Say (2)
← Ch.052 | Ch.054 → |
Kéo nó ra khỏi cái hộp đêm đó Tiểu Mẽ vứt nó lên xe. Nó giờ đã say tới mức chả biết trời với đất là gì rồi
Điên chết mất!!!
"" mình... muốn uống.. hức... uống thêm rượu ""
""câm đi, uống cái nỗi gì mà uống, uống thế đủ rồi ""
Giọng bực dọc Tiểu Mễ trách mắng nó.
Ngồi trên xe, những ngọn gió đêm bắt đầu len lỏi vào nó luồn qua mái tóc dài, trên người nó phảng phất 1 mùi rượu hơi nồng và cũng có 1 chú gì đó đăng đắng.
Vừa lái lại thỉnh thoảng nhìn nó, đến khi nhận ra nó đã tỉnh hẳn thì Tiểu Mễ giảm tốc độ xe, mắt chăm chú nhìn vào con đường phía trước mà cũng chẳng thể xác định được mình đang đi đâu.
Miệng bâng quơ hỏi nó.
"" buồn hả? ""
"" uk ""
"" anh Long... đã nói vậy thật sao? ""
"" uk ""
"" cậu tính sao? ""
"" chưa biết! ""
Rồi 2 người lại im lặng. Trong màn đêm u tối mang theo sự cô đơn của nó.
Không giám nhìn thẳng vào Tiểu Mễ nó chỉ có thể nhìn ra ngoài đường.
Cảm giác trống trải đến lạ lùng.
Cũng cùng với tốc độ này, cũng cùng với con đường này.
Hắn từng đưa nó đi.
1 cái nắm tay đầy ấm áp.
Thì giờ tất cả chỉ còn là phù du.
Sao mọi chuyện lại trở nên tồi tệ như vậy?
Chẳng nhẽ nó và hắn không có duyên với nhau sao?
Chẳng phải là trước kia hắn đã hứa sẽ không bao giờ buông tay nó, sẽ không bao giờ nói lời chia tay.
Vậy sao giờ lại bảo là không muốn gặp nhau. Tại sao?
← Ch. 052 | Ch. 054 → |