← Ch.123 | Ch.125 → |
Vết thương và những giọt máu ở trên người cô đều do sự ảnh hưởng của những tia lase, có thể là Long không sao vì sức khỏe cường kháng của anh tốt nhưng còn Xuân không hiểu sao sức khỏe đã suy yếu rất nhiều từ 2 năm trước, mặc dù cô cũng đã đi kiểm tra tại bệnh viện nhưng bác sĩ chỉ nói là do tâm lí làm ảnh hưởng đến sức khỏe và cô cũng nghĩ là do mình suy nghĩ quá nhiều nên mới vậy...
"" Hàn Phong, cô ấy sao rồi ""
"" không sao. Cô ấy giờ đã ổn rồi ""
Đứng bên ngoài nói chuyện với cả Long Hàn Phong tháo kính xuống nói với giọng không mấy tỉnh
"" sao lại như vậy? ""
"" à... điều này cũng khó nói ""
"" nói đi ""
"" sức khỏe cô ấy không được tốt nên là mới xảy ra chuyện này ""
"" vậy thì được rồi ""
"" tôi về trước ""
""uk ""
Hàn Phong lui ra, Long đưa tay mở cửa phòng nhìn người con gái đang nằm trên giường nhắm nghiền mắt lại.
Qua bao nhiêu năm trôi qua, anh cũng không muốn mình trở nên tàn khốc như vậy... anh thật quá vô tâm với cô, 4 năm với anh chẳng nhẽ không nhiều? thời gian trôi đi như vậy nhưng sao anh vẫn còn thấy không thể quên đi được nỗi đau năm đó, dường như có 1 thần giảo cách cảm nào hoặc là 1 sự trùng hợp đến tình cờ, trong giấc mơ của cô lúc này cũng đang hiện lên kí ức đau khổ của đêm mưa tầm tã vào 4 năm trước...
"" LONG... em xin lỗi... em xin lỗi.... em không cố ý... đó chỉ là hiểu nhầm thôi... LONG ""
Đang nhìn cô với khuôn mặt lặng lẽ thì đột nhiên nghe thấy những lời đó thì thật khiến cho lòng anh thấy đau... Anh... vẫn còn yêu cô rất nhiều nhưng vì cái lòng tự tôn bây giờ nên anh tự chủ được bản thân rằng mình không thể nói gì nữa... 1 lời tha thứ thôi cũng là 1 việc khó khăn và có lẽ là không thể... Anh biết chuyện năm đó là do 2 người hiểu nhầm nhau nhưng mà... giờ thì tất cả đã quá muộn để quay trở lại...
Trong cơn mê cô vẫn luôn miệng gọi tên anh... nhưng nhìn ngoài sự thật anh không thể đưa tay ra cầm lấy bàn tay lạnh băng đó nữa, ánh mắt cô nhíu lại trong cảm nhận đau đớn của giấc mơ...
Ánh mắt lúc này của anh thật sự khiến cho người ta phải hồi hộp, trong ánh mắt đó 1 sự đau khổ lẫn mong mỏi nhưng vì tất cả mọi thứ mà không thể đi tiếp... không thể nào mà vì điều đó mà quay lại bên cô được...
Cốc cốc
"" ai? "" _ Long
"" lão đại, Diệp tiểu thư và Trầ Tổng muốn vào thăm Xuân ạ ""
"" để diệp Hân vào thôi ""
"" vâng ""
"" khoan ""
"" còn gì ạ? ""
"" nói với Trần Thiên Bảo là tôi muốn nói chuyện với anh ta ""
"" vâng, thưa lão đại ""
__________________________________________Phòng khách
Cộp Cộp
"" Lục Vương, sao rồi, lão đại đồng ý cho chúng tôi vào chứ ""
"" có... nhưng chỉ cô vào thôi "" nói đến đây thì đột nhiên sự vui mừng trên gương mặt TTB tắt ngấm
"" còn anh... lão đại nói là có việc muốn nói với anh ở ngoài ban công bên lầu 2 phòng 5 ""
"" có chuyện gì? ""
"" đừng hỏi tôi ""
Nói rồi Lục Vương dẫn Diệp Hân lên phòng
Cạch
Lúc Diệp Hân bước vào thì Lục Vương biết ý đi ra đẻ lại mọi thứ cho Diệp Hân lo.
Cộp cộp cộp
"" Xuân, sao cậu vẫn chưa tỉnh lại? ""
Nhìn người nằm ở trên giường với ánh mắt buồn rầu Diệp Hân thấy 1 sự htuj hẫng khá lớn, đáng nhẽ lúc đó cô không nên để Xuan làm việc đó, có 1 chuyện liên quan đến bệnh tình của xuân mà Diệp Hân vẫn chưa hề cho ai biết, có thể nói đây là 1 căn bệnh do gel di truyền của mẹ cô mà ít ai biết được trong dòng họ, có thể là thắc mắc tại sao diệp Hân biết mà Long không biết thì đó là 1 điều không thể nào chỉ qua sự kiểm tra mới biết được.
Bao giờ đến thời cơ căn bệnh này sẽ tái phát ngày một nặng và cô còn đang lo khi mà biết rồi thì không còn chữa được nữa hoặc là đã quá muộn. Nếu bây giờ nói là cô có bệnh thì chữa không đúng thời điểm thì thật quá sớm vẫy nên dễ dàng dẫn tới cái chết cho cuộc phẫu thuật
________________________________________________Ban công
"" anh có chuyện gì muốn nói với tôi? "" _TTB
TTB đi đến thì thấy Long đang ngồi đó nhâm nhi ly rượu đỏ
"" ngồi đi ""
"" có chuyện gì anh nói đi ""
"" chuyện về Xuân ""
"" có gì để nói ""
"" đừng ôm hy vọng vô ích nữa ""
"" ý anh là sao? ""
"" Xuân hiện giờ đã là người của tôi vậy nên đừng bao giờ nghĩ đến chuyện lại gần cô ấy ""
"" nếu chỉ có thế thôi thì thật thừa đằng nào thì dù sao anh nghĩ cô ấy vẫn còn yêu anh? ""
"" không cần phải nghĩ ""
"" anh thật sự quá là tự hào rồi đấy Trí lão đại ""
"" đó là sự thật ""
"" thì sao... cô ấy đằng nào cũng không bao giờ quay lại với anh đâu ""
"" làm sao anh biết được? anh không là người trong cuộc và chứng kiến tất cả những gì của tôi và cô ấy thì hãy im lặng nhìn hành động mà suy đoán ""
"" cái gì? ""
"" tôi nói anh nghe không hiểu hay sao? ""
"".... ""
"" từ khi gặp lại tôi cô ấy đã có 1 sự giao động lẫn sự chấn động không hề rồi. Có thể ngoài mặt cô ấy không lộ ra nhưng sâu trong thâm tâm thì cô ấy cần tôi hơn anh ""
"" anh... ""
"" quên cô ấy đi và hãy chờ cho đến lúc cô ấy thật sự cần anh còn nếu không thì chuyện cô ấy yêu anh thì chỉ là phù du thôi ""
Kết thúc mọi chuyện chỉ có vậy, TTB đứng đó ánh mắt hết sức tức giận, anh ta có gì mà Xuân không yêu được chứ. Anh ta có gì Xuân không vừa lòng được chứ? điều này khiến cho anh không cam lòng
Mùa đông tại washington vẫn chưa kết thúc, đêm nay trời mưa chứ không có tuyết, vì đây là cuối mùa đông nên lượng mưa sẽ nhiều hơn là tuyết.
Trong cơn mê man Xuân tỉnh dậy với đầu óc trống rỗng đến đau nhức, dường như cô chẳng còn nhớ gì hay để tâm gì đến mọi thứ xung quanh mà chỉ thấy mình đang đói bụng 1 cách cồn cào.
Cạch.
Lúc này 1 tiếng cửa mở vang lên, từ phòng tắm hắn bước ra trên người chỉ có đúng 1 chiếc khăn để che, còn 2 tay đang lấy khăn bông lau đầu
Biết ý quay ra thì đỏ mặt nên Xuân liền quay vào trong, mặt đỏ hừng hực
"" quay đi đâu? ""
"" đi... đi đâu thì kệ tôi ""
"" cô có nhìn thấy tất đâu mà chả quay ""
Câu nói này của Long làm cho cô bị hớ, cũng đúng... cô... quay đi như vậy chả khác nào thừa nhận... mình... ngại trước mặt hắn
"" thì... thì kệ tôi... TÔI ĐÓI RỒI ""
"" cô có sức mà hét thì có sức để đi kiếm đồ ăn ""
"" CÁI GÌ? ""
"" co bảo cô đói thì tự kiếm đi ""
"" nhưng mà... ""
"" hay cần tôi lấy lên cho cô? ""
Quay ra nhìn Xuân với ánh mắt hằm hằm khiến cho cô sợ nên cô đành im lặng bỏ chăn ra bước xuống giường nhưng chưa đi đủ 3 bước thì đầu óc cô đã choáng váng, mọi thứ trước mặt cô rất mờ, chết rồi... tụt huyết áp, người cô không còn vững nữa suýt ngã thì Long đi thật nhanh đến đỡ lấy cô, trong giây phút ngắn ngủi cũng đủ làm cho 2 ánh mắt giao nhau 1 cách bất ngờ...
"" tôi không đi được ""
"" nằm xuống ""
"" anh lấy đồ ăn cho tôi, tôi đói ""
""... ""
Để cho Xuân nằm xuống giường rồi Long không nói gì chỉ đi ra khỏi phòng, anh xuống nhà bếp bảo họ làm 1 số món ăn có lợi cho sức khỏe của cô hiện giờ
Cạch
1 lúc sau nhà bếp mang đồ ăn lên cho cô, nhìn khay đồ ăn thơm phức cô không kìm nổi mà ngồi bật dậy để đón nhận lấy đồ ăn của mình
Nhưng khi không nhìn thấy Long đâu thì cô liền hỏi người giúp việc
"" Long đâu chị? ""
""à... cái đó tôi không biết, lão đại bảo tôi mang lên cho cô chứ không nói gì thêm nữa ""
"" vâng, cảm ơn chị ""
Gật đầu rồi cô giúp việc đi ra khỏi phòng
Thật ra có lẽ cô chỉ hỏi vậy thôi chứ cô cũng để tâm lắm, có lẽ là hiện giờ anh đang ở trong thư phòng chẳng hạn... v... v. Với lại người hay biến mất đột xuất như anh thì làm sao mà có thể ở yên 1 chỗ được chứ, giống như năm xưa vậy...
Nghĩ đến đây thì cô tự nhủ lòng mình nên dừng lại, mọi chuyện đã qua lâu rồi không nên nghĩ lại nữa...
Với lại có lẽ cô sẽ chẳng thể sống được bao lâu nữa rồi... Nếu có yêu lại lần nữa thì... cũng chỉ làm anh thêm thôi. Khóe mắt cay xè cô như muốn bật khóc thành tiếng thật to. Bệnh của cô... cô biết rõ nếu như không có ai để hiến tủy cho cô thì cô sẽ chẳng thể sống được bao lâu và căn bệnh tủy của cô là 1 căn bệnh tủy đặc biệt do di truyền bẩm sinh mà chỉ có mẹ cô và Diệp Hân biết, căn bệnh này không phổ biến 1 cách thông thường mà nhất thiết phải gần đến giai đoạn cuối bệnh sẽ tự nhiên phát triển và đến lúc đó bệnh mới được phát hiện thì đã quá muộn, cho dù là còn thời gian phẫu thuật thì cũng đâu thể làm được gì bởi đến lúc đó tìm ra tủy cũng đã quá muộn, quá muộn để cô sống tiếp và thời gian sống của cô sau lần này lại còn giảm sút đi rất nhiều, chỉ mấy tháng nữa thôi cô sẽ phải rời xa mọi thứ nơi đây... Lòng cô lúc này thật đau
____________________________________________________________
Cùng 1 tâm trang lúc này Diệp Hân cũng đang đứng ở cửa sổ sát đất nhìn ra khung trời mưa dồn dập nghĩ về bệnh tình của bạn mình, nước mắt tràn mi cô không sao kìm nổi, từ đây chỉ còn mấy tháng thì giữa cô và Xuân sẽ là 2 người 2 thế giới... biết làm sao bây giờ... Làm ơn hãy có ai đó cứu sống bạn cô, hiện giờ thời gian chỉ còn mấy tháng cô phải làm gì đây???
Không thể kìm hãm thêm nữa cô đưa tay với lấy chiếc điện thoại và gọi cho Xuân, và mong là cô ấy đã tỉnh lại
Tút Tút tút
"" alo.. Diệp Hân ""
"" cậu... không sao chứ? ""
"" Cậu... nói gì vậy? ""
""bệnh tình của cậu? ""
"" tớ... vẫn ổn ""
"" ổn thật sao? ""
"" uk ""
"" tớ xin lỗi ""
"" chuyện gì? ""
"" vì không giúp được gì cho cậu ""
"" không sao ""
"" tại sao lại không chứ? bây giờ... cậu đâu còn nhiều thời gian ""
"" bệnh của tớ nên tớ hiểu rõ hơn ai hết mà, không sao đâu ""
"" làm ơn... cậu đừng bỏ tớ... tớ có mình cậu là bạn thôi ""
"" tớ... không bỏ cậu đâu... tớ hứa đấy ""
Sau câu nói đó xuân không còn nghe thấy lời đáp lại mà chỉ còn nghe thấy tiếng òa khóc đau khổ của diệp Hân... cô cố gắng chấn tĩnh nhưng sao mà nước mắt vẫn rơi... Cô luôn tự nhủ bản thân mình phải cố gắng mà sao mọi thứ khó đến vậy... dũng khí của cô đâu rồi... cuộc sống mà cô vốn có đâu rồi... tại sao mọi thứ với cô bây giờ lại khiến cô mềm yếu như thế. bây giờ cô muốn nhìn thấy anh, nhìn người có thể giúp cô có thể chấn an cô bây giờ nhưng sao sống cùng 1 căn nhà mà cô không cảm nhận đk điều đó, tại sao???
← Ch. 123 | Ch. 125 → |