Khách không mời mà đến
← Ch.100 | Ch.102 → |
Vị Đông Tuyết bĩu bĩu môi, theo Hách Liên Dung vào trong đại sảnh. Trong sảnh ngoại trừ Nghiêm thị vì bị bệnh mà vắng mặt, Vị Thiếu Dương tạm thời đi làm việc ở bên ngoài, những người còn lại đều có mặt, kể cả Tống Tử Hiên cũng đã hồi phủ. Vị Thủy Liên bị truyền ra chuyện xấu nhưng sắc mặt vẫn bình thường, sắc mặt Vị Thu Cúc lại khó coi muốn chết, không biết có phải bởi không phải người lão phu nhân trách mắng, Vị Đình Ngọc chủ trương như trước im lặng không nói, Nghiêm Yên gật đầu mỉm cười, Dương thị đã đứng dậy, dẫn Vị Thiếu Quân cùng Hách Liên Dung đến chỗ ngồi. Trừ bỏ những người cá biệt có cảm xúc không tốt, không khí trong sảnh có thể coi là hài hòa, Hách Liên Dung cùng mọi người đang chờ bữa tối đoàn tụ đầu tiên. Mà lão phu nhân tựa như đã quên hết mọi việc không lo lắng gia sự, khiến cho Hách Liên Dung nghi hoặc cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm, xem ra Vị Thiếu Quân nói đúng, lão phu nhân cũng không nóng lòng xử lý chuyện này, cũng chính bởi vì như vậy, buổi chiều khi lão phu nhân hành động không giống với bình thường.
Dùng xong cơm tối, lão phu nhân nói đau đầu sớm rời đi, những người khác cũng cùng ý tưởng, cũng không nói chuyện gì nhiều, một bàn đầy người không tới hai phút đã tan rã. Hách Liên Dung vẫn còn đang cân nhắc dụng ý của lão phu nhân, Vị Thiếu Quân thấy bộ dáng buồn rầu của nàng không khỏi bật cười,
"Ngẫm lại những lời nói của bà nội với đại tẩu, cái này gọi là mỗi người đều có hy vọng, mỗi người đều không bị bỏ rơi, có mục tiêu con người sống lại càng thú vị."
Hách Liên Dung bị hù dọa chết khiếp, không thể tưởng được những lời này cư nhiên lại từ miệng Vị Thiếu Quân nói ra.
"Ngươi hiện tại cũng có mục tiêu?"
"Có a."
Vị Thiếu Quân ngẩng đầu dùng cằm hếch về phía Vị Đông Tuyết vừa biến mất.
"Đi bái phỏng vị Trần công tử kia một chút không?"
Hách Liên Dung liếc nhìn hắn, hơi giương mi lên,
"Như thế nào? Sợ Trần công tương lai sẽ lấy của hồi môn của Đông Tuyết, trước mặt mọi người ô..."
Vị Thiếu Quân đứng phía sau Hách Liên Dung, cách tay kéo gáy của nàng về phía trước, gắt gao che lại đôi môi của nàng, ngăn cản nàng nói tiếp,
"Quá khứ đen tối đó không cần nhớ mãi, đưa mắt nhìn về tương lai đi..."
Vị Thiếu Quân nói những lời này giống như đang thuyết giảng về đường cách mạng, nhưng tư thế lại khiến cho Hách Liên Dung đỏ cả hai mắt. Nhẹ tránh ra một chút, bàn tay Vị Thiếu Quân nhưng vẫn kề sát trên môi nàng.
Ghê tởm chính là Hách Liên Dung muốn lùi về phía sau tránh đi, lại giống như bản thân tự tiến vào trong lòng hắn. Cảm giác được nhiệt độ của thân hình đang kề sát với mình, mắt Vị Thiếu Quân chợt sáng, dần dần khép chặt vòng tay lại,
"Liên Dung."
Hắn chuyển tới bên tai Hách Liên Dung, thanh âm nhỏ đến mức không thể nghe thấy. Hơi thở thổi vào trong tai Hách Liên Dung, trên người nàng nổi lên một trạn da gà,
"Ta sẽ đối xử tốt với nàng, tốt tới mức khiến cho nàng hoàn toàn quên hết mọi chuyện trước kia."
Đối tốt với nàng? Như vậy... được không?
"Nhị thiếu gia!"
Thanh âm của gia đinh vang lên khiến cho Hách Liên Dung rùng mình một cái. Rất nhanh đã từ trong ngực hắn chạy ra. Vị Thiếu Quân cũng giống như từ trong mê hoặc tỉnh lại, nhìn bàn tay mình hồi lâu, nhẹ nhàng nắm lấy, lúc này mới ngẩng đầu nhìn gia đinh kia nói:
"Chuyện gì?"
"Ngoài cửa có vị cô nương muốn gặp nhị thiếu gia gấp."
"Cô nương?"
Vị Thiếu Quân không tự giác nhìn về phía Hách Liên Dung một chút.
"Ngày mai mới đi bái phỏng Trần công tử đi."
Hách Liên Dung ầm thầm hít sâu vài lần, mới khiến bản thân tỉnh táo lại.
"Ta đi về trước."
"Ôi chao..."
Vị Thiếu Quân giữ chặt tay nàng, dừng một chút, lại buông tay.
"Hôm nay đi đi, ngày mai ta có việc."
Có việc? Hách Liên Dung không khỏi nghĩ tới việc hắn hôm nay muốn làm mà không làm được. Tính toán thời gian, hắn bị người đẩy xuống nước rồi chạy trở về Vị gia, hẳn là không có thời gian đi gặp Bạch Ấu Huyên. Cúi đầu đi theo phía sau Vị Thiếu Quân, Hách Liên Dung tới trước đại môn, từ phía sau đại môn thấy một người đang lo lắng đứng đó, không khỏi cười khổ. Nàng vừa nghĩ Vị Thiếu Quân không tới tìm Bạch Ấu Huyên, bên kia đã phái người tới đây, ngoài cửa đúng là nha hoàn bên người Bạch Ấu Huyên. Vì thế, Hách Liên Dung dừng bước.
"Ta ở đây chờ ngươi."
Vị Thiếu Quân cũng nhận ra Đinh Lan, mày khẽ nhướn lên, nhanh chóng bước ra ngoài,
"Có việc gấp gì? Lại chạy tới nơi này tìm ta."
Đinh Lan thấy Vị Thiếu Quân thì thở phào,
"Cám ơn trời đất, rốt cuộc cũng để nô tỳ tìm thấy nhị thiếu."
"Ấu Huyên gặp chuyện?"
Đinh Lan vội vàng gật đầu, kéo Vị Thiếu Quân đi xuống thềm đá đi vào chỗ kín đáo, nhẹ nâng váy lên, quỳ rạp trên mặt đất.
"Đinh Lan cầu nhị thiếu chuộc thân cho tiểu thư."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Vị Thiếu Quân ngay cả hỏi lại cũng không muốn, khẩu khí đã có chút không kiên nhẫn.
Đinh Lan vội la lên:
"Tần ma ma bắt tiểu thư đi tham gia đại hội hoa khôi, Nhị thiếu biết mà, sau khi tham gia hoa khôi đại hội tiểu thư sẽ một lần nữa treo biển hành nghề với bên ngoài, đến lúc đó lỡ như... lỡ như tiểu thư bị người ta mua, vậy..."
"Thì ra ngươi muốn nói tới chuyện này."
Vị Thiếu Quân nhẹ nhàng thở ra,
"Ngươi trở về nói nàng yêu tâm đi, không ai mua nàng đâu. Trừ bỏ Vị Thiếu Quân ta."
Đinh Lan lại nói:
"Vậy nếu có ngoại lệ đâu? Đinh Lan nói lời không nên nói. Bên trong Vân Trữ thành người so với nhị thiếu giàu có hơn cũng không ít, nếu thực sự có một ngày như vậy, tiểu thư tất nhiên sẽ sống không bằng chết. Cho nên Đinh Lan cầu xin nhị thiếu, ở đại hội khoa khôi ra tiền, chuộc thân cho tiểu thư đi. Phía sau ngài còn có Báo gia làm chỗ dựa, Tần ma ma không dám lấy nhiều bạc của ngài, chỉ cần nhị thiếu mở miệng."
"Chuộc thân cái gì."
Vị Thiếu Quân đưa tay ra hiệu cho Đinh Lan đứng lên,
"Ta còn muốn bảo nàng tham gia đại hội hoa khôi đâu! Nếu nàng có thể đạt được ngôi hoa khôi, không phải trở thành một người có giá sao?"
Ánh mắt Đinh Lan bỗng chợt trợn to,
"Cái... cái gì? Nhị thiếu, ngài... Ngài nói thật hay nói giỡn vậy? Chẳng lẽ trải qua thời gian lâu như vậy, nhị thiếu vẫn luôn đối với tiểu thư gặp dịp thì chơi, cũng không có lấy một chút tình cảm?"
Vị Thiếu Quân mày nhăn thật chặt,
"Ta đối nàng đương nhiên có tình cảm, nếu không như thế nào thay nàng suy nghĩ nhiều như vậy?"
Hắn liếc liếc mắt nhìn về phía đại môn, bất giác đem thanh âm hạ thấp xuống,
"Ngươi hôm nay rốt cuộc tới đây làm gì?"
Đinh Lan không hiểu, đứng lên,
"Nhị thiếu, chuyện tới bước này Đinh Lan cũng chỉ biết nói thẳng, hai năm nay, tiểu thư đối với nhị thiếu đã sớm tự định ước hẹn, tiểu thư tự biết thân phận thấp kém, nàng không dám với cao, chỉ xin nhị thiếu có thể thay nàng chuộc thân, cho nàng một danh phận, chẳng sợ chỉ làm một nha hoàn thông phòng, tiểu thư cũng cam nguyện."
Vị Thiếu Quân nhìn Đinh Lan trầm mặc thật lâu,
"Những lời này là do Ấu Huyên bảo ngươi tới nói?"
Đinh Lan sửng sốt, sau đó lắc đầu,
"Là Đinh Lan đau lòng vì tiểu thư, không đành lòng nhìn tiểu thư hàng đêm rơi lệ, mới đến khẩn cầu nhị thiếu."
"Ta đã biết."
Vị Thiếu Quân trắng mắt liếc nhìn Đinh Lan một cái,
"Ngươi đừng nhiều chuyện, trở về nói với Ấu Huyên để nàng an tâm chuẩn bị tham tuyển hoa khôi, chuẩn bị tài nghệ thật tốt, tranh thủ đạt được giải nhất, đến lúc đó đừng nói chuộc thân, chuyện gì cũng đều được!"
Đinh Lan run rẩy, trên mặt ẩn ẩn hiện lên thần sắc vui mừng,
"Nô tì đã hiểu, nhị thiếu muốn thanh danh tiểu thư truyền xa, sau đó mới vui mừng xuất giá."
Vị Thiếu Quân hừ cười hai tiếng,
"Như vậy tất cả mọi người đều có mặt mũi."
Đinh Lan mừng tới mức gật đầu liên tục,
"Đinh Lan hiểu được, Đinh Lan trở về nói với tiểu thư."
Nàng nói xong không kịp nói lời từ biệt với Vị Thiếu Quân, chớp mắt chạy không thấy thân ảnh.
Vị Thiếu Quân không kiên nhẫn xì một tiếng, đang muốn vào cửa đón Hách Liên Dung ra, đã thấy Hách Liên Dung đẩy cửa mà ra, khẽ nhếch khóe môi, tựa tiếu phi tiếu,
"Nói xong rồi?"
← Ch. 100 | Ch. 102 → |