← Ch.07 | Ch.09 → |
Buổi sáng hôm nay, đại vương lại mang theo Điệp Vũ cùng quân đội xuất chinh, khi đại đội nhân mã ở ngoài thành nhổ trại rời đi, cơ hồ tạo ra chấn động vô cùng lớn.
Trước ngày xuất phát mấy hôm, Đại vương lại công khai tuyển mộ tân binh có đầy đủ sức lực.
Nhìn nnhững tướng sĩ trẻ tuổi hứng phấn, sức lực bừng bừng, nàng có thể hiểu được lý tưởng muốn bảo vệ tổ quốc của họ nhưng thân là thị nữ bên người vu nữ nàng càng hiểu hơn. Nàng biết việc xuất binh lần này không phải vì để phòng ngừa Ba Quốc xâm chiếm Vu Quốc, cũng không phải vì bảo vệ quyền sở hữu suối nước khoáng muối, bởi suối đó vốn chính là thuộc cả Ba Quốc và Vu Quốc. Một năm rưỡi trước, hai nước Vu, Ba đã vì suối nước khoáng này mà đánh nhau, còn Cung Tề bề ngoài thì nói là muốn thay Vu Quốc đòi lại công đạo, duy trì hòa bình nhưng trên thực tế cũng là vì muốn lấy được quyền khống chế suối nước khoáng muối.Vu, Ba hai nước đã sản xuất muối và đủ để cung cấp cho các nước xung quanh trong vòng mấy trăm năm. Đó là một lợi ích vô cùng lớn mà Cung Tề đã đổ vào đó quá nhiều phí tổn, dã tâm của hắn quá lớn, và Vu, Ba hai quốc gia này chỉ là bắt đầu, hắn sẽ không để bất kỳ kẻ nào ngăn cản hắn.
Nàng lo lắng không thôi nhưng chỉ có thể bất lực.
Nếu ngay cả Ba Lang cũng đều bị cuốn vào việc đúc binh khí thì nàng không biết chính mình còn có thể thay đổi cái gì.
Cờ của đội ngũ đã đi xa, đưa tiễn đoàn quân xong thì lại phải trở lại với công việc, nàng thở dài đi xuống khỏi tường thành, đi tới Bạch tháp.
Mới có ngắn ngủn mấy ngày mà cảnh tượng hòa bình trong thành đã không còn thấy được nữa.
Từng lò rèn đều đốt lò, vì để tạo ra binh khí tốt nhất, mọi người mặc kệ là có biết đúc binh khí hay không đều vùi đầu vào nghiên cứu, những người trước kia đều chỉ nung dồ gốm nay cũng chuyển sang đúc binh khí bằng đồng hết.Lửa đốt lên sẽ có khói, khói bay khắp nơi khiến cho sắc trời càng thêm ám trầm và bụi bặm.
Trên đường cái, khắp nơi đều có thể thấy các nam nhân thử đao, kiếm, thương và mâu chính mình làm ra.
Quặng đồng vốn rất đắt cũng chỉ trong mấy ngày lại tăng giá lên gấp đôi, mà than đá dùng để đốt lò cũng tăng giá theo.
Ba Lang sáng nay ăn cơm xong là phải đi đến xưởng, hắn đã nghiên cứu được làm thế nào để đao càng sắc bén, như thế nào để kiếm càng cứng cỏi.
Hắn có kiên trì và tôn nghiêm của một đại sư phụ.
Mỗi ngày giữa trưa, nàng vẫn như cũ mang cơm qua cho hắn nhưng hai người vẫn tiếp tục trầm mặc, điều này làm cho nàng thập phần buồn bực, không có sức lực để làm bất kỳ chuyện gì.
Có lẽ nàng không nên kiên trì như vậy, nàng là vợ hắn, hẳn là phải ủng hộ quyết định của hắn.Biết rõ là sai, sao nàng có thể ngang bướng như vậy chứ?
Nàng hy vọng chỉ cần có tình yêu của nàng thì hắn sẽ cảm thấy mỹ mãn, nhưng chỉ thế này là không đủ, nàng biết.
Hắn cần sự công nhận của người khác, chỉ có tình yêu của nàng là không đủ.
Không đủ......
Hoàng hôn xuống, nàng trở về nhà nấu cơm.
Lúc Ba Lang trở về thì trời đã tối từ lâu rồi, đồ ăn cũng đều nguội lạnh.
Trên mặt hắn tràn đầy khói bụi, thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi, nàng cũng không đành lòng nói hắn cái gì, chỉ đành đi hâm lại đồ ăn.
Hắn như là muốn nói với nàng cái gì đó nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
Sau khi ăn xong, nàng thay hắn đun nước ấm, trong lúc hắn tắm bồn thì nàng giúp hắn cởi bỏ bím tóc, gội đầu, sau đó lâu khô rồi chải tóc cho thật tốt.
Lúc đi ngủ, nàng còn tưởng hắn sẽ giống như một tháng nay mệt dến mức vừa đặt lưng xuống là ngủ, cho nên nàng xoay người đưa lưng về phía hắn.
Nhìn bức tường trong bóng đem, nước mắt nàng muốn tràn khỏi mi.
Nhưng hắn lại vươn tay ra ôn nhu kéo nàng quay lại ôm vào lòng.
A Ti Lam nghẹn ngào, ở trong cái ôm ấm áp của hắn mà không tiếng động rơi lệ.
Hắn không có mở miệng, chỉ ở trong bóng đêm, hôn lên giọt lệ rơi trên khóe mắt nàng.
"Thực xin lỗi." Hắn khàn giọng nói xin lỗi.
Nàng lắc đầu, nức nở.
"Ta sẽ không thay đổi quyết định của ta." Hắn kiên định nói: "Ta là người đứng đầu xưởng, không thể không làm, nếu không sẽ không thể lãnh đạo mọi người."
Nàng gật đầu.
"Ta phải là người tốt nhất."
Lời nói của hắn vô cùng kiên quyết cũng tràn đầy áp lực khiến nàng cơ hồ lại muốn khóc nhưng phải cố nhịn xuống, nghẹn ngào ôn nhu mở miệng.
"Với ta mà nói, chàng vĩnh viễn là tốt nhất."
"Ta yêu chàng......"
Hắn ôm lấy mặt nàng, lau đi nước mắt vương trên khuôn mặt, lại hôn lên cánh môi mềm mại của nàng.
Đêm hôm đó, hắn cùng nàng ôn nhu triền miên.
Nàng gắt gao ôm lấy hắn, an ủi nam nhân vừa cô đơn, mệt mỏi lại đầy đau thương trong lòng.
"Ta yêu chàng......"
Nàng lặp lại một lần lại một lần, hy vọng hắn có thể ghi nhớ trong lòng, hy vọng tình yêu của nàng đủ để có thể an ủi tâm hồn nhiều năm bị tổn thương của hắn.
Ánh trăng thản nhiên chiếu rọi.
Nàng ở dưới ánh trăng nhìn khuôn mặt ngủ say của hắn, trong lòng ẩn ẩn đau đớn.
Vuốt ve khuôn mặt quen thuộc của hắn, nàng ghé vào trong l*иg ngực trần trụi của hắn, nghe tiếng tim đập theo quy luật lại nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ thật tâm cầu nguyện tất cả cuối cùng có thể sớm qua đi, trở lại như trước.
"A Ti Lam, vu nữ bị vương thượng mang đi rồi."
Sáng tinh mơ hôm sau, A Ti Lam mới đi đến Bạch tháp thì thấy Mỗ Lạp thần sắc ngưng trọng đứng ở nơi đó thông báo cho nàng tin tức kinh người này.
"Làm sao có thể?" Nàng hoảng sợ, nhìn lão thị nữ trên mặt đã hằn nếp nhăn: "Vương thượng không phải rời đi đã mười ngày rồi sao?"
"Đêm qua, vương thượng phái người đến, muốn vu nữ tự mình đi gặp hắn, muốn nàng đến tiền tuyến vì chiến sĩ cầu phúc."
A Ti Lam khϊếp sợ bật thốt lên: "Vì chiến sĩ cầu phúc? Linh căn bản là phản đối khai chiến, nàng sẽ không làm như vậy!"
Mỗ Lạp chỉ u buồn nhìn nàng, "Người vương thượng phái tới thái độ rất cứng rắn, vu nữ chỉ có thể đi theo bọn họ."
Nàng có thể nhìn thấy bi thương trong đôi mắt của Mỗ Lạp.
Mỗ Lạp và nàng giống nhau, đều hiểu được Linh đi chuyến này chỉ sợ là dữ nhiều lành ít. Căn cứ vào tình huống ngày hôm qua cùng với việc bắt ép mang người đi thì chỉ sợ khi Linh đến nơi mà vẫn không muốn làm thì sẽ cùng vương động khẩu tranh cãi mất thôi.
A Ti Lam lo lắng xoay người lao ra khỏi cửa nhưng Mỗ Lạp ngăn cản.
"Ngươi muốn làm cái gì?"
"Đuổi theo nàng." A Ti Lam vội vàng nói: "Ta là thị nữ của Bạch tháp, cho dù là vương thượng, cũng không thể ngăn cản ta gặp vu nữ. Có ta ở đây, ít nhất có thể kiềm lại tính tình của nàng một chút."
"Vô dụng thôi, vương thượng sẽ không cho ngươi gặp nàng, đêm qua ta cũng bị bỏ lại, bọn họ ngay cả bà lão như ta cũng không cho đi cùng. Vương thượng muốn cô lập vu nữ, bởi chỉ có vậy nàng mới có thể chiếu theo ý tứ của hắn mà làm."
Nàng ngẩn ra nhưng vẫn kiên trì nói: "Ta có thể thỉnh vương hậu hỗ trợ!"
"Đó là nếu ngươi có thể gặp được vương hậu." Mỗ Lạp nhắc nhở nàng, "Vương thượng có thể không cho ngươi gặp vu nữ, thì cũng có thể không cho ngươi gặp vương hậu."
A Ti Lam vừa vội vừa giận, "Chẳng lẽ chúng ta cái gì cũng không thể làm?"
Mỗ Lạp dừng một chút, mới nói: "Đi tìm nam nhân của ngươi đi."
"Ba Lang?"
"Chỉ có hắn mới có thể giúp chúng ta." Mỗ Lạp dùng đôi mắt đen sâu kín kia nhìn nàng, phân tích nói: "Nếu hắn nguyện ý giúp nói vài lời thì có thể dùng danh nghĩa của hắn chuyển lời cho vương hậu. Vương thượng qua mười ngày mới phái người đến là muốn giấu vương hậu, nàng hẳn là không biết việc này."
Đúng vậy, Điệp Vũ nếu biết thì nhất định sẽ ngăn cản vương làm như vậy, nàng nói chuyện cũng có phân lượng hơn so với người khác.
"Được." A Ti Lam gật đầu, bình tĩnh lại, "Ta đi tìm Ba Lang."
Hắn nhất định sẽ giúp nàng.
"Các nàng nghĩ nhiều quá rồi."
"Cái gì?"
A Ti Lam không thể tin được nhìn hắn, như thế nào cũng không nghĩ tới, nàng lo lắng như vậy đến chỗ hắn nhờ hỗ trợ lại chỉ đổi được một câu vân đạm phong khinh của hắn.
"Vương thượng phái người triệu vu nữ đi cầu phúc, nàng cũng đi, nếu không có tính toán thì nàng sẽ không đi, không phải sao?"
"Linh là bị người ta khống chế mang đi!" Nàng nắm chặt quyền, kiên trì nói.
Hắn nhẫn nại giải thích cho nàng: "Nàng là vu nữ, nếu nàng không muốn, không ai bắt buộc được nàng."
"Nhưng là......" Nói như vậy cũng đúng nhưng nàng vẫn lo lắng không thôi.
"Nàng cũng biết Linh là vu nữ, có được thần tộc huyết mạch, năng lực của nàng ấy, nàng so với ta chắc phải biết rõ hơn chứ."
Nghe vậy, A Ti Lam không nói được gì.
Đúng là nàng biết Linh có năng lực thần thông mà người ngoài khó lý giải. Nàng ấy có thể di chuyển đồ vật rỗng, lại có khả năng sai khiến động vật. Nàng chính mắt đã gặp qua vài lần, thấy Linh sai bảo đàn voi, chim ưng, con ngựa, yêu cầu chúng làm việc nàng muốn, thông qua cầu nguyện, nàng còn có thể hô mưa gọi gió nữa.
Nàng lúng ta lúng túng há mồm nhưng lại không thể cãi lại.
Ba Lang nhìn lò rèn ở gần đó khói bay ra mù mịt thì tâm tình thêm buồn bực, phiền chán không thôi, mà tiểu thê tử trước mặt vẫn mang một bộ dáng lo lắng, hắn thở dài nói: "Sư phó đã nói với ta rồi, đại vũ nữ đời trước đã nói với thầy rằng vu nữ đều là người trong vương tộc có năng lực được lựa chọn ra, nếu tính đúng thì vu nữ cũng là muội muội của vương thượng đó.
Nghe hắn nói như vậy, nàng vô cùng kinh ngạc.
Chuyện Linh cùng Vân Mộng là tỷ muội là một bí mật lớn. Hai người không phải cùng một mẫu thân. Nương của Linh vốn là thị nữ của đại vu nữ đời trước, không ai biết nàng vì sao lại có dây dưa tình cảm với vương thượng cù đời trước, nhưng việc nàng hoài thai đứa nhỏ của hoàng tộc là sự thật. Lúc ấy nghe nói chuyện đó còn làm cho vương hậu lúc bấy giờ rất là tức giận, thiếu chút nữa đem sự tình náo loạn kể ra.
Nhưng bởi vì năng lực của Linh từ trong bụng mẹ đã rất cường đại, mà nương của Linh lại mất khi sinh, lại thêm sự ghen ghét của vương hậu đối với năng lực cường đại của đứa bé, nên đại vu nữ lúc đó đã rất nhanh đưa ra lựa chọn đem nàng lưu lại Bạch tháp, thừa kế chức vụ vu nữ, mà chưa từng đưa vào trong cung.
Chuyện này nàng vốn cũng không biết, nhưng sau này có một lần, không cẩn thận nghe được Mỗ Lạp nói chuyện với Linh thì mới hiểu được.
"Chàng làm sao mà......" Nàng kinh ngạc nhìn hắn.
"Lúc ta thăng lên làm đại sư phụ, sư phó đã nói với ta. Chúng ta là người đúc lễ khí, có sứ mệnh lưu truyền cho đời sau, chỉ có biết được chân tướng mới có thể để đời sau hiểu được mọi chuyện."
Ba Lang vạch ra trọng điểm cho nàng, trấn an nói: "Vương thượng không có khả năng làm gì Linh đâu, cùng lắm là phái người coi chừng nàng, không cho nàng gây ra phiền phức thôi. Nói sao thì Điệp Vũ cũng ở đó, nếu Linh đến tiền tuyến, vương thượng có giấu giếm cũng lừa không được Điệp Vũ bao lâu, mà Điệp Vũ cũng sẽ không để cho vu nữ xảy ra chuyện gì."
Hắn không muốn hỗ trợ, hắn không nghĩ chuyện này có gì quá nghiêm trọng.
Nàng không thể thuyết phục hắn, cũng biết hắn nói có đạo lý của hắn, trên thực tế, nàng thậm chí cũng tìm không ra lý do để vương làm hại Linh.
Dù sao, vương thượng chính là thỉnh vu nữ đi cầu phúc cho chiến sĩ mà thôi.
Nhưng không biết vì sao, nàng chính là không tin sự tình lại chỉ đơn giản như thế.
"Nàng không cần nghĩ nhiều, nói không chừng tháng sau là Linh sẽ trở lại." Ba Lang nói.
"Nếu nàng không trở về thì sao?" Nàng cắn cánh môi hỏi.
"Ta đây sẽ phái người đi xem, thuận tiện thông tri cho Điệp Vũ biết."
Đây là nhượng bộ lớn nhất của hắn rồi.
Nàng thấy được vẻ mệt mỏi cùng phiền chán của hắn nên cũng không nói thêm gì nữa mà chỉ có thể gật đầu.
Hắn nhẹ nhàng thở ra, trở lại trong xưởng, cầm lấy áo mưa đưa cho nàng, "Trời sắp mưa, nàng trở về thì cẩn thận chút."
"Vâng." Nàng cầm đấu lạp, lên tiếng.
"Ta trở về làm việc đây." Hắn nói.
Nàng gật đầu.
Tuy rằng như thế nhưng nhìn hắn xoay người đi trở về xưởng, A Ti Lam lại vẫn khó nén được bất an trong lòng, nhưng đối với cuộc chiến tranh này và chuyện của Linh, nàng đều bất lực.
Mưa rất nhanh đã trút xuống.
Mặc dù có đấu lạp Ba Lang đưa nhưng khi A Ti Lam trở lại Bạch tháp thì vẫn bị ướt hơn phân nửa.
Mỗ Lạp vừa thấy nàng thì liền đi lên đón.
"Ba Lang nói như thế nào?"
Nàng thật có lỗi lắc lắc đầu, "Hắn không tin vương thượng có ác ý."
Mỗ Lạp trong mắt tràn đầy hy vọng bỗng trong nháy mắt liền trở nên ảm đạm, A Ti Lam đem lời của Ba Lang lặp lại một lần.
"Có lẽ Ba Lang nói đúng." Nàng khó khăn nói.
Mỗ Lạp nhìn nàng, chua sót nói: "Có lẽ."
"Mỗ Lạp?" Ngữ khí của lão thị nữ có gì đó không đúng, trong mắt có lệ quang, nàng nắm bàn tay tràn đầy nếp nhăn của bà sầu lo hỏi: "Làm sao vậy? Bà còn giấu diếm ta cái gì sao?"
"Vương thượng cũng không biết thân phận thật sự của vu nữ." Mỗ Lạp nhìn nàng, đè thấp cổ họng, nhỏ giọng thì thầm nói: "Sự tình năm đó đều bị đè xuống, những người biết chuyện khi đó chỉ có vương và vương hậu, còn có đại vu nữ cùng với hai vị đại sư phụ và ta. Thân phận của Linh là không có biện pháp cho nàng bảo đảm, ít nhất hiện tại là không thể."
Nghe vậy, mặt nàng trở nên trắng xanh, bật thốt lên: "Ta lại đi tìm Ba Lang."
"Không cần." Mỗ Lạp bi thương nói: "Hắn tự có suy tính của hắn, chỉ sợ là sẽ không đồng ý."
A Ti Lam nhíu chặt đôi lông mày thanh tú, "Ta vẫn phải đi."
"Hả? A Ti Lam, tỷ muốn đi đâu?"
Bởi vì quá mức sầu lo, hai người cũng không để ý có người tiến vào, cả hai đều hoảng sợ.
A Ti Lam quay đầu lại, mới phát hiện thì ra là công chúa Vân Mộng.
"Công chúa, sao người lại đến đây?" A Ti Lam thật sự là bị nàng làm hoảng sợ lại thấy nàng bị mưa ướt thì liền lấy khăn cho nàng lau nước mưa.
"Ta đến tìm Linh nói chuyện phiếm a." Nàng mở to đôi mắt đen lúng liếng, mỉm cười chào Mỗ Lạp, rồi mới nhìn A Ti Lam hỏi: "Tỷ vẫn chưa nói tỷ muốn đi đâu a? Linh đâu rồi? Nàng cũng muốn ra ngoài với tỷ sao?"
"Ta......" Nàng ngẩn ra, đang lo lắng không biết có nên cùng vị công chúa thiện lương không hiểu sự đời, từ nhỏ đã được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay mà bảo vệ này nói chuyện không thì đã thấy Mỗ Lạp ở bên cạnh mở miệng.
"Vu nữ bị vương thượng triệu đi tiền tuyến rồi công chúa."
"Tiền tuyến?" Vân Mộng sửng sốt."Chuyện xảy ra khi nào vậy? Taị sao ta không biết?"
"Ngày hôm qua, lúc ban đêm." Mỗ Lạp cúi đầu trả lời, nói ra lo lắng của nàng, nhưng vẫn cẩn thận không nhắc đến thân thế của Linh.
Nghe Mỗ Lạp sầu lo nói xong, Vân Mộng thiên chân cười, chỉ vào chính mình nói.
"Nếu như vậy, để ta đi đi."
Nghe được đề nghị của nàng, A Ti Lam hoảng sợ, "Nhưng nơi đó là chiến địa quân doanh a."
"Thì có sao? Bạch tháp không thể không có người chủ trì, Linh không ở đây, Mỗ Lạp tuổi cũng lớn rồi, ngoài Linh cùng Mỗ Lạp, trong Bạch tháp thì y thuật của tỷ lại là tốt nhất, nếu tỷ rời đi, mọi người đến xem bệnh thì phải tìm ai a? Ca ca nếu tìm Linh đi tiền tuyến vì chiến sĩ cầu phúc thì hai người chúng ta ở cùng nhau không phải càng có thể ủng hộ quân tâm sao? Huống hồ nếu ta ở đó, ca ca và Linh nhìn thấy ta cũng sẽ nhịn xuống tính tình một chút."
Nàng nghe xong, lại lâm vào suy tư.
Công chúa nói cũng đúng, nàng đi xác thực càng có thể ủng hộ quân tâm, cũng có thể bảo đảm an nguy cho Linh.
Linh cùng Điệp Vũ chưa bao giờ từng đề cập những thị phi bên ngoài với Vân Mộng, nếu không phải tình thế nguy cấp thì A Ti Lam biết Mỗ Lạp cũng không muốn để công chúa liên lụy đến chuyện này; nhưng trước mắt, tựa hồ chỉ có ỷ vào sự sủng ái của đại vương đối với Vân Mộng, mới có thể thuận lợi trực tiếp tìm được Linh.
Lời nói của công chúa cũng càng có phân lượng so với một thị nữ nho nhỏ là nàng.
Nàng cùng Mỗ Lạp đều biết chỉ cần Vân Mộng ở đó, vương thượng cũng không thể gây bất lợi cho Linh, mà Linh cũng sẽ vì Vân Mộng sẽ nhịn xuống tranh chấp với vương thượng.
Vân Mộng ôn nhu cười nói: "Được rồi, hai người các ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, ta sẽ trở về sớm thôi, để thị vệ mang ta đi tìm ca ca, cho hắn một cái kinh hỉ."
"Nhưng là......" Nàng không yên bất an chần chờ.
"Tỷ cũng đừng lo lắng, ta lớn thế này rồi còn chưa đi xa như vậy, vừa vặn dịp này có cơ hội để ta mở mang thêm kiến thức. Nói không chừng khi hồi kinh, ta còn có thể cùng Linh đi chỗ khác lắc lư chơi đùa không chừng."
Nhìn nụ cười hồn nhiên ấm áp của công chúa, lòng của nàng có chút yên tâm lại.
Nụ cười của Vân Mộng luôn luôn có thể trấn an lòng người.
Không thể nghĩ ra lý do gì để phản đối, A Ti Lam cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
"Được rồi, nhưng công chúa phải đáp ứng ta, trên đường nhất định phải cẩn thận, đừng thể hiện, đừng ăn bậy bạ này nọ, quần áo phải mang nhiều chút, còn có –"
"Ta biết." Vân Mộng ôn nhu cười nói: "Ta đều hiểu được, ta đã mười bảy tuổi rồi, tỷ đưng coi ta như đứa trẻ mười tuổi nữa."
A Ti Lam có chút xấu hổ, công chúa lại tiến lên ôm lấy nàng, làm cho nàng càng thêm ngượng ngùng.
"Yên tâm, ta sẽ không có việc gì." Vân Mộng cười nói.
Nếu có thể, nàng thật muốn chính mình không nghĩ nữa nhưng sự tình tựa hồ đang thoát khỏi tầm tay của nàng.
A Ti Lam nhẹ ôm lấy vị cô nương mà từ nhỏ nàng đã chăm sóc, trong lòng có một trận thương cảm, khàn giọng nói: "Công chúa nhất định phải bảo trọng."
"Ân, ta hiểu được."
Nàng gật gật đầu, cười đến thực ngọt ngào.
A Ti Lam nhìn Vân Mộng, chỉ hy vọng chính mình không có làm sai.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |