← Ch.067 | Ch.069 → |
Hành động đột ngột khiến Tạ Uyển Trinh kinh hãi.
Cô ta cũng không biết tại sao Tô Ngọc Đào lại ngã xuống, chờ đến lúc lấy lại tinh thần người nọ đã an ổn nằm trên đất, trên mặt còn treo hai hàng lệ.
"Cô bị thần kinh à?" Trong lòng cô ta không nhịn được mà giận dữ: "Cô tự mình ngã xuống, liên quan gì đến tôi chứ?"
Ngọc Đào không đáp lại lời cô ta, chỉ nhẹ nhàng khóc thút thít: "Chuyện Uyển Yến hạ độc tôi đã được kết luận tại đại đội, chị tìm tôi cũng không có ích gì, tôi thật sự không giúp được chị, chị tự đi tìm đại đội trưởng nói đi, đừng tìm tôi nữa được không?"
"Tô Ngọc Đào!" Tạ Uyển Trinh tiến lên, cố gắng kéo cô dậy.
Nhưng đối phương bỗng chốc nâng tay, nhẹ nhàng khóc: "Đừng, chị đừng đánh tôi."
"Tạ Uyển Trinh, cô đang làm cái gì vậy?"
Cô ta không giải thích được, Tạ Uyển Trinh cảm thấy mình bị Tô Ngọc Đào đùa bỡn, đang muốn mở miệng thì nghe được có người sau lưng gọi tên cô ta.
Người Tạ Uyển Trinh cứng đờ, từ từ quay đầu, Lục Vân Dương và đại đội trưởng Lục Vĩ Vinh không biết xuất hiện ở sau lưng từ lúc nào.
Lục Vân Dương nhẹ nhàng rũ mắt, mái tóc cô gái ngã xuống hơi rối, đôi mắt đỏ hoa mặt đầy ủy khuất, nhu nhu nhược nhược.
Cô gái đối diện với cô lông mày lạnh lùng, sắc mặt khó ưa, dáng vẻ tựa như hung thần ác sát.
"Tôi... Tạ Uyển Trinh liếc mắt nhìn Tô Ngọc Đào nằm dưới đất một cái, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Thì ra Tô Ngọc Đào đã đào một cái hố như thế này!
"Có phải cô còn đánh người hay không?"
Lục Vĩ Vinh thật là đau đầu muốn chết, từ lần trước sau khi Ngọc Đào tự sát, hai nhà Tô Tạ vẫn luôn tranh chấp không dứt, nhà họ Tô ngược lại còn dễ nói chuyện, nhưng mà cái nhà họ Tạ này, hết lần này tới lần khác tìm nhà họ Tô gây phiền toái!
"Tôi không có đánh người."
Âm thanh của Tạ Uyển Trinh có chút kích động, đều do vừa rồi cô ta quá chuyên tâm, căn bản không chú ý có người từ sau lưng tới, bây giờ lại bị Tô Ngọc Đào thắng một nước cời
"Là cô ta tự mình ngã xuống, tôi căn bản không có đụng một đầu ngón tay của cô tal" Cô ta liếc nhìn Lục Vân Dương, ánh mắt người đàn ông kia nhàn nhạt, nhưng lại khiến cô ta cảm giác được một cỗ lạnh lùng lộ ra: "Anh Vân Dương, chuyện này thật sự không liên quan đến em."
Lục Vân Dương không đáp lời cô ta, ánh mắt chỉ nhìn cô gái trên đất, nhìn xem khi nào cô đứng lên.
"Tại sao Ngọc Đào vô duyên vô cớ lại tự mình ngã xuống chứ?" Sau hai sự việc trước, đội trưởng không còn tin lời Tạ Uyển Trinh nữa: "Lần trước cô xúi giục cô ấy làm chuyện ngu xuẩn cũng đã đành, sao bây giờ lại muốn gây phiền phức cho người khác!"
"Có phải nhà họ Tạ các cô muốn lên trời không? Sao tôi thấy ai cũng không vừa mắt vậy?"
"Tại sao các người lại không thể cách xa nhà họ Tô bọn họ ra, mọi người sống qua ngày thật tốt chứ?"
"Chẳng lẽ chuyện này còn muốn đại đội trưởng tôi tới dạy các người sao?" "Đã nói rồi, không phải tôi làm." Tạ Uyển Trinh cảm nhận được ác ý trước đó chưa từng có của đối phương, cô ta nắm chặt tay, âm thanh có chút mất khống chế.
"Chú Vinh" Ngọc Đào chầm chậm bò dậy từ dưới đất, lắp bắp nói nói: "Chuyện này, chuyện này không trách chị Uyển Trinh, là do cháu đứng không vững nên ngã xuống, chú đừng mắng chị ấy..."
Lục Vĩ Vinh chuyển mắt nhìn Tô Ngọc Đào, đoán chừng là ngã đau, ánh mắt cô rất đỏ, hình như tay cũng hơi run, trên dưới toàn thân càng dính không ít bụi, dáng vẻ chật vật kia khiến người khác liếc mắt một cái là thấy được chắc chắn cô vừa mới chịu không ít ủy khuất.
Tạ Uyển Trinh bị dáng vẻ làm bộ làm tịch này của cô chọc giận, nhưng Lục Vân Dương đứng đây, cô ta cố nén không vui trong lòng, thu lại âm thanh kích động: "Vốn chính là cô ta tự mình ngã xuống, không liên quan đến tôi."
Giọng điệu của cô ta vẫn có chút gấp gáp như cũ.
← Ch. 067 | Ch. 069 → |