← Ch.112 | Ch.114 → |
Nhưng Phương Thanh Nghiên thật sự là quá xinh đẹp, dọc theo lối đi các cô gái nhỏ đều vây quanh cô, tâm mắt người qua đường cũng hướng lên trên rồi dừng lại trên người Phương Thanh Nghiên ngắm nhìn.
Cho đến khi Phương Thanh Nghiên đi vào trong phòng, liền có người nhịn không được hỏi: "Thanh Nghiên, cậu mua váy này ở đâu vậy?"
Phương Thanh Nghiên được chú ý phần lớn là nhờ nhan sắc của cô, thế nhưng cái váy này cũng đã góp phần không ít.
Phương Thanh Nghiên mỉm cười, lần này cô lại không thừa nước đục thả câu nữa/Là người thân của tôi mang tới tiệm nói rằng muốn giúp tôi đẩy mạnh chi tiêu từ bạn học, còn có ưu đãi đặc biệt cho các cậu đó!"
Các bạn học nữ nghe cô nói có ưu đãi, đồng loạt vây quanh mồm năm miệng mười hỏi giá cả.
"Tôi muốn bán cái váy này 48 đồng!"
Vừa dứt lời, đã có người líu lưỡi;Đắt quá, hơn nữa chúng tớ mặc váy này chưa chắc đẹp bằng cậu."
Phương Thanh Nghiên mỉm cười: "Quần áo mà, đắt tiên cũng có cái giá của nó, là đồ may thủ công, thêm nữa loại váy này cuối tuân mặc cũng được, nếu chỉ đi học bình thường thì mặc đơn giản một chút sẽ tốt hơn."
Nói xong, cô đi vào trong phòng mở tủ quần áo của mình ra, "Các cậu xem đi, còn có nhiều kiểu dáng quần áo khác, nếu thích thì có thể trực tiếp lấy mặc thử, cảm thấy cái nào được yêu thích nhiều nhất, tôi còn có thể giúp mọi người ép giái"
Tất cả mọi người liền chen vào trong tủ quân áo xem, lại không ai không ngại ngùng mà thật sự mặc thử.
Phương Thanh Nghiên nhanh chóng từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo, ở trước mặt cô gái còn đang nghi ngờ kia khoa tay múa chân một chút, nói: "Lựa chọn quần áo thích hợp với mình một chút, giống như cô tóc ngắn, bình thường cũng ăn mặc tương đối thoải mái, vậy bộ này nhất định rất thích hợp với cô.
Chiếc áo có ống tay màu xanh nhạt, ở giữa in mấy chữ cái màu sắc rực rỡ, phía dưới là một cái quần jean tối màu, quả thật rất phù hợp với phong cách ăn mặc của cô gái này.
Học sinh trung học bây giờ gân như không có quyền lựa chọn mặc quần áo gì, đa phần là bị bố mẹ kiểm soát cách ăn mặc, phong cách ăn mặc thường ngày của con gái chính là phong cách mà cha mẹ có thể chấp nhận được.
Phương Thanh Nghiên liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Cô gái nhìn Phương Thanh Nghiên xách ra bộ quần áo này, không nhịn được mà đưa tay ra cầm lấy, ướm thử lên người mình rồi ngắm nghía trước gương một chút, trong lòng cũng khá hài lòng.
Phương Thanh Nghiên cười nói: "Hay là cậu mặc vào thử xem."
Các cô gái khác cũng bắt đầu ồn ào.
"Đúng nha, Trần Diễm, cậu thử xem nha!"
"Tôi cũng cảm thấy cậu mặc vào nhất định trông rất đẹp mắt!"
Trần Diễm có chút rung động, ôm quần áo đi ra toilet.
Lúc cô thay quần áo xong đi ra, mọi người vừa nhìn đã khen đẹp mắt không ngớt! Màu xanh nhạt cũng không quá phô trương, làm nổi bật hình chữ cái màu sắc rực rỡ trên ngực, kiểu dáng quần áo hơi thắt lưng trông rất có vẻ rất tinh tế.
Quân ống dài khoảng chín phần vừa vặn lộ ra mắt cá chân cho cảm giác chân thon dài, cả người cao ngất.
Trân Diễm cũng cảm thấy ưng mắt, nhịn không được hỏi: "Bộ này bao nhiêu tiên vậy?"
Phương Thanh Nghiên nói: "Áo 18 tệ, quần 24 tệ."
Trần Diễm ánh mắt sáng lên, giá này quả thật không đắt, cô bình thường cùng cha mẹ đi trung tâm thương mại mua quần áo, một bộ dù có mặc cả cũng không được cái giá năm mươi đồng!
Về phần chất lượng gì gì đó, học sinh trung học làm sao phải lo lắng những thứ này, ăn mặc thoải mái lại xinh đẹp là được rồi không phải sao?
"Cuối tuần tôi về nhà một chuyến tìm mẹ đem tiền đến mual"
Phương Thanh Nghiên cười gật đầu, "Đương nhiên có thể, cậu cứ ghi chép kiểu đồ cậu muốn cùng số đo cơ thể đưa cho tôi, cuối tuần đến nhà tôi lấy hàng là được rồi!"
Có người tiên phong là Trần Diễm, những cô gái khác cũng rục rịch, lôi kéo quần áo khác trong tủ quần áo, xem có thứ mình thích hay không.
Phương Thanh Nghiên cũng kén chọn, người mời tới đây đều là những cô gái chú trọng vẻ ngoài, vả lại gia cảnh cũng tương đối tốt, như vậy đối phương mới có tiền dư dả mua quần áo cho mình mới thấy giá cả hợp lí.
Ánh mắt cô rất tốt, tuỳ tiện đề cử cho cô gái ấy thế mà lại rất chuẩn, không những vậy còn đề nghị các cô phối hợp thêm dây buộc tóc và kẹp tóc thích hợp rồi bắt đầu tân trang kiểu tóc, tất cả mọi người đều cực kỳ hài lòng.
Con gái ở độ tuổi này là lúc nhận thức được về đẹp xấu, vốn đã muốn thay đổi giờ lại có Phương Thanh Nghiên đưa ra hướng đi chính xác về ngoại hình, sau này khi hoàn toàn chú trọng vào ngoại hình thì cũng không tốn quá nhiều công sức để thay đổi nữa.
Con gái mà, nên ăn mặc xinh đẹp một chút, cảnh đẹp ý vui, đã thế còn có thể xây dựng sự tự tin trong người.
← Ch. 112 | Ch. 114 → |