vẫn khó có thể làm dịu cơn đau đớn tới tận xương tuỷ.
"Đợi đấy cho ông mày", Diệp Thành hắng giọng. Hắn cố gắng chịu đựng mọi đau đớn, ngồi khoanh chân trên giường.
Chẳng mấy chốc, trong cơ thể hắn vang lên những âm thanh rắc rắc của tiếng xương. Môn pháp Man Hoang Luyện Thể lại lần nữa xoay chuyển.
Đột nhiên khuôn mặt hắn xuất hiện vẻ đớn đau khôn tả. Có điều lâu dần, số lần luyện thể càng tăng thêm, hắn đã dần thích ứng với những cơn đau thế này, nhưng dù là vậy thì cơn đau đớn do roi lửa mang lại cũng không thể so sánh với cơn đau khi luyện thể được.
Sau ba canh giờ, Diệp Thành khó khăn lắm mới vận chuyển được một chu thiên.
Điều khiến hắn bất ngờ đó là Man Hoang Luyện Thể lại có tác dụng thần kỳ nhanh chóng hồi phục vết thương, cơ thể xác thịt bị đánh thảm bại thông qua luyện thể lại có thêm máu thịt mới sinh ra.
Niềm vui bất ngờ!
Diệp Thành thầm nghĩ, hắn khôgn ngờ Man Hoang Luyện Thể lại có thể kỳ diệu đến như vậy.
"Hoá ra chịu đánh cũng là một loại tu hành".
Nghĩ vậy, hắn vừa luyện thể, mọi lỗ chân lông trên cơ thể cũng giãn ra, hấp thu linh khí của đất trời. Linh khí trong chốc lát theo những vết thương trên cơ thể ngấm vào bên trong cơ thể hắn.
Theo đó, Diệp Thành lại vận một chu thien Man Hoang Luyện Thể, hiệu quả càng rõ rệt, những vết thương trên cơ thể đã liền lại nhiều hơn.
"Rất tốt", Diệp Thành khẽ cười, không hề ngừng luyện.
Mãi tới đêm khuya, hắn mới thu lại môn pháp luyện thể. Lúc này, da hắn trông trơn bóng hơn, thậm chí còn không thể tìm thấy nổi bất kỳ vết thương nào, khả năng phục hồi thế này nếu để ai đó biết được thì chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc.
"Man Hoang Luyện Thể, quả là bá đạo", Diệp Thành bật cười, nhảy ra khỏi giường trúc, chạy ra khỏi phòng.
Tới giữa Tiểu Linh Viên, hắn tung ra một đấm thật mạnh, sau đó quay người.
Sau khi luyện thể, lại uống Ngọc Linh Dịch, cở thể của hắn dồi dào sinh lực, tuyệt kỹ chiến đấu gần của Thú Tâm Nộ lập tức được thi triển làm dãn gân cốt cứng ngắc của cơ thể.
Mỗi một chiêu hắn xuất ra có sự thay đổi kỳ lạ, nói chính xác hơn là mỗi lần xuất chiêu đều mang theo tiếng kêu của loài thú, tiếng gầm của loài hổ, tiếng hót của chim ưng, tiếng hú của soi, tiếng kêu của vượn.
Diệp Thành đang tập trung lĩnh hội ý cảnh của Thú Tâm Nộ, mỗi một ý nghĩa thâm sâu của Thú Tâm Nộ đều được hắn vỡ lẽ sau khi tiếp xúc, chiêu thức cũng theo đó mà linh hoạt hơn.
"Hay lắm", cảm nhận được sự kỳ diệu sau mỗi lần xuất chiêu, Diệp Thành không khỏi bật cười, tiếng cười của hắn cũng như mang theo tiếng thú kêu.
Không biết từ bao giờ trời đã sáng tỏ.
Còn Diệp Thành vẫn mải thi triển quyền cước của bản thân, cũng vì quá say mê nên hắn không phát hiện Trương Phong Niên đi ra khỏi phòng từ bao giờ.
"Cháu...cháu...", thấy Diệp Thành, Trương Phong Niên thẫn thờ.
← Ch. 066 | Ch. 068 → |