Em xin lỗi
← Ch.124 | Ch.126 → |
Từ tối hôm đó cho tới 8h sáng hôm sau mà Xuân không hề thấy Long đâu cả, cô thắc mắc nên hỏi Hàn Phong nhưng anh ta cũng chỉ cười mà chẳng nói gì thêm, thiếu đi Long có lẽ cô thấy được tự do hơn rất nhiều hơn mấy hôm trước, mấy hôm trước ngày nào cũng thấy cái bản mặt ảm đạm của Long nên cô thấy rất chán đời và... chán ngắt còn bây giờ cô có thể đi gặp Diệp Hân được rồi
Thoát khỏi căn biệt thự 1 cách không hề khó khăn, chả hiểu sao hôm nay vệ sĩ không nghiêm ngặt như lúc trước nữa, cô muốn đi thì đi họ cũng mặc kệ hay là do Long không cần cô nữa...
Suốt cả quãng đường nghĩ tào lao làm cho con đường cô đi ngày 1 nhanh trong trí tưởng tượng ảo
"" thưa co, đã đến nơi rồi ạ ""
"" à... vâng... cho cháu gửi tiền ạ ""
Chiếc xe taxi dừng lại tại căn biệt thự của Trần gia, cô bước xuống xe nhìn ngước lên căn biệt thự thấy vẫn căn phòng làm việc có chiếc cửa kính nhìn xuyên qua cô vẫn thấy Diệp Hân đang ngồi đó với 1 đống tài liệu cao chất núi... Đây chắc chắn không phải do cô nhiều việc mà là do chán quá nên cô mới tự lôi ra làm
Cầm chiếc đt vừa gọi điện cô vừa nhìn lên chỗ Diệp Hân
Diệp Hân bắt máy rồi nhìn ra cửa sổ theo lời Xuân nói trong điện thoại.
1 sự vui mừng đến bối rối xuất hiện với Diệp Hân, cô hất tung đống sổ sách ra rồi xuống phố cùng với Xuân.
2 người đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác và mua sắm rất nhiều thứ nhưng đa số chỉ có Diệp Hân mua chứ Xuân cũng không mua gì nhiều...
Mà thay vào đố cô để ý đến mấy đống sách trong thư viện hơn
Đang ở dãy thứ 3 để đọc cuốn tiểu thuyết "" nếu biết trước ta không bên nhau "" thì bỗng nhiên có 1 tiếng bước chân rất nhẹ nhàng ở đằng sau cô, tuy rằng cô đã nhận ra nhưng cô vẫn cố tình giả vờ như không biết, cuối cùng thì hớ ra mọi thứ cô quay lại thì thấy Alex, anh bạn 4 năm trước, người luôn dõi theo cô trong suốt 4 năm trời
"" Alex ""
Cô nhìn Alex anh nở nụ cười tươi với cô
"" đã lâu không gặp"" - AL
"" tình cờ vậy? "" - X
"" tình cờ sao.. haha "" _AL
"" uk ""
"" tớ làm quản lí ở đây mà ""
"" gì vậy, sao lại... nhà cậu h phá sản rồi hay sao mà đi làm quản lí ở đây? ""
"" không biết nữa ""
"" ê, Xuân, nói chuyện với ai vậy? ""
Đúng lúc đó Tiểu Mễ đi đến, nhìn thấy Alex cô cũng chỉ tỏ ý cười chào chứ không nói gì thêm
"" Alex, mk đang nói cn với cậu ấy ""
"" ờ, nhìn mặt là biết rồi, cậu không cần phải nói cho mk bt đâu "" _DH
"" à, mk có việc cần phải đi rồi, 2 người nói chuyện nha "" _ X
Thật ra hồi nãy gặp lại AL Xuân cũng không có chuyện gì để nói với anh ta nên sớm muộn gì thì chuồn trước cho nhanh, nhưng khi ra đến cửa khu mua sắm thì cô chả biết mình nên về hay đi tiếp nữa, giờ nghĩ lại quãng thời gian mà cô ở bên Long thì thật sự cũng không quá tồi tệ... Nhưng làm sao đây khi mà chẳng còn bao lâu để có thể ở bên người mà cô yêu, giờ mọi thứ đã không còn như trước thì luyến tiếc cũng đã quá muộn
4 năm mong đợi nhau là đã đủ thời gian để quay trở về với nhau nhưng giữa 2 người vẫn còn khoảng cách rất dài ngăn cách tình yêu không nhạt nhòa này...
Trở lại căn biệt thự thì lúc đó trời cũng đã tối hoàn toàn, cô đi tắm rửa rồi lúc đang định mặc đồ thì cô nhận được 1 cuộc điện thoại
Reng reng nhìn vào màn hình hiện lên 2 chữ "" lão đại "" thì cô giật mình thiêng gì thiêng vô duyên
Đúng lúc cô đang thay đồ thì lại gọi điện
"" alo ""
"" ra bãi biển đi, tôi có 1 điều bất ngờ muốn giành cho em ""
"" hả ""
"" tút tút... ""
Cô còn chưa kịp tiêu hóa nổi những lời nói đó thì điện thoại của Long đã tắt đi rất nhanh
"" bãi biển... điều bất ngờ.... ? cái tào gì vậy? ""
Dù là không hiểu nhưng cô vẫn thay đồ để ra bãi biển...
Nhugnw khi phóng chiếc lamborghini ra đến đầu chỗ ngõ đầy hoa rẽ vào căn biệt thự thì cô gặp Trần Thiên Bảo ở đó, anh đang ngồi trên 1 chiếc xe hãng giống cô màu vàng, nhìn thấy cô phóng xe đi ngược chiều với mình thì anh liền xuống
"" XUÂN ""
Vì chiếc xe của cô là mui trần nên để có thể nghe thấy tiếng gọi thì không phải khó, cô dừng xe nhìn ngoái lại thì thấy Trần Thiên Bảo đang đi đến bên mình
Anh chạm tay vào thành xe rồi nhìn thẳng vào mắt Xuân
"" mình nói chuyện chút đi ""
"" chuyện gì? ""
"" có. anh có chuyện muốn nói với em ""
"" tôi có hẹn sắp chễ rồi nên chỉ được phút thôi ""
"" sao cũng được ""
2 người phóng chiếc xe đến 1 bờ hồ yên tĩnh để nói chuyện, trong vài giây ngắn ngủi 2 người chỉ im lặng nhìn mặt hồ yên ả không có đến 1 ngọn sóng nhỏ lăn tăn giống với không khí yên lặng lúc này của họ
"" chuyện gì? nói nhanh đi ""
"" Xuân, em thật sự... không hề có chút tình cảm gì với anh sao? ""
Nghe xong câu hỏi mà cô thật sự chỉ muốn bật cười thành tiếng, người đàn ông này thật sự có vấn đề rồi, ngày xưa câu này anh ta đã? cô không biết bao nhiêu lần rồi mà giờ lại còn hỏi thêm đk nữa thì đúng là phục không còn chỗ để mà phục thêm nữa
"" tôi đã nói chuyện này rất lâu từ trước rồi, anh còn thắc mắc được hay sao? ""
"" vậy là em chưa quên được Long? ""
Lại thêm 1 câu? hết sức là hốc búa với tình thế này chắc cô chỉ còn đường thừa nhận mất
"" thì sao nào? ""
"" vậy em nói đi, anh có điểm gì không tốt để xứng với hắn ta ""
Trần Thiên Bảo quay ra nắm lấy 2 vai cô hỏi dồn dập, nhận ra được 1 sự đau đầu không hề nhẹ ở đây cô dằng tay TTB ra rồi quát lên
"" ANH BỊ ĐIÊN RỒI, CHUYỆN TÌNH CẢM KHÔNG THỂ NÓI YÊU LÀ YÊU Đ... "" đúng lúc cô đang nói dở thì TTB giữ chặt đầu cô rồi áp sát môi mình vào môi cô, lúc này cô chỉ ngửi thấy 1 mùi rượu nồng nặc trong miệng anh ta... Ức quá cô dùng mọi sức lực để đấy anh ta ra và cuối cùng TTB nhận được 1 cái tát tóe lửa từ Xuân
"" ĐỒ KHỐN! SAO ANH DÁM LÀM THẾ VỚI TÔI? ""
"" TẠI VÌ ANH YÊU EM ""
"" NHƯNG TÔI KHÔNG YÊU ANH ""
"" VÌ SAO? ""
"" VÌ SAO THÌ CŨNG CHẲNG CÓ GÌ LQ ĐẾN ANH CẢ, chào anh... tôi đi ""
Nói rồi cô băng qua bên đường trong nỗi bối rồi, thấy TTB vẫn còn đuổi theo mình thì chạy thật nhanh, không để ý rằng bên cạnh mình 1 chiếc xe tải chở hàng đang lao nhanh tới, đúng lúc chiếc xe đó gần đâm vào cô thì cô nhắm chặt mắt lại rồi cảm nhận được 1 lực đẩy mạnh và nhanh về phía mình, lúc này người cô bị đẩy sang 1 bên
RẦM
1 tiếng phanh xe cái két ttttt từ trên mui xe 1 người lăn xuống dưới nền đường, máu me đầy mình...
Cô đứng dậy phủi tay và còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì cô đã thấy TTB nằm giữa đường đằng trước chiếc ô tô tải, quay đầu lại nhìn mọi thứ cô không tự chủ được bản thân chỉ có thể chạy đến đỡ lấy người đàn ông đó
"" THIÊN BẢO, THIÊN BẢO? ""
"" Xuân... trước khi mắt... anh... nhắm lại... hãy cho anh nói... nói rằng... anh yêu em ""
Tất cả đã kết thúc, TTB đã buông thõng đôi tay trong lòng cô, trái tim anh giờ thấy rất ấm áp nhưng còn cô... cô đã gây ra 1 tội lỗi rất lớn, cô cầm máy điện thoại gọi tới tấp cho xe cứu thương, gọi xon thì cũng là lúc trời đổ mưa, lúc này cô không còn lí trí đâu để mà nghĩ tới buổi hẹn giữa cô và Long
1 ng ra đi
1 người ở lại vào lúc này chẳng ai có thể thấu hiểu được rằng cô đã tạo dựng cho anh cảm giác của 4 năm trước, hôm nay.... cô lại phải để anh cầm chiếc hộp và 100 bông hoa hồng đó đứng giữa trời mưa.... 2 lần... 2 lần rồi... Sau chuyện này cô phải làm gì để bù đắp
______________________________ một màu tăm tối
Hãy cho anh hay... Nếu người hùng trong mơ đã chẳng đến bên em
Nếu em cảm thấy buồn...
Em thấy cần một ai kia bên cạnh
Nếu em đang phải xa người mình yêu...
Em thấy mình đơn lạnh
Nếu em gọi điện mà...
Bạn bè em chẳng ai có ở nhà
Em có thể trốn chạy, nhưng nào thể vượt qua
Những cơn bão lòng, những đêm dài đơn độc
Nhưng anh sẽ chỉ cho em nhận ra số phận
Rằng những gì tốt đẹp nhất trên đời...
Nào phải mất tiền mua
Nhưng nếu lòng em muốn khóc
Hãy ngả đầu lên vai anh mà khóc nghe em
Nếu em cần một người thực quan tâm đến em
Nếu lòng em buồn... con tim em giá lạnh
Khi ấy một tình yêu chân thành có thể làm được gì
... Anh sẽ chỉ em xem
Nếu bầu trời với em chỉ một màu tăm tối
Hãy cho anh hay...
Bởi nơi nào đó trên thiên đường là chỗ của chúng mình
Dù với em thiên đường có ngàn xa, xa lắm
Hãy gọi tên anh, anh sẽ giúp em đến nơi ấy... cùng anh
Nếu màn đêm phủ lên em bao giá lạnh, u buồn
Nếu mỗi ngày qua, bao khó khăn vẫn ngăn em cất bước
Anh sẽ vẫn mãi luôn bên em, cùng hướng về phía trước
Anh hứa đấy, anh sẽ chẳng khi nào lẩn trốn đâu e
← Ch. 124 | Ch. 126 → |