← Ch.066 | Ch.068 → |
Cô nhìn Hà Lệ Xu, bình tĩnh nói:
- "Không đi, nếu như anh ta dám nói là chúng ta đẩy anh ấy xuống hố thì con dám nói anh ta khiếm nhã với con, dù sao chúng ta đều không có bằng chứng."
Mặc dù nói như vậy nhưng mà Hà Lệ Xu vẫn còn có chút lo lắng, liền đợi con trai của mình trở vê bàn bạc xem đối phó như thế nào, nhưng mà đợi đến khi trời tối cũng không thấy bóng dáng An Tĩnh Nguyên.
Hôm nay đường anh ấy đi đến công xã là đường núi, coi như trên đường đi có chậm thì cũng không có lâu như vậy mà còn chưa về nhà, trừ phi giữa chừng có việc chậm trễ.
Cô ấy càng đợi, trong lòng càng lo lắng, Cố Chi Nghiên cũng dần dân cảm thấy không thích hợp, nghĩ thâm, người đàn ông này không phải là bị bắt đi rồi chứ?
Hà Lệ Xu ngồi không yên, trực tiếp nói:
- "Mọi người ăn trước đi, mẹ cầm đèn pin ra ngoài xem xem."
Mặc dù lo lắng, nhưng mà Cố Chi Nghiên cảm thấy An Tĩnh Nghiên không dễ dàng mà xảy ra chuyện như vậy, chỉ giữ Hà Lệ Xu lại, nói:
- "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, chúng ta lại đợi chút, Tĩnh Nguyên cũng không phải là lần đầu tiên làm chuyện này, nếu như muộn rồi mà anh ấy vẫn chưa về nhà thì con sẽ đi với mẹ."
Hà Lệ Xu suy nghĩ rồi lại ngồi xuống, yên lòng ăn cơm, ba người ăn xong rồi, An Tĩnh Nguyên chậm chạp cuối cùng cũng trở về rồi.
Vừa nhìn thấy người trở về, mấy người coi như là yên tâm rồi, Cố Chi Nghiên quan sát người đàn ông, anh không mất một sợi lông nào, chỉ là giữa lông mày dường như có chút mệt mỏi:
- "Sao lâu như vậy anh mới trở về?"
An Tĩnh Nguyên đặt những món đồ mà hôm nay mình mua được sang một bên, ngồi xuống bên bàn:
- "Anh đi bệnh viện thăm Triệu Khang Van.
Lời vừa dứt, ba người lập tức sững sờ, Cố Chi Nghiên nhíu mày, nhìn anh chằm chằm:
- "Anh đi thăm anh ta làm gì, cần thận bị bọn họ lừa."
An Tĩnh Nguyên nhướng mày:
- "Không có cách nào, lúc anh chuẩn bị trở về liền đụng phải, đúng lúc anh muốn đi xem tình hình của anh ta cho nên liền đi."
Cố Chi Nghiên lạnh lùng nói:
- "Bác sĩ nói sao, anh ta có gãy chân không?"
Nhìn thấy anh mắt và giọng nói của cô đều mang theo vẻ chán ghét, An Tĩnh Nguyên cười không ra tiếng:
- "Không có, anh ta chỉ gãy xương, đoán chứng phải nằm trên giường một hai tháng, hai tháng này đủ để anh ta chịu được."
Cố Chi Nghiên hừ một tiếng:
- "Loai người này nên ở trong hố, cứu ra rồi còn không biết sẽ làm chuyện xấu gì."
Hà Lệ Xu cũng đang muốn nói chuyện này với An Tĩnh Nguyên:
- "Vậy Lưu Hồng Hà có nói chúng ta phải bồi thường tiên gì không?"
- "Không có."
Sắc mặt An Tĩnh Nguyên nhàn nhạt.
- "Có nhiều người ở bệnh viện như vậy, bà ta không dám nói, coi như bà ta có muốn thì con cũng không đưa.
Hà Lệ Xu nhìn thấy sắc mặt bĩnh tĩnh của anh, cảm thấy không có chuyện gì, yên tâm đi ngủ.
Nhưng mà, Cố Chi Nghiên cảm thấy muộn như vậy anh mới trở về, sự việc nhất định không có nhẹ nhàng như anh nói, đợi sau khi người đàn ông ăn cơm xong, cô kéo anh vào trong phòng truy hỏi.
An Tĩnh Nguyên không cho rằng có thể lừa gạt được cô, nghĩ việc này không thể giấu mãi được, đem chuyện buổi chiều trên đường trở về đụng phải người nhà họ Triệu nói cho cô, sau đó nói:
- "Sự việc đã được giải quyết rồi, đội viên đưa hắn đi bệnh viện đều hướng về phía chúng ta, công an bên kia cũng sẽ không chỉ nghe bọn họ nói một chút liền phán chúng ta có lỗi."
Cố Chi Nghiên không ngờ nhà họ Triệu vậy mà có thể mặt dày vô sỉ kéo An Tĩnh Nguyên tới cục công an giằng co, tức giận đến nghiến răng:
"Nếu không phải trong lòng anh ta có quỷ mà đi theo dõi chúng ta, làm sao có thể rơi xuống hố, phải té chết rồi mới đúng."
Khuôn mặt của cô bởi vì tức giận mà ửng đỏ, dưới ánh đèn dịu nhẹ trông cực kì tinh tế, giống như quả đào vừa được gọt vỏ đang tỏa ra một vị ngọt ngào quyến rũ khiến người ta chảy nước miếng.
Lúc này An Tĩnh Nguyên chỉ cảm thấy máu huyết sôi trào đang dồn xuống một nơi nào đó trong cơ thể, hầu kết của anh khẽ lăn:
- "Đừng tức giận, bây giờ anh ta gãy xương rồi, nhà họ Triệu lại đang ở trong đồn công an ăn trái đắng, có lẽ sẽ tạm dừng một thời gian, bên tai chúng ta cũng có thể thanh tịnh."
Cố Chi Nghiên nghe thấy lời này thì thở phào, dù sao bây giờ sự việc đã được giải quyết rồi, cô ấy tội gì phải tức giận, chỉ gật đầu:
- "Em không tức giận nữa."
← Ch. 066 | Ch. 068 → |