← Ch.067 | Ch.069 → |
Hôm nay cô bận rộn cả ngày, khắp người đổ mồ hôi, bởi vì người đàn ông muộn mới về, cô lo lắng đến nỗi bây giờ còn chưa tắm rửa, sự việc bây giờ đã kết thúc, người đàn ông bình an trở về, cô liền cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Không nghĩ tới người đàn ông đi theo, còn cởi đồ ra, Cố Chi Nghiên rất nhanh hiểu ra ý đồ của anh, suy nghĩ, vẫn là để anh:
- "Em tắm khá lâu, hay là anh tắm trước đi."
Con ngươi của An Tĩnh Nguyên đen nhánh mang theo tia cực nóng nhìn chằm chằm vào cô:
- Muộn quá rồi, cùng tắm đi."
Phảng phất không nghe rõ, Cố Chi Nghiên nghỉ ngờ "a" một tiếng:
- "Cùng tắm?"
Khóe môi An Tĩnh Nguyên cong lên một vòng:
- "Đúng, quá muộn rồi, như vậy sẽ tiết kiệm thời gian."
Cố Chi Nghiên nhìn chằm chằm, nhìn anh kiểu "Anh điên rồi phải không?", sau đó, lại tưởng tượng tới dáng vẻ dũng mãnh của anh tối qua, khuôn mặt xấu hổ, giận dữ lại đỏ lên:
- "Anh đừng làm loạn, trong nhà còn có người."
Bộ dạng cô như phục tùng rủ mắt xuống, trái tim trong lồng ngực của An Tĩnh Nguyên ngứa ngáy như bị con mèo nhỏ cào, anh khẽ nuốt nước miếng, hai ba bước tiến đến bên cạnh cô, thấp giọng cười:
- "Sợ cái gì, mọi người sớm đã đi ngủ rồi, chẳng lẽ em không muốn xem dáng vẻ của anh sao?!
Anh ấy đang nói thì kéo tay cô xuống.
Cố Chi Nghiên sửng sốt, phòng tắm hoàn toàn không có hiệu quả cách âm, chỉ cần phát ra chút âm thành liên biết xảy ra chuyện gì.
Kiếp trước tuy cô đã kết hôn, nhưng mà cũng chưa từng có gan lớn như vậy:
- Không được, lát nữa mẹ nhất định sẽ dậy, nói không chừng sẽ dẫn bà nội đi vệ sinh."
An Tĩnh Nguyên từng bước tiến đến gần cô:
- "Sẽ không, trong phòng bà nội có xô đựng nước tiểu."
Cố Chi Nghiên chỉ cả thấy lá gan của người đàn ông này quá lớn, nghĩ đi nghĩ lại, thậm chí còn có chút mất mặt, cô lùi đến góc tường, nhìn anh chằm chằm:
"Vậy cũng không được, sao anh lại như vậy, thật bỉ ổi!"
- "Bỉ ổi?"
An Tĩnh Nguyên khẽ cười, vươn tay kéo cô vào lòng, ôm chặt:
- "Bây giờ chúng ta là vợ chồng, chuyện thân mật nhất đều đã làm rồi, bỉ ổi với em thì có gì không tốt sao?"
Cô thử giấy giụa thoát ra, thế nhưng người đàn ông giữ chặt lấy cô, lăn qua lăn lại cả ngày cũng không có tác dụng, ngược lại người đàn ông càng ôm càng chặt, cuối cùng trực tiếp nhấc bổng cô lên không trung, đặt cô lên tường, khan khan cười nói:
- "Hơn nữa, em vẫn luôn nhìn chằm chằm người anh, anh liền cho em nhìn không được sao?"
Chuyện hai người nói không giống nhau, anh là đang viện cới
Cố Chi Nghiên lườm anh, bắt gặp ánh mắt cười chế nhạo của anh, lông mi của cô run rẩy, hai má vốn đã nóng bừng, thậm chí còn nhiễm lên màu đỏ kiều diễm:
- "Ai muốn nhìn sao, đồ quỷ sứ nhà anh."
An Tĩnh Nguyên cười:
- "Sao không muốn chứ? Sau này tất cả của anh đều là của em."
Cố Chi Nghiên bị anh dồn ép đến cực hạn, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- "Vậy, vậy anh cũng đừng có ở đây, thật sự là..."
- "Em nhân tiện giúp anh chà lưng."
Người đàn ông tựa hồ như không muốn bỏ qua cho cô, chỉ thẳng lưng:
- "Hôm nay chạy cả ngày, trên người toàn mồ hôi, rất bẩn, em giúp anh chà đi."
Cố Chi Nghiên cảm giác có thứ gì đó chọc vào cô, cơ thể như bị điện giật, chỉ ai oán một tiếng, không dám cử động.
Chuyện về sau tất cả đều rõ ràng rồi, dù là trải qua việc thân mật nhất trong tối qua, thế nhưng Cố Chỉ Nghiên vẫn ngại ngùng nhìn anh, người đàn ông nắm lấy cằm cô, chậm rãi đưa mặt của cô lại.
Cố Chi Nghiên liếc nhìn anh, ánh mắt kinh ngạc.
Tối qua toàn bộ quá trình đều tắt đèn, ngay cả khi bật đèn lên cô cũng không dám nhìn chằm chằm người đàn ông kia.
Nhưng mà hiện tại, nó là thứ gì mà trông khó coi như vậy a...
Xong rồi, cô sắp đau mắt rồi!
Không gian bịt kín, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác nhìn trộm, trong mắt người phụ nữ kia còn có chút kinh ngạc, hoàn cảnh này mang đến cho người đàn ông kích thích, giục anh mạnh dạn hơn.
Anh hôn cô, hận không thể đưa thân thể cô vào bên trong cốt nhục của mình, cơ thể cường tráng và vòng eo săn chắc của anh từng chút một cho cô thấy sức lực của mình.
Cố Chi Nghiên cảm thấy mình sắp chết đến nơi, hết lần này lại đến lần khác xin tha mạng, nhưng mà lúc này trời đã khuya, bên ngoài căn bản không có ai, người đàn ông sớm đã không dừng lại được.
← Ch. 067 | Ch. 069 → |