← Ch.097 | Ch.099 → |
Phương Thanh Nghiên cười trừ, đương nhiên cô sẽ không đồng tình với Từ Phương.
Hai người lại tâm sự một lát bỗng trong điện thoại liền truyền đến tiếng Tần Vĩnh Thọ quát to.
Tần Viện ôm microphone nhỏ giọng nói: "Thôi không nói nữa, ông nội tớ trách tớ gọi điện thoại quá lâu liên bắt đầu mắng tớ rồi... Đúng rồi, suýt nữa quên không nói cho cậu biết.
Cậu còn nhớ Lâm Khiên không? Tớ nghe nói hắn cũng muốn đi học ở trường trung học thực nghiệm đấy!"
Phương Thanh Nghiên vốn đã quên mất người này, hôm nay nghe Tần Viện nhắc đến cô mới nhớ ra.
Tần Viện lại bổ sung thêm một câu: "Người kia tính tình rất kỳ quái, cậu nếu chẳng may nhìn thấy hắn, nếu có thể trốn thì liền trốn nhanh đi.
Ngày mai gặp lại cậu!" Cô ấy vừa dứt câu thì điện thoại liên cúp.
Phương Thanh Nghiên nhíu mày, cô không sợ có người giở trò xấu sau lưng, mà chỉ sợ có thêm phiền toái mà thôi.
Hiện tại trong đầu cô đều là kiếm tiền, có tiền là cô đã có thể dọn khỏi cái huyện Nam Hương quỷ quái này, hai mẹ con cô nhất định sẽ trải qua cuộc sống tốt hơn.
Nếu ai dám đến cản đường cô, cô liền sẽ cho đối phương nhận lấy đủ hậu quải!!
Ngày hôm sau, trường trung học thực nghiệm chính thức khai giảng.
Trước cổng trường hiện tại đã đông nghẹt người, với một cơ hội buôn bán tốt như vậy đương nhiên là mẹ con bọn họ không thể bỏ qua.
Phương Thanh Nghiên để Tần Thục Huệ tiếp tục bày quán, còn bản thân cô thì đi đến trường để điểm danh.
Nếu là trước kia, Tân Thục Huệ chắc chắn sẽ không đồng ý với cách làm này của cô.
Nhưng trong khoảng thời gian bà cùng Phương Thanh Nghiên hợp tác bày quán để bán này, bà cũng đã biết được năng lực của con gái mình đến đâu.
Hiện tại cũng chỉ là việc đi đến trường học để điểm danh mà thôi, bà cảm thấy Phương Thanh Nghiên hoàn toàn có thể tự mình làm được.
Phương Thanh Nghiên ở trong một đám phụ huynh học sinh phải nói là vô cùng chói mắt.
Dung mạo cô xuất sắc, dáng người tinh tế cao gầy, mặc một chiếc váy liền áo màu vàng nhạt, tóc buộc cao, lộ ra vẻ thanh xuân có sức sống, bất luận là đi đến nơi nào cũng sẽ trở thành tâm điểm chú ý của người ta.
Tần Viện ngồi ở dưới giá bóng rổ của sân thể dục, chỉ cần vừa liếc mắt một cái cô đã nhìn thấy được Phương Thanh Nghiên ở trong đám người.
Cô lập tức nhảy dựng lên, ra sức vẫy vẫy cái đôi tay nhỏ bé của mình.
"Thanh Nghiên, tôi ở chỗ này!"
Phương Thanh Nghiên cũng đã sớm nhìn thấy được cô ấy, cô một đường chạy chậm tới.
Hai người bọn họ đã lâu rồi mới gặp lại, tránh không được cả hai đều hưng phấn đến hỏng rồi.
Tần Viện đánh giá sơ qua cô một lượt, trong mắt không giấu được vui mừng: "Chỉ mới một khoảng thời gian ngắn không gặp, tôi cảm thấy hình như cậu lại xinh đẹp hơn rồi."
Lúc bọn họ mới biết nhau tại Thôn Sơn Tuyên, Phương Thanh Nghiên khi đó thật sự quá gầy, sắc mặt cũng không có trắng nõn hồng nhuận như bây giờ.
Hiện tại người của cô đã béo lên một vòng, tất nhiên là không giống với bộ dạng lúc trước nữa.
Phương Thanh Nghiên trêu chọc nói: "Được rồi được rồi, cho dù cậu không khen mình, thì mình cũng sẽ mời cậu đi ăn bún ốc!"
Hai cô gái vui vẻ sóng vai đi với nhau về phía lớp học, chỗ báo danh của bọn họ đươc đặt tại một phòng học ở lầu một.
Bàn học trong phòng học được xếp thành một hàng, các giáo viên ngồi ở bên trong thu học phí.
Trong cái hàng người thật dài trước bàn học kia, ông nội Tần Viện cũng có ở trong đó.
Lớp học cũng đã được sắp xếp từ trước, sau khi bọn họ báo danh xong giáo viên sẽ nói cho học sinh đến phòng học tương ứng.
Tần Viện được phân đến lớp ba.
Cô ấy thấy Phương Thanh Nghiên vẫn còn đang xếp hàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không giấu được vô cùng khẩn trương, cô ấy sợ mình không thể cùng một lớp với Phương Thanh Nghiên.
Đợi đến khi Phương Thanh Nghiên có kết quả phân ban, cô bước dài xông lên nhìn, đến khi thấy rõ ràng mấy chữ "Lớp ba" phía trên, mới trở nên cao hứng, nhảy cẩng lên.
"Thật tốt quá, Thanh Nghiên, chúng ta chung lớp với nhaul"
Tần Vĩnh Thọ cũng vui mừng thay cho cháu gái của mình, cười đến trên mặt đều đầy nếp nhăn.
Lớp bọn họ nằm tại lầu ba, hai cô gái không ngừng vừa nói vừa cười cùng nhau lên lầu.
"Phương Thanh Nghiên!"
Bỗng nhiên, Phương Thanh Nghiên nghe thấy hình như có tiếng gọi mình từ phía sau.
Đến khi cô quay đầu lại nhìn, thì thấy trước mặt cô có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, trong ánh mắt luôn để lộ ra một vẻ vô tội, đáng thương.
Người đó không ai khác chính là Thẩm Khả Di.
Lông mày cô không nhịn được nhíu lại.
Thẩm Khả Di âm thầm đánh giá Tần Viện một phen, sau đó mới quay sang Phương Thanh Nghiên, hỏi: "Sao tự nhiên cậu lại chuyển nhà rồi?"
Tuy rằng cô ta đã cố gắng che giấu, nhưng từ ngữ khí nói chuyện cũng khiến cho người ta có thêm vài phần nghi ngờ.
← Ch. 097 | Ch. 099 → |