Tránh được một kiếp
← Ch.056 | Ch.058 → |
Dương v*t của hắn đỉnh vào tiểu huy*t làm cô cảm thấy không thoải mái lắm, thân thể liền hướng lên trên trốn tránh.
Lục Sính lại hôn môi cô, ngón tay chậm rãi dời xuống vuốt ve chỗ giao hợp của hai người.
Cô mị nhãn như tơ mà kiều suyễn rên lên, trán dựa vào trên vai hắn.
"Cẩu đồ vật, em càng ngày càng biết cách hưởng thụ a."
Tiểu huy*t cô bị hắn đỉnh đến bọt trắng tung tóe, nghe hắn nói thế liền nói:
"Còn không phải nhờ anh dạy dỗ tốt sao?"
Cô không nghe lời hắn liền dùng đại dương v*t của mình hung hăng mà thao lộng cô, thời gian dài như thế cô mà không học được cách hưởng thụ thì chẳng phải là tự mình đi tìm khổ cực mà ăn à.
Lục Sính cong cong khóe miệng, đôi tay thì tiếp tục chơi đùa tiểu huy*t của cô.
Mỗi lần hắn cắm dương v*t vào đều vừa lúc đỉnh đến chỗ hoa tâm, trù cắm đến hoa tâm phải liên tục run rẩy và phun nước.
Hắn còn không cho cô trốn tránh, hắn bắt lấy đôi tay cô kéo qua khỏi đỉnh đầu, còn tiểu huy*t thì bị thao lộng đến phụt phụt nhầy nhụa.
Hắn lại xoay người một cái đem cô đặt ở mép giường, rồi kéo hai đùi cô đặt lên vai rồi tiếp tục thao lộng.
Cô bị thọc dương v*t thọc đến kiều suyễn, đôi tay bắt lấy khăn trải giường nắm chặt.
Khóe miệng hắn không khỏi cong lên, rồi bang một tiếng va chạm lên, đỉnh đến tử cung khiến thân thể cô run rẩy lên.
Hoa tâm run rẩy vài cái, rồi tiểu huy*t kẹp chặt lấy khiến Lục Sính không khỏi kêu rên một tiếng.
Hắn như có chút bất mãn, liền dừng lại vuốt ve cô chân vài cái để cô thả lỏng.
"Thả lỏng ra."
Cô rên rỉ một tiếng, rồi Lục Sính lại đem thân thể cô hướng lên trên túm chặt lấy, dồn toàn bộ hỏa lực mà khai hỏa thao lên.
Cô có cảm giác tiểu huy*t mình vừa căng như muốn nứt ra rồi, nhưng dương v*t vẫn cứ tiếp tục đi sâu vào bên trong tiểu huy*t mà thao lộng lên.
Cô bị thao lộng đến ý thức hỗn loạn, tay hắn xoa nắn v*, cô thành đủ loại hình dạng, hắn như càng làm càng nghiện.
Tiểu huy*t bị thao lộng sưng đỏ, dâm thủy cứ như một nguồn suối nhỏ mà chảy mãi không ngừng.
Đại dương v*t ra vào không có trở ngại gì, thao đến cả thể xác và tinh thần hắn thật sảng khoái.
Một hơi thao lộng mấy trăm cái, cuối cùng vang lên bang một tiếng, dương v*t đâm thật sâu vào tiểu huy*t, thân thể cô cũng mềm nhũn xuống.
Lúc này hắn cũng chậm rãi ghé vào trên người cô, hai người thở hồng hộc.
Một hồi lâu sau mới tách ra, Lục Sính liền ôm cô đi rửa sạch.
Cô đã kiệt sức trở vừa về đến trên giường liền ngã đầu xuống ngủ.
****
Buổi sáng vì muốn trốn hắn cô liền dậy thật sớm rồi lặng lẽ bò xuống khỏi giường.
Thật ra cô đã thăm dò được đường đi của Lục Sính, chỉ cần buổi sáng cô trốn đi ra ngoài, hắn nhìn không thấy người, thì cô liền có thể tránh thoát được một kiếp.
Bằng không nhất định sẽ bị hắn hảo hảo mà tiếp tục tra tấn một phen nữa.
Buổi sáng không khí thực tốt, chạy bộ xong cô liền đi xem con gái mình.
Tiểu gia hỏa này giống hệt cô lúc còn nhỏ, phấn phấn nộn nộn, đây là Lục Sính nói cho cô biết. Nếu không cô làm sao mà biết chính mình khi còn nhỏ có dáng vẻ gì.
Ôm hài tử chơi một lúc, Lục bá liền đến gọi cô vào ăn cơm sáng.
Lúc đến bàn ăn, Lục Sính đã ngồi chờ sẵn trên ghế sẵn rồi.
Hắn trừng trừng mắt liếc cô một cái, cô liền cười hắc hắc.
Biết tiểu tâm tư của mình đã bị nhìn thấu, cô liền thực chó săn mà săn sóc hắn vừa múc cháo vừa ân cần mà gắp thức ăn.
Sau khi ăn xong Lục Sính liền đi quân bộ, cô ngáp một cái rồi trở về phòng để ngủ bù.
Tỉnh lại lần nữa đã là gần giữa trưa, Lục Sính có xã giao nên không trở về ăn cơm trưa.
"Má Vương, cổng lớn như thế nào lại đóng kín lại thế?"
Má Vương nghe cô hỏi thế thì thần sắc né né tránh tránh, trốn tránh câu hỏi của cô.
"Sao lại thế này?"
Cô nghĩ chắc là Lục Sính vẫn là không cho cô cùng người bên ngoài tiếp xúc đây.
Má Vương có chút mất tự nhiên, cô cũng đã nhìn ra, nên suy đoán cửa lớn này cùng mình có quan hệ với nhau.
Cô cũng không muốn hỏi lại nữa, chỉ ôm hài tử trên tay lắc lư qua lại.
Má Vương thấy cô như thế liền nhẹ nhàng thở ra, cửa lớn bị khóa lại như thế cô cũng không thể xem những việc trước kia là chưa từng phát sinh qua.
Cô không còn chút tâm trạng ngắm cảnh gì nữa liền đem hài tử giao cho má Vương.
"Thiếu nãi nãi, ngài đừng đi ra ngoài, nếu thiếu soái mà biết sẽ không cao hứng a."
Hạ nhân trong nhà chắc ai cũng cảm thấy cô đáng thương đi, mang danh nghĩa là thiếu soái phu nhân mà từng ngày trôi qua còn không được tự do tự tại bằng bọn họ.
Cô cười gượng gạo nói:
"Má Vương, tôi sẽ không đi ra ngoài đâu!."
← Ch. 056 | Ch. 058 → |