← Ch.026 | Ch.028 → |
"Cậu ấy... Vũ Linh Nhi..."
"CHOANG!!!!"
Chiếc cốc trên tay Hoàng Thiên An đột ngột rơi xuống, những mảnh thủy tinh vỡ tan, vương vãi khắp nơi trên sàn nhà, còn có cả bọt nước bắn lên. Cả sàn nhà nhất thời xuất hiện một vũng nước trong suốt.
Hoàng Thiên Vũ giật mình một cái, khẽ quay đầu nhìn Hoàng Thiên An, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
"Chị hai..."
Hoàng Thiên An không có phản ứng, cả người cứng đờ, chôn chân tại chỗ không nhúc nhích. Đôi mắt cô thẫn thờ nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên Vũ, trong đó như còn ẩn chứa một phần quá khứ, lại có một phần hoài niệm, một phần chua xót cùng không tin.
Đến tột cùng cô cũng không thể làm được, cứ nghĩ là sẽ có thể bình yên mà sống. Nhưng, chỉ cần nghe lại cái tên đó, thậm chí là nhìn thấy con người đó, trái tim cô bất giác lại đau. Như một vết thương chưa khép miệng lại nứt toác ra. Ứa máu! Đã qua 9 năm, chẳng lẽ vết thương vẫn không lành sao?
Có đôi lúc cô cũng tự hỏi, bao giờ mình mới có thể quên. Nhưng... đến bây giờ cô vẫn chưa có câu trả lời. Là mãi mãi không thể quên, hay là không muốn quên đi?
Sắc mặt Hoàng Thiên An phút chốc trở nên trắng bệch. Đôi tái nhặt khẽ run rẩy, hai tay cũng bất giác siết chặt, móng tay cắm vào lòng bàn tay đến suýt bật máu. Hoàng Thiên Vũ ngược lại càng thêm lo lắng.
"Chị hai!"
Cậu thấy chị mình vẫn không có phản ứng liền đi tới chỗ cô khẽ lay mấy cái.
Hoàng Thiên An tay đột nhiên lại thả lỏng ra. Có lẽ cảm giác đau nơi bàn tay đã lấy lại cho cô chút lý trí. Cô mờ mịt quay sang nhìn Hoàng Thiên Vũ.
"Hả?..."
"Chị rốt cuộc là chị bị là sao vậy?" Hoàng Thiên Vũ đối với cô chị này một mực lo lắng, tay còn thuận tiện kéo Hoàng Thiên An tránh ra khỏi đống thủy tinh bên dưới.
"Không có gì. Chỉ là... trượt tay thôi." Hoàng Thiên An khẽ lắc đầu, trong lời nói lại có chút cứng ngắc.
"Chị thật sự không sao chứ? Có phải là chị bị ốm không?"
"Không sao đâu. Chị không phải là bác sĩ sao?" Hoàng Thiên An khẽ lắc đầu nói, nụ cười có chút nhợt nhạt."Chị lên phòng nghỉ trước đây."
Hoàng Thiên An cũng không đợi cậu em trả lời, liền một mạch đi lên lầu, cũng không quay đầy lại. Cô khẽ thở ra một hơi, trong ánh mắt có ẩn chưa chút sầu não khó đoán.
Hoàng Thiên Vũ đứng dưới tầng, nhìn theo bóng lưng Hoàng Thiên An, trong lòng không khỏi có nghi hoặc.
***
Trước cổng biệt thự nhà họ Vũ, có một dáng người đang đứng. Đó là một cô gái, con người ấy không biết đã đứng ở đây được bao lâu rồi. Cô gái đó mặc một chiếc váy liền màu lam lại toát lên một vẻ gì đó u buồn. Đôi mắt màu nâu nhìn chăm chăm vào cánh cổng sắt đang đóng chặt, trong ánh mắt lại toát lên tia phân vân cùng khó xử.
Cả con đường rất ít người qua lại. Một cô gái cứ đứng yên lặng ở đó, cứ đứng ở đó thật lâu, rồi lại thật lâu. Cả người dường như không có một chút khí lực để tiến lên phía trước. Cô gái đó cuối cùng cũng có chút cử động, đôi tay khẽ giơ lên hướng về phía chuông cửa. Ngón ta thon dài tưởng chừng như sắp chạm đến, đột nhiên lại dừng lại, cứ như vậy lơ lửng trong không trung. Rõ ràng là thật gần, nhưng... lại không thể chạm tới... Cô lại khẽ thất thần, đôi tay buông thõng một cách vô thức.
"Cánh cổng đó thật gần, cũng như thật xa. Có cố gắng bao nhiêu cũng không thể chạm tới được. Cô - cũng đã 9 năm rồi chưa từng đặt chân đến nơi này. , là ở ngay trước mặt nhưng lại không thể bước tới, như rằng không có khí lực để bước tới, không đủ dũng cảm để nhìn nhận sự thật. Rằng trong đây đã thiếu đi một bóng người..."
"Két!"
Cánh cổng kia đột nhiên lại mở. Một người đàn ông trung niên bước ra. Ông có chút sửng sốt, nhìn cô gái trước mặt.
"Tiểu thư?"
Cô gái kia hơi giật mình. Trong đôi mắt lại ẩn hiện có chút bối rối. Đôi môi nhợt nhạt khẽ nơ một nụ cười yếu ớt.
"Quản gia Kim. Bác dạo này vẫn khoẻ chứ?"
***
Con đường tấp nập người qua lại, nhưng trong một ngõ nhỏ nào đó lại có vẻ thật yên tĩnh. Tựa như không khí ở bên ngoài chẳng ảnh hưởng gì đến nó cả.
Trong con ngõ đó có một quán café nhỏ, xung quanh được trồng rất nhiều cây xanh bao trùm lên một vẻ bình yên khiến người ta yêu thích. Quán café đó có tên là "Góc khuất", cũng như chính nó nằm ở một góc khuất trên con đường mà người khác khó nhìn thấy. Ở đây như lại có một khoảng lặng, một góc khuất nhỏ nhoi nào đó trong tâm hồn mỗi người.
Bên trong quán café được bài trí khá trang nhã, đều lấy tông màu tím nhạt làm chủ đạo, bên trong cũng không có đông khách. Tại một góc gần cửa sổ, có hai dáng người nhìn rất quen mắt đang ngồi.
"Tôi nghe nói là tiểu thư mới về nước." Quản gia Kim ngồi dựa lưng vào chiếc ghế tựa, khẽ uống một ngụm trà từ tốn nói.
"Cháu về cũng gần một tháng rồi." Hoàng Thiên An nhẹ giọng lên tiếng, đôi tay mân mê tách café vẫn đang bốc khói mà chưa uống một ngụm nào.
"Tiểu thư dạo này vẫn khỏe chứ?" Ông cười một cách ôn hòa, ánh mắt nhìn cô gái trước mặt có vài phần trìu mếm.
Ông đối với cô tiểu thư này trước đây luôn có cảm tình. Một cô gái tối bụng lại lễ phép sinh ra trong gia đình quyền quý bây giờ thực sự hiếm. Nếu không phải vì chuyện đó, có lẽ... - Thật ra, dù sao mọi chuyện cũng đã qua, nhắc lại cũng chỉ thêm đau lòng mà thôi...
"Cháu vẫn khỏe." Hoàng Thiên An khẽ cười, đôi mắt hướng ngoài cửa sổ như nhìn cái gì đó. Đã lâu rồi cô không đến quan café này, nó vẫn như thế, 9 năm rồi vẫn không hề thay đổi...
"Thật ra, cháu..." Hoàng Thiên An đột nhiên hơi ấp úng, đôi bàn tay đặt trên bàn đột nhiên hơi siết chặt, ánh mắt lại thoáng lộ ra tia khó xử cùng bất an. Cô, có lẽ mãi mãi cũng không nên gặp lại họ mới đúng. Bởi vì mỗi lần nhìn thấy, cô đều là cảm thấy đau. Và những người đó, có lẽ cũng vậy. Như một hồi ức mãi mãi không thể quên, ở trong tim mỗi người.
"Tiểu thư, thật ra đó vốn không phải là lỗi của cô." Quản gia Kim nhìn cô gái trước mắt, không khỏi cảm thấy xót xa, khẽ thở dài nói.
Hoàng Thiên An cả người lại một trận run rẩy, cô nở một nụ cười nhợt nhạt.
Không khí xung quanh bỗng nhiên trở nên im lặng.
"Thật ra, lần này cháu đến tìm bác là để hỏi về chuyện của... Linh Nhi." Hoàng Thiên An cuối cùng cũng lên tiếng.
"Cô... tiểu thư?" Quản gia Kim lại có chút ngạc nhiên.
Giữa hai người một lần nữa lại là một mảng trầm mặc.
Ánh mắt Hoàng Thiên An lại đột nhiên chuyển hướng, nhìn về bức tường ở gần cửa ra vào. Đây là một bức tường đặc biệt, là bức tường duy nhất được sơn màu trắng trong quán, trên đó còn được dán lên rất nhiều ảnh của các cặp tình nhân. Đều là do chủ quán cố tình bố trí.
Khi có một đôi trai gái đang yêu nào đến đây, họ sẽ đều chụp hình lại, như rằng là một kỷ niệm hoặc cũng có thể là một quá khứ. Ở một góc nào đó của bức tường, có một bức ảnh đã được chụp từ rất lâu, có thể là từ 9 hay 10 năm trước. Cô gái trong ảnh hẳn là học sinh trung học phía bên dưới có ba chứ được viết rất nắn nót "Hoàng Thiên An" như người còn lại trong bức ảnh thì lại không thể nhìn thấy như rằng đã bị ai đó xóa đi.
Xóa đi để che lại chính tổn thương trong lòng mình, nhưng lại không thể...
"Quán café này, Lưu An Vũ, đã thật lâu rồi không gặp cậu..."
(hết chap 27)
← Ch. 026 | Ch. 028 → |