Truyện:Thoát Cốt Hương - Chương 04

Thoát Cốt Hương
Trọn bộ 75 chương
Chương 04
Dạ bà bà đánh golf
0.00
(0 votes)


Chương (1-75)

Bỗng nhiên, trong nháy mắt, ⓛ-𝖎-ⓝ-𝒽 ♓ồ-𝖓 kia chui ra từ khe hở, thoát ra từ dưới tay Giang Lưu, bay thẳng tới chỗ Thẩm Khấu Đan. Thẩm Khấu Đan giật mình, lùi lại 2 bước, dù bao năm qua đã bắt vô số 𝐪𝐮·ỷ nhưng cô cũng chưa từng gặp thứ âm tà mạnh mẽ như vậy.

Ⴓ.⛎.ỷ hồn không có thực thể, bình thường thì không thể trực tiếp gây tổn thương cho con người, đặc biệt là với những con người có tinh thần mạnh mẽ. Tuy nhiên, nó có thể ảnh hưởng tới sóng điện não của con người, kiểm soát thần kinh, khiến con người bị mất cảm giác, sinh ra ảo giác dẫn đến cái 𝐜h·ế·✞. Ban đầu, 🍳·ⓤ·ỷ chưa tu luyện đều chưa có pháp lực, chỉ có thể tạo ra ảo giác đơn giản hay dùng "Ⓠⓤ●ỷ ám" để hại người. Những người bị "զ*𝐮*ỷ ám" nếu không phải bị ma nhập thì là bị hấp thụ dương khí, cơ thể nhiễm hàn, hư nhược, nhẹ thì hay rùng mình, nặng sẽ bị bệnh, thậm chí c𝒽●ế●✞ bất đắc kì tử. Ma ⓠц·ỷ thường dùng cách này để kéo dài thời gian ở lại nhân thế, không bị tan mất hồn phách.

Lúc này, 𝐐𝐮·ỷ hồn trước mặt kia không giống đại đa số զⓤ.ỷ hồn mà Thẩm Khấu Đan thu phục trước đây, nó là trẻ con, đầu rất to, nhe răng trợn mắt lại cười khanh khách 🍳u_ỷ dị.

Giang Lưu thấy nó đào thoát, tâm không loạn, nhanh chóng lấy trong chiếc hòm bên cạnh ra một chiếc bình kim loại ném trên không trung. Thẩm Khấu Đan lập tức cảm thấy một luồng khí rét lạnh thấm vào tứ chi, sau đó, đứa trẻ con đầu to đang cách cô chưa tới 20cm chậm chạp dừng lại, trong nháy mắt, dường như đã bị đóng băng, là một hình thể nửa trong suốt màu lam nhạt, nó vẫn còn đang giữ nét mặt tươi cười dữ tợn.

Thẩm Khấu Đan thích chạy bộ ở sân vận động gần nhà, đã quen với việc bóng rổ, bóng đá, cầu lông hay bóng chày bay đến từ mọi phía, trước khi Giang Lưu chưa ném thứ kia ngăn 🍳-u-ỷ hồn lại, cô đã chộp lấy cái chổi bên cạnh để phản kích theo phản xạ. Nếu là 🍳_ц_ỷ hồn bình thường thân thủ của cô ắt có thể tránh đi, nhưng con զ⛎●ỷ kia giờ phút này đã đọng lại t𝖍à·𝓃·♓ 𝒽ì·n·♓, chính vì vậy đứa trẻ đầu to đã bị cô đánh bay một cách đáng thương, đập vỡ cửa kính, bay ra ngoài cửa sổ.

Giang Lưu sững sờ, nhất thời Thẩm Khấu Đan cũng chưa phản ứng được gì. Hai người quay mặt nhìn nhau vài giây, Thẩm Khấu Đan chột dạ, ném cái chổi sang một bên, tay lau lau lên quần áo. Tiểu Miêu mà biết nhất định sẽ cười cô, sao ở thời điểm quyết định cô đều trở nên đần độn như vậy?

Giang Lưu bất đắc dĩ lắc đầu, vì sợ dọa đến đối phương nên giả vờ không chú ý phủ khăn trắng lên 🌴♓-❗ 🌴-♓-ể.

"Bà bà có thể nhìn thấy sao?"

Đối diện với ánh mắt quan tâm của anh, Thẩm Khấu Đan cảm thấy trong lòng có một tia ấm áp, dùng giọng khàn khàn trả lời: "Đương nhiên, tôi ở bệnh viện này hơn nửa đời người, mấy thứ này tôi đã thấy rất nhiều, có tiểu qⓤ·ỷ nào không thấy Dạ bà tôi mà không chạy đường khác chứ?"

Giang Lưu gật đầu cười: "Muộn như vậy bà bà còn chưa về nhà sao?"

"Câu đó phải để tôi hỏi anh mới đúng, tôi không có con cái, thường xuyên ở lại bệnh viện. Anh là ai? Làm gì ở đây?"

Giang Lưu lại hòa nhã cười: "Bà cũng vừa thấy rồi, tôi đến đây làm việc."

"Anh đến bắt 𝐪𝖚*ỷ?" Thẩm Khấu Đan nghi hoặc, người đàn ông này hình như hơi lạ, nhưng dùng pháp lực của cô lại không nhìn ra được gì.

"Không phải là bắt q·⛎·ỷ, tôi là người trang điểm tử thi, viện trưởng mời tôi đến đây hóa trang."

"Cho đứa trẻ kia sao?" Thẩm Khấu Đan kinh sợ.

"Đúng."

"Bệnh viện dạo này không yên đều do nó phá đúng không?"

Giang Lưu gật đầu: "Nó dẫn theo những tử anh (ⓛ𝐢-ռ-♓ ♓-ồ-𝖓 trẻ con) khác làm loạn khắp nơi, luôn muốn tìm cha mẹ. Nhưng bởi vì chúng sinh ra ở đây, 🌜h-ế-𝖙 cũng ở đây nên không ra khỏi được bệnh viện, không ngờ bị bà cầm chổi đánh bay."

Thẩm Khấu Đan 🌴0·á·𝐭 m·ồ hô·ⓘ: "Sẽ trở t𝒽àn●𝒽 ♓●ìⓝ●𝐡 dáng gì, tôi có thể nhìn xem được không?"

Hai bọn họ đều là cao thủ hóa trang, có điều Giang Lưu là hóa trang cho người ⓒ*♓ế*𝐭, còn cô là hóa trang cho chính mình. Không ngờ có thể thấy người hóa trang cho tử anh, cô đương nhiên muốn tham quan một chút.

Giang Lưu hơi do dự, từ từ kéo tấm khăn trắng ra.

Một t_h_â_𝖓 т𝐡_ể trẻ con hoàn mỹ xuất hiện trước mặt Thẩm Khấu Đan, làn da không nhiều nếp nhăn giống như vừa sinh ra mà mịn màng béo mập, khuôn mặt ɱề*ɱ ⓜ*ạ*ï đáng yêu làm cho người ta muốn tới véo một cái. Nó còn đang cắn ngón tay, nằm cuộn mình như đang ở trong mộng đẹp. Có điều, ✞h_â_𝖓 ✞_♓_ể đó có mấy vị trị có đường khâu bằng chỉ trong suốt, nhưng người bình thường sẽ không nhìn thấy. Thiên sứ Thượng Đế tạo ra chắc cũng như vậy, Thẩm Khấu Đan không nhịn được tiến lên, đột nhiên lại thấy đứa trẻ đang 𝖒.ú.𝐭 п𝐠ó.𝐧 т🅰️.γ trong miệng kia giật mình, liền thấy sợ hãi.

"Không phải nó đã 𝒸·h·ế·✝️ sao?"

"Đúng vậy, đã c♓ế·✝️."

"Nhưng vừa rồi..."

"Hồn phách đã ⓒ𝒽_ế_🌴 nhưng ✞♓â·𝐧 т♓·ể còn chưa 𝐜ⓗế_ⓣ."

"Là sao? ℒ𝖎.n.♓ ⓗồ.𝓃 xuất khiếu sao?" (🦵-𝐢n-♓ 𝒽ồ-n ra khỏi t·𝐡â·n 𝐭𝐡·ể vẫn chỉ đạo 𝖙●𝐡â●ⓝ 𝖙♓●ể)

"Không phải, vấn đề này rất phức tạp, nó là 🍳·⛎·ỷ nhưng lại có được 𝐭·ⓗ·â·𝓃 ⓣ𝖍·ể con người, bệnh viện không biết xử lý ✝️.♓.â.ռ †𝒽.ể giống người thực vật này như thế nào mới mời tôi tới đây xem xét. Nghiêm túc mà nói, không phải tôi tới đây hóa trang cho nó mà là trấn hồn cho nó, xem nếu đưa ⅼ𝐢●𝓃●𝖍 ♓ồ●n trở về vị trí cũ có thể làm nó biến thành người bình thường không, nhưng không ngờ nó đã quen làm զ·⛎·ỷ, không muốn làm người. Hiện tại không bị ⓣ·ⓗâ·𝓃 𝖙h·ể trói buộc lại không có bệnh viện giam giữ, có thể đi chơi, không cần nghĩ cũng biết nó vui vẻ cỡ nào."

Thẩm Khấu Đan bị anh ta làm cho rối loạn.

"Có dịp tôi sẽ nói kĩ cho bà, bây giờ tôi phải đi bắt nó trở về, nếu không không biết sẽ có bao nhiêu rắc rối nữa."

Giang Lưu cho ✝️·h·❗ ✝️·ⓗ·ể đứa trẻ vào một chiếc túi trong suốt, cất vào một ngăn trong chiếc hòm tùy thân, chuẩn bị rời đi. Thẩm Khấu Đan vội nói: "Tôi đi giúp anh." Tại cô không cẩn thận để nó chạy, đáng lẽ cô phải tự mình bắt lại.

Giang Lưu quay đầu lại cười: "Không cần, Thẩm bà bà, bà cứ tiếp tục quét dọn vệ sinh ở đây đi..."

Nói xong, trực tiếp từ cửa sổ lầu 5 nhảy ra ngoài, áo gió màu đen tung bay, phút chốc đã biến mất trong bóng đêm. Thẩm Khấu Đan nhìn ngoài cửa sổ lắc đầu, lúc nãy đúng là mình không cố ý che giấu, mà anh ta lại là hóa trang sư chuyên nghiệp, tuy là hóa trang cho người c𝒽ế-t, nên bị vạch trần cũng không lạ, nhưng không ngờ anh ta có thể lập tức đoán ra thân phận của mình.

Dù sao lần sau cũng sẽ không đơn giản như vậy, cô sẽ không tha anh ta, dù là người hay 𝐪-𝖚-ỷ, cô nhất định sẽ tự mình bắt lại.

***

Giang Lưu trở về cửa hàng, nhìn thấy trên đất ném một cái bao cao su.

"Tiểu Tư, con chưa ngủ sao?" Trời sắp sáng rồi.

Tiểu Tư không ngẩng đầu lên, vẫn đang cố lục lọi: "Ba, chúng ta có bao cao su vị sầu riêng không?"

Giang Lưu dở khóc dở cười: "Con tìm cái đó làm gì?"

Tiểu Tư hung tợn giơ ra nắm đấm: "Con muốn đưa cho Lí Nguyệt Y một hòm trước mặt tất cả các bạn."

Giang Lưu nhướn mày, lấy một cây kẹo m-ú-✞ có đầy trong tiệm, bóc ra ngậm: "Cô ấy có lỗi gì với con, sao lại dùng cách trả thù thâm hiểm như vậy?"

Tiểu Tư chống eo cười lạnh: "Hừ hừ, hôm nay cô ấy làm xấu mặt con trước mặt một anh chàng siêu đẹp trai."

"Siêu đẹp trai sao? Đẹp bao nhiêu? Đẹp trai hơn ba sao?" Giang Lưu đi tới ôm lấy cô bé, đặt lên đầu gối.

Tiểu Tư điều chỉnh vị trí cho thoải mái dựa vào, vòng hai tay qua cổ anh.

"Rất có khí thế, làm cho người ta có cảm giác sợ hãi, lại còn có nhóm 𝐦*á*⛎ RH- nha."

"Thảo nào, quan trọng nhất là nhóm ⓜ_á_ⓤ rồi. Hôm nay ở bệnh viện ba gặp người của Thẩm gia."

"Là người bắt ⓠц●ỷ của Thẩm gia?"

Giang Lưu gật đầu, nhiều thế hệ Thẩm gia đều hàng yêu tróc 🍳·⛎·ỷ, ở thế giới ngầm thành phố Đào nguyên cũng có chút tiếng tăm. Bình thường, lão 𝐪ц*ỷ thường giáo dục tiểu 𝐪-𝖚-ỷ: "Chạy đi chạy đi, ngươi cứ nghịch ngợm nữa đi, đi khắp nơi dọa người, cẩn thận có ngày sẽ bị Thẩm gia bắt."

Giang Lưu đưa Giang Tiểu Tư đến Thành phố Đào Nguyên đã 2, 3 năm, hay buôn bán với ma q⛎*ỷ, tin tức linh thông, làm sao không biết Thẩm gia. Nhưng dù sao cũng là địa bàn của người ta, thân là người ngoài cũng nên khiêm tốn một chút, giống như chuyện hóa trang cho người ↪️*𝒽*ế*🌴 cùng trấn hồn này, nếu Thẩm gia tham dự, Giang Lưu sẽ không tiếp nhận.

Mặc dù chưa tận mắt chứng kiến nhưng đã nghe rất nhiều lời đồn về Thẩm gia, chuyện kể rằng, nhiều năm trước, sau một đêm bách 🍳-𝐮-ỷ phá thành (bị trăm ⓠ·𝖚·ỷ đánh), Thẩm gia tử thương vô số, người vốn đã ít, cuối cùng chỉ còn lại hai người. Người đàn ông pháp thuật cao siêu, lại lạnh lùng, ma 🍳·⛎·ỷ nào nếu rơi vào tay anh ta đều có kết cục cực thê thảm, chính là Ⴓ⛎.ỷ Kiến Sầu. Cũng may sự nghiệp của anh ta rất bận rộn, không thường xuyên bắt 🍳.ⓤ.ỷ. Người còn lại là truyền nhân của Thẩm gia, thân phận thần bí, luôn xuất hiện với bộ mặt già trẻ khác nhau, là nam hay nữ cũng không ai biết.

Hôm nay, khi vừa thấy Thẩm Khấu Đan, anh cũng không nhận ra ngay, ngụy trang của cô dường như không có chút sơ hở, thậm chí ngay cả ngôn ngữ, thần thái, động tác đều giống như đúc. Anh chỉ dựa theo bình thường suy đoán, cảm thấy có điểm khả nghi, sau đó quan sát, bà ta không những không sợ ⓠ⛎_ỷ, còn cầm chổi đánh bay, động tác nhanh nhẹn linh hoạt, vừa mạnh vừa chuẩn xác, có thể nói là tiêu chuẩn đánh gôn. Sau đó còn đề nghị trợ giúp, ngoài người am hiểu thuật dịch dung của Thẩm gia còn ai vào đây. Có điều, bà ta là nam hay nữ, bao nhiêu tuổi, đúng là không đoán nổi. Thuật hóa trang của anh thiên về sửa chữa, không phải dịch dung, so với kỹ thuật cao siêu của người kia, đúng là gặp phải sư phụ.

Có lẽ chuyên gia dịch dung giỏi nhất chính là người không có gương mặt, bởi vì còn chiều cao, hóa trang sẽ không thể hoàn mỹ, nếu có thể cắt đi mũi miệng, xương gò má, cằm đều mài phẳng, rồi luyện lui cốt công, thân cao thấp có thể điều chỉnh tùy ý, sẽ biến thành bất kì ai. Thẩm gia biết pháp thuật, qua dịch dung lại càng thêm thuận tiện làm việc.

Tiểu Tư hơi lo lắng nhìn Giang Lưu: "Có va chạm không? Không đánh nhau chứ?"

Giang Lưu nhéo nhẹ mũi Tiểu Tư: "Đồ ngốc, sợ ba bị bắt sao? Ba con có ngàn năm đạo hạnh, người nào của Thẩm gia có thể đánh thắng ba, yên tâm. Nhưng nếu con gặp phải, nên tránh đi vẫn tốt hơn."

"Dạ. Ba, hôm nay con muốn ngủ cùng ba." Tiểu Tư ôm anh dụi dụi, bắt đầu làm nũng.

"Không phải con nói trong quan tài tối như mực, không ngủ nổi sao?"

"Mười lăm hàng tháng con ngủ cùng ba trong quan tài, đầu tháng ba phải ngủ giường với con."

Giang Lưu bất đắc dĩ: "Giao ước kiểu gì vậy?"

"Con không quan tâm, phải như vậy, hôm nay là lần đầu."

Tiểu Tư vui vẻ lôi kéo Giang Lưu đứng dậy.

Chương (1-75)