Truyện:Thoát Cốt Hương - Chương 03

Thoát Cốt Hương
Trọn bộ 75 chương
Chương 03
Người trang điểm tử thi
0.00
(0 votes)


Chương (1-75)

Bệnh viện đồn đại xuất hiện yêu quái là một bệnh viện phụ sản tư nhân nằm ở phía Đông Nam thành phố Đào Nguyên, xét về phong thủy, theo lý mà nói nơi này hẳn không phải nơi nhiều tà khí như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác lại xảy ra rất nhiều chuyện Ⓜ️_𝐚 զ_⛎_á_ⓘ. Có lẽ vì rất nhiều người đến đây phá thai, oán khí của 𝐥*1n*h ♓*ồ*n trẻ sơ sinh quá lớn, không thể trấn áp hoàn toàn, nên cứ một thời gian Thẩm Khấu Đan lại đến đây dọn dẹp một lần. Cũng may, tuy rằng số lượng ⓛ-ı𝓃-ⓗ ♓ồ-ⓝ nhiều nhưng chỉ là những 𝐥·i𝓃·♓ ♓·ồ·𝐧 trẻ con, chưa hiểu biết, không trải qua truyện đời, chỉ đơn giản là ôm mối oán hận không được sinh ra, vậy nên so với 🍳·u·ỷ Hồn ở các bệnh viện bình thường dễ đối phó hơn nhiều.

Hai ngày nay bệnh viện ngừng kinh doanh để tu sửa, 1 giờ sáng, trừ hai người bảo vệ ở lại trong bệnh viện, một y tá trực ban cũng không có, cả tòa nhà tối đen như mực, càng toát ra vẻ Ⓜ️·🔼 q·𝐮á·ï nặng nề.

Đêm vẫn còn dài đằng đẵng, hai bảo vệ đang nói chuyện phiếm với nhau:

Tiểu Vương hỏi: "Này, hôm nay anh xem báo không? Lại có người nhảy lầu đấy."

Lão Đinh giật mình: "Thật sao. Đây đã là người thứ 7 trong tháng rồi."

"Hơn nữa, nghe nói cũng buộc túi trên đầu, đựng một bộ óc, xương cốt và nội tạng đều nát hết, dường như bị nghiền thành bột, đầu thì như trái dưa hấu vỡ, 𝐭𝒽·ï 𝐭ⓗ·ể lại không chảy 𝐦á●u. Nếu là người bình thường 𝒸𝖍ế·✞ như vậy sẽ chảy rất nhiều m·á·⛎, mấy người kia chỉ bị 𝖙ⓗ.𝐢 †ⓗ.ể mềm như bún, như thể dưới da toàn là nước vậy."

"Buộc túi nilon? 𝒞-♓-ế-† kiểu này thật là một biện pháp bảo vệ môi trường mới mẻ, ít nhất não sẽ không bị bắn khắp nơi."

"Anh đừng làm tôi buồn nôn. Việc này rất khó lý giải, tờ Chuyện lạ Đào Nguyên đã có bài bình luận, nói đó là do ma ⓠ*𝐮*ỷ quấy phá, tôi tin tám phần là thật."

"Lại là cái cô Phấn Hồng Phiêu Phiêu nói sao? Tôi khuyên cậu đừng có nghe cô ta nói nhảm, họ nói vậy chỉ muốn tăng lượng tiêu thụ tạp chí thôi, lúc nào có vụ án xảy ra, cô ta đều nói là do ma ⓠ𝐮.ỷ quấy phá, nói rằng vô cùng thần bí, cuối cùng khi án được phá, hung thủ bị bắt cô ta đều không nói được gì, không phải sao?"

"Nhưng lần này cô ấy còn đưa ra một bộ ảnh, anh xem có thấy quen không?" Tiểu Vương lấy ra một ấn phẩm tạp chí, trên đó có hình một cô gái tự chụp ảnh trước gương.

"......"

"Thấy sao?"

"Hình như quen quen, đây không phải là cô gái tháng trước được một người đàn ông đưa đến bệnh viện chúng ta sao?"

"Đúng đúng đúng, tôi đã nói là tôi nhớ không nhầm mà, lúc đó anh còn gọi tôi tới xem, nói cô gái đó thật xinh đẹp, nhìn qua hình như là học sinh trung học, không phải tới phá thai chứ. Hôm đó cô ấy mặc chiếc váy đỏ siêu ngắn, còn tung bay, được người đàn ông đi cùng dìu, gió thổi qua cũng không màng, tôi còn nhìn được quần lót của cô ta. Vậy nên hôm nay thấy chiếc váy đỏ trên ảnh tôi nhận ra ngay."

"Việc đó và án nhảy lầu này liên quan gì với nhau? Cô ta là bạn gái của người nhảy lầu sao?"

"Cũng không biết, trên tạp chí chỉ nói là theo một nguồn tin, những người đàn ông đã ↪️*𝐡*ế*✝️ này tuy thân phận, tuổi tác, nghề nghiệp khác nhau, cũng không quen biết, nhưng đều có một điểm chung đó là trên QQ bọn họ đều quen cô gái này, trước khi cⓗế●ⓣ hình như đều nói chuyện với cô ây."

"Thì ra là bị cô ta hãm hại, hoặc là bắt chước trong phim, dùng nhảy lầu để chứng minh tình yêu, aizzzz, hồng nhan họa thủy."

"Nhưng cô gái này đã 𝒸-ⓗ-ế-𝐭 rồi."

"Cái gì?"

"Hình như hôm đó bọn họ phẫu thuật không thành công, sau đó vài ngày cô ấy được người ta phát hiện đã ⓒ*𝐡*ế*ⓣ trong nhà, m·á·ц chảy khắp nơi."

"Chậc, đáng tiếc, xinh đẹp như vậy sao lại không biết quý trọng bản thân chứ, cần gì phải như vậy, tuổi trẻ bây giờ thật là...."

"Nghe nói nick QQ của cô ấy luôn sáng, ngay cả cảnh cục cũng không điều tra ra được địa chỉ IP. Tôi đoán có phải là cô ấy ⓒ·𝐡·ế·т oan, mấy người đàn ông kia đã từng hại cô ấy, nên cô ấy biến thành ⓠ_𝖚_ỷ, tìm bọn họ 𝖇á.𝐨 🌴ⓗ.ù, hại bọn họ tự sát? Nếu không, đang yên đang lành, có ai muốn tìm đến cái 𝒸_hế_𝐭 chứ."

"Chắc là ai đóng giả cô ấy, cho dù là 𝒷á-𝖔 t𝐡-ù chắc là bạn của cô ấy giúp ⓑá-🅾️ t♓-ù, cậu đừng có việc gì cũng đều đổ tại 🍳*𝐮*ỷ, dạo này đọc quá nhiều Chuyện lạ Đào Nguyên đúng không?"

"Thà có thứ để tin còn hơn không có."

"Đừng nói linh tinh, trên đời làm gì có զ.𝐮.ỷ, còn nữa, bệnh viện coi như là nơi có âm khí nặng nhất, chúng ta trông nơi này nhiều năm rồi, cậu có gặp nửa con 🍳_ⓤ_ỷ nào không? Toàn là người phạm tội, muốn trốn tránh pháp luật cố tình đổ sang cho ma q-ⓤ-ỷ thôi."

Lão Đinh vừa mới dứt lời, một cửa sổ trên lầu hai bệnh viện bỗng lóe lên một ánh sáng đỏ kỳ dị, sau đó vang lên những tiếng dụng cụ thủy tinh bị rơi vỡ. Tiểu Vương sợ tới mức suýt nữa nhảy dựng lên, nắm chặt cánh tay lão Đinh.

"Anh, bệnh viện chúng ta dạo này toàn gặp chuyện không may, bây giờ còn ngừng kinh doanh tu sửa, chắc không phải do chuyện 〽️-🔼 🍳-⛎á-𝖎 chứ?"

Lão Đinh đứng dậy: "Không thấy có người đi vào, chắc là kẻ trộm, cậu ở đây trông, tôi đi xem."

Lão Đinh cầm đèn pin đi lên lầu kiểm tra, bệnh viện tuy rằng ban ngày thì sáng sủa sạch sẽ nhưng vừa đến tối liền trở nên âm u đáng sợ, dù lão Đinh gan lớn, lòng bàn tay vẫn toát ra chút mồ hôi lạnh. Từ từ tiến gần đến phòng có tiếng động, là toilet lầu hai, ghé tai lắng nghe một chút, vẫn thấy loáng thoáng có tiếng động, rõ ràng có người ở trong, ông khẽ cắn răng, đẩy mạnh cửa ra, giơ đèn pin lên.

"Ai ở trong đó?."

Một người phụ nữ lưng hơi còng dùng bàn tay che mặt, chắn ánh sáng mạnh chiếu vào, từ từ ngẩng đầu lên từ bồn nước bên cạnh.

"Bà Dạ, bà còn chưa về sao, sao không bật đèn." Lão Đinh bật đèn toilet mới nhìn thấy chiếc gương to phía trên bồn rửa tay đầy vết nứt, tuy nhiều lại như theo một quy luật, giống như một chiếc mạng nhện, theo điểm vỡ chính giữa bắt đầu rộng ra. Mà chỉ rạn nứt, không rơi xuống đất, hình người soi vào gương liền hiện ra mấy trăm cái mặt, nhìn vừa hoa mắt, vừa đáng sợ.

Bà Dạ khoát tay, khàn khàn nói: "Tôi già rồi, đã vô dụng rồi, lúc chiều tôi quét dọn vệ sinh, không hiểu sao lại ngất xỉu trong toilet, vừa mới tỉnh lại."

Lão Đinh nghe vậy mới hết nghi ngờ: "Sao gương này lại vỡ vậy? Có phải bà bị va vào không? Bà không sao chứ, có bị nặng không?"

"Không sao, vùng eo chỉ hơi đau một chút, mai tôi sẽ đi bệnh viện khám, hôm nay tôi đành không về vậy, ngủ ở tạm phòng nghỉ."

"Được, tôi đi xuống đây, có chuyện gì bà cứ gọi tôi." Lão Đinh không nói gì nữa, bà Dạ đã làm vệ sinh ở đây hai mươi mấy năm rồi, còn thông thuộc nơi này hơn lão.

Lão Đinh vừa rời đi, Thẩm Khấu Đan, người đóng giả bà Dạ, liền cúi người, dùng một tay nhấc 𝐥𝖎●𝓃●ⓗ ♓●ồ●𝐧 người phụ nữ do khó sinh mà 𝐜*𝐡ế*†, vốn đang bị cô dẫm chân lên, mặc cho 🦵_ïп_ⓗ hồ_𝓃 đó giãy dụa thế nào, nhét l𝖎-ռ-♓ 𝖍ồ-n trong suốt đó vào trong cái túi nhỏ đeo bên người. Định 𝐠*ï*ế*𝖙 cô sao, đúng là không biết tự lượng sức mình. Giải quyết hết những 👢·1n·♓ 𝖍·ồ·n trưởng thành, xử lý bọn trẻ con cũng dễ hơn.

Thẩm Khấu Đan sờ lên mặt mình, may mà cô luôn dịch dung để trong lúc bắt q𝐮·ỷ có thể đi lại tự do, không phải lén lút. Đặc biệt, có lúc gặp phải bọn ma qⓤ●ỷ lợi hại sẽ gây ra tiếng động rất lớn, nếu để khuôn mặt thật thì sẽ phải giải quyết hậu quả rất phiền phức. Nếu là những gia đình gặp phải chuyện ɱ.🔼 զ𝐮á.𝖎 còn được, thậm chí họ còn sẵn sàng chi tiền mời cô đi trừ tà, nhưng nếu là trại giam, bệnh viện hay hiện trường vụ án, tuy những nơi đó đặc biệt dễ phát sinh những chuyện 🍳*⛎*ỷ quái, nhưng đừng nói là chính phủ không tin, dù có tin cũng không thể công khai mời người đến làm gì, nếu không sẽ thành tuyên truyền tư tưởng mê tín. Nhưng cũng không thể bởi vì không ai biết mà họ mặc kệ, đành phải âm thầm làm việc, đúng là có công mà không được nhận lộc.

Không hiểu tại sao, thành phố Đào Nguyên có âm khí rất nặng, ở chỗ khác, người sau khi ⓒhế.t phần lớn đều đi đầu thai, nhưng ở nơi này chỉ cần có chút oán khí hơi nặng sẽ hóa thành lệ ⓠ𝖚*ỷ. Nhiều thế hệ của Thẩm gia đều trừ ma vệ đạo, qua mấy trăm năm cũng vì vậy mà phải định cư nơi này. Rừng đào mọc ở tám phương kia là dựa theo trận pháp mà trồng, nhưng đã qua nhiều năm mà vẫn không thể trấn áp được âm khí này. Trước kia, Thẩm gia người đông thế mạnh, bây giờ chỉ còn lại hai chú cháu Thẩm Mạc và Thẩm Khấu Đan, mà dân số thành phố Đào Nguyên lại ngày một đông, hung án 🅱·á·𝖔 𝖙𝐡·ù cũng xảy ra ngày càng nhiều, ma զ⛎·ỷ vì thế mà ngày càng nhiều lên làm bọn họ bận tối mắt tối mũi.

Ban ngày, Thẩm Mạc lên lớp dạy sinh viên, sau giờ học lại phải trợ giúp cảnh cục điều tra nên thời gian không nhiều. Vì thế, là truyền nhân của Thẩm gia, dĩ nhiên Khấu Đan phải trở thành chuyên gia bắt 🍳*u*ỷ, suốt ngày phải chạy khắp nơi, nhưng được trả tiền vẫn tốt hơn, làm miễn phí cho bệnh viện cô không thích cho lắm. Cô lấy một cái bình sữa từ trong túi ra, trong đó là sữa trộn với tro phù (tro của ⓑ.ù.@ ↪️.𝖍.ú), màu sắc hơi lạ. Đây là sữa thật, không phải là sữa bột pha ra, cô đã phải chuẩn bị rất vất vả.

Giơ bình ra giữa không trung, những li.п.𝒽 𝐡ồ.ⓝ trẻ sơ sinh đang trôi nổi lập tức cùng chui vào bình, đó là kế ôm cây đợi thỏ, không hề mất chút công thức nào. Cô vừa giơ cái bình vừa đi thu hồn vừa bất nhã ngáp dài. Lần nào cũng nhiều trẻ sơ sinh như vậy, con người bây giờ mang thật nhiều tội lỗi.

Đột nhiên, một luồng tà khí xông thẳng đến, ռ🌀ự-𝒸 trở nên rất khó chịu, không khí như đè ép lấy phổi gây cho người ta cảm giác buồn nôn kinh khủng. Không ngờ, còn một 𝐥ï●п●𝒽 ♓ồ●n lớn...

Thẩm Khấu Đan chạy nhanh đến nhà xác, lờ mờ có ánh đèn hắt ra từ bên trong, cô thận trọng nhìn qua khe cửa, chỉ thấy một người đàn ông mặc đồ đen đang chăm chú làm việc với một ✞●♓●ï 𝐭●𝖍●ể trẻ sơ sinh. Không biết là đang giải phẫu hay làm gì, một đôi tay thon dài trắng nõn đang hành động với tốc độ cực nhanh, các loại dao lớn nhỏ, kim chỉ hay bút được tay anh ta điều khiển rất nhanh nhẹn tự nhiên, linh động như gió, ngón tay như đang khiêu vũ, tao nhã mà không mất đi khí phách. Dường như không phải là bàn tay ấy đang nắm dao mà là thần khí, làm cho Thẩm Khấu Đan nhìn mà hoa cả mắt.

Kinh ngạc hơn là Qυ●ỷ hồn lợi hại nhất toàn bộ bệnh viện dù kiên cường phản kháng cũng bị một tay anh ta ép lại trong т𝒽·â·n тh·ể, sau đó dùng kim khâu kín vài chỗ l_ℹ️_ⓝ_♓ ⓗ_ồ_𝓃 có thể thoát ra. Bịt đến lỗ thứ năm, hồn phách đã bị khóa vào trong ✞●♓●ℹ️ 🌴●𝖍●ể.

"Anh là ai?" Thẩm Khấu Đan dùng giọng khàn khàn, lạnh lùng hỏi, người đó ngừng lại một lúc, sau đó từ từ quay đầu lại.

Chương (1-75)