← Ch.115 | Ch.117 → |
Trình Lệ ngồi tâm sự cùng kể cho cô nghe rất nhiều chuyện thú vị khác, vì thế đến chạng vạng cô mới trở về nhà.
Lúc Tô Cảnh Hành về đến nhà thấy Trình Lệ đã lên giường nằm. Hắn cũng tắm rửa rồi nhanh chóng leo lên giường, từ lúc về đến giờ, ánh mắt Trình Lệ vẫn luôn dõi theo sau lưng hắn.
Tô Cảnh Hành cũng biết điều đó nên đem cô ôm vào trong ngực mình, Trình Lệ lại hừ nhẹ một tiếng hờn dỗi.
Mấy tháng nay, hai người vẫn luôn dừng chân ở bước hôn hôn sờ sờ một chút rồi thôi, tầng giấy mỏng manh kia đến giờ vẫn không hề bị đâm thủng.
Trình Lệ chủ động hôn lên môi hắn, Tô Cảnh Hành liền nhắm mắt lại, trong đầu đều là thân ảnh của Tô Tịch Nhan, nên vội vàng nói:
"Chờ một chút, anh có chút khát a."
Tô Cảnh Hành uống hết một chén nước, còn không quên mang về cho Trình Lệ một ly. Cô uống xong không đến một hồi liền nhắm hai mắt lại mà ngủ say.
Tô Cảnh Hành tâm tư trằn trọc mà thở dài một hơi, rồi nhìn Trình Lệ chăm chú.
Buổi sáng tỉnh dậy Trình Lệ liền vỗ vỗ đầu mình mà nói:
"Tối hôm qua em như thế nào lại ngủ trước thế không biết?"
"Có thể là do em quá mệt mỏi thôi."
Trình Lệ trong lòng có chút băn khoăn mà hỏi hắn:
"Anh có trách em không?"
Tô Cảnh Hành có chút chột dạ mà nói:
"Em ngủ nhiều như vậy, nếu không thì đi bệnh viện xem thử xem!"
Trình Lệ ừ một tiếng đồng ý. Mấy tháng gần đây, rõ ràng là một khắc trước tinh thần cô còn rất tỉnh táo, nhưng không biết vì sao mà ngay sau đó lại ngã đầu xuống liền ngủ ngay.
Thậm chí lúc ăn cơm cũng có thể ngủ. Cô cũng đi kiểm tra qua mấy lần, nhưng bác sĩ cũng không rõ cô đây là bị gì.
Hoài Châu này chỉ có một cái bệnh viện, nên Trình Lệ ngẫm ngẫm rồi mở miệng:
"Nếu không em tìm cái lang trung khám xem thế nào?"
"Cũng được, hôm nay anh không có việc gì, để anh dẫn em đi."
Trình Lệ nghe xong liền thực cảm động mà hạ quyết tâm nhất định mình phải chữa khỏi chứng thích ngủ này mới được.
Hôm nay Lục Sính lại dắt Nha Nha đi ra ngoài chơi, cô không muốn ở nhà một mình nên lại qua nhà nhị ca tìm Trình Lệ nói chuyện phiếm. Nhưng đến cửa lại không thấy ai ở nhà, nên chỉ có thể đi dạo xung quanh một vòng rồi mua một ít xương sườn rồi đi về nhà.
Làm canh sườn xong cũng đến gần trưa, Lục Sính cùng Nha Nha mới chân trước chân sau mà trở về.
Hắn còn không biết xấu hổ, da mặt thực dày mà ngồi ngay xuống bàn cơm, một hơi uống hết ba bốn chén canh. Cô nhìn hắn nhưng không biết phải mắng chửi như thế nào cho phải đây.
Rõ ràng là phủ đại soái rộng rãi như thế nhưng lại không chịu ở, một hai lại cứ thích chen chúc cùng mẹ con cô trên cái giường bé xíu thế này.
Sau khi ăn xong Lục Sính liền thu dọn chén đũa đi rửa, còn cô thì mang theo con gái về phòng ngủ trưa.
Khi Lục Sính đi vào, thấy Tô Tịch Nhan đã ngủ rồi, ngày hôm qua tiểu đệ của hắn không thực hiện được âm mưu nên lúc này đây hắn có chút tinh trùng lên não rồi.
Hắn ôm cô lên rồi hôn hôn sờ sờ một hồi sau đó liền nhét dương v*t vào tiểu huy*t. Cô vẫn luôn giả bộ ngủ nhưng lúc này lại bị hắn chỉnh đến không thể vờ vịt được nữa mà phải mở mắt ra.
Con gái vẫn còn nằm ở bên cạnh, thế mà Lục Sính lại dám làm loại chuyện này, khiến cô không khỏi khó chịu một trận.
Cô nghiên thân mình qua một bên, không dám rên tiếng nào, Lục Sính cắm không đến một hồi liền bắn.
Hiện tại Lục Sính có thể khống chế rất tốt về mặt thời gian chứ không còn giống trước kia động bất động liền một hai tiếng đồng hồ.
Mười mấy phút thì cô có thể thừa nhận được, cho nên vẫn luôn ỡm ờ mà cùng hắn phát sinh quan hệ với nhau.
Chỉ cần hắn không biến thái thì có thế nào cô cũng có thể chịu đựng được, nhưng một khi hắn phát điên lên, cô liền chịu không nổi.
Gần đây biểu hiện của hắn rất tốt, cũng thực ngoan, chính là vì nhớ thương muốn ngủ với cô a. Chỉ cần cho hắn bắt được cơ hội, bảo đảm hắn liền làm cho mình thoải mái dễ chịu một hồi.
"Anh thật phiền phức, ngủ trưa một giấc thôi mà cũng không thể cho em được nghỉ ngơi nữa sao."
Lục Sính nghe cô than phiền liền ôm cô lên mà dỗ dành:
"Ngủ đi, anh không làm phiền em nữa đâu."
Làm đều làm xong cả rồi, còn phiền cái nỗi gì nữa chứ?
Tô Tịch Nhan đẩy hắn ra mà nói:
"Ôm khuê nữ của anh mà ngủ đi."
Lục Sính không chịu mà cùng cô giằng co một hồi mới chịu ngừng nghỉ mà nằm ngủ.
************
Thời gian trôi đi thật nhanh, đảo mắt một cái họ đã ở bên nhau được hơn hai tháng, Lục Sính cũng không chờ được câu trả lời của cô.
Hắn nghĩ hay là thôi vậy, nếu Tô Tịch Nhan thích cuộc sống sinh hoạt như này, thì chỉ cần mỗi ngày hắn đều đến vây quanh hai mẹ con cô cũng được.
Thấy Lục Sính không đề cập tới chuyện ước định lúc trước, cô cũng càng không thèm nhắc đến làm gì.
***88***************
Mắt thấy sắp đến ngày dự sinh, Tô Tịch Nhan gần đây lại bị phù chân càng ngày càng lợi hại hơn. Bình thường lúc mang giày cũng không thể tự mình làm được, nên gần đây Lục Sính vẫn luôn ở nhà để chiếu cố cho cô.
Có khi Dung tỷ cùng Tiểu Đào cũng sẽ đén giúp đỡ một chút, chủ yếu là do những món mà Lục Sính biết nấu rất giới hạn.
Giờ phút này Tô Tịch Nhan đang cả người đều khó chịu, khuôn mặt nhỏ cũng vàng như nến mà nằm trên giường rên rỉ.
Lục Sính nhìn cô như thế thì rất đau lòng, từ khi cô hoài cái thai này, thì thật sự không thiếu phải chịu tội mà.
"Nếu không anh đỡ em lên đi dạo một vòng nha?"
Tô Tịch Nhan lắc đầu từ chối ngay:
"Anh đi ra ngoài đi, em không muốn nhìn thấy mặt anh nữa!"
← Ch. 115 | Ch. 117 → |