← Ch.025 | Ch.027 → |
Lớp học hôm nào cũng thực ồn ào. Hoàng Thiên Vũ cả người ủ rũ nằm gục xuống bàn chỉ ló ra hai đôi mắt nhìn ngó xung quanh. Đâu đâu cũng thật ồn ào, không biết bọn con gái kia có chuyện gì mà nói thật nhiều, nói mãi cũng không hết chuyện, mà là càng nói lại càng dài.
Cậu dạo này tâm trạng cực kỳ không tốt, lại thường hay nổi cáu, cũng không thể tập trung vào việc gì. Đầu óc cả ngày cứ mơ mơ hồ hồ, lại có lúc không rõ là mình đang nghĩ cái gì nữa. Đôi mắt cậu ta lại không tự chủ được khẽ liếc nhìn sang cái bàn bên cạnh. Không một bóng người.
Vũ Linh Nhi đã 2 tuần rồi không đi học.
Cậu cũng không hiểu rốt cuộc mình bọ làm sao nữa. Rõ rang tự nói rằng sẽ không quan tâm nhưng không hiểu sao vẫn cứ để trong đầu, muốn vứt nó đi cũng không tài nào làm được.
Cậu ta lại gục mặt xuống bàn, giả vở nủ, nhưng thứ âm thanh hỗn tạp xung quanh vẫn không ngừng truyền đến. Cậu ta chỉ có hai từ để tưởng tượng trong đầu lúc này: Khó chịu!
Lớp học đang ồn ào đột nhiên trở nên im lặng.
Hoàng Thiên Vũ bỗng nhiên thấy im ắng đến kỳ lạ, khẽ ngóc đầu dậy. Cả người đầu tiên có chút ngạc nhiên, sau đó là cứ ngây ngốc nhìn về phía trước.
Người vừa đến là Vũ Linh Nhi.
Bao nhiên cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào một dáng người đứng trước cửa lớp. Trong ánh mắt đó có sự tò mò, có sự lạnh nhạt, lại có cả sự khinh thường không che giấu.
Hiển nhiên vụ ồn ào dưới sân trường vừa nãy đã nhanh chóng được đồn ra khắp trường rồi. Bọn họ - những học sinh ở đây trước này đã không ưa gì đại tiểu thư nhà họ Vũ. Nhưng thế lực của nhà họ Vũ không phải nhỏ, ở đâu không ai không biết. Thế lực nhà bọ họ, cùng lắm chỉ bằng một phần nhỏ của Vũ thị, vậy nên thực không ai muốn dây dưa với cô gái này chút nào. Trong mắt bọn họ, cô không hơn không kém chỉ là người vô hình, cho dù có biến mất ngay trước mặt cũng chỉ như hạt bụi bay vào không trung, hiện lên rồi biến mất.
Cô gái đứng trước cửa cứ như một cái bóng u tối, đôi mắt vô hồn không chớp nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, chậm chạp đi xuống chỗ ngồi. Nơi chiếc cổ trắng toát hằn lên vài vết đỏ.
Những người trong lớp cũng xem như giả mù giả không thấy gì, ném cho cô gái kia một cái nhìn rồi lại bắt đầu với những câu chuyện không đầu không đuôi.
Thiên Vũ giờ như mới được hoàn hồn, trong đôi mắt màu nâu khẽ ánh lên vài tia vui vẻ cùng khoái hoạt. Cậu ta thật lâu rồi không thấy Nhi Nhi đi học, thật muốn gọi một tiếng "Nhi Nhi." - Cậu lòng nghĩ, cả khuôn mặt đều cười đến vui vẻ, lời nói vừa định thoát ra lập tức nghẹn lại nơi cổ họng. Cậu ta đột nhiên lại nhớ tới, mình với con người kia bây giờ là quan hệ gì.
Chằng lẽ cậu đã quên rồi? Từ giọt nước mắt đó đã rõ ràng đưa hai con người về vạch xuất phát. Mà không đúng, tất cả chỉ là cậu ảo tưởng, từ đầu đều là cậu. Cả hai, ngay cả bắt đầu cũng chưa có.
Không còn là bạn bè, càng không nói đến hai chữ người quen, chỉ là người xa lạ. Đôi mắt màu cà phê chợt trầm xuống, môi khẽ mím chặt. Cậu cả một chữ cũng không thoát ra được.
Lúc Vũ Linh Nhi đi lướt qua cậu, cậu đột nhiên lại cảm thấy thật chua xót như có một cơn gió lạnh tạt thẳng vào lòng, lạnh đến thấu xương. Cậu từ đầu đến cuối vẫn luôn như vậy, luôn cho rằng mình mạnh mẽ, có thể đeo lớp mặt nạ mà không cảm thấy ngột ngạt. Nhưng... cậu sai rồi, con người đều biết mệt mỏi. Cậu cuối cùng vẫn chỉ là cố vùng vậy thoát ra khỏi thế giớ đã được áp đặt sẵn từ khi mới sinh ra. Cậu có biết bao nhiên đáng thương, biết bao nhiêu chua xót, lại có biết bao nhiêu yếu đuối...
Cậu ta một làn nữa gục mặt xuống bàn. Đôi mắt hiện lên tia ảm đạm, vành mắt lại có chút đỏ lên. Cậu thật tận lực không cho để nước mắt rơi. Cậu tuyệt đối không thể khóc, tuyệt đối không. Chỉ cần rơi một giọt nước mắt cậu đều sẽ cảm thấy mình là kẻ hèn nhát, bao nhiên cố gắng cậu làm từ trước đến nay đề sẽ bị một giọt nước này phá hỏng. Cậu sợ mình chỉ cầm một phút mề yếu thì cậu sẽ không trụ được nữa, sẽ không thể nào chịu được sự áp đặt của cha nữa. Người đàn ông đó - người đàn ông mà cậu gọi là cha quan trọng tiền bạc hơn tất cả.
Hoàng Thiên Vũ nhắm chặt mắt, hai tay vòng qua ôm chặt lấy đầu...
Vũ Linh Nhi từ sau khi về đến chỗ, đôi mắt vẫn chung thủy nhìn chằm chằm xuống đất, đến một cái chớp cũng không. Đột nhiên, đôi mắt vô hồn khẽ chuyển, liếc nhìn sang Hoàng Thiên Vũ một cách vô ý thức, 5 giây sau liền nhanh chóng rời đi. Đôi tay nhỏ bé lấy từ trong cặp ra một quyển sách dày, mở ra, ánh mắt từ sau đó liền chăm chú nhìn vào đó.
Thiên Vũ khẽ nghiên mặt sang một bên, đôi mắt nhìn vào cô gái ngồi đọc sách ngay trước mặt. Ánh sáng hắt từ cửa sổ chiếu lên con người kia lại có chút mị hoặc. Chỉ cần có them đôi cánh, sẽ thật sự giống như thiên thần - Cậu nghĩ như vậy, trong lòng lại không khỏi có chút buồn. Hai người cứ như thế duy trì tư thế này, chỉ cần không lên tiếng, cũng sẽ không sao...
Không khí ồn ào bao trùm lấy lớp học, nhưng nó lại như đang tách riêng hai con người này ra, tạo nên một khoảng lặng không rõ tên.
***
"Bánh này không ngon sao?" Hoàng Thiên An khẽ cười, nhì cậu em trước mặt đến cả một miếng bánh cũng nuốt không vô. Mấy bữa nay Tiểu Vũ thật sự lạ. Đây là loại bánh mà bình thường nó thích ăn nhất, hôm nay cũng không muốn đụng tới, thật là có chuyện gì rồi. - Cô lại khẽ thở dài.
"Không có gì."
Cậu em này là cô nhìn nó lớn lên từ nhỏ, có gì mà cô lại không biết. Nó thật sự rất ít khi biểu lộ cảm xúc thật của mình ra bên ngoài. Có gì cũng sẽ tận lực mà che che dấu dấu. Luôn luôn mang bộ mặt tươi cười lại có chút ngốc trước mặt người khác, đều đều là do cha dạy nó. Cô là chị cũng thật sự cảm thấy xót.
"Giấu được chị sao? Có phải là lien quan đến cô gái nào không?" Cô khẽ cười nhẹ, câu nói nửa đùa nửa thật.
"Không phải..." Hoàng Thiên Vũ đột nhiên có điểm giật mình, mí mắt khẽ sụp xuống: "Thật ra... cũng không hẳn là không phải..."
Hoàng Thiên An hơi nhíu mày, Tiểu Vũ rất ít khi tâm sự với cô, hôm nay thật sự là không bình thường.
"Nhóc con, là cô gái nào, có phải là yêu rồi không?" Hoàng Thiên An đột nhiên cười khổ, cả câu nói lại có điểm đùa.
"Chị nói gì vậy?"
"Chỉ đùa thôi mà, làm gì phản kháng dữ vậy? Có phải là..." Hoàng Thiên An mới nói nửa câu, Hoàng Thiên Vũ mặt đã đỏ như gấc, da mặt cũng thật sự mỏng đi.
Cô khẽ tặc lưỡi một tiếng, đi đến nhà bếp rót một cốc nước, giọng nói lại từ trong vọng ra ngoài phòng khác: "Không phải thì thôi."
Trong phòng khách đột nhiên lại một mảng trầm mặc, Hoàng Thiên An đi ra khỏi phòng bếp đã thấy Hoàng Thiên Vũ ngồi một chỗ bất động, đến mắt cũng lười nhấc lên cứ thế chăm chăm nhìn tấm thảm dưới chân.
Cậu cảm tháy giữ nhiều tâm sự thật khó khăn, đầu lúc nào cũng sẽ cảm thấy rối bời, nhiều lúc lại cảm thấy trống rỗng.
"Cô gái đó..." Hoàng Thiên Vũ lấp lửng nói."Aishh!!! Có lẽ chị cũng đã nhìn thấy rồi cũng nên." Cậu ta ngước mặt lên, nhoẻn miệng cười một cái.
"Vậy sao?" Hoàng Thiên Anh cầm cốc nước, tiến lại gần.
"Cậu ấy... Vũ Linh Nhi..."
"CHOANG!!!!!"
Đột nhiên một âm thanh vỡ vụn vang lên chói tai! Cả căn phòng khách rộng lớn nhất thời rơi vào tĩnh lặng.
Hoàng Thiên An cả người cứng đờ, đôi mắt thất thần nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên Vũ, cả khuôn mặt bỗng chốc trở nên trắng bệch. Trong đầu óc không ngừng lặp lại ba chứ: "Vũ Linh Nhi". Cô nhất định là vừa rồi nghe nhầm. Tiểu Vũ có nhắc đến cô bé đó?
Không!
Tuyệt đối là do cô nghe lầm! Tuyệt đối là như vậy! Những điều đó không thể xảy ra! Nó không thể vướng vào cuộc sống của cô một lần nữa. Cô còn chưa kịp quên đi, vết thương vẫn chưa lành, không thể để cô cứ mãi nhớ về người đó.
Không thể! Nó sẽ không lặp lại? Đúng không? - Một dự cảm bất an lại ngập tràn trong đầu óc cô. Cô đột nhiên lại nghĩ, có lẽ mình không nên quay trở về. Cứ trốn tránh có khi lại tốt hơn, kể cả khi có phải trốn cả đời...
Tình duyên của hai người chưa kết thúc
Một đoạn duyên mới bắt đầu
Với những con người khác
Nhưng... nó...
Lại như một đoạn dây dưa không dứt...
(Hết chap 26)
← Ch. 025 | Ch. 027 → |