← Ch.068 | Ch.070 → |
Lục Vĩ Vinh cảm thấy cô gái này có chút bất chấp lý lẽ: "Cô nhìn cô xem, Ngọc Đào người ta muốn nói chuyện thật tốt với cô, chẳng lẽ cô lại không thể nói chuyện thật tốt với cô ấy sao?"
"Còn nữa, chuyện em gái cô câm cháo độc cho Ngọc Đào mọi người đều thấy được, cô còn muốn thế nào?"
"Chúng ta ở trong cùng một đội, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cho dù không đoàn kết cũng đừng gây thù chuốc oán..."
Lúc này im lặng thắng lên tiếng, Ngọc Đào cúi thấp đầu, cắn môi, cố gắng ngăn nước mắt, không nói lời gì nữa.
Dù sao cô đã giải thích, còn hai người đứng xem thấy thế nào, vậy thì không ở trong tâm kiểm soát của cô rồi.
Tạ Uyển Trinh biết lúc này giải thích với Lục Vĩ Vinh thế nào đi nữa đều vô dụng, cô ta quay đầu nhìn Lục Vân Dương, ánh mắt tê dại: "Anh Vân Dương, em thật sự không đẩy cô ta"
"Bọn em đang nói chuyện với nhau, sau đó cô ta liền tự mình ngã xuống..."
Trong lòng Ngọc Đào cười khẽ hai tiếng, xem ra Tạ Uyển Trinh cũng không đần một chút nào, biết Lục Vĩ Vinh không tin, tiếp đó chuyển sang cầu người khác trợ giúp.
Nhưng mà, mới vừa rồi hai người bọn họ hẳn không thấy cảnh tượng cô ngã xuống, đoạn biểu diễn kia của cô chắc còn có thể thuyết phục được chứ?
"Tô Ngọc Đào..."
Đột nhiên bị gọi tên, Ngọc Đào hơi sững sờ, từ từ ngẩng đầu, ánh mắt Lục Vân Dương tràn đầy ẩn ý, đang nhìn chằm chằm vào cô.
"Qua đây...
Trong lòng Ngọc Đào lộp bộp một chút, nhìn anh sắc bén mắt giống như chim ưng vậy, cô cắn cắn môi: "Bác sĩ Lục...
Anh muốn làm gì đây?
"Tôi đưa cô về nhà." Lục Vân Dương nhàn nhạt nhìn cô gái, nói.
*
Giọng nói anh nhàn nhạt nhưng Tạ Uyển Trinh nghe vào lại vô cùng chói tai, ý tứ của Lục Vân Dương cũng thể hiện rõ ràng là chuyện vừa rồi, anh lựa chọn tin tưởng Tô Ngọc Đào.
"Anh Vân Dương!" khóe môi cô ta run run, ủy khuất như sóng biển nảy lên trong lòng: "Em..."
Lục Vân Dương nhanh chóng chuyển mắt nhìn chằm chằm cô ta: "Có chuyện gì?"
Ánh mắt người đàn ông lạnh như băng, giống như mang theo một tia chán ghét, Tạ Uyển Trinh liền ngây ngẩn cả người.
Đâu óc cô ta quay cuồng không dứt, chuyện rõ ràng như vậy nhưng Lục Vân Dương, người hoàn mỹ đã từng ở trong mộng cô ta lại đi tin tưởng Tô Ngọc Đào?
Bỗng chốc nỗi bi phẫn của cô ta xông lên, hướng về khuôn mặt người phía trước buột miệng thốt ra: "Mặc kệ anh tin hay không, em cũng không có làm!"
Nói xong liền trực tiếp xoay người chạy đi, bỏ lại Ngọc Đào chưa kịp phản ứng lại.
"Này..." Lục Vĩ Vinh gãi gãi đầu, nghĩ thầm chẳng lẽ là vừa rồi bản thân nói quá nặng lời?
"Cái kia, để em đi xem cô ấy thế nào." Cậu đối với Lục Vân Dương nói.
Lục Vân Dương ừ một tiếng nhìn cậu rời đi, rôi chuyển mắt hỏi cô gái vẫn còn sững sờ bên cạnh: "Cô không đi sao?"
Ngọc Đào phục hồi tinh thần lại: "À đi."
Lời nói vừa nãy của người đàn ông cũng đã cho thấy anh đứng về phía mình, nếu anh không vạch trần thủ đoạn của mình thì cô cũng xóa sạch cuộc gặp gỡ vừa rồi với Tạ Uyển Trinh ở trong đầu.
Cô chậm rãi đi đến trước mặt anh, trong mắt lộ ra bộ dáng thẹn thùng: "Nhưng tôi muốn đi tới nhà họ Tần, bác sĩ Lục, anh có thể đưa tôi tới đó được không?"
"Cô đi tới nhà họ Tần làm cái gì?" Người đàn ông thuận miệng hỏi, đi tới phía trước.
Ngọc Đào tản bộ theo sau: "Tôi nghe chị dâu kể mấy ngày trước nhà bọn họ lên núi làm tổ ong lấy mật, cho nên tôi muốn đi mượn một chút tổ ong."
"Nhà bọn họ không có." Lục Vân Dương nói thẳng.
Ngọc Đào kinh ngạc: "Sao anh lại biết?"
Lục Vân Dương nhìn cô: "Tôi cùng đại đội trưởng mới từ nhà bọn họ về, thì nghe được cậu ta tán gẫu nói ngày hôm qua đã đem tới Cung Tiêu Xã bán lấy tiền rồi."
Ngọc Đào "A" một tiếng, bước chân dừng lại: "Không có sao?"
Biểu tình của cô tựa hồ rất mất mát, Lục Vân Dương nhíu mày, bước chân dừng lại: "Cô muốn cái này làm gì?"
"Làm sáp ong nha." Ngọc Đào mỉm cười giải thích với anh.
← Ch. 068 | Ch. 070 → |