Vay nóng Tinvay

Truyện:Thao Thiết Luyến - Chương 07

Thao Thiết Luyến
Trọn bộ 26 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-26)

Siêu sale Shopee


Đại lễ mùa xuân.

Lúc trời còn chưa sáng, A Ti Lam liền mang theo thị nữ của Bạch tháp dưới sự hỗ trợ của quân lính hộ tống chúng quan từ trong triều đình đi ra đài cao được dựng ở trước hoàng cung. Trên bàn đặt ở đài cao trải tơ lụa tốt nhất rồi đúng theo nghi lễ mang lêи đỉиɦ đồng, trống đồng, viên ngọc và ngọc khuê.

Đương nhiên, rượu, lương thực và thức ăn dùng trong hiến tế là không thể thiếu.

Khi các nàng đã chuẩn bị tốt thì trời đã sáng choang, người dân trong thành cũng tụ tập lại đây.

Canh giờ vừa đến, thị nữ của Bạch tháp liền bắt đầu đánh trống, lắc chuông và ngọc khánh, thổi sáo, đánh đàn, hợp tấu ra tiếng nhạc du dương nhưng vẫn trang nghiêm.

Vu nữ đội mặt nạ vàng, mặc lễ y thêu hoa văn mây và sét cũng với hoa cỏ và chim chóc, ở trong tiếng nhạc chậm rãi lên đài, đối với thiên địa chư thần, ngâm xướng lời ca ngợi mùa xuân và khẩn cầu một năm tốt lành.Trên đường cái chật ních người, mỗi một người rảnh rỗi trong vương đô đều đi đến trước hoàng cung, hy vọng có thể nhận được chúc phúc.

Vương đứng ở phía trước một phía, Điệp Vũ thì đứng ngay bên cạnh hắn, sau đó là Vân Mộng công chúa, tiếp theo mới là các quần thần khác. Vương hầu của các bộ tộc thần phục ở khắp nơi cũng đều gửi sứ giả tới.

Gió ào ào thổi tới, làm tung bay lá cờ lớn của mỗi bộ tộc.

Lúc Linh mở miệng bắt đầu hát, tất cả mọi người đều im lặng, tiếng ca trong trẻo uyển chuyển, trong không trung lanh lảnh cất lên, lại theo gió ấm truyền ra xa.

A Ti Lam nhìn vu nữ, phối hợp với tiếng hát của nàng mà gảy đàn.

Vương mặc một thân hoa phục, bước nhanh lên đài để nhận lời cầu phúc của vu nữ và cùng nàng tế bái thiên địa.

Nghi thức tế lễ vừa phiền phức vừa tốn thời gian.Từ trên đài nhìn xuống có thể nhìn rõ ràng mỗi một người ở bên dưới.

Lúc mọi người đều thành tâm cầu nguyện, nàng lại nhịn không được mà nhìn lén Ba Lang. Trước kia khi hắn vẫn còn là một tiểu học đồ, chỉ có thể đứng sau rất nhiều công tượng, nàng lúc đó có khi không thể nhìn rõ mặt hắn, nhưng ở trong biển người mờ mịt nàng luôn có thể liếc mắt một cái liền nhận ra hắn.

Theo thân phận của hắn thăng lên, vị trí đứng của hắn cũng dần dần chuyển ra phía trước.

Nay thân phận của hắn đã sớm không giống ngày trước. Thân là đại sư phụ, trong lễ tế hắn liền đứng ở trước tất cả những công tượng khác. Nàng lúc này có thể nhìn thấy hắn rõ ràng.

Không biết trong lòng phải tâm linh tương thông mà ánh mắt hắn lúc này cũng hướng về phía nàng. Ánh mắt hắn đầu tiên là nhìn khuôn mặt nàng rồi chuyển sang chuông đồng trên cổ nàng.Bên môi hắn hiện lên một nụ cười như có như không.

Biết hắn nghĩ tới cái gì, mặt nàng đỏ lên, thiếu chút nữa đã đánh lạc nhịp.

Vu nữ tò mò nhìn nàng một cái, hại nàng càng thêm mặt đỏ tai hồng, may mắn ngoài Linh cũng không có người phát giác sự thất thường của nàng.

Đúng lúc này, nghi thức rốt cục cũng kết thúc. Nàng dừng tay, không tiếp tục gảy huyền cầm nữa.

Vương đứng ở phía trước đài cao nhìn nhân dân trong thành mở miệng nói.

Nàng có chút không yên lòng nên không chú tâm nghe đại vương nói những gì. Thẳng cho đến khi nàng phát hiện sắc mặt của Ba Lang có gì đó không đúng. Hắn nhìn chằm chằm vào vương ở trên đài cao, toàn bộ thần sắc trầm xuống.

"Nước láng giềng của chúng ta bị ngoại xâm quấy nhiễu, tướng sĩ của họ trước đó đã bại trận nên ta mới xuất quân phò trợ, nhưng đao tên của chúng ta lại không tốt, dùng không được lâu dài, rất dễ hỏng –"

A Ti Lam sửng sốt, lúc này mới tập trung nghe vị vương đã xuất ngoại chinh chiến hơn nửa năm, vài ngày trước mới gấp gáp trở về, đứng trên đài cao cất tiếng nói.

"Có chư thần làm chứng, A Tháp Tát Cổ Cung Tề ta lúc này thề, từ hôm nay trở đi, vô luận sang hèn, ai có thể giúp ta rèn ra đao kiếm sắc bén, đầu mũi tên sắc bén nhất để quân ta thảo phạt tặc quốc thì ta sẽ phong tước cho hắn, còn tặng hắn nhà cửa trăm dặm!"

Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức xôn xao lên.

A Ti Lam nhìn Linh và Vân Mộng đang kinh ngạc nhìn đại vương, còn Điệp Vũ thì sắc mặt tắc tái nhợt như tuyết.

Mà Ba Lang, hắn đứng thẳng lưng, vẻ mặt trấn định, chỉ có nàng mới thấy được trong phút chốc kia hắn có chút kinh ngạc cùng phẫn nộ, giống như bị ai đó hung hăng đánh một quyền.

Biểu tình kia chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, nhưng bàn tay trong ống tay áo của hắn nắm chặt lại, thủy chung cũng không buông ra.

"Việc này ta còn chưa được hỏi cũng chưa đồng ý!"

Từ tầng cao nhất của Bạch tháp truyền đến tiếng chỉ trích tức giận của Linh.

Điệp Vũ trầm mặc không nói gì.

Linh căm tức đi qua đi lại, trừng mắt với nàng nói: "Từ đầu tới đuôi, ta sẽ không đồng ý việc động binh với ngoại bang!"

A Ti Lam bưng ngọc bàn đưa tới trà nóng nhưng hai người không ai cầm lấy.

"Ta đã nói rồi, hắn muốn động binh, có thể, đó là quyết định của hắn, không phải của ta, ta bói vài chuyện, cũng hỏi vài thứ, đều ra kết quả tốt gì. Ngươi cũng hiểu là hắn biết rõ nhưng vẫn cố tình làm! Được, hắn là vương, hắn muốn làm, ta cũng vô pháp phản đối nhưng một khi đã như vậy, hậu quả kia hắn tự gánh chịu lấy!"

"Kết quả là gì? Trận chiến này một năm rưỡi trước đã bỏ qua một lần, ta còn tưởng hẵn đã từ bỏ thế nhưng hắn lại ở đại lễ mùa xuân nhắc đến là sao?" Linh vung tay lên chỉ vào hoàng cung ở phía bắc, tức giận chất vấn: "Việc xảy ra buổi sáng hôm nay thì tính là cái gì?"

Điệp Vũ mở miệng muốn nói, "Ta –"

"Hắn đang đùa giỡn ta!"

Linh mất bình tĩnh, ngắt lời nàng, phẫn nộ nói: "Ngươi đã sớm biết nhưng lại giúp đỡ hắn, để cho hắn ở đại lễ mùa xuân tuyên bố chuyện này, làm cho trận chiến tranh này thoạt nhìn như là đã có được sự đồng ý của ta! Ngươi làm sao có thể để cho hắn làm như vậy?"

Lời chất vấn của Linh quanh quẩn ở trong phòng.

Điệp Vũ lúc này đợi một lúc lâu, mới ngước khuôn mặt tái nhợt nhìn nàng nói: "Hắn có nói qua, nhưng ta nghĩ hắn sẽ không thật sự làm như vậy, nếu ta biết trước mà không thể ngăn cản thì ta nhất định sẽ nói cho ngươi."

"Ngươi thật sự sẽ nói sao?"

Linh vì tức giận mà thốt ra câu hỏi chứa đầy sự lãnh đạm và châm chọc, giống một nhát đao chặt vào tình cảm thân thiết của hai người một nhát thật mạnh.

Điệp Vũ cả người chấn động, khuôn mặt xinh đẹp càng trở nên trắng bệch.

Đôi môi của nàng khẽ run, ưu thương nhìn Linh, nhỏ giọng thừa nhận, "Ta chỉ là thê tử của hắn, cũng không có biện pháp can thiệp hết tất cả mọi việc của hắn."

Những lời này vô cùng trần trụi mà thẳng thắn.

So với A Ti Lam, Linh càng rõ hơn để được người đó sủng ái, Điệp Vũ đã phải trả giá những gì.

Linh nhìn chằm chằm nàng, "Ta đã cảnh cáo ngươi, ta đã cho ngươi một sự lựa chọn khác."

"Ta biết." Điệp Vũ chua sót nhẹ giọng nói: "Nhưng......"

"Nhưng cái gì, nhưng ngươi thương hắn hả? Vậy hắn có biết không? Có ghi tạc trong lòng không?" Linh lãnh khốc chất vấn, "Đưa mắt nhìn thử xung quanh xem, có nơi nào mà ngươi và hắn chưa đánh qua không? Ngươi còn muốn thay hắn đánh bao nhiêu trận nữa? Thay hắn gϊếŧ bao nhiêu người nữa? Thay hắn chịu bao nhiêu vết thương nữa hả?"

Điệp Vũ giải thích cho chính mình, "Ta chỉ làm việc ta nên làm, chúng ta cần muối của suối nước khoáng này –"

"Cần thì chiếm lấy, để hắn có thể khống chế muối thương, kiếm càng nhiều tiền, rồi lại dùng để tấn công càng nhiều nơi khác sao?"

"Hắn chỉ là hy vọng chúng ta có thể càng trở nên cường thịnh." Điệp Vũ nhắm mắt lại, vì hắn mà nói chuyện.

"Sau đó thì sao?" Linh lạnh lùng nhìn nàng, "Đợi đến ngày nào đó đủ cường thịnh, hắn sẽ hiểu được mà yêu thương ngươi hả –"

"Đủ rồi!"

A Ti Lam nghe không nổi nữa, cho dù làm như vậy là phạm thượng, nàng vẫn không nhịn được bảo Linh ngừng lại, nhìn nàng, ôn nhu nói: "Đủ rồi, đừng nói nữa."

Linh trừng mắt với nàng, nhếch môi, tức giận xoay người.

"Ta thực có lỗi......"

Lời xin lỗi của Điệp Vũ quanh quẩn ở trong phòng, Linh nghe thấy được, nhưng không có quay đầu.

Nhìn bóng dáng của bằng hữu, Điệp Vũ cơ hồ muốn khóc, nhưng lại chỉ xoay người xuống lầu rời đi.

Tuy biết rằng bây giờ có nói gì cũng chẳng giúp được nhưng A Ti Lam nhìn Linh vẫn đang tức giận đứng ở bên ngoài, không nhịn được mà nói: "Khởi xướng chiến tranh không phải Điệp Vũ, việc sáng nay cũng không phải lỗi của nàng, Người đem tức giận đổ lên người nàng thì thật không công bằng với nàng mà cũng thật tàn nhẫn."

Nữ nhân đang đứng ở bên cửa sổ cùng vừa người vừa đi xuống lầu kia, đều đồng dạng là người xinh đẹp mà cao ngạo.

A Ti Lam khẽ thở dài, "Người đừng tức giận, sự tình nếu đã muốn xảy ra thì có tức giận nàng cũng không có tác dụng, không phải sao?"

Linh không có trả lời, nàng cũng không nói thêm nữa, chỉ xoay người, im lặng rời khỏi phòng, xuống lầu đuổi theo Điệp Vũ. Nàng ở đại sảnh lầu một đuổi kịp Điệp Vũ, không đành lòng kêu to một tiếng.

"Vương hậu."

Nghe tiếng, Điệp Vũ quay đầu lại.

"Linh không phải có ý gì đâu." A Ti Lam nắm tay nàng nói.

Nhìn A Ti Lam thiện lương đang lo lắng, Điệp Vũ không khỏi cười khổ dưới đáy lòng.

Trước kia, A Ti Lam vẫn luôn trực tiếp gọi nàng là Điệp Vũ. A Ti Lam không chỉ là thị nữ mà càng giống một vị tỷ tỷ. Mới chẳng bao lâu mà ngay cả A Ti Lam cũng cùng nàng phân chia bối phận rồi ư?

"Ta biết." Điệp Vũ đau thương nhìn nàng, mạnh miệng cười vui nói: "Nàng tức giận là đúng, nếu là ta, gặp phải loại sự tình này, cũng sẽ phát hỏa."

"Ngươi đừng ghi ở trong lòng là tốt rồi." A Ti Lam nhìn Điệp Vũ xinh đẹp như hoa mỉm cười nhưng nụ cười đó cứng ngắc. Nàng hoài nghi không biết Điệp Vũ có còn nhớ rõ nên cười vui vẻ chân chính như thế nào.

Như là biết biểu hiện miễn cưỡng của mình, Điệp Vũ nói lảng sang chuyện khác: "Đúng rồi, Ba Lang đâu? Hôm nay là đại lễ, xưởng cũng được nghỉ ngơi đúng không?"

"Vâng, hắn hẳn là đã về nhà." Nàng gật đầu, tò mò hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Ta phải tự mình đi xin lỗi hắn."

A Ti Lam sửng sốt, đột nhiên lĩnh ngộ, "Hôm nay buổi sáng, ngươi là thật sự không biết chuyện vương thượng muốn tuyên bố chuyện này, đúng hay không?"

Điệp Vũ cúi đầu, "Điều đó không phải trọng điểm."

Đúng là điều này không còn quan trọng nữa.

"Ngươi......" A Ti Lam há mồm, muốn nói gì đó nhưng lại không mở mồm nói được.

Điệp Vũ thản nhiên nở nụ cười, mang theo một chút ưu thương cùng sầu bi, xoay người đi ra khỏi Bạch tháp.

Nàng thực lo lắng cho Ba Lang.

Sau khi đại lễ mùa xuân kết thúc, A Ti Lam từng đến trước đài tìm hắn nhưng hắn đã sớm đi rồi.

Sau đại lễ, có rất nhiều thứ phải thu dọn, những chuyện phải làm cũng nhiều mà Linh và Điệp Vũ còn ở trong Bạch tháp nổi lên tranh chấp, không ai dám lên lầu đưa trà, Mỗ Lạp chỉ phải bảo nàng đi.

Trong Bạch tháp, việc phải làm chồng chất như núi, cho nên A Ti Lam chỉ có thể cố nén lo lắng trong lòng, bắt tay vào xử lý việc trước.

Chờ nàng làm xong việc, chuẩn bị về nhà thì sắc trời sớm đã sẩm tối.

Buổi sáng trước khi ra ngoài nàng đã thay hắn nấu cơm trưa, chỉ cần hâm nóng lại là có thể ăn được.

Việc nhóm lửa đối với hắn mà nói dễ như trở bàn tay, nàng chỉ lo lắng hắn sẽ nấu đồ lâu quá hoặc lười hâm nóng cứ để lạnh như vậy mà ăn.

Hôm nay ở đại lễ, sắc mặt hắn nhìn có vẻ không tốt lắm.

Ba Lang là đại sư phụ của xưởng đúc đồng, vương thượng không báo cho hắn trước mà liền thông báo ra ngoài việc muốn tìm người đúc binh khí, như vậy có khác nào trước mặt mọi người nhục nhã hắn là người vô dụng chứ.

Ở chân trời chỉ còn lại một dải ánh sáng mờ.

Dọc theo đường đi, nàng có thể thấy, nghe thấy mọi người vẫn vì lời tuyên cáo của vương thượng mà hưng phấn đàm luận.

Điều này càng làm cho nàng thêm lo lắng, không khỏi rảo nhanh cước bộ.

Nhưng khi nàng về đến nhà lại không thấy bóng dáng hắn đâu.

Nàng kiểm tra thì thấy nồi cơm đã hết, đồ ăn trên bàn cũng không còn chứng tỏ hắn đã ăn cơm, cũng không đập đồ đạc khiến nàng thấy yên tâm hơn nhưng vẫn có chút lo lắng.

Hắn chắc là ở nhà, bởi hắn là người yêu gia đình, bình thường không có việc gì hắn đều ở nhà.

Đang lúc nàng muốn xoay người đi ra ngoài tìm hắn thì chợt nghe thấy tiếng bổ củi truyền đến từ hậu viện.

Nàng mở cửa sau ra, quả nhiên thấy hắn ở phía sau viện.

Hắn cởi trần nửa người trên, cao cao giơ lên cái rìu để bổ củi.

Thấy nàng, hắn không có dừng động tác mà chỉ tiếp tục đốn củi.

Trên người hắn mồ hôi chảy ra như dòng sông nhỏ, bên người là hai đống củi đã bổ xong và được xếp ngay ngắn, có khi cao bằng nửa người. Nàng nghi hắn đã làm việc này được một thời lúc lâu rồi.

Nàng cũng đâu có thiếu củi dùng, điều này hắn biết, nàng đoán là hắn muốn trút tức giận lên đám gỗ kia.

"Điệp Vũ nói muốn tới tìm chàng, chàng có gặp nàng chưa?"

Hắn gật đầu.

A Ti Lam nhìn hắn, "Nàng cũng không biết trước chuyện này. Nếu nàng biết, ta tin tưởng nàng nhất định sẽ khuyên vương thượng cùng thương lượng với chàng trước."

"Ta biết." Hắn bổ nốt một cây củi cuối cùng, rồi bỗng nhiên đem rìu cắm trên mặt đất, sau đó nhìn nàng, chậm rãi nói: "Nàng đến mời ta đúc kiếm."

A Ti Lam sửng sốt, Ba Lang là công tượng của vương quốc, tuy rằng hắn cũng biết đúc binh khí, nhưng chế tác lễ khí mới là tài nghệ cao nhất được khen ngợi. Binh khí giản dị bình thường đều giao cho công tượng bình thường đúc, bởi vì việc đó không cần kỹ thuật thâm hậu, thậm chí còn không cần khuôn đất sét mà chỉ cần công tượng mới nhập môn biết đúc đồng là được.

"Ngoài kiếm, còn có mâu, thương, đầu mũi tên, tất cả những binh khí quân đội cần dùng." Hắn đón lấy khăn lau nàng đưa đến, lau đi mồ hôi trên mặt.

"Vì sao?" Nàng không hiểu, Điệp Vũ nói là đến xin lỗi, vì sao lại đặc biệt cùng hắn nhắc tới việc đúc binh khí chứ?

"Binh khí của chúng ta so với của Ba quốc mang đến thì quá yếu ớt, sử dụng vài lần liền bị hỏng, nếu hai kiếm giao tranh trực tiếp thì sẽ bị gãy." Hắn cúi đầu nhìn nàng, thản nhiên nói: "Cho nên nàng hy vọng ta có thể thay đổi quân đội đúc binh khí. Nàng nói ý vương thượng là nếu thành thì tước vị cùng đất phong kia, chính là của ta. Vương thượng không phải là không tín nhiệm kỹ thuật của ta, ngài chỉ muốn có sự cạnh tranh, như thế mới có thành quả tốt nhất."

Đó chỉ là lời nói cho dễ nghe, nàng biết hắn hiểu được điều này.

Vị vương dũng mãnh nhất cũng sẽ muốn thanh kiếm tốt nhất, và cũng sẽ không để ý ai làm ra thanh kiếm đó.

"Chàng muốn đúc kiếm sao?" Nàng nói ra ý nghĩ trong lòng hắn.

Hắn không có phủ nhận, chỉ trầm mặc.

"Đó là......" Nàng bất an ngóng nhìn hắn, nhẹ giọng trần thuật: "Vũ khí gϊếŧ người a......"

"Chúng nó chính là công cụ, có thể đả thương người, nhưng cũng có thể giúp bản thân phòng vệ." Hắn nói.

Nàng chẳng còn muốn nói gì, hắn chắc đã suy nghĩ kỹ và đây là đáp án mà hắn đã quyết định.

Nàng rất rõ hắn không có khả năng đem việc này tặng cho người khác. Hắn sẽ một lần nữa chứng minh cho mọi người và vương thượng rằng hắn mới là công tượng tốt nhất cả nước.

Tuy rằng như thế, nàng vẫn không hy vọng hắn dùng đôi tay ôn nhu kia để chế tạo binh khí gϊếŧ người.

"Chàng có thể không cần làm mà. Cuộc sống hiện tại của chúng ta rất tốt, không cần tước vị và đất phong."

"Ta cũng không phải vì tước vị cùng đất phong." Ba Lang vừa ngồi xổm xuống đem củi đã bổ buộc lại bằng dây rồi giúp nàng khiêng vào trong bếp, vừa nói: "Ta không làm, người khác cũng sẽ làm mà ta là đại sư phụ của xưởng, nếu ta không làm, sẽ chỉ khiến người khác nghĩ ta không làm được."

Nàng đi theo bên người hắn, truy vấn: "Như vậy thì sao? Chàng biết chính mình không phải là được, không phải sao?"

"Nếu chưa từng làm thì không ai biết được, kể cả ta." Hắn vừa khiêng củi vừa nói chuyện.

"Cho nên chàng là vì mặt mũi, vì muốn thử thách năng lực của chính mình nên mới đi làm sao?"

Hắn nghe vậy thì cũng giận: "Chẳng lẽ nàng muốn Điệp Vũ cầm một thanh kiếm yếu ớt dễ gãy lên chiến trường sao?"

"Không, ta không hy vọng."

"Quốc gia cần quân đội mới có thể duy trì hòa bình, quân đội lại cần binh khí đủ mạnh để chống lại địch nhân." Hắn mang củi đem đặt ở trong phòng bếp, nhìn nàng hỏi: "Nàng không muốn Điệp Vũ bị thương, chẳng lẽ lại hy vọng những binh lính khác bị thương vong ư?"

A Ti Lam không nói được lời nào.

Hắn đi ra khỏi phòng bếp, lại chuyển một đống củi vào cửa.

Nàng lo lắng lui qua một bên, lại vẫn không buông tay nói: "Ta chỉ là không hy vọng chàng chế tạo vũ khí gϊếŧ người, trở thành kẻ đồng lõa gϊếŧ người."

Hắn đặt củi trong tay xuống hỏi lại: "Cho nên bình thường nàng cũng nghĩ như vậy về Điệp Vũ?"

Nàng giận trừng mắt hắn, "Chàng biết ta không phải có ý đó. Nàng là vương hậu, thân lại là võ tướng, nàng là thân bất do kỷ –"

"Nàng là tướng quân, ta là công tượng, chúng ta đều là quần thần của vương, đều là thân bất do kỷ."

"Nàng là bất đắc dĩ, chàng cũng không phải vậy." A Ti Lam tức giận vạch ra trọng điểm, "Vương thượng sáng nay đã tuyên cáo, tuy rằng việc đó không thỏa đáng nhưng lời đó cũng đồng thời cho chàng quyền được lựa chọn, chàng có thể chọn không làm –"

Ba Lang tức giận trừng mắt nhìn nữ nhân nhỏ nhắn trước mặt, thấp giọng gầm lên: "Nàng ta là vì bảo vệ gia đình, ta cũng vậy!"

Nàng hoảng sợ.

Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng có hung dữ với nàng, cho tới bây giờ.

Nhìn vẻ giận dữ của hắn, đột nhiên A Ti Lam nhận ra một điều. Nam nhân này vẫn bị vây nhốt trong nhà giam của bản thân về việc không được người khác công nhận. Nàng trước kia không hiểu được nhà giam đang vây khốn hắn lại lớn, chắc chắn, không gì có thể dao động như thế.

"Ta chưa từng cho rằng những gì chàng làm không phải để bảo vệ gia đình." Nàng nghẹn họng mở miệng.

Hắn trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, mím môi lại.

"Nơi này là nhà của chàng, vĩnh viễn đều là, chúng ta không cần sự công nhận của người khác."

"Ta cần." Hắn lạnh lùng cứng rắn mở miệng.

"Ta biết." Hắn thẳng thắn như vậy khiến cho nàng lần đầu tiên cảm thấy thật thương tâm, nàng nhìn khuôn mặt cứng nhắc của hắn, nhẹ giọng đồng ý, "Ta biết......"

Sau ngày đại lễ mùa xuân đó, nàng không và hắn đều không đề cập đến chuyện này nữa.

Ngày đó, hắn chỉ trầm mặc xoay người, đem củi đã bổ tốt chuyển vào trong bếp.

Ngay cả khi ăn cơm hắn cũng không mở miệng nói lời nào.

Đó là lần đầu tiên hắn và nàng cãi nhau.

Nhiều năm như vậy, nàng không phải chưa từng đấu khẩu với hắn nhưng chưa từng cãi nhau, càng đứng nói đến chuyện hai người trầm mặc như vậy.

Nàng làm tổn thương tự tôn của hắn, nàng biết.

Hắn làm tổn thương lòng của nàng, hắn cũng hiểu được.

Nàng muốn xin lỗi hắn, mà nàng đoán hắn cũng muốn như vậy chính là hắn giống nàng, không biết mở miệng nói như thế nào.

Hai người cứ giằng co như vậy, bất giác một tháng đã trôi qua mà tình huống vẫn không có chuyển biến tốt.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-26)