Truyện:Thứ Nữ - Chương 133

Thứ Nữ
Trọn bộ 135 chương
Chương 133
Ngoại truyện 7
0.00
(0 votes)


Chương (1-135)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Giản Thân Vương phủ, Anh tỷ nhi đang bị Cẩm Nương cấm túc, nàng từ nhỏ tính tình hiếu động, lại bởi vì là con gái duy nhất trong nhà, rất được Lão vương gia cùng Vương phi thương yêu, ngay cả phụ thân cũng đem nàng là bảo bối trong lòng bàn tay, cũng không hà khắc trách mắng nàng, tùy ý tính tình của nàng, cũng may Anh tỷ nhi dù là tùy hứng, nhưng cũng không phóng túng quá phận, cũng không phải người xảo quyệt, còn thông tình đạt lý, vốn nhìn như hoa như ngọc, thanh lệ thoát tục, hơn nữa cái miệng nhỏ nhắn của nàng rất ngọt, ồn ào làm người khác vui vẻ, cho nên, mỗi lần nàng phạm một ít lỗi, ỷ lại có Lão vương gia cùng Vương phi chống lưng cho nàng, cũng chưa từng bị trách phạt quá nhiều.

Nhưng mà, từ khi bắt đầu lớn, mẫu thân lại không để ý đến sự phản đối của Vương phi, đem nàng nhốt trong khuê phòng không được đi ra ngoài, nguyên nhân nha, đương nhiên là do thêu thùa của nàng tệ, Cẩm Nương nói, nữ nhi thế nào cũng phải học một ít kỹ năng kim chỉ, cho dù không tinh thông, cũng phải làm được một kiện quần áo hoàn chỉnh, còn có thể lấy ra để mặc, bằng không thì, tương lai gả đi, ngay cả một bộ y phục của con rể cũng làm không được, thực sẽ mất mặt Giản Thân Vương phủ, nhưng mà, Anh tỷ nhi từ nhỏ đã không thích thêu thùa, ngược lại là đối với vũ thương lộng bổng (võ thuật, đao kiếm, .. ) cảm thấy vô cùng hứng thú, thấy Dương ca nhi cùng Hạo ca nhi theo phụ thân luyện võ, trong lòng nàng ngứa ngáy khó chịu, vốn là vụng trộm học, sau này, chính là vừa khóc vừa nháo xin phụ thân dạy nàng.

Cũng may Cẩm Nương cũng đã từng chịu đựng việc không có võ công, cho nên, ngược lại rất tán thành Anh tỷ nhi học chút ít chi thuật (ngón nghề) phòng thân, ngược lại là đồng ý cho nàng tập võ, nhưng vừa tập võ, nàng còn phải học tập nữ hồng cùng cầm kì thi họa, Anh tỷ nhi làm sao mà chịu được, mỗi lần sau khi Cẩm Nương giao bài tập, nàng liền đợi lúc Cẩm Nương không để ý, nghĩ biện pháp chạy ra ngoài, không phải nữ giả nam trang ra ngoài đi dạo, thì cũng là trốn đến chỗ nào đó chơi đùa, làm cho Cẩm Nương rất bực mình, một lần này, rõ ràng nàng đã hạ lệnh cấm túc, từ bên kia hình sự phòng điều đến mấy bà tử lợi hại trông chừng tiểu viện của Anh tỷ nhi.

Anh tỷ nhi chán muốn chết cầm lấy bàn căng (cái dùng để căng vải ra để thêu ak), một chút lại một chút thêu một đóa hoa mai, một đóa hoa mai, nàng thêu hai ngày còn chưa xong, mắt to xinh đẹp thỉnh thoảng nhìn về phía ngoài cửa sổ, trông mong có người đến giải cứu nàng.

Trong một thời gian ngắn, bên ngoài cửa sổ ngược lại không có thanh âm gì, lại nghe Uyển tỷ ở bên ngoài năn nỉ bà tử giữ cửa: "Đại nương, ta chỉ đi qua liếc mắt nhìn Anh tỷ nhi, nàng đã vài ngày không đến nhà của ta rồi, mẹ ta rất nhớ nàng đó, làm bánh lột da (bánh pía) để ta đưa đến cho Anh tỷ nhi ăn đây này."

Lãnh Khiêm hiện giờ chính là Nhị phẩm đại viện, quản lý một số nhà máy sản xuất ở Giang Nam, hắn mua được tòa nhà ngay cạnh Giản Thân Vương phủ, còn cố ý mở một cái cửa nhỏ thông giữa hai nhà, thuân tiện đi ra đi vào, kỳ thật, nhìn là hai cái phủ đệ, thực ra thì vẫn là một gia đình lớn, thường xuyên gặp nhau, nên không có khoảng cách xa lạ, Uyển tỷ nhi là ở tại trong Giản Thân Vương phủ mà lớn lên, Vương phủ cao thấp không ai là không nhận ra Uyển tiểu thư, cũng biết Vương gia Vương phi nhà mình xem nàng như con gái của mình, trong phủ bọn nô tài cũng thực kính trọng nàng như chủ tử.

Bà tử giữ cửa vạn phần khó xử nhìn Uyển tỷ nhi, Uyển tỷ nhi hôm nay cũng đã mười một tuổi, chỉ so với Anh tỷ nhi lớn tuổi hơn, tính tình dịu dàng hào phóng, đối với hạ nhân điều rộng lượng, rất được hạ nhân Vương phủ hoan nghênh, "Uyển cô nương, không phải lão nô làm khó, đây thật là mệnh lệnh của phu nhân, không cho phép đại cô nương ra cửa, tiểu nhân biết ngày thường cô nương đối xử rất tốt, nhưng là không dám chóng lại mệnh lệnh của phu nhân a."

"Đại nương cực kỳ hồ đồ, Bá nương chỉ nói là, không được cho Anh tỷ nhi đi ra ngoài, cũng không nói không cho người khác vào thăm nàng ah, lại nói, ta thường ngày làm người như thế nào Đại nương còn không biết sao? Bá nương là tin tưởng ta nhất đấy." Uyển tỷ nhi cười tươi như hoa, bị bà tử ngăn ở ngoài cửa, trên khuôn mặt lại không có nửa điểm khó chịu, rất có tác phong của đai gia khuê tú, đang nói, Tố Bạch tiểu hồ nhi cầm cái hầu bao nhét cho bà tử, bà tử bóp bóp hầu bao cười đến híp mắt, cười nói: "Trách không được phu nhân lại nói Uyển cô nương vô cùng thông tuệ, tiểu nhân chính là đồ đầu gỗ a, lại không nghĩ đến chuyện quan trọng này, phu nhân chỉ nói là không được cho Đại cô nương đi đâu, bên ngoài ánh nắng mặt trời có thể gây hại, để Uyển cô nương phơi nắng cũng không hay, mau mau mời vào a."

Sau đó, liền mời mở đường cho Uyển tỷ nhi, Uyển tỷ nhi ưu nhã đi vào.

Anh tỷ nhi đã sớm ở trong phòng đợi đến sốt ruột, vừa thấy Uyển tỷ nhi thì vội vã chạy đến, cầm chặt tay của nàng nói: "Tại sao ngươi bây giờ mới tới a, ta chờ ngươi cả buổi rồi đó, nhanh, đóa hoa này ta đã thêu hai ngày rồi, làm sao cũng không thêu xong, ngươi giúp ta đi."

"Muội muội của ta, ngươi lại ồn ào một tiếng xem, xem Bá nương biết sẽ phạt ngươi thế nào?" Uyển tỷ nhi bất đắc dĩ đưa tay chọt vào trán Anh tỷ nhi, cẩn thận đưa mắt nhìn về phía bà tử nơi cửa, nhanh chóng kéo Anh tỷ nhi vào trong phòng.

Anh tỷ nhi trề miệng, nhỏ giọng mắng: "Ai dám cáo trạng, xem ta chỉnh nàng cho đến chết."

Bà tử giữ cửa đang kéo dài cổ ra nghe, một lời này, mặt cứng đờ, lộ ra nét mặt cổ quái, lập tức thật thà rụt đầu lại, đứng ngay ngắn ở cửa làm thần giữ cửa, Anh tỷ nhi vô cùng linh tinh cổ quái, ở chỗ Trung Lâm thúc học được chút ít phương pháp cổ quái, ai đắc tội với nàng, không phải bị toàn thân ngứa ngáy, thì cũng là bị nàng làm cho đau bụng cả một ngày, hoặc là, sẽ bị nàng dán hình một con rùa lớn ở sau lưng và vân vân, thường thường đem hạ nhân ở trong phủ chỉnh cho dở khóc dở cười, tiểu hài tử lừa bịp như vậy, sẽ không làm tổn hại thân thể, nhưng làm cho người ta khó chịu, rất nhiều người trong phủ thật sự không dám đắc tội nàng, bất quá, Anh tỷ nhi bị Cẩm Nương bắt được một vài lần, bị phạt nghiêm khắc vài lần, liền tốt hơn nhiều, hành động rất ít, cũng chỉ có thể vụng trộm làm.

Hai tiểu tỷ muội tiến vào phòng, Anh tỷ nhi đem gối thêu quả đào hướng Uyển tỷ nhi ném sang, chính mình ngã chỏng vó nằm chết dí trên giường, thở dài một tiếng.

Uyển tỷ nhi ngẫm lại liền cảm thấy buồn cười: "Mới có một chút chuyện như vậy, đã thở dài tuyệt vọng rồi, ta nói ngươi ah, tốt nhất là thêu cho xong đóa hoa này đi, kim pháp của ta là do Bá nương dạy đó, ta làm một chút, Bá nương sẽ nhìn ra, không thể để ta và ngươi cùng chịu phạt được."

Anh tỷ nhi thấy không thích đứng dậy, đau đầu hỏi Uyển tỷ nhi: "Ngươi nói mẹ ta tại sao không để cho ta học mười chiêu thức của đao, trong phủ cũng không phải không có kim tuyến phường (chổ chuyên thuê thùa), chúng ta là dạng người nào a, chẳng lẻ, còn muốn chính mình thêu cái gì đó bán mới có thể nuôi sống chính mình hay sao?"

"Ngươi không được nói lung tung, Bá nương nói, là thân nữ nhi nhất định phải có kỹ năng, sợ tương lai chúng ta... bị người khác xem thường đây này." Uyển tỷ nhi nói một nửa, rốt cuộc thẹn thùng, có một vài từ xấu hổ không nói ra được.

"Đúng vậy a, mẹ ta xưa nay cũng nói, nữ nhi phải tự lập tự cường, phải có bản lãnh của mình, không được để người khác xem thường, nhưng mà, ta học võ công, theo mẹ học kinh doanh, cái kia cũng không phải là sở trường thì là cái gì? Vì cái gì bắt ta học thêu thùa ah."

"Ngươi lại lải nhải rồi, một hồi nữa Thái tử điện hạ cùng Trưởng công chúa chính là muốn đến phủ, Dương ca ca đâu? Lại cùng Hạo đệ đi học rồi?" Uyển tỷ nhi đem Anh tỷ nhi từ trên giường kéo dậy, đem bàn căng nhét vào tay nàng.

Cẩm Nương đã sớm dự đoán là Anh tỷ nhi sẽ nhờ Uyển tỷ nhi giúp nàng, đã sớm bắt nàng qua phòng thêu rồi, Uyển tỷ nhi trong lòng biết là không thể giúp, quan niệm xã hội trong đầu Anh tỷ nhi có chút không quá hợp, những quan niệm kia Cẩm Nương cũng sẽ cùng nàng nói một chút ít, chỉ là, mẫu thân dạy không giống như vậy, Uyển tỷ nhi có lúc cũng có chút hồ đồ, bất quá, chung quy vẫn cảm thấy Bá nương là nữ tử hiếm thấy, mẫu thân rất sùng bái người, đương nhiên là phải biết nghe lời Bá nương mới phải.

Anh tỷ nhi vừa nghe Đại công chúa muốn đến, trên khuôn mặt nở một nụ cười xấu xa, lập tức từ giường trúc đứng dậy, đầu nhỏ dò xét trước mặt Uyển tỷ nhi, mắt to xinh đẹp chớp rồi chớp, thanh âm kéo dài thiệt dài: "Đại... Công... Chúa... Muốn đến nha."

Uyển tỷ nhi đỏ mặt, cầm lấy bàn căng đánh nàng: "Ngươi là con quỷ ranh mãnh, lại muốn nói cái gì? Miệng của ngươi nói toàn điều không tốt."

Anh tỷ nhi không khỏi khanh khách nở nụ cười đứng dậy, chỉ vào má hồng hồng của Uyển tỷ nhi nói: "Ta nói cái gì, ta cái gì cũng không nói, ngươi gấp cái gì ah."

Uyển tỷ nhi không có biện pháp với nàng, đứng lên làm động tác muốn đi, Anh tỷ nhi luống cuống, vội vàng kéo nàng nói: "Hảo tỷ tỷ, ta không cười ngươi nữa, đừng đi ah, ngươi mà đi, ta buồn bực muốn chết đi."

Uyển tỷ nhi trừng mắt với nàng, Anh tỷ nhi nhanh chóng nghiêm mặt nói: "Ta bảo đảm, sẽ không cười ngươi nữa, nhất định không cười."

Uyển tỷ nhi khẽ hừ mũi một tiếng: "Hừ, ngươi cũng đừng cười ta, Thái tử điện hạ vốn cũng là có chuyện, vì cứ cách ba hôm năm ngày lại đến phủ chúng ta, mỗi lần đến đều muốn đưa lễ vật uội muội, cũng không biết là ý tứ gì."

Anh tỷ nhi nghe được nóng nảy, tròng mắt khẽ đảo, xem thường nhìn Uyển tỷ nhi, bất quá, mắt của nàng giống như cha mình, tuổi nhỏ mà đã có loại ý tứ hàm xúc phong tình vạn chủng, ngay cả Uyển tỷ nhi nhìn, cũng nhịn không được ngây ngốc một chút, "Hắn đến thì liên quan gì đến việc của ta, mỗi lần hắn đến đều tìm ca ca, ngươi lôi đến ta làm gì."

"Hừ, Thái tử điện hạ mười lăm rồi, nghe nói, Thái hậu nương nương lại chuẩn bị tuyển tú đó, tuyển cho hắn vài chính phi, ngươi không lo lắng." Uyển tỷ nhi nửa điểm cũng không nhân nhượng, ngồi đối diện Anh tỷ nhi, thuận tay cầm lấy cái hộp âm nhạc bên cạnh gối đầu của Anh tỷ nhi, chơi đùa trên tay.

Anh tỷ nhi đi tới đoạt lại, sau khi lấy được, đối với Uyển tỷ nhi dí dí một chút, không cho là đúng nói: "Hắn tuyển tú liên quan gì đến việc của ta, ta dù sao cũng không muốn tiến cung đâu, mẹ ta nói, tính tình này của ta căn bản là không hợp với nơi ấy, ta nha, chính là muốn sống tự do tự tại, mẹ ta nói, muốn tạo cho ta một thế ngoại đào nguyên, tùy ý ta chơi vui thích."

Uyển tỷ nhi nghe thấy liền không ngừng lắc đầu, đang muốn nói chuyện, ngoài cửa sổ lại vang lên âm thanh gõ cửa, Anh tỷ nhi con mắt sáng ngời, nhìn về phía Uyển tỷ nhi, mặt Uyển tỷ nhi cũng sáng bừng lên, hai tiểu tỷ muội đi đến bên ngoài cửa sổ, nhấc ghế thò đầu ra ngoài...

Anh tỷ nhi gấp gáp, đầu so Uyển tỷ nhi thò ra nhanh hơn một ít, đập một phát, trên đầu bị người khác gõ một cái, nàng không khỏi bực mình, mắng to: "Đại ca, ngươi lại đánh ta, coi chừng ta méc mẹ đó."

Ngoài cửa sổ quả nhiên lộ ra một tiểu thiếu niên xinh đẹp đến mức yêu nghiệt, Dương ca nhi trong tay chính là cầm một trái banh ném về phía trước, cười hì hì đứng ở bên ngoài.

Uyển tỷ nhi nhìn thấy Dương ca nhi, mặt nhỏ nhịn không được đỏ lên, ngược lại không dám nhô đầu ra phía trước, một bộ dáng ngoan ngoãn mà ngồi trở lại trên giường.

Anh tỷ nhi bị đánh tức giân không chịu được, thân thủ nhanh như điện liền hướng Dương ca nhi túm lấy, Dương ca nhi giơ một tay lên, thuận tay liền bắt lấy bàn tay Anh tỷ nhi, Anh tỷ nhi rút tay lại, hướng phía trên cổ tay của Dương ca nhi bẻ lại, nhưng tay Dương ca nhi đã sớm xảo quyệt mở ra, hai huynh muội trong nháy mắt liền qua được vài chiêu, một người ở trong phòng, một người ở ngoài cửa sổ, đánh đến bất phân thắng bại, Anh tỷ nhi dần dần rơi vào thế hạ phong, không khỏi bực mình, vành mắt liền bắt đầu đỏ lên.

"Anh tỷ nhi đừng khóc, xem Thái tử ca ca mang theo cái gì cho ngươi nè?"

*****

"Cái gì, lấy ra trước cho ta xem đi, nếu không phải đồ tốt, ta sẽ khóc cho Thái tử ca ca xem." Anh tỷ nhi làm sao mà thực sự khóc, xưa nay cùng chơi với ca ca của nàng như vậy quen rồi, bất quá chỉ cố ý làm dáng vẻ cho Thái tử xem mà thôi.

Thái tử được gọi một tiếng "Thái tử ca ca" trong trẻo ngọt ngào làm cho trong lòng ấm áp, duỗi tay, đem vật trong tay đặt vào lòng bàn tay Anh tỷ nhi.

Anh tỷ nhi vui rạo rực đưa tay nhận, vừa mở ra, chính là một tiểu thỏ bằng ngọc lóng la lóng lánh, khả ái lại xinh đẹp, ngọc kia khi chạm vào tay rất ấm, mượt mà thoải mái, Anh tỷ nhi thấy liền vui vẻ, một nụ cười xinh đẹp hiện lên hai má, Thái tử đứng ở ngoài cửa sổ mắt nhìn thấy trong nội tâm càng là ngọt ngào, trước mắt lại xuất hiện một cái tay không lí do quơ loạn xạ, Thái tử đưa mắt nhìn kĩ, nhìn thấy đúng là Dương ca nhi.

"Hoàn hồn, hoàn hồn, A Kiền ah, đó là muội muội của ta, không phải là muội muội của ngươi." Dương ca nhi trầm mặt, liếc xéo Thái tử.

"Muội muội của ngươi chẳng phải là muội muội của ta thì là cái gì? Ngươi xem, muội muội của ta đều cho ngươi rồi, ngươi sao lại nhỏ mọn như vậy, quá không công bằng, huynh đệ như vậy là như thế nào." Thái tử cười đến giảo hoạt, cãi nhau như vậy, bọn hắn đã cãi mười năm rồi, Dương ca nhi không thắng được một lần, lại rất chấp nhất, cũng không bỏ cuộc.

Quả nhiên, thanh âm của hắn có chút sa sút, Dương ca nhi giống như dẫm lên gai nhọn, oán giận đứng dậy, khuôn mặt trắng tức giận đối với hắn nói: "Ngươi có phải hay không đã sai lầm, muội muội của ngươi ta không cần nữa, quá hung dữ, làm sao mà so sánh với muội muội của ta được, cái này lại không thể trao đổi, huynh đệ cũng không phải làm như vậy a."

Trong phòng, Uyển tỷ nhi nghe thấy Dương ca nhi nói lời này, cúi xuống đầu, ngực lại phập phồng càng thêm lợi hại, Anh tỷ nhi cố ý nghiêng đầu ngắm trộm, quả nhiên, Uyển tỷ nhi chính là cười đến híp mắt lại.

"Ngươi nói cái gì? Ngươi dám nói ngươi không cần Bổn công chúa, không sợ Bổn công chúa trị ngươi tội bất kính sao?" Dương ca nhi vừa nói xong, một tiếng khiển trách mềm mại vang lên phía sau hắn, Dương ca nhi trong lòng hoảng hốt, nhanh chân bỏ chạy, vừa chạy vừa hô: "A Kiền ah, tiên sinh nói, ta còn có quyển sách luận chưa viết, ta đi chăm chỉ học tập trước đây."

Đại công chúa thấy hắn vừa chạy, càng tức giận, túm váy đuổi theo, Thái tử nhìn thấy buồn cười, lắc lắc đầu, vẫn là nhìn về phía tiểu giai nhân bên trong cửa sổ.

Khuôn mặt Anh tỷ nhi lại hưng phấn nhìn màn rượt đuổi ngoài cửa sổ, đối với con chuột đang ôm đầu chạy là Dương ca nhi lớn tiếng hô: "Ca ca, chạy đến Đông phủ."

Dương ca nhi nghe thấy con mắt sáng ngời, chuyển hướng chạy đến Đông phủ, vừa chạy vừa mắng chính mình, làm sao lại quên Tam thúc gia có một con chó săn to, Đại công chúa lại sợ con chó kia nhất.

Kỳ thật, Dương ca nhi thuở nhỏ tập võ, Đại công chúa là một tiểu cô nương yểu điệu, cho dù chạy có nhanh đi nữa cũng không thể đuổi kịp hắn, chỉ là hắn mỗi lần thấy Đại công chúa liền quên chính mình có võ công, từ nhỏ bị rượt đuổi nên chạy quen rồi.

Công chúa nghe ra cái tên, mặt nhỏ liền có chút trắng bệch, cái miệng nhỏ nhắn bĩu một cái, vành mắt cũng hồng. Hung hăng quay đầu trừng mắt liếc cái khuôn mặt đang xem chuyện vui là Anh tỷ nhi, ai biết khi nàng quay đầu, không nghĩ đến liền dẫm lên váy của mình, ầm một cái, nàng ngã thật mạnh xuống đất, cuối cùng nhịn không được, nước mắt như hạt châu ào ào rơi xuống, Dương ca nhi nghe tiếng động, quay đầu xem xét, không khỏi ngơ ngẩn, bọn hắn cứ như vậy một người đuổi một người chạy đã mười năm, Đại công chúa bởi vì xưa nay có cung nhân bảo hộ ở phía sau, cũng không thể nào ngã, nhưng hôm nay rõ ràng nàng không có người đi theo, một cú ngã nặng này, Dương ca nhi đơ người nửa ngày, chần chờ nghĩ nên hay không đến đỡ nàng dậy.

Đại công chúa nâng đôi mắt to trong suốt ngấn lệ, ủy khuất nhìn Dương ca nhi, cái miệng nhỏ nhắn bướng bỉnh cố gắng cắn chặt, chịu đựng không để mình khóc ra thành tiếng.

Dương ca nhi khó xử ôm chân mà thẳng bước đi lại đây, lại không có đi qua đến, cảnh giác nhìn Đại công chúa, sợ nàng giả bộ, Công chúa tức giận tự mình dậy, quay người đi về, có thể hai cái đầu gối vừa mới bị ngã, vết thương vừa nóng rát vừa đau, đi đường có chút ít khập khiễng, Dương ca nhi thấy rõ ràng, trong lòng bắt đầu luống cuống, nhanh chóng chạy lại đó: "Công chúa muội muội, để ta cõng ngươi đến phòng Anh tỷ nhi đi."

"Không cần, ngươi cứ chạy đi, không cần ngươi lo cho ta." Đại công chúa rất không muốn khóc, nhưng nước mắt lại cứ rơi ra, quay đầu không nhìn Dương ca nhi.

"Ngươi đừng tức giận ah, ta... ta thật sự muốn viết sách luận, không phải trốn ngươi đâu." Dương ca nhi hít vào một hơi, lông mày cau lại, nhỏ giọng.

"Hừ, đừng lừa ta nữa, mỗi lần đến, ngươi thấy ta liền bỏ chạy, lại nói... lại nói không quan tâm tới ta, ngươi... Ta không bao giờ ... muốn để ý tới ngươi nữa." Công chúa khó nghe được Dương ca nhi ở trước mặt nàng nhẹ nhàng thuyết phục, trong lòng mặc dù vui, lại không muốn tha thứ cho hắn như vậy, thật vất vả mới dọa nạt hắn một hồi, cũng không thể quá tiện nghi cho hắn.

"Ngươi đừng có cứng đầu khó chịu nữa, lại đây, leo lên lưng ta đi." Dương ca nhi thế nhưng lại có tính như vậy, hắn mới vừa rồi thấy nữ hài tử ngã, cho Đại công chúa một chút mặt mũi, nha đầu này còn chưa biết đủ, hắn liền bực mình, không để ta cõng đúng không, ta càng muốn cõng.

Công chúa bị Dương ca nhi rống một tiếng, mặt nhỏ bình thường xinh đẹp lệ khả ái bây giờ như hoa lê đái vũ, lại ngây ngốc, kinh ngạc nhìn Dương ca nhi, mắt to bên trong mang theo kinh hoảng, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng lại mấp máy.

Đôi mắt phượng xinh đẹp của Dương ca nhi hung dữ trừng qua, nhưng mà, thân thể vẫn khom phía trước người Công chúa, Công chúa chậm chạp, ngoan ngoãn bò lên trên lưng của hắn, một đôi bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy cổ Dương ca nhi, lúc trước bờ môi xinh đẹp đang mím chặt lại, đối diện Uyển tỷ nhi đang cùng Anh tỷ nhi nhìn lén, nàng liền vênh cái cằm, trên khuôn mặt lộ ra vẻ thắng lợi.

Uyển tỷ nhi giận dỗi trề môi ngồi trên giường, không bao giờ nhìn tình hình ngoài cửa sổ nữa, Thái tử lại cảm thấy buồn cười, đối với Anh tỷ nhi còn đang đứng phía trước cửa sổ nói: "Anh muội muội, Đa Đa rất hung dữ sao?"

"Đúng vậy a, rất hung dữ đó, nhưng mà, nó sẽ không cắn ta ah, nó thích nhất là ta." Anh tỷ nhi kiêu ngạo nói.

"Vậy nó có thể cắn ta hay không?" Vui vẻ trên khuôn mặt Thái tử càng sâu.

Anh tỷ nhi nhíu mày, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi nói: "Nếu Thái tử ca ca cho nó ăn thịt, nó biết thì sẽ không cắn ngươi."

"Chúng ta cùng nhau đi xem Đa Đa được không?" Thái tử từ từ dụ dỗ Anh tỷ nhi, hắn đã mười lăm tuổi, lúc này nam nữ bảy tuổi đã không chung chiếu, mặc dù hắn không ít lần mang theo Anh tỷ nhi đi chơi, từ nhỏ đã thật sự quen thuộc, nhưng lễ nghĩa cấm kị, hắn lại không tiện tiến vào khuê phòng của Anh tỷ nhi.

"Được, được." Anh tỷ nhi mừng đến vỗ tay, bất quá, lông mày lập tức lại nhăn lại, hạ giọng nói: "Nhưng mà, mẫu thân không cho ta ra khỏi cửa a."

Thái tử thính tai, đương nhiên nghe thấy, cười nói: "Muội muội yên tâm, chỉ cần nói ta mời ngươi đi chơi là được, Vương thẩm tất nhiên sẽ không quở trách đâu."

Anh tỷ nhi mặt nhỏ ngẩng lên, cười đến xán lạn: "Thật sự sao? Một hồi nữa Thái tử ca ca phải giúp ta đi đến chỗ của mẫu thân nói đó."

"Ừ, nhất định." Thái tử cười đến ôn nhã, sủng nịch nhìn Anh tỷ nhi.

Anh tỷ nhi nhảy cái oạch đi xuống giường, mang giày rồi chạy ra ngoài, bên miệng nở một nụ cười xảo trá, nhưng vừa đến cửa, liền bị bà tử thủ môn ngăn cản: "Cô nương, ngài đừng làm bà tử chúng ta khó xử, bà tử này dập đầu lạy ngài, nhất định không được đi ra ngoài ah, mặt trời bên ngoài rất lớn, phơi nắng cũng không hay."

"Công chúa và ca ca đều ở bên ngoài phơi nắng đó, ta không sợ đâu." Anh tỷ nhi thấp đầu muốn hướng dưới nách bà tử chuồn, tay bà tử kẹp một cái thật chặt, khuôn mặt muốn khóc, cầu khẩn nói: "Ngài tha cho bà tử a, phu nhân đã hạ mệnh lệnh rất rõ ràng đó."

"Là bản cung để cho Anh cô nương đi đó." Thanh âm Thái tử đúng lúc xuất hiện ở cửa.

Bà tử kia nhanh chóng quỳ xuống hành lễ, Anh tỷ nhi thừa dịp chạy ra ngoài.

Trong phòng còn Uyển tỷ nhi đang tức giận, Anh tỷ nhi tựa hồ lúc này mới nhớ tới nàng, hô một tiếng với trong phòng: "Một hồi công chúa sẽ đến, Uyển tỷ tỷ, ngươi giúp ta tiếp đãi tiếp đãi ah..."

Uyển tỷ nhi đang còn tức giận, một hồi Dương ca nhi sẽ cõng công chúa tiến vào, nàng đang muốn lấy danh nghĩa gì mới tốt, lời này của Anh tỷ nhi chính là hợp lòng nàng, nhân tiện nói: "Ngươi đi đi, ta sẽ giúp ngươi tiếp đãi chu đáo." Lời này nói ra, chỉ là thanh âm có chút hương vị cắn răng căn lợi.

Anh tỷ nhi vừa đi ra ngoài, Thái tử liền tiến lên phía trước dắt bàn tay nhỏ bé của nàng, cười đến ấm áp: "Đông phủ ta mặc dù đã đi qua, nhưng đã quên đường đi như thế nào rồi, cũng nên qua bái kiến Lãnh đại nhân, phụ hoàng nói, Lãnh đại nhân rất có tài, cực kỳ tài hoa."

Anh tỷ nhi không hiểu việc này, nàng muốn chính là thuận tiện ra cửa, có đi Đông phủ hay không cũng không để ý, chỉ là bàn tay nhỏ bé bị Thái tử nắm lấy, rất khó chịu, mẫu thân đã từng cảnh cáo qua, kêu nàng không được cùng Thái tử quá thân cận...

"Ah, ngươi không biết đường ah, Tiểu Đào, lại đây, dẫn đường cho Thái tử điện hạ." Anh tỷ nhi rút tay ra, lại rút không được, vui vẻ trên khuôn mặt không giảm, lại lên tiếng gọi thiếp thân nha đầu của mình chính là Tiểu Đào.

Tiểu Đào đáp lời, hành lễ với Thái tử, Anh tỷ nhi dùng một tay còn lại giật xuống một lạc tử trên người Tiểu Đào, rất kinh ngạc mà nói: "YAA. A. A.. , Tiểu Đào, lạc tử này của ngươi thêu thật là đẹp mắt." Vừa nói, bàn tay nhỏ bé lại cựa quậy, cựa quậy một hồi, Thái tử không thể không buông lỏng tay của nàng.

Tiểu Đào một khuôn mặt hắc tuyến nhìn Anh tỷ nhi, lạc tử này nàng đeo ở trên người thật lâu rồi, tiểu thư tại sao bây giờ mới nhìn tới ah.

Khuôn mặt Anh tỷ nhi hứng thú nhìn lạc tử, lại là đột nhiên quay đầu nói với thái tử: "Thái tử ca ca, ta đi nhà bếp lấy thịt, trước để Tiểu Đào dẫn đường cho ngươi ah, ta sẽ đến sau."

Đang nói, nhanh chân bỏ chạy, sợ bị Thái tử bắt được.

Thái tử bất đắc dĩ cười, ngược lại thật sự theo Tiểu Đào đi đến Đông phủ.

Anh tỷ nhi thật sự chạy đến nhà bếp, kêu bà tử đưa thịt xương đầu, chính mình lại vui vẻ chạy đến hồ lớn trong sân bên viện của mình, hoa sen vừa nở, từng đợt hương sen thơm ngát, nàng cẩn thận từng li từng tí hái một cái lá sen đội lên đàu, nhấc váy hướng đến viện Thượng Quan Mai chạy, nàng rất lâu không thấy Linh tỷ nhi, một ngày nóng như vậy, nàng nhất định lại làm ổ trong phòng thêu thùa rồi.

Trong phòng Anh tỷ nhi, Dương ca nhi cõng đại công chúa vào, Uyển tỷ nhi như tiểu chủ nhân ra đón, thấy trên trán Dương ca nhi đầy mồ hôi, liền cầm khăn trên tay, đợi Dương ca nhi vừa đem công chúa đặt xuống, nàng liền đi ra phía trước, nhón chân, lau mồ hôi cho Dương ca nhi: "Ca ca, bên ngoài mặt trời độc hại như vậy, sao ngươi lại chạy thế này? Nếu bị cảm nắng thì làm sao bây giờ? Sau này nếu muốn chơi, cũng phải chú trọng thân thể ah, cũng không nên tùy hứng."

*****

Thượng Quan Mai ngồi ở trong chính phòng, đang xem sách trong tay, Linh tỷ nhi ngồi trên một cái ghế nhỏ thêu hoa, Linh tỷ nhi năm nay mười hai tuổi, so với Dương ca nhi nhỏ hơn mấy tháng, nhìn cũng mi thanh mục tú, mặt mày rất giống Lãnh Hoa Đường, chỉ là cái môi nhỏ nhắn có chút mỏng, nhìn dịu dàng nhưng khắc bạc, rất giống Ngọc Nương.

Nàng an tĩnh ngồi đấy, vài lần nhướng mắt lên, cẩn thận nhìn Thượng Quan Mai, mẫu thân đọc trang sách này dường như đã một giờ rồi, lại không thấy nàng giở sang trang khác... Nàng lắc lắc đầu, thở dài, Lãnh thúc đi Tây Lương, đi một lần chính là hai năm, mà mẫu thân, kỳ thật vẫn rất quan tâm hắn a.

"Linh tỷ tỷ, Linh tỷ tỷ, chúng ta cùng nhau chơi nhảy dây." Anh tỷ nhi nhảy về phía trước một cái, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng, trên đầu còn đội một cái lá sen.

"Anh tỷ nhi, ngươi... Ngươi không phải là bị thẩm nương cấm..." Linh tỷ nhi tính tình dịu dàng trung thực, thấy Anh tỷ đến vào lúc này, thì rất lạ lùng.

"Tỷ tỷ..." Anh tỷ nhi mãnh liệt phẩy phẩy, che miệng Linh tỷ nhi, chỉ chỉ Thượng Quan Mai.

Linh tỷ nhi rụt cổ, vẫn còn nhăn lông mày, nhìn Anh tỷ nhi muốn nói lại thôi.

Anh tỷ nhi cũng mặc kệ nàng, tiến lên hành lễ với Thượng Quan Mai: "Anh tỷ nhi thỉnh an bá nương."

Thượng Quan Mai cười chuyền dời ánh mắt từ theo sách qua trên người Anh tỷ nhi, sủng nịch mà lắc lắc đầu, đem lá sen rơi xuống trên vai nàng quăng ra, "Mẹ ngươi đâu rồi? Lại đi đến cửa hàng buôn bán rồi hả?"

"Đúng vậy a, mẫu thân đi xem sổ sách rồi, bá nương, con muốn ăn ô mai canh, trời thiệt là nóng ah." Anh tỷ nhi chỉ mặc một kiện bạc vân sam tử, mồ hôi đều thấm ra ngoài.

"Cái con mèo con kia, bá nương ngay lập tức sẽ kêu Thị thư đi làm." Ở một bên Thị thư đã ăn mặc theo kiểu phụ nữ có chồng, vài năm trước, Thượng Quan Mai làm chủ gả nàng cho nhi tử của đại tổng quản, sau khi sinh con, vẫn ở trong phòng Thượng Quan Mai không thay đổi, trở thành quản sự nương tử trong phòng Thượng Quan Mai.

Thị Thư xoay người đi vào rồi, Anh tỷ nhi cười đến mắt híp lại, cọ cọ đến bên cạnh Thượng Quan Mai đang cầm sách xem.

Thượng Quan Mai bóp cái mũi nhỏ rất xinh đẹp của nàng, cười nói: "Hôm nay lại đùa nghịch cái trò quái gì đây? Chẵng lẽ thái tử lại tới?"

Anh tỷ nhi khó có được một chút không được tự nhiên, ở trong lòng Thượng Quan Mai vặn vẹo thân thể, nhỏ giọng nói: "Bá nương, ngươi thật đúng là thần tiên, bất quá, có thể ngàn vạn lần không thể ẹ con biết ah, bà lại phạt con đọc sách nữa..., thuê thùa á."

"Con gái, không biết nữ hồng thì không được nha, tương lai sẽ không gả đi được đấy." Thượng Quan Mai liền cười nói.

"Vì cái gì phải học nữ hồng mới có thể gả ah, con không thích." Anh tỷ nhi trề môi, mẫu thân mỗi ngày đều niệm cái câu này ah.

Thượng Quan Mai biết rõ Anh tỷ nhi trời sinh hiếu động, có chút cá tính của bé trai, tính tình cũng không biết giống ai, Cẩm Nương chính là trầm ổn nhẹ nhàng.

"Vậy cũng được, Anh tỷ nhi của chúng ta nhìn rất xinh đẹp, tương lai ah, sẽ không cần thêu, cũng có thể tìm được một vị hôn phu tốt đây này." Thượng Quan Mai con mắt lại nhìn tới trang sách, lại là có chút tâm thần không yên, để Linh tỷ nhi cùng Anh tỷ nhi chơi đùa, chính mình tiến vào phòng trong.

Anh tỷ nhi thận trọng, thấy Thượng Quan Mai khoé mắt thoáng tia cô đơn, giật giật tay Linh tỷ nhi nói: "Lãnh thúc đã bao lâu không thư từ rồi?"

Linh tỷ nhi nghe được liền như một tiểu đại nhân thở dài, "Cũng có ba tháng rồi, Lãnh thúc... Sợ là... Tâm đã thành tro, mười năm rồi, mẫu thân luôn đối với ông ấy nhàn nhạt, ai, ngươi nói, là một hòn đá, cũng sẽ tan chảy vì sự nhiệt tình đó"

"Đại tiểu thư, ngươi học ở đâu cái giọng điệu đó vậy, nếu để Đại phu nhân nghe được, lại giảng ột hồi đó." Thị Thư mỉm cười bưng ô mai canh đến, dùng chén nhỏ, làm cho Linh tỷ nhi cùng Anh tỷ nhi mỗi người một chén.

Một chén ô mai canh vào bụng, Anh tỷ nhi cảm thấy thần thanh khí sảng, cái nóng mùa hè tản đi không ít, nghiêng đầu, nhìn chăm chú Linh tỷ nhi một hồi lâu, con mắt xoay tròn loạn chuyển.

Linh tỷ nhi không biết nàng suy nghĩ cái gì, cười cười chọc xuống tay của nàng, lại hỏi: "Ngươi như thế này đích thị là nhờ thái tử điện hạ giúp, một thời gian nữa chắc sẽ đem ngươi đưa đi luôn?"

Anh tỷ nhi nghe thấy liền nhíu mày, nàng thật là thích thái tử đấy, thái tử đối xử với nàng đặc biệt tốt, cho tới bây giờ đối với nàng chính là có cầu tất ứng (có xin thì có cho), chỉ cần nàng vui vẻ, tất cả đều tìm cách làm cho nàng, Anh tỷ nhi mới mười tuổi, đối với chuyện cảm tình còn có chút ngây thơ, nhưng nàng biết rõ, mẫu thân là không thích nàng cùng thái tử quá thân cận, ca ca bị công chúa đuổi đến chạy lung tung, mẫu thân không có phản đối, nhưng mẫu thân đối với công chúa không thân cận giống như đối với Uyển tỷ nhi, một điểm này, nàng có thể nhìn ra được, chỉ là, không biết rõ?

Linh tỷ nhi nói như vậy, Anh tỷ nhi lại có chút không đành lòng trong nội tâm, có chút lo lắng, thái tử sẽ không thực sự ở nhà Tam thẩm đợi nàng chứ.

Lo lắng, có chút ngồi không yên, tính tình của nàng vốn là chạy nhảy, nghĩ cái gì thì làm như vậy, đứng lên muốn đi ra ngoài, lại bị Linh tỷ nhi kéo lại.

"Ở lại chơi một lát a, ta... Mẹ ta nàng..." Linh tỷ nhi trong mắt có cầu xin.

Anh tỷ nhi cảm thấy ngạc nhiên, khó hiểu nhìn Linh tỷ nhi, tình trạng của bá nương cùng Lãnh thúc trở thành tâm bệnh của cả phủ rồi, người lớn đều không biện pháp, nàng đã sớm quen, Linh tỷ nhi như thế là muốn làm cái gì?

"Chúng ta nghĩ biện pháp, để cho Lãnh thúc có thể đưa thư trở về cũng tốt ah." Linh tỷ nhi mặt đau khổ nói.

Anh tỷ nhi nghe được mắt sáng ngời, Linh tỷ nhi tính tình ổn trọng, bình thường không nói chuyện như thế, nàng kéo kéo mình nói như vậy, nói không chừng cũng có chút ít biện pháp rồi. Chỉ là trong tâm nàng đang quan tâm đến thái tử, liền rút khỏi tay Linh tỷ nhi nói: "Đi, chúng ta đi đến nhà Tam thẩm đi."

Linh tỷ nhi thính được trong mắt lóe lên ánh sáng, lập tức cười đứng dậy: "Ngươi không phải bảo thái tử đến Đông trong phủ chứ?"

Anh tỷ nhi không nói chuyện, chỉ kéo nàng đi ra ngoài, Thị Thư đuổi theo, Anh tỷ nhi nhanh chóng ngăn cản nàng, "Chúng ta đi Đông phủ á..., ngươi không cần theo."

Thị Thư liếc nhìn Linh tỷ nhi, Linh tỷ nhi đối với nàng gật gật đầu, Thị Thư liền cầm đưa cái dù, để tiểu nha đầu giữ giúp.

Đi bên cạnh, Linh tỷ nhi liền đem ý nghĩ của mình nói cho Anh tỷ nhi, Anh tỷ nhi nghe được gật đầu, hai mắt thật to vừa đen lại sáng, bên trong loáng loáng loé lên hào quang.

Chờ đến Đông phủ, hai người gần như đã thương lượng xong rồi, chỉ là, việc này còn phải nhờ Dương ca nhi giúp đỡ, vì hai tiểu cô nương xuất phủ cũng không quá thuận tiện.

Lại nói Dương ca nhi cõng công chúa sau khi vào phòng, Uyển tỷ nhi liền như nữ chủ nhân, để tiểu nha đầu bưng nước mơ lạnh đến, tự tay rót cho Dương ca nhi một chén, lại để tiểu nha đầu đưa một chén cho công chúa, chính mình lại không dùng, chỉ cầm khăn ngồi bên cạnh Dương ca nhi, thỉnh thoảng lau khóe miệng cho Dương ca nhi.

Dương ca nhi tựa hồ quen với việc nàng như vậy, thần sắc rất tự nhiên, có lúc còn vươn đầu, đưa sát cho Uyển tỷ nhi.

Công chúa thấy vậy trong mắt rất nhanh muốn bốc hoả rồi, lại không tốt nổi giận lần nữa trước mặt Dương ca nhi, sợ hắn càng không thèm nhìn đến mình, chỉ phải nhờ ma ma giúp, hung hăng trừng mắt Uyển tỷ nhi.

Uyển tỷ nhi giống như không nhìn thấy, vẫn mỉm cười, thanh âm nhu hoà hỏi Dương ca nhi: "Đại ca ca, hôm qua làm cho ngươi một cái túi thơm để đeo trên ngừoi? Hương liệu trong đó có thể đuổi côn trùng đi, mang theo khi ngủ có thể không bị con muỗi cắn nha."

Dương ca nhi nhếch miệng cười cười, từ phần eo móc ra một cái túi hương nhỏ tinh xảo, quơ quơ trước mắt Uyển tỷ nhi nói: "Vẫn mang, mùi này ta rất thích, Uyển muội muội, ngươi làm cho ta thêm mấy cái, ta đưa một cái cho thái tử."

"Nhưng mà, hương liệu không có, ta được lại đi thu thập, lần tới a." Uyển tỷ nhi trên khuôn mặt bộ dáng tươi cười không thay đổi, nhưng cái miệng nhỏ nhắn thoáng cắn nhẹ một phát, nàng làm túi thơm làm sao có đạo lý nào mà đưa cho người con trai khác, Dương ca nhi này, càng ngày càng không chấp nhận được rồi.

Mặt nhỏ của công chúa càng đen, nhưng nghe Dương ca nhi nói muốn đem túi thơm Uyển tỷ nhi làm đưa cho thái tử, trên khuôn mặt thoáng hoà hoãn đi chút ít, chỉ là vẫn buồn bực không vui.

"Dương ca ca, trong cung dược liệu xua đuổi côn trùng rất nhiều, hôm nào ta làm cho ngươi mười cái túi thơm, so với những cái trong dân gian kia còn tốt hơn bao nhiêu lần." Công chúa hất càm lên, cao ngạo nhìn Uyển tỷ nhi.

Trên khuôn mặt Uyển tỷ nhi buồn bã, trong mắt liền bay lên một tầng hơi nước, đầu cuối xuống dưới

Quả nhiên Dương ca nhi nhíu mày, hắn thật không thích nhất chính là công chúa lấy thân phận để "đè" người, khoe khoang vật dụng công chúa, lạnh lùng mà liếc xéo công chúa, "Ta cũng không phải người trong cung, dùng quen vật dụng dân gian rồi, đồ trong cung cái gì cũng quá mức quý khí, ta dùng không nổi đâu."

Công chúa bị hắn nói xiên, nước mắt đã nhanh trào ra, ủy khuất cắn cắn môi, thật lâu mới hít một hơi nói: "Ngươi... Ngươi là thế tử giản thân Vương, sao lại so sanh với bình dân như vậy, thân phận rất cao quý, ngươi không nên tự hạ thấp thân phận làm gì? Hẳn là cùng người không biết cao thấp ở cùng một chỗ lâu ngày, ngay cả thân phận cũng nhận không rõ rồi hả?"

Dương ca nhi nghe được giận dữ, đứng phắt dậy, đối với công chúa nói: "Thần hành lễ với công chúa điện hạ, mới vừa rồi thất lễ, thỉnh công chúa giáng tội."

Công chúa tức giân đến mặt trắng bệch, cũng đứng dậy, chỉ vào mũi của hắn nói: "Ngươi... Ngươi biết rõ ta không phải ý tứ này, ngươi... Ngươi làm tức chết ta rồi." Vừa nói vừa đập mạnh chân.

"Hừ, thần mặc kệ công chúa là cái ý gì, thần so sánh không được với công chúa tôn quý, trong nhà lại nhiều người thân phận thấp tiện, không dám làm dơ thân phận công chúa, thỉnh công chúa vẫn nên trở về a." Dương ca nhi mặt nhỏ phồng căng lên, nói chuyện cũng ngang tàng thô bạo, hắn từ nhỏ chính là nhân vật không chịu thua kém, vừa nói chuyện với công chúa vừa ngượng nghịu nhìn Uyển tỷ nhi, hắn luôn luôn xem Uyển tỷ nhi là muội muội, làm sao mà để nàng bị khi dễ được.

Công chúa tức giận đến tái mét, mà Dương ca nhi cũng đã đem lễ nghĩa ra rồi, nàng phát tác không được, xoay người, nàng vừa khóc vừa chạy ra ngoài.

Uyển tỷ nhi cuối đầu xuống càng thấp, khóe miệng kéo lên cao, lại cực lực không để chính mình cười thành tiếng, Dương ca nhi thấy công chúa đi rồi, cũng thấy không muốn đuổi theo, lại gõ đầu Uyển tỷ nhi một phát: "Lần tới nhìn thấy nàng, đừng có chọc tức nàng, nàng chỉ là có chút tình tình hay sai sử người khác mà thôi, các ngươi phải thông cảm để chơi cùng nhau."

Uyển tỷ nhi nhếch miệng, sờ đầu, lại lo lắng nói: "Dương ca ca, ngươi sẽ không muốn túi thơm của nàng phải không?"

"Vì cái gì không được, trong cung cái gì so với trong phủ của chúng ta đương nhiên đều tốt hơn, cái kia túi thơm là do trong cung thêu..." Dương ca nhi nhìn Uyển tỷ nhi như nhìn quái vật, không thiếu nói.

"Không được muốn, ngươi dám muốn ta sẽ khóc cho ngươi xem..." Uyển tỷ nhi vành mắt chợt hồng, thanh âm đang yêu trách mắng.

" Túi thơm trong cung, một cái ít nhất cũng bán được năm lượng bạc, ngươi cũng biết mẹ đem tiền tiêu vặt của ta quản chặt muốn chết, ta thế nào cũng phải để dành được một ít tài lộ ah." Dương ca nhi lại là không giận, tiếng nói mềm nhẹ dụ dỗ Uyển tỷ nhi nói, Uyển tỷ nhi không hay phát hỏa, nhưng một khi phát hỏa rồi, hắn vẫn có chút sợ nàng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-135)