Truyện:Thứ Nữ - Chương 132

Thứ Nữ
Trọn bộ 135 chương
Chương 132
Ngoại truyện 6
0.00
(0 votes)


Chương (1-135)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Sau khi Dương ca nhi thành công giật được hai chỏm râu, lại tiếp tục tái diễn, lại giật vài cái, Thái Phó muốn đẩy hắn ra, tiểu gia hỏa liền giận dỗi mếu mếu miệng, bộ dáng kia, quá mức khả ái làm cho người ta đau lòng, Thái Phó cũng không đẩy hắn ra, kết quả là tiểu gia hỏa này càng quá phận, liên tiếp giật của hắn thêm vài chòm râu nữa, Thái Phó thật đau đến chịu không được, kêu cung nhân đem Dương ca nhi ôm ra ngoài.

Dương ca nhi lại là hết sức cao hứng đem chỗ râu giựt được từ chỗ Thái Phó phân ra cho Thái tử cùng Tiểu Trí, chính mình còn giữ lại để chơi.

Ngày ấy Thái Phó đã cho tan học rất sớm, Thái tử cùng tiểu Trí thật là vui vẻ, liền hưng cao phấn khởi dắt Dương ca nhi trở về Khôn Ninh cung của Hoàng hậu nương nương.

Hoàng hậu có chút lạ lùng, hỏi Thái tử: "Hôm nay tại sao lại trở về sớm như vậy, Thái Phó còn cho bài tập về nhà, cũng không thể lười biếng."

Thái tử trong tay còn cầm mấy sợi râu trắng như tuyết, quấn quấn trên tay chơi đùa: "Mẫu hậu, Thái Phó hôm nay đau đầu, nên cho chúng con tan học sớm, cũng không có cho bài tập về nhà."

Hoàng hậu nghe thấy kỳ quái, cầm lấy mấy sợi màu trắng trên tay của hắn xem, "Trên tay ngươi đang cầm cái gì vậy? Chơi hăng hái như vậy?"

"Chòm râu của Thái Phó đó, Dương ca nhi nhổ đó, nhi thần cùng Tiểu Trí đều có, chòm râu của Thái Phó bị đau, cho nên không dạy học nữa." Thái tử quay đầu cao hứng liếc nhìn Dương ca nhi, Dương ca nhi chính mình cầm lấy chòm râu chọc vào lỗ tai của Tiểu Trí đang quỳ gối hướng Hoàng hậu nương nương, Tiểu Trí càng không ngừng vặn vẹo đầu, bộ dáng sợ ngứa, lại không dám ở trước mặt hoàng hậu thất lễ.

Dương ca nhi lại chơi đến hứng khởi, vừa chơi vừa nói: "Tiểu Trí ca ca, ngươi quỳ cũng cao như ta đi, như vậy rất tốt."

Hoàng hậu nghe thấy vẻ mặt rất bất đắc dĩ, thực là phụ mẫu dạng gì thì dạy ra nhi tử dạng đó, đứa nhỏ Dương ca nhi này thế nhưng so với thái tử nhà mình còn phúc hắc hơn, Thái Phó là một người cổ hủ như vậy, lại bị hắn giựt một mớ râu, đau đầu bất quá là lý do, đích thị là bị Dương ca nhi huyên náo đến không có biện pháp mới cho tan học sớm.

Chỉ là, hôm nay Tiểu Trí lại bị đánh vì cái gì? Hoàng hậu không khỏi nhìn về phía Tiểu Trí, "Tiểu Trí, ngươi tại sao lại chịu phạt vậy?"

"Mẫu hậu, Tiểu Trí hôm nay không có bị đánh ah, Thái phó không mắng nhi thần, nhi thần hôm nay không có phạm lỗi, nhi thần hôm nay thật ngoan ngoãn biết điều." Nghĩ tới Tiểu Trí bị đánh là do mình phạm lỗi, trong lòng thái tử rất không đành lòng, nhanh chóng giải thích với Hoàng hậu.

Hoàng hậu nghe không khỏi lại nhìn về phía Dương ca nhi đang chơi vui vẻ, không khỏi thở dài, sợ là tiểu gia hỏa này bộ dáng khả ái, lại giả bộ đáng thương, kỳ thật một bụng tiểu bại hoại, làm hại Lão thái phó giận cũng không được, mà vui cũng không xong, sớm đã trở về buồn bực muốn chết ah.

Dương ca nhi ở trong cung ngây người ba ngày đã bị đưa trở về, Lý công công vẻ mặt bắt đắc dĩ đưa hắn trở về: "Vương gia, thế tử của ngài thật sự là quá thông minh khả ái rồi."

Một câu như thế nói ra, Lãnh Hoa Đình nghe mà mạc danh kì diệu (không hiểu mô tê gì hết), Cẩm Nương lại hiểu rõ nhất tính tình của nhi tử nhà mình, nhanh chóng cầm xấp ngân phiếu nhét cho Lý công công, sau khi tạ ơn hắn, đưa Lý công công xuất phủ, mới ôm nhi tử đi vào phòng mình.

"Nói, ở trong cung đã làm cái gì, từng bước từng bước kể hết ẫu thân nghe, không được giấu giếm." Cẩm Nương đặt Dương ca nhỉ đứng xuống chân mình, khuôn mặt nghiêm túc.

Dương ca nhi nghiêng đầu, mắt phượng thật to chuyển động xoay tròn liên tục, đáng thương ở trong phòng không có Trương ma ma, Tú cô cũng không có, ngay cả Phong Nhi ngày thường hắn thích chơi cùng cũng không có, chỉ có Phượng Hỉ đứng bên cạnh mẫu thân, có vẻ như cũng không giúp hắn được gì, không khỏi đau lòng chút ít.

Bắt đầu nhỏ giọng thỏ thẻ kể: "Chính là ăn cơm cơm, lại lên lớp học học, lại ăn cơm cơm, lại ngủ ngủ, ah, còn chơi đà loa, hình như còn đập vỡ một cặp bình lớn của Thái hậu nãi nãi, làm bể cái lọ tẩy bút của Hoàng đế bá bá, bắn ra ngoài làm Hoàng hậu bá mẫu một thân dính mực, nhổ chòm râu của Thái Phó..."

Hắn còn chưa nói xong, Cẩm Nương đã phủ đầu rồi, trời ạ, nhi tử của nàng là cái gì vậy, nàng tại sao lại sinh ra một tiểu tinh gây họa như thế, đưa tay ra muốn đánh, cái miệng nhỏ nhắn của Dương ca nhi đã cong lên rồi, đôi mắt trong trẻo sáng sủa vô tội nhìn Cẩm Nương: "Mẫu thân, vì cái gì muốn đánh Dương ca nhi?"

Tay Cẩm Nương giơ ra giữ không trung liền cứng lại, đúng vậy a, vì cái gì lại muốn đánh hắn? Hắn chỉ là một hài tử hai tuổi, cái gì cũng không hiểu, chỉ là dựa theo thiên tính của tiểu hài tử mà chơi thôi...

"Hảo tiểu tử, ngươi làm tốt lắm, phụ thân rất thích." Nàng ở đây đang do dự có nên hay không nên giáo huấn nhi tử nhà mình, bên ngoài Lãnh Hoa Đình lại một bước tiến vào, vươn cánh tay dài ra, liền đem Dương ca nhi ôm vào trong lòng.

Cẩm Nương không khỏi khổ sở: "Ta đang giáo huấn hắn đó? Chàng không cho đánh, không cho la, thế nào dạy được hảo hài tử, hắn sẽ không phân biệt được, hắn rốt cuộc là làm sai hay là đúng, hơn nữa, cho dù biết lỗi, nếu có người cứ bảo hộ hắn, hắn lại sẽ tứ vô kị đạn (không kiêng sợ gì hết), không có sợ hãi, sau này chỉ có nước nghiêm trọng hơn thôi."

"Bất quá mới hai tuổi, hắn hiểu cái gì, muốn dạy cũng là lớn chút nữa hãy dạy." Lãnh Hoa Đình không cho là đúng, Cẩm Nương tức giận trừng mắt nhìn hắn, mặt liền sa sầm.

Dương ca nhi nằm ở trong lòng Lãnh Hoa Đình trước đó còn rất đắc ý, lại trốn được thiết sa chưởng của mẫu thân, nhưng là, quay đầu nhìn mẫu thân của hắn mặt đen thui, lại là vặn vẹo thân thể muốn leo xuống khỏi lòng Lãnh Hoa Đình.

Lãnh Hoa Đình cảm thấy kỳ quái, nới tay ra, thả Dương ca nhi xuống, muốn xem hắn muốn làm cái gì, Dương ca nhi sau khi từ trên người Lãnh Hoa Đình xuống, bàn tay nhỏ bé nắm thành một nắm đấm nhỏ, thời gian dần qua, cúi đầu đến gần Cẩm Nương.

Cẩm Nương cũng cảm thấy kỳ quái, khó hiểu nhìn hắn, sắc mặt lại vẫn âm trầm, thấy bộ dạng nhỏ bé của hắn, giống như là rất ủy khuất, nếu là như vậy, càng đáng trị tội.

Sau khi Dương ca nhi đến gần nàng, duỗi cái tay nhỏ múp thịt ra, kéo tay Cẩm Nương nói: "Mẫu thân, đánh mông Dương ca nhi đi, đánh xong mẫu thân sẽ không còn tức giận nữa? Vậy thì đánh một chút đi, chỉ có thể một chút thôi nha."

Cẩm Nương đột nhiên cảm thấy mũi cay cay, xúc động muốn khóc, kinh ngạc nhìn tiểu bảo bối của mình xưa nay giống như nhân tinh, một phát đem hắn ôm vào lòng, mãnh liệt hôn một phát trên mặt của hắn, một chút kia, làm sao mà hạ thủ đánh hắn được đây, đứa nhỏ này khiến cho nàng rất ấm áp a.

Lãnh Hoa Đình yêu thương nhìn một đôi mẫu tử, trong tâm cũng đầy ắp hạnh phúc, đi tới, đem Cẩm Nương và Dương ca nhi cùng ôm vào trong lòng, đang muốn hôn nhi tử một cái, bàn tay của Dương ca nhi lại thoáng một phát vỗ vào trên khuôn mặt của hắn: "Phụ thân, trong cung ma ma nói, nam nữ khác biệt, người không thể ôm mẫu thân nữa, như thế là không có quy củ đó."

Hai vợ chồng đang bị hắn làm cho cảm động một lần nữa mặt hắc tuyến, dở khóc dở cười nhìn nhi tử nhà mình.

Sau khi hạ chỉ hôn sự của Lãnh Hoa Hiên cùng Lãnh Uyển, Cẩm Nương bắt đầu bận rộn, Đông phủ không có chủ mẫu, không có người chủ sự, Thượng Quan Mai lại đang có tang, không thể ra mặt đón khách, tất cả mọi chuyện liền rơi xuống đầu Cẩm Nương.

Đầu tiên là lễ nạp thái, bà mối trước kia Nhị thái thái mời qua hôm nay lại phải mời trở về, hôn sự này kéo quá lâu, rất nhiều người đều phát sinh biến hóa lớn, nhưng Ninh Vương cũng là hoàng thân, quá mức gấp rút cùng đơn giản cũng không được, cũng may Vân Nương hôm nay ở Ninh vương phủ địa vị không tệ, rất nhiều chuyện thông qua Vân Nương liền thuận tiện hơn nhiều lắm.

(Lễ nạp thái: sau khi nghị hôn, nhà trai mang sang nhà gái một cặp "nhạn" để tỏ ý đã kén chọn ở nơi ấy. )

Một ngày này, Cẩm Nương ở bên Đông phủ bố trí phòng tân hôn cho Lãnh Hoa Hiên, sai người quét vôi tu sửa lại căn phòng trước kia của Lãnh Hoa Hiên, lại mua được một bộ nội thất bằng gỗ hoàng lê, lại sắp xếp thêm chút ít đồ dùng, bận rộn cho tới trưa, đang ngồi ở trên ghế đá bên cạnh khu rừng nhỏ uống trà, từ rừng trúc bên kia đi đến một người, Phượng Hỉ nhìn người đi đến một thân hoa phục, cách ăn mặc không tầm thường, đang muốn lên tiếng hỏi, người nọ lại vươn tay ra, ra dấu cho nàng đừng lên tiếng: "Ta là bạn cũ của Vương phi."

Cẩm Nương nghe thấy quay đầu lại, ngơ ngẩn, đúng là Lãnh Thanh Dục, hắn sao mà tìm được đến Đông phủ, đứng lên liền muốn tránh, lại nghe Lãnh Thanh Dục nói: "Vương tẩu một lòng muốn làm bà mai cho Thanh Dục, như thế nào thấy Thanh Dục lại muốn tránh đi?"

Ách, là nghĩ thông suốt rồi sao? Lời này nói ra, Cẩm Nương ngược lại là không tiện tránh đi, lúc quay người lại, trên khuôn mặt liền mang theo nụ cười, nói với Phượng Hỉ: "Đi ngâm một ấm trà ngon nữa mang đến mời Thế tử Dụ Thân Vương đi."

Phượng Hỉ do dự một lát, không có cử động, Cẩm Nương không khỏi xấu hổ, tư tưởng hiện đại của mình có lúc vẫn thể hiện sự bất kính, Phượng Hỉ vừa đi, chính là cô nam quả nữ rồi, thật là không hợp lễ nghĩa.

Lãnh Thanh Dục liếc nhìn Phượng Hỉ bản thân tự nhiên ngồi xuống đối diện với Cẩm Nương, "Ngâm một ấm long tĩnh đi, không biết trong nhà Vương tẩu còn có năm trước không uống xong a."

Phượng Hỉ lại đứng ngồi không yên, đành phải vén áo thi lễ, động thân đi.

Gió thổi lá trúc kêu sột soạt, ánh mặt trời vào đông chiếu lấy trúc ảnh thật sâu thiển thiển, trùng trùng điệp điệp, tụ lại tán, Cẩm Nương như ngồi trên đống kim, Lãnh Thanh Dục giống như cười mà không phải cười nhìn nàng, làm cho nàng không được tự nhiên, giống như là làm sai chuyện gì.

"Ách, nếu ngươi đồng ý, Lạc Hà sẽ rất cao hứng đấy." Cẩm Nương vốn không tìm được câu nào.

"Vậy ngươi sẽ cao hứng sao?" Lãnh Thanh Dục hơi thu lại nụ cười, gương mặt tuấn tú ấm áp nhìn Cẩm Nương, một cái chớp mắt lại một cái chớp mắt, xa thẳm, giống hồ nước sâu hút, Cẩm Nương cảm giác da đầu có chút tê dại, có loại cảm giác muốn đứng dậy chạy trốn.

"Không cao hứng sao? Ta tưởng Vương tẩu so với Lạc Hà quận chúa sẽ càng cao hứng hơn đó." Lại là một câu không nhanh không chậm, ánh mắt vẫn tĩnh mịch nhìn Cẩm Nương.

"Đương nhiên là cao hứng, có thể tác hợp ột đoạn nhân duyên, đó là chuyện tích phúc tích thọ ah, thế tử ngươi cũng trưởng thành rồi, sớm thành gia lập thất đi, Dụ Thân Vương gia cùng Vương phi đều sẽ vui mừng đó, mà Hoàng thượng cũng sẽ rất cao hứng nha." Cẩm Nương vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, nàng vốn ngu ngốc, Lãnh Thanh Dục đối với nàng có tình cảm, nàng cũng nhận thức được, Lãnh Hoa Đình cũng biết rồi, nàng là kẻ ngốc như vậy, là người cuối cùng biết rõ, nàng sợ nhất tiểu nam sinh, một khi đã có cảm tình, cũng rất khó thu hồi, nàng không có cách nào đáp lại, liền cảm thấy có chút áy náy, chỉ hi vọng hắn có thể sớm ngày tìm được hạnh phúc của riêng mình.

"Hoàng thượng... Đương nhiên là cao hứng." Lãnh Thanh Dục thu hồi ánh mắt, lại là nhìn về phía bầu trời xa xa một mảnh xanh trắng, con mắt ảm đạm lạc đến nơi xa xăm.

"Ah, vậy ngươi thành thân là xong, ngươi xem, sau khi ngươi thành thân, tất cả đều vui vẻ rồi, điều đó không phải tốt sao? Lạc Hà đối với ngươi một mảnh tình si, bây giờ nữ tử như vậy cũng không nhiều lắm, ngươi cần phải hiểu được quý trọng ah." Cẩm Nương khách sáo nói, hoàn toàn không có sự cơ trí thông tuệ của ngày thường, Lãnh Thanh Dục nghe thấy có chút lạ lùng, nhịn không được hỏi: "Vương tẩu ở cùng ta cùng một chỗ cảm thấy không thoải mái sao?"

Câu này hỏi thừa, ngươi một bộ dạng oán nam, giống như ta thiếu nợ ngươi một vạn lượng bạc không bằng, đương nhiên là không được tự nhiên rồi.

*****

"Đương nhiên là không được tự nhiên, dù sao cũng là cô nam quả nữ." Cẩm Nương trên mặt vẫn mang theo nụ cười, ánh mắt lại là vô cùng nghiêm túc nhìn Lãnh Thanh Dục: "Ngươi từng nhiều lần cứu ta, chúng ta... cũng cũng coi như là có duyên, cho nên, ta hi vọng ngươi có thể hạnh phúc, ngươi hạnh phúc, ta sẽ an tâm."

Lãnh Thanh Dục nghe vậy khẽ giật mình, lần đầu tiên từ trong mắt Cẩm Nương hắn thấy được ngoài tình bằng hữu ra, còn có tình thân, mặc dù nói không phải là yêu, nhưng ít ra, trong lòng Cẩm Nương vẫn có hắn, trong lòng hắn không khỏi vui mừng, khóe miệng liền nhếch lênh, im lặng nhìn Cẩm Nương, lại không nói lời nào.

Cẩm Nương chịu không nổi không khí này, quá mức ám muội, không hợp ý muốn lúc đầu của nàng, nàng là muốn khuyên hắn sớm cùng Lạc Hà "tu thành chính quả", lại càng muốn tiêu diệt cái ý niệm không thực tế trong đầu hắn, lại không nghĩ đến, một câu nói của chính mình ngược lại phản tác dụng, làm cho hắn càng bị hãm sâu hơn, vậy thì không được rồi, nàng không khỏi ho nhẹ một tiếng, hắng giọng nói: "Ngươi hảo hảo cân nhắc a, nếu thật sự không muốn, vậy thì cũng không có biện pháp, ta chỉ là thay Lạc Hà đến làm thuyết khách mà thôi, nếu như ngươi cùng Lạc Hà thì rất mĩ mãn rồi, ta càng an tâm."

Nàng cố ý đem hạnh phúc kéo vào Lạc Hà, chỉ vừa vui mừng chút ít lại biến thành khổ sở, mắt Lãnh Thanh Dục thoáng nghi ngờ, nhìn Cẩm Nương, sau nửa ngày mới nói: "Nhìn ngươi hạnh phúc, ta rất an tâm, ngươi không cần phải xen vào chuyện của ta, ta như thế nào cũng là chuyện của riêng mình, cùng ngươi không có quan hệ, là hạnh phúc cũng tốt, là cô độc đến già cũng tốt, đều là tự mình lựa chọn, ngươi chỉ cần để ý tốt cuộc sống của mình là được, không có quyền quyết định giúp ta cái gì hết." Nói xong, không do dự, xoay người rời đi rất nhanh.

Cẩm Nương không khỏi choáng váng một trận, nhìn bóng lưng cô tịch ảm đạm rời đi, nàng cảm giác đầu mũi có chút cay cay, nhớ tới Dụ Thân Vương, người Lãnh gia thiệt là si tình nhất, đều là đầu đất, nhìn hảo hảo nữ hài tử thì không chấp nhận, lại muốn cái mà mình không chiếm được.

Lắc lắc đầu, nàng đang muốn rời đi, lại nghe một trận tiếng khóc nức nở, Cẩm Nương sợ đến nhảy dựng, quay đầu nhìn quanh, quả nhiên thấy Lạc Hà đi tới từ trong khu rừng nhỏ, đang cầm khăn lau nước mắt.

Nàng không khỏi luống cuống, mới vừa rồi tâm tư Lãnh Thanh Dục kia chỉ sợ nha đầu này đã nghe hết, chính mình bị thương tâm, bước lên phía trước kéo lấy nàng nói: "Tiểu tử kia hắn... những lời nói lúc tức giận của hắn, ngươi đừng để tâm."

Lạc Hà cũng không để ý tới nàng, chỉ khóc, Cẩm Nương nóng nảy, nếu như không biết phần tâm tư kia của Lãnh Thanh Dục đối với mình, nàng còn an tâm một chút, một khi biết rõ nàng lại tưởng mình là tình địch của mình, nàng không biết lý do gì mà cảm thấy áy náy liền đứng dậy, cẩn thận kéo kéo Lạc Hà, cẩn thận gọi nàng: "Ách, ngươi đừng khóc nữa, Lãnh Uyển không phải sắp thành thân sao? Chúng ta không nên ở đây khóc ah, qua vài ngày, nàng chỉ có ngày vui này thôi, chúng ta tại ở đây khóc cũng không hay đâu."

Nàng cũng là tình thế cấp bách nói lung tung, Lạc Hà nghe Lãnh Uyển đều phải gả rồi, khóc càng dữ tợn hơn, Cẩm Nương nhất thời choáng váng, thật không biết phải khuyên như thế nào, thiếu chút nữa tát vào miệng mình, chỉ đành đáng thương chờ đợi quay đầu nhìn quanh, thực hi vọng bên trong rừng trúc kia còn có thể có người đến, giúp mình khuyên Lạc Hà mới được.

"Hắn không phải nói, hắn như thế nào đều là chuyện của hắn sao? Vậy ngươi như thế nào cũng là chuyện của ngươi, không liên quan chuyện của hắn, ngươi nếu thật muốn gả cho hắn, cái kia liền lớn mật đi làm là được." Ông trời thương xót, thực sự cho Cẩm Nương nhìn thấy một người đến, nhưng mà, đúng là đại yêu nghiệt nhà nàng, đang trầm mặt, nhìn cũng không liếc nhìn nàng đi lại đây.

Trong nội tâm nàng lập tức bắt đầu thấp thỏm không yên, hắn là lánh ở trong rừng trúc lúc nào, hắn nghe được bao nhiêu trong cuộc nói chuyện của mình cùng Lãnh Thanh Dục, hắn sẽ không hiểu lầm a, trở về sẽ không tìm cách trị mình a, ai nha, hôm nay có đủ loại biện pháp để trị mình a, đêm nay nên hay không tới nhà mẹ đẻ trốn đây?

Lạc Hà nghe Lãnh Hoa Đình đến lại ngừng khóc, thút tha thút thít nhìn Lãnh Hoa Đình, con mắt lại xẹt qua một tia kiên quyết, một phát bắt được tay Cẩm Nương.

Cẩm Nương đang từ từ bước ra sau mấy bước, dự định thừa dịp Lạc Hà cùng hắn nói chuyện sẽ trốn, nhưng Lạc Hà đột nhiên một phát bắt được tay nàng, nàng không khỏi nhíu lông mày, giương mắt nhìn tướng công nhà mình, chỉ thấy trong mắt hắn tràn ngập sự cảnh cáo, lập tức chân dính trên mặt đất, không dám chạy nữa, lại nói với Lạc Hà: "Ngươi... ngươi nghe ca ca ngươi là đúng ...."

Ngay cả Cẩm Nương cũng cảm thấy không từ đạt ý, con mắt Lạc Hà lại sáng ngời: "Tẩu tẩu ngươi cũng ủng hộ ta sao? Ta đi tìm người đi."

Đang nói, thả tay Cẩm Nương, nâng váy đi ra ngoài.

Cẩm Nương nghe vậy ngạc nhiên, chính mình ủng hộ nàng cái gì? Nàng muốn làm cái gì? Mạc danh kỳ diệu ah!

"Nàng ta bỏ đi, sợ là cũng không nhất định sẽ thành công ah? Nương tử đừng có tiếc?" Vẫn tiếng nói thuần hậu y hệt đàn viôlông, làm sao nghe ra được sự uy hiếp bên trong, má Cẩm Nương hơi hồng, mỉa mai: "Nàng...thành công đương nhiên là tốt, ta ước gì thấy nàng hạnh phúc, ah, tướng công, ngươi vừa đến hay sao? Ta đang muốn xem phòng cho Tam đệ được trang trí gọn gàng như thế nào, nếu không, chúng ta cùng nhau đi xem đi?"

"Không nhìn, ta đói, hồi phủ đi." Người nào đó vươn cánh tay dài ra, đem nàng ôm vào trong lòng, ôm nàng hướng về phủ.

Cẩm Nương thấy cái tư thế này rất không hợp lý, trở về nhất định bị ăn mất đầu, nhanh chóng cười nịnh hót nói: "Ách, tướng công đói ah, trở về ta sẽ tự mình cho ngươi một chén mì? Ah, Dương ca nhi đâu rồi, hắn cũng rất thích ăn mì đó?"

"Đi nhanh đi, tại sao lại không chịu sống yên ổn đây, đều đã trở thành cha mẹ rồi, còn ở bên ngoài chạy loạn." Người nào đó thanh âm đột nhiên trở nên ôn hoà, nghĩ là Cẩm Nương còn mang thai, hành động cũng nhẹ nhàng.

Cẩm Nương bị hắn vừa ôm vừa uy hiếp áp tải về nhà, Mãn Nhi đang ở trong sân phân công công việc cho tiểu nha đầu, Linh Nhi cùng Phong Nhi hai người sau khi gả đi, trong phòng Cẩm Nương liền không đủ người, Mãn Nhi coi như là lão nhân trong phòng, cũng chỉ còn nàng là chưa có chỗ gả đi, nhưng nàng làm việc trung thực nghiêm chỉnh, chỉ là không quá linh hoạt, nhưng tính dạy dỗ tiểu nha đầu lại là tốt nhất, Cẩm Nương đem nha đầu nhanh nhẹn mới đến trong viện giao cho nàng dạy dỗ.

Thấy hai chủ tử cùng tiến vào, Mãn Nhi rất có mắt nhìn, giải tán đám nha đầu, chính mình bước lên phía trước kéo rèm, miệng lại nói: "Gia, phu nhân thấy ngài buổi sáng đi ra ngoài, ăn cũng không nhiều, cho nên, đặc biệt kêu nô tài chưng ít tổ yến, chưng đặt trên bếp lò từ lâu, ngài có muốn uống một chén không?"

Lãnh Hoa Đình nghe lời này, sắc mặt mới dịu lại chút ít, tay ôm Cẩm Nương lại càng chặt, Cẩm Nương thiếu chút nữa đối với Mãn Nhi ca công tụng đức, ai nói nàng không linh hoạt, lời vừa mới nói kia rất là tức thời hợp lí, ít nhất một hồi sau khi yêu nghiệt uống tổ yến, tức giận sẽ tiêu tan hơn phân nửa. Hàm răng cũng sẽ không đau xót như vậy nha.

Mãn Nhi đã nhận được sự khuyến khích của Cẩm Nương, một đường tiến đến cửa, một hồi sau Trương ma ma tự mang tổ yến đường phèn đến, chính tay đưa đến trong tay Lãnh Hoa Đình, thấy sắc mặt Lãnh Hoa Đình càng hoà hoãn hơn, Cẩm Nương thở ra một hơi, cảm kích nhìn Trương ma ma, có Trương ma ma ở đây, Lãnh Hoa Đình bình thường sẽ không phát tác trước mặt bà, nhưng mà...

Ăn tổ yến xong, Lãnh Hoa Đình liền đứng dậy vào phòng trong, mới vừa kéo rèm, liền quay đầu nói với Cẩm Nương: "Nương tử, giúp vi phu thay quần áo."

Cẩm Nương nghe vậy ngập ngừng, mới động thân thể, Trương ma ma cũng theo đến bên cạnh, vừa đi vừa cười nói: "Phu nhân, vừa mới ăn cái gì không có phản ứng a, buổi sáng, còn thấy ngài nhổ ra đây này, ai ah, thân thể đang mang thai ah, là không thể cử động lung tung, ba tháng đầu càng phải chú ý, nhất thiết phải cẩn thận một chút." Càng nói, thanh âm càng lớn, giống như là cố ý nói cho người nào đó ở phía trước nghe.

Người phía trước quả nhiên nghe được, bước chân hơi khựng, quay đầu lại bất đắc dĩ nhìn Trương ma ma, trên khuôn mặt mang theo nụ cười cổ quái: "Ma ma, ta biết, sẽ không làm gì nàng ấy đâu, yên tâm đi."

Trương ma ma nghe hiểu ý cười cười, vội hỏi: "Ai, gia tất nhiên là hiểu rõ phu nhân nhất, nô tỳ bất quá là thấy phu nhân càng ngày càng hồ đồ, cho nên, mới căn dặn kĩ lưỡng, gia chớ trách ah."

Cẩm Nương nghe thấy liền muốn cười trộm, người trong phòng nàng hôm nay tất cả đều về phe với mình, cái yêu nghiệt nào đó kia, bị cô lập nha.

Ai biết rõ nụ cười còn chưa thu hồi, thân thể đã bị một người kéo, thân thể liền rơi vào trong lòng ấm áp, lập tức rèm cửa cũng rơi xuống.

"Nàng hiện giờ thật rất tốt, tìm không ít trợ thủ nha." Lãnh Hoa Đình ôm lấy mặt của nàng, một ngụm cắn lên vành tai của nàng, vo vo nói.

"Tướng công nói sai rồi, các nàng giúp ta chính là giúp tướng công, của chàng chính là của ta, của ta cũng là của chàng, đâu có sự khác biệt nào đâu?"

Lời còn chưa dứt, trên cổ cảm giác một mảng ngưa ngứa, tay của hắn cũng duỗi đến tiến vào bên trong vạt áo của nàng, rất không thành thật mà xoa nắn lấy nơi nào đó bởi vì có thai lại càng thêm đầy đặn.

"Ân, đúng vậy, của nàng là của ta, cho nên, để vi phu xem thật kỹ ở đây xem, còn có ở đây... Ân, giống như có thay đổi nha." Thanh âm của hắn mang theo từ tính, như cát nhỏ nhẹ nhàng vấy rơi vào trong tim, Cẩm Nương có chút chịu không nổi sự trêu chọc của hắn, lầm bầm, lại cắn răng mắng: "Ta đang mang thai, chàng là cái đồ t*ng trùng lên não, bây giờ là thời kì nguy hiểm đó?"

"Nàng cũng biết nàng đang mang thai ah, vậy tại sao lại muốn chạy loạn, còn tiêu tốn không ít tâm tư, gặp một số người không liên quan?" Tay của hắn không có ý tứ dừng lại, vẫn đang tiếp tục tra tấn thần kinh của Cẩm Nương, khiêu khích sức chịu đựng của nàng.

"Ách, ta cũng là muốn hắn sớm thành thân, cũng tránh khỏi trong tâm cảm thấy giống như thiếu nợ hắn cái gì, lúc đó là hắn đã từng cứu ta, chỉ là cái tình mà thôi, nếu tướng công không thích, sau này ta sẽ không nhìn là được." Cẩm Nương trong lòng tức giận, cái tên này quá nhỏ nhen rồi, động một chút liền ăn giấm chua.

"Ta không phải nói nàng không nên gặp hắn, cũng không phải nói nàng không nên giúp hắn, là trách chính nàng không biết rõ tâm tư của mình, nàng vì cái gì lại cảm thấy thiếu nợ hắn? Hắn cứu nàng bao lâu rồi, trước kia tại sao nàng không cảm thấy thiếu nợ, bây giờ lại có?" Lãnh Hoa Đình thả nàng ra, lập tức nghiêm túc nhìn nàng, bình tĩnh nói.

Ách, hắn ta đang tưởng mình hai lòng sao? Cẩm Nương lập tức cảm giác nổi trận lôi đình, chỉ muốn cắn một phát, hắn nói vó vẻ không sai, chính mình thật sự đối với Lãnh Thanh Dục là cái tâm tư gì? Thật sự một điểm cảm giác cũng không có sao? Dù sao đó cũng là một thanh niên tuấn tú suất khí, có cảm giác sao? Cái cảm giác kia là thích? Là yêu? Vẫn áy náy?

Nàng nhất thời bắt đầu trầm tư, trong đầu có chút loạn, có một chút nghĩ mãi mà không ra, chầm chậm, nàng lui vào ngồi trên giường, gục xuống đầu, gật gật đầu, lại lắc lắc đầu.

Lần đầu tiên thấy Cẩm Nương nghiêm túc vì một nam tử khác, Lãnh Hoa Đình cảm giác hô hấp có chút khó khăn, có chút khó chịu, nhưng hắn không hối hận với những câu mới vừa nói, có cái gì vẫn là sớm làm cho rõ ràng, hắn không phải không tin tưởng Cẩm Nương, chỉ là cảm tình là cái gì thật sự không nói rõ được, nói không rõ ràng, sợ rằng lâu ngày sẽ sinh tình, có lúc, áy náy cũng có thể sinh ra tình yêu, hắn hai tay nắm chặt thành quyền, đã bao lâu rồi hắn không có khẩn trương như thế, hắn không biết, trên khuôn mặt mình chính là bình thản cùng minh bạch, Cẩm Nương càng ngồi lâu càng dày vò đến nỗi mồ hôi thấm ướt ra ngoài.

"Tướng công... Ta..." Cẩm Nương cuối cùng ngẩng đầu đến, một khuôn mặt không được tự nhiên, dáng vẻ giống như khó mở miệng, Lãnh Hoa Đình trong lòng như ngọn đèn rơi xuống, tâm thoáng cái liền trầm xuống, giống như là treo giữa không trung, lên không được, hạ xuống cũng không xong, giống như sợi chỉ bị kéo căng, phảng phất như sắp đứt ra vậy.

"Kỳ thật là ... Cái này, ta đối với Lãnh Thanh Dục a, là có một chút ít..."

"Ta sẽ không miễn cưỡng nàng, Cẩm Nương... Chỉ là, nàng... Chúng ta đã có Dương ca nhi, còn có..." Cẩm Nương càng không được tự nhiên, càng khó mở miệng, hắn lại càng tuyệt vọng, trái tim giống như rơi xuống hầm băng, hắn muốn giả bộ rộng lượng, giả bộ như không có gì, nhưng lúc nói chuyện, cũng có chút run run, hơn nữa, hắn còn rất mất thể diện nói đến Dương ca nhi, tựa hồ muốn dùng hài tử để giữ lòng nàng, thật mất thể diện ah.

"Ách, Dương ca nhi ah, ừ, đối với, Dương ca nhi cũng có thể thỏa mãn lòng hư vinh của ta, ai bảo hắn cùng tướng công chàng đều như yêu nghiệt, ách, ta đối với Lãnh Thanh Dục a... Kỳ thật không có cái gì, ngoại trừ áy náy, còn có một chút ít... Một ít chút chút đó..."

"Cái gì?" Hắn cảm thấy cổ của hắn giống như bị thứ gì đó cản lại, gian nan mới hỏi được hai chữ.

"Có một chút ít hư vinh á..., ngươi xem đi, hắn nhìn cũng là một nam nhân không tệ, đột nhiên có một người cao như vậy, tiểu suất ca tuấn tú lại thích ta, hì hì, trong tâm ta liền rất cao hứng, nói chính xác là, ta cũng không phải nữ nhân xấu nha, không tính là người thấy người yêu, hoa thấy hoa nở, nhưng cũng là tiểu mỹ nữ đúng không?" Cẩm Nương vặn vặn khăn tay, căn bản không chú ý tới Lãnh Hoa Đình đang khẩn trương, do tự ngượng ngùng với chính suy nghĩ của mình, người nào đó lại hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy chính mình thiếu chút nữa muốn xỉu, lại lập tức đau lòng, lại khó thở, tiểu nữ nhân này, là nàng cố tình, cố tình muốn tra tấn mình đây mà, bất quá, xoay đầu tưởng tượng, lại cảm thấy chính mình không xứng, không nên hoài nghi tình cảm của nàng, nàng đối với mình luôn luôn trước sau như một, làm sao mà có cảm tình đối với nam tử khác đây?

Chính mình là do quá để ý nên loạn, để ý quá thì loạn ah.

Qua hai ngày, Dụ Thân Vương phủ truyền đến một tin tức kinh người, Lạc Hà quận chúa cùng với Lãnh Thanh Dục thành thân, Dụ Thân Vương mừng đến nỗi đến nơi nào là phát thiệp cưới tới đó, hôn lễ sau ngày thứ ba Lãnh Hoa Hiên thành thân, Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình nghe được hai mặt nhìn nhau khó hiểu, không biết Lãnh Thanh Dục sao lại thay đổi suy nghĩ nhanh như vậy, đột nhiên đồng ý hôn sự cùng Lạc Hà.

Lại nói, Cẩm Nương thật không nhịn nổi lòng hiếu kỳ của mình, vụng trộm đi đến phủ của Lạc Hà, tìm được Lạc Hà, nha đầu kia đối với nàng tuyệt không cấm kỵ, cúi đầu, xấu hổ: "Tẩu tẩu, ngươi cần phải giữ bí mật cho ta."

Cẩm Nương nhanh chóng giơ tay thề, Lạc Hà cười gạt tay của nàng: "Ta... chúng ta đã có chu công chi lễ (đã lên giường) rồi."

Ách, lên xe trước, sau đó mới mua vé sao? Con mắt Cẩm Nương trợn thật lớn, không thể tin nhìn Lạc Hà, vọt miệng hỏi: "Ngươi đánh thuốc mê hắn, như vậy, các ngươi... như vậy, hắn liền không thể không..."

Lạc Hà dù xấu hổ, nhưng lại gật đầu, Cẩm Nương không khỏi khen ngợi, thật sự là mãnh nữ ah, trâu bò.

*****

Tám tháng sau, Cẩm Nương sinh hạ một đôi long phượng thai, làm cho Lãnh Hoa Đình mừng đến không khép miệng được, mà Lão vương gia cùng Vương phi hai người ở bên ngoài du ngoạn vài năm cuối cùng cũng hồi phủ, xem ra, hai vị này cũng là nghe nói Giản Thân Vương phủ lại thêm một đôi bảo bối tôn tử tôn nữ, thật tại chịu không nổi sự hấp dẫn cùng mong nhớ của ái tôn mà trở về.

Ngày Vương gia và Vương phi trở về, đúng là ngày cặp song thai vừa tròn một trăm ngày, Vương phi không quản đường đi mệt nhọc, vừa hồi phủ, ngay cả quần áo cũng chưa thay, liền thẳng hướng phòng Cẩm Nương, Trương ma ma nghe bên ngoài viện có người bẩm báo, đã sớm đến cổng viện nghênh, mà Cẩm Nương trong tay đang ôm Tiểu quận chúa Anh tỷ nhi chờ ở phòng ngoài, Tú cô vốn là trở về phòng Hỉ Quý, chăm sóc Song Nhi đang mang thai, nhưng ngày Cẩm Nương lâm bồn nàng lại trở về, như thế nào cũng không yên lòng Cẩm Nương, bởi vì bụng Cẩm Nương thật là quá lớn, đến một hồi, rốt cuộc không bỏ đi được, mỗi ngày quanh quẩn xung quanh hai cái tiểu tôn vô cùng bận rộn, nghe nói Vương gia cùng Vương phi trở về, nàng cũng ôm Hạo ca nhi cùng một chỗ chờ ở phòng ngoài.

Vương phi vừa đến tiểu viện, bước chân liền bắt đầu nhanh hơn, vội vàng bước đến bên cạnh Cẩm Nương: "Cẩm Nương, cháu gái nhỏ của ta đâu rồi, nhanh nhanh đưa ta xem."

Cẩm Nương nghe thấy nhanh chóng đem Anh tỷ nhi đưa cho Vương phi, Anh tỷ nhi so Hạo ca nhi lớn hơn mấy chục phút, cho nên là tỷ tỷ, so với Lãnh Hoa Đình thì tướng mạo càng giống Vương phi, dung mạo thanh nhã, ngũ quan tinh tế, lần này Tú cô mặc kệ tính tình của Cẩm Nương, mời hai bà vú khỏe mạnh tin cậy, hai tiểu gia hỏa liền béo ào ào, làn da lại trắng, liền giống như một đôi búp bê.

Vương phi vừa ôm được trong tay liền cười híp mắt, đưa miệng đến hôn rồi lại hôn, thực yêu thích không muốn buông tay, lại nửa điểm cũng không chú ý tới trong tay Tú cô còn một đứa nữa, Tú cô không khỏi nhíu mày, đưa Hạo ca nhi trong tay nâng lên một chút, đối với Vương phi nói: "Vương phi, ngài cũng nhìn Hạo ca nhi của chúng ta đi, cùng Anh tỷ nhi chính là từ một mẹ sinh ra đó."

Vương phi nghe liền mắt nhìn Hạo ca nhi, lại vẫn là ôm Anh tỷ nhi không buông tay, Anh tỷ nhi trừng một đôi mắt to thanh tịnh nhìn chung quanh, thấy Vương phi lại muốn hôn nàng, trong miệng liền nhổ ra một bong bóng nhỏ, chọc cho Vương phi cười thật to.

Tú cô thấy Vương phi quả thật không có ý tứ muốn ôm Hạo ca nhi, không khỏi có chút tức giận, trên khuôn mặt cũng có chút thản nhiên, nào có bà nội nào khi trở về, không nhìn tôn nhi, chỉ nhìn tôn nữ?

Lúc này, Dương ca nhi ba tuổi từ trong phòng vọt ra, thấy mẫu thân của mình cùng một thẩm thẩm xinh đẹp nói chuyện, liền kéo kéo Cẩm Nương cùng Tú cô, từ dưới vạt áo của nàng lộ ra một cái đầu nhỏ, cười tủm tỉm nhìn Vương phi: "Mẹ, thẩm thẩm này đẹp quá ah, so với phụ thân còn xinh đẹp hơn đó."

Cẩm Nương nghe được khuôn mặt hắc tuyến, đưa tay muốn đánh hắn, Vương phi nghe được ngẩn người, nhìn lại thấy Dương ca nhi cùng Lãnh Hoa Đình có bộ dạng giống nhau, thì cái mũi liền chua xót, rồi nhớ tới lời nói vừa rồi của Dương ca nhi, lại buồn cười, ôm Anh tỷ nhi cúi xuống nói: "Dương ca nhi, ta là bà nội ah, mau gọi bà nội đi."

"YAA. A. A.. , trách không được xinh đẹp như thế, nguyên lai cũng là người nhà chúng ta a, tôn nhi thỉnh an bà nội." Dương ca nhi nghe được rất vui thích, mặt nhỏ nghênh lên vẻ rất đắc ý, vẫn rất biết lễ phép quỳ xuống dập đầu tỉnh an Vương phi, Vương phi nghe được vừa buồn cười, lại cao hứng, vội vươn một tay ra muốn kéo hắn dậy, Dương ca nhi lại cũng biết nàng ôm Anh tỷ nhi bất tiện, chính mình lập tức đứng lên, lại duỗi tay muốn ôm Anh tỷ nhi: "Nãi nãi, đưa muội muội cho ta ôm một cái a, ngài ôm đệ đệ đi."

Vương phi làm sao chịu đem Anh tỷ nhi cho Dương ca nhi ôm, cười điểm lên trán hắn nói: "Ngươi mới lớn có chút xíu thôi, ôm không nổi nó đâu, nếu không, ngươi ôm đệ đệ đi, nãi nãi ôm Anh tỷ nhi."

Cẩm Nương ở một bên lại hắc tuyến, Anh tỷ nhi cùng Hạo ca nhi là một đôi song bào thai, lớn bằng nhau, Dương ca nhi ôm không nổi Anh tỷ nhi, thì sao ôm được Hạo ca nhi? Vương phi này rõ ràng là trọng nữ khinh nam ah.

Nàng không khỏi đau lòng mà nhìn về phía tiểu nhi tử của mình, Anh tỷ nhi tính tình cũng không biết giống ai, vừa được sinh ra liền hoạt bát hiếu động, so với Dương ca nhi còn nháo hơn, một chút không vừa ý nó liền khóc suốt buổi sáng, mà Hạo ca nhi lại rất ngoan ngoãn, rất ít thấy hắn khóc, chính là Anh tỷ nhi huyên náo lại lợi hại, làm cho hắn ngủ không yên, hắn cũng chỉ là im lặng nằm trong nôi, thỉnh thoảng duỗi ngón tay cho vào miệng mút, hai mắt thật to đảo thành vòng tròn, nhưng cũng không bao giờ nháo.

Nhưng chính là như vậy, Lãnh Hoa Đình lại càng sủng Anh tỷ nhi hơn một chút, lấy lý do là lúc trước đã có Dương ca nhi, Lãnh Hoa Đình càng muốn có một nữ nhi, sau khi Anh tỷ nhi vừa ra đời, hắn rảnh rỗi liền ôm Anh tỷ nhi chơi, có lúc, còn ôm Anh tỷ nhi đi đến Tiền viện, rất hiếm khi ôm Hạo ca nhi, cũng may Tú cô cùng Trương ma ma thương yêu Hạo ca nhi nhu thuận, ngược lại là đối với Hạo ca nhi thương nhiều hơn một chút.

Mà Dương ca nhi căn bản chính là chỉ thích chơi với tiểu cô nương, trước kia Thái tử có tiểu muội muội, Tứ Nhi cũng sinh Uyển tỷ nhi, hắn liền phi thường vui vẻ với hai nữ hài tử, nhưng chỉ có thể đến nhìn, không thể ôm trở về, mặc dù tuyên bố là cô dâu nhỏ của hắn, nhưng là, chung quy nuôi trong nhà mình cũng thấy không thuận tiện, tiểu tử nhà mình cũng có tiểu muội muội, hắn đến nơi nào là khoe khoang ở đó, Anh tỷ nhi mới ba tháng tuổi, hắn đã đi Hoàng cung không dưới mười lần, nhiều lần vừa thấy Hoàng thái tử câu đầu tiên nói chính là: "Muội muội của ta thật xinh đẹp thật xinh đẹp ah, ngươi thấy không?"

Thái tử đương nhiên là đã đến phủ nhìn qua vài lần, cũng khen Anh tỷ nhi xinh đẹp, nhưng là, mỗi lần đến, đều mang theo Tiểu công chúa, chỉ cần Dương ca nhi khen Anh tỷ nhi xinh đẹp, Tiểu công chúa liền mếu miệng khóc lớn, cho nên, Dương ca nhi rất đau đầu, liền lén nói với Thái tử: "Ngươi lần tới đến nhà chúng ta một mình là được, đừng mang theo Tiểu công chúa nữa."

Hoàng thái tử rất khó hiểu, "Ngươi không phải thích chơi với hoàng muội của ta nhất sao? Tại sao lại không được mang nó đến?"

"Ta bây giờ đã có Anh tỷ nhi rồi, ngươi cũng thấy đấy, Anh tỷ nhi so với Tiểu công chúa còn xinh hơn, đương nhiên chơi với Anh tỷ nhi vui hơn a." Dương ca thật thà nói.

"Vậy cũng không giống, Anh tỷ nhi mặc dù nhìn khả ái, nhưng nàng là muội muội của ngươi, hoàng muội chính là nàng dâu nhỏ của ngươi, ngươi thế nào có thể có muội muội liền không muốn nàng dâu nhỏ nữa?" Hoàng thái tử một bộ dáng ông cụ non, hai bàn tay chấp phía sau, rất uy nghiêm.

Dương ca nhi nghe thấy ngạc nhiên: "Không phải đều là con gái là được rồi sao? Ta chơi với muội muội vui hơn, để muội muội làm nàng dâu thì tốt rồi, hơn nữa, ta còn có Uyển tỷ nhi, hai người đủ rồi, mẹ nói, ta không thể quá hoa tâm đấy."

Hoàng thái tử nhất thời liền có điểm hận rèn sắt không thành thép, đâm vào trán Dương ca nhi nói: "Nào có muội muội nào làm nàng dâu, đó là vi phạm luân thường đạo lý, muội muội chỉ có thể là muội muội, ta không để hoàng muội làm nàng dâu của ta?"

"Vậy cũng được nha..." Dương ca nhi cái hiểu cái không nói, ngón tay béo gõ đầu mình, không khỏi hứng thú nở nụ cười đứng dậy, chuyển sang bộ dạng ông cụ non, khuôn mặt nghiêm túc nhìn Hoàng thái tử nói: "Ngươi sau này vẫn ít đến nhà chúng ta đi."

"Vì cái gì? Dương ca nhi ngươi không thích chơi cùng với ta nữa sao?" Hoàng thái tử có chút ủy khuất.

"Không phải, chúng ta đương nhiên vẫn bạn tốt, ngươi là tùy tùng của ta nha, nhưng là, ngươi không được phép lấy muội muội của ta làm nàng dâu." Dương ca nhi nhanh chóng an ủi mà sờ lên đầu Hoàng thái tử, mặc dù Hoàng thái tử so với hắn cao hơn nửa cái đầu, nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến bộ dạng tiểu đại nhân của hắn.

"Kia là thế nào, mẫu hậu đã sớm nói với ta, Anh tỷ nhi của nhà ngươi tương lai sẽ là Thái tử phi của ta ah, còn nói là phụ hoàng trước kia đã cùng Vương thúc ước định rồi." Hoàng thái tử nước mắt đều nhanh rớt xuống, hắn cảm thấy rất không công bằng, dựa vào cái gì hoàng muội của mình vừa ra đời là bị đính ước với Dương ca nhi, Anh tỷ nhi lại không thể ình làm nàng dâu.

Dương ca nhi nghe được nhảy lên ột xích (0, 33m), bàn tay nhỏ bé giơ lên nói: "Không được, Anh tỷ nhi là của ta, đương nhiên không thể cho ngươi rồi, cùng lắm thì ta không cần công chúa của nhà ngươi là được rồi."

"Vậy là thế nào, Dương ca nhi, ngươi không nói đạo lý." Hoàng thái tử cũng tức giận, mặt nhỏ phùng lên nhìn Dương ca nhi.

Dương ca nhi cũng không sợ, hừ hừ mũi nói: "Hừ, ta mặc kệ, cha ta nói, Anh tỷ nhi là cục thịt tâm can bảo bối của nhà chúng ta, mặc kệ ai cũng không thể lấy." Sau đó, không để ý tới Hoàng thái tử, ngẩng cao đầu, đắc ý đi ra ngoài.

Nhưng còn chưa bao lâu, hắn vừa không đề phòng, lỗ tai liền bị một bàn tay nhỏ bé nắm chặt: "Dương ca nhi, ngươi mới nói cái gì?"

Dương ca nhi che lỗ tai của mình, cũng không biết mất mặt mà nói: "A, là Công chúa muội muội a, ta vừa nói, muội rất khả ái a."

"Phải không? Ta sao lại nghe ngươi nói là không quan tâm ta ta nữa hả? Phải hay là không lại muốn đi tìm Uyển tỷ nhi?" Tiểu công chúa nửa điểm cũng không có bị dáng vẻ của Dương ca nhi lừa, thanh âm thanh thúy, lại mang theo vẻ uy hiếp.

Dương ca nhi lại nịnh hót cười cười, "Là không cần ngươi làm muội muội, ta chỉ muốn Anh tỷ nhi làm muội muội thôi, ngươi vốn là muội muội của Hoàng thái tử nha."

Tiểu công chúa liên tiếp nghe hắn nói vài cái muội muội, cũng có chút ít không phân biệt rõ hắn nói cái gì, bất quá, chỉ cần không nói không cần nàng làm nàng dâu nhỏ là được, liền buông tay, Dương ca nhi kéo cái lỗ tai bị nhéo đến đỏ lên, vẻ tươi cười trên mặt lập tức thu lại, mặt nhỏ nghiêm túc, đối với Tiểu công chúa nói: "Thê lấy phu làm cương ngươi không hiểu sao? Vậy mà tóm lỗ tai của ta, ta muốn bỏ ngươi."

Tiểu công chúa đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhớ tới giáo dưỡng ma ma dạy nữ huấn bên trong là có một điều này, liền xụ mặt xuống, cái tay béo liền muốn xoa xoa lỗ tai Dương ca nhi, Dương ca nhi lại thật là uy nghiêm huơ tay nói: "Nhớ lấy, lần sau không thể mạo phạm ta, bằng không thì, hừ." Nói xong, nghênh ngang mà đi, nhưng vừa ra cửa, liền âm thầm vui mừng nói: "Lão phụ thân đã nói lời này với mẫu thân, tại sao đối với mẫu thân không dùng được, Tiểu công chúa thế nhưng lại rất sợ lời này."

Vương gia cùng Vương phi giống nhau, hiện giờ hai người tình cảm thấm thiết, ngay cả sở thích cũng giống nhau, Vương phi vừa đến của liền chỉ ôm Anh tỷ nhi, Vương gia cũng như vậy, vừa vào cửa liền chỉ nhìn tôn nữ nhi, cũng nhìn Dương ca nhi, dù sao cũng là Đại tôn nhi, là do bọn hắn nhìn từ lúc vừa sinh ra đến nay, có cảm tình một ít, ngược lại là đối với Hạo ca nhi lại rất nhạt, làm cho Cẩm Nương cực kỳ buồn bực, ngược lại là càng thêm thương yêu Hạo ca nhi.

Nhưng cũng may Hạo ca nhi chưa bao giờ để ý, vẫn ở trong phòng Cẩm Nương ngoan ngoãn dễ bảo, mặc kệ Anh tỷ nhi nháo bao nhiêu, gia gia nãi nãi bất công thế nào, hắn cũng không để ý.

Mười năm sau, Dương ca nhi đã mười ba tuổi, vóc người dù cao, vẫn còn chưa trưởng thành, Thái tử lại trở thành thiếu niên nhẹ nhàng đẹp đẽ, ôn nhuận cẩn thận, tính tình kiên quyết, đã có thể giúp Hoàng thượng xử lý chút ít việc triều chính rồi, mà Tiểu công chúa cũng thành một thiếu nữ, duyên dáng yêu kiều, mỹ mạo diễm lệ, Uyển tỷ nhi cũng thu thập ưu điểm của Tứ Nhi cùng Lãnh Khiêm, cũng thành mỹ nhân dịu dàng.

Đôi song thai, cũng đã mười tuổi, lại đúng là tuổi chơi tuổi nháo, Giản Thân Vương phủ lại trở nên nhiệt náo trẻ trung.

Crypto.com Exchange

Chương (1-135)