Say (1)
← Ch.051 | Ch.053 → |
Cầm chiếc túi xách lang thang trên con phố vắng người. Nó không khcos mà chỉ đau, trước kia khi chia tay đã là 1 cúa shock khiến nó khóc hết nước mắt, nên giờ chỉ có thể đau chứ không thể khcos thêm được nữa
Lôi chiếc điện thoại từ trong ví ra nó ấn số máy gọi đến cho Tiểu Mễ.
"" alo.. Xuân hả? "" _Tiểu Mễ
"" uk... Mễ Mễ, cậu rảnh chứ?""
"" có chuyện gì? ""
"" đi uống rượu với mình đi ""
Nghe thấy nó nói như vậy thì Tiểu Mễ có thể nhận ra là nó đã xảy ra chuyện gì buồn nên mới muốn đi uống rượu, theo kiểu mượn rượu giải sầu như vậy không biết có phải là về bề mặt tình cảm không nưã.
Không nghĩ nhiều Tiểu Mễ nhìn đồng hồ.
6h54.
"" ở đâu "" _Tiểu Mễ
"" olapin "" _nó
"" ok "" _Tiểu Mễ
Phóng xe tới Olapin, Tiểu Mễ gửi xe rồi chạy vào quán bar.
Quán này vừa sang trọng lại rất đông. Tiếng nhạc còn rất to nên nhất thời Tiểu Mễ chưa thể tìm ra nó ở đâu.
Đi ra ngoài gọi điện thoại cho nó thì nó bảo ở trên tầng 2 phòng 5, ở đó rất yên tĩnh còn ít người nên nó lên đó uống 1 mình.
Cộp Cộp Cộp
Bước thật nhạnh lên tầng 2 phòng 5 thì Tiểu Mễ thấy nó đang ngồi đó, cầm chai rượu rót hết cốc này đến cốc khác.
Thì cô liền chạy đến dựt cái cốc rượu của nó. QUÁT:
"" CẬU ĐIÊN HAY SAO VẬY HẢ? MỚI HƠN NỬA TIẾNG MÀ NGỒI UỐNG HẾT HƠN NỬA CHAI LÀ SAO? ""
""a... Tiểu MỄ, cậu đến rồi, nào ngồi đây uống với mình. ""
Dơ chai rượu ra trước mặt Tiểu Mễ nó cười cười nói.
Sự tức giận lên tới đỉnh điểm, Tiểu Mễ cầm chai rượu bỏ xuống bàn.
"" cậu say rồi, chúng ta về thôi... ""
"" KHÔNG, MÌNH KHÔNG MUỐN VỀ ""
"" VẬY CẬU ĐỊNH Ở ĐÂY HAY SAO HẢ? RỐT CUỘC ĐÃ XẢY RA CHUYỆN GÌ VỚI CẬU VẬY? ""
Nghe câu hỏi điên cuồng của Tiểu Mễ nó đau khổ cười.
Khuôn mặt Tiểu Mễ ngây ra, sự thắc mắc đã dần hiện trên gương mặt, tai nghe nó nói từng câu từng chữ.
"" Tiểu Mễ... Long... anh ấy... hức... huhu... huhu... hức ""
"" chuyện gì vậy? nói mình nghe ""
"" anh ấy... anh ấy nói là bắt đầu từ giờ không muốn gặp mình nữa... huhuuhuhu.... hức... huhu.. hức... huhuhuhuhu ""
Chạy đến ôm chầm lấy nó. Tiểu Mễ cố gắng an ủi cho những giọt nước mắt của nó không thể rơi, nhưng vô ích, nước mắt nó cuối cùng rơi ngày 1 nhiêù.
An ủi sao? Được gì trong lúc này?
Khóc sao? khóc thật nhiều thì làm được gì trong lúc này?
Lời đã nói ra thì không thể rút lại, không thể.... .
← Ch. 051 | Ch. 053 → |