Vay nóng Tima

Truyện:Thiếu Phu Bất Lương - Chương 102

Thiếu Phu Bất Lương
Trọn bộ 196 chương
Chương 102
Thư từ trong cung (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-196)

Siêu sale Shopee


"Đây là..."

Hách Liên Dung có chút khó có thể diễn tả, kỳ thật trong quan hệ phu thê yếu tố sex là rất quan trọng, Hách Liên Dung để vấn đề này nói sau cùng chính bởi vì nó quan trọng nhất. Tuy nhiên, có thể giải thích với Vị Đông Tuyết sao? Vừa rồi chỉ nói với nàng làm thế nào để câu dẫn nam nhân, nàng đã đỏ mặt tía tai xấu hổ không nói lên lời, hiện tại lại cùng nàng nói cái gì là sex? Không tốt lắm đi?

"Là bùa bình an sao?"

Vị Đông Tuyết nghiêng cổ, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy nó đâu.

"Đúng... đúng lắm!"

Hách Liên Dung cười tới có chút chột dạ,

"Để vợ chồng có thể chung sống hòa thuận, phải cầu Bồ Tát phù hộ thôi!"

Vị Đông Tuyết còn thật sự gật đầu, mặc dù mặt vẫn còn đỏ, ánh mắt đã lạc vào trên giấy, giống như phải nhớ kỹ những phương pháp trên đó vậy. Đột nhiên, một bàn tay ton lớn từ phía sau che lại hai mắt Vị Đông Tuyết,

"Nhớ cái gì mà nhớ, không chút hữu dụng nào!"

Không chỉ Vị Đông Tuyết hoảng sợ, Hách Liên Dung có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn lại, Vị Thiếu Quân đang đứng ngay phía sau Vị Đông Tuyết, không biết từ lúc nào đã đi vào. Vị Đông Tuyết bất mãn cau mũi lại,

"Nhị ca dọa người ta! Muội cảm thấy nhị tẩu viết rất tốt, tương lai muội..."

Sắc mặt vốn đã trắng nõn trở lại của nàng chợt lại đỏ lên,

"Tương lai muội sẽ làm như vậy."

Vị Đông Tuyết phải lấy hết dũng khí mới có thể nói ra lời này, Hách Liên Dung ngượng ngùng,

"Kỳ thật, cũng không nhất định đúng..."

"Cái gì không nhất định?"

Vị Thiếu Quân hai ngón tay cầm lên tờ giấy đặt trên bàn, lại xem một lần nữa, cười nói nhỏ với Vị Đông Tuyết,

"Căn bản là vô dụng! Nhiều điều như vậy, nhị tẩu muội đến một điều còn chả làm được, muội còn tin nàng?"

"Uy! Cái gì một điều cũng không làm được?"

Hách Liên Dung cướp lại tờ giấy, chỉ vào điều thứ nhất nói:

"Này có đi? Ngươi hãm hại ta, chuyện đó chỉ hai người chúng ta biết đúng chưa?"

"Cái gì... Cái gì ta hại nàng!"

Nói tới chuyện tranh luận, Vị Thiếu Quân lập tức phấn chấn,

"Là ta cứu nàng!"

"Mặc kệ.

Dù sao cũng phù hợp điều thứ nhất đi?"

Vị Thiếu Quân suy nghĩ hồi lâu, cũng gật đầu. Hắn thật đúng là chưa từng cùng người khác nói qua.

"Cho nên, ít nhất cũng đã có một điều phù hợp."

Hách Liên Dung đắc ý dào dạt. Vị Thiếu Quân cắn khóe miệng, đột nhiên bật cười.

"Ta vừa rồi nhìn nhầm, không chỉ một điều, điều thứ hai cũng phù hợp."

"Sao? À.

Ưu điểm của ta a? hô hô..."

Hách Liên Dung khiêm tốn khoát tay.

"Không cần nói kĩ làm gì."

"Không được. Nhất định phải nói."

Vị Thiếu Quân chuyển sang Vị Đông Tuyết.

"Muội không biết đâu. Nhị tẩu muội thật thật thà thà mà đem ưu điểm của nàng làm tốt nhất, bắt đầu là mắng mắng tới nghiện, sau lại động thủ động cước. Hiện tại đã biến thành không đánh tức mắng."

"Ngươi nói ai!"

Hách Liên Dung không chút nghĩ ngợi đánh qua một quyền, đánh Vị Thiếu Quân xong lại quay sang cười giả lả với Vị Đông Tuyết,

"Muội đừng nghe hắn nói lung tung, tẩu ngay cả điều kiện ôn nhu kia đều phù hợp."

Nhìn bộ dáng ngạc nhiên của Vị Thiếu Quân, Vị Đông Tuyết nén cười đến thực vất vả, gật đầu với Hách Liên Dung nói:

"Muội tin tưởng, nhị tẩu cùng nhị ca chung sống rất tốt đẹp, muội nhất định sẽ học theo nhị tẩu."

Vị Thiếu Quân đau thương thở dài một tiếng.

"Gia môn bất hạnh a, ta là ca muội, muội không tin ta lại đi tin nàng?"

Vị Đông Tuyết le lưỡi,

"Lần trước huynh nói những lời kia làm muội sợ chết khiếp, ai còn dám tin tưởng huynh nữa!"

"Hắn nói cái gì?"

Hách Liên Dung có chút tò mò.

Vị Thiếu Quân cũng có chút... hiếu kỳ, hiển nhiên đã quên bản thân đã từng nói cái gì.

"Nhị ca xấu xa cực kỳ, nói Trần công tử tương lai có thể sẽ trộm của hồi môn của muội, còn có thể ở trước mặt mọi người khiến muội..."

"Này!"

Vị Thiếu Quân rốt cuộc nhớ tới chuyện này, vội vàng mở miệng ngăn cản. Hách Liên Dung mang theo vả mặt cổ quái nhìn hắn, miệng lại theo Vị Đông Tuyết nói chuyện,

"Khiến muội trước mặt mọi người làm chuyện gì?"

Vị Đông Tuyết tiến tới bên tai Hách Liên Dung,

"Cởi quần áo."

Vừa dứt lời, trên mặt Vị Đông Tuyết đã hiện lên sắc đỏ ửng,

"Còn hỏi muội nên như thế nào mới tha thứ hắn, nhị tẩu, tẩu nói xem, loại chuyện như vậy như thế nào mới có thể tha thứ? Nhị ca nói những lời này làm muội sợ, may sao muội hỏi nương, Trần công tử cũng không phải là người như vậy. Nếu là... đối xử với muội như vậy, muội sớm đã không còn mặt mũi sống trên đời này, còn nói cái gì mà tha thứ hay không."

Ánh mắt Vị Thiếu Quân dại ra,

"Muội cùng nương muội nói?"

Vị Đông Tuyết khẽ cắn môi, còn thật sự gật đầu,

"Nương muội cũng nói, người có thể làm ra loại chuyện này quả thật không bằng cầm thú."

Vị Thiếu Quân bị đả kích, phẫn nộ nhưng không dám cãi lại, lại nhìn bộ dáng Hách Liên Dung đang cười như không cười lại có chút đăm chiêu, cảm thấy không được tự nhiên tới cực điểm, nhanh như chớp chạy ra khỏi nhà.

"Ta nghĩ tới một cách có thể giúp nha đầu quan trọng kia, nàng chờ ta trở lại..."

"Cái gì mà nha đầu quan trọng?"

Nhìn theo hướng Vị Thiếu Quân rời đi, Vị Đông Tuyết xoay người lại, nghi hoặc hỏi.

"Bích Liễu?"

"Không phải Bích Liễu."

Hách Liên Dung than nhẹ đem chuyện của Bích Lan nói lại một lần, lại khiến cho Vị Đông Tuyết buồn phiền theo,

"Thì ra là thế, nhị tẩu viết những cái này chính là để giúp nàng sao?"

"Giúp cũng không giúp được."

Hách Liên Dung rõ ràng đem tờ giấy kia đặt sang một bên, cùng Vị Đông Tuyết nói:

"Muội có một thời gian dài không tới thăm nương đi? Ngày mai nếu rảnh rỗi, tẩu và nhị ca muội cùng muội đi đi."

Vị Đông Tuyết cực kỳ sung sướng,

"Muội còn đang muốn nói với nhị tẩu chuyện này đâu."

"Cũng thuận tiện đi xem Trần Bình Phàm kia, thúc giục nhà bọn họ nhanh chóng tới cầu thân."

Hách Liên Dung cười hắc hắc, lại đem Vị Đông Tuyết biến thành một màu đỏ ửng.

"Nhị tẩu cùng nhị ca giống nhau, đều chê cười muội."

Vị Đông Tuyết vốn là đến thăm Hách Liên Dung, bị nàng nói như vậy thật ngường ngùng muốn rời đi,

"Muội về trước, tối gặp lại.

Đúng rồi..."

Vị Đông Tuyết đã gần bước ra khỏi cửa lại bước trở lại,

"Nhị tẩu đừng có gấp, nhị ca nhất định sẽ có biện pháp."

Hách Liên Dung gượng cười gật gật đầu, kỳ thật nàng xem bộ dáng vừa rồi của Vị Thiếu Quân thật chẳng giống như nghĩ ra biện pháp gì, giống như là chạy trối chết, dù sao cũng bị người ta vạch trần chuyện ngu ngốc mà, cư nhiên ngốc đến mức ngay cả làm thế nào cầu xin người khác tha thứ cũng không biết... Tuy nhiên cũng đừng nói nàng không cho Vị Thiếu Quân cơ hội, nàng vẫn chờ Vị Thiếu Quân trở về, tốt nhất là mang về biện pháp dễ dàng. Kết quả, cả buổi sáng trôi qua, Vị Thiếu Quân không hề có động tĩnh nào, thẳng cho đến trước giờ cơm chiều, Hách Liên Dung mới nhụt chí vỡ đầu mình,

"Thật ngốc! Thật đúng là quá tin tưởng hắn!"

Gọi Bích Liễu, đang chuẩn bị xuất phát đi tới đải sảnh dùng cơm, Hách Liên Dung chợt nghĩ tới một chuyện khác. Bởi vì chuyện của của Bạch Lan khiến cho nàng phân tâm, nàng cho tới bây giờ mới phát hiện, hôm nay nàng thế nhưng lại nhàn rỗi cả ngày. Nàng vốn tưởng rằng sau khi lão phu nhân lộ ra ý tứ kia, thường thường sẽ giúp nàng chuẩn bị tốt một chút để tiếp nhận chức vụ, ai ngờ thật sự bị Vị Thiếu Quân nói đúng, xem ra lão phu nhân đối với chuyện đương gia thật sự không vội. Tuy nhiên nếu lão phu nhân không vội, vì sao còn có hành động này? Hách Liên Dung phát hiện bản thân bắt đầu quan tâm, quên đi đầy đầu suy nghĩ, mang theo Bích Liễu đi ra Thính Vũ hiên, đi thẳng về phía đại sảnh, liền thấy Vị Thiếu Quân ở cách đó không xa chờ mình.

"Liên Dung, cho nàng xem đồ tốt."

Vị Thiếu Quân không nói hai lời kéo Hách Liên Dung quay về Thính Vũ Hiên, đóng cửa phòng ngăn Bích Liễu ở bên ngoài, thần bí từ trong lồng ngực lấy ra một quyển sách đưa cho Hách Liên Dung, mang vẻ mặt xấu xa cười nói:

"Chỉ cần có nó, hoàng thượng chắc chắn đối với Bạch Lan sẽ có thêm vài phần kính trọng."

"Cái gì vậy?"

Hách Liên Dung nhìn quyển sách bìa lam chả có gì đặc biệt kia, trên bìa sách cũng không có tên sách, tùy tay lật xem một cái mà thôi, tranh minh họa bên trong màu sắc rực rỡ khiến cho Hách Liên Dung bị sặc nước miếng, khụ nửa ngày mới đem sách gập lại, sắc mặt đỏ ửng nói:

"Đây là biện pháp của ngươi? Đông cung đồ?"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-196)