← Ch.214 | Ch.216 → |
Trưa hôm nay, mẹ cô ấy làm súp gà và sai cô ấy đến quân đội để đưa súp cho cha cô ấy.
Không ngờ lúc đi về, khi đi ngang qua khu dành cho người nhà quân nhân gặp phải một người phụ nữ lạ, có lẽ là một người vợ quân nhân. Cô ta trông thanh tú và dịu dàng, nhưng khi người phụ nữ nhìn thấy cô ấy thì hung hăng trừng mắt nhìn, ánh mắt đó như muốn cắt cô ấy ra thành nhiều mảnh. Một giây sau, khuôn mặt đó lại thay đổi, mỉm cười bước đến nói chuyện với cô ấy và hỏi mình có thể trở thành bạn tốt với cô ấy không.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của người phụ nữ đó, trong mắt Đường Tuyết nó giống như một con rắn độc khiến cô ấy không khỏi rùng mình.
Trong lòng Đường Tuyết cảnh giác, nổi gai ốc như con nhím, cô ấy không ngốc, đương nhiên cô ấy cảm nhận được người phụ nữ này có ý đồ xấu. Tuy cô ta cười, nhưng ý cười không tới đáy mắt, vẫn còn âm u dò xét.
Đường Tuyết thầm nghĩ không phải bọn họ là người xa lạ à? Tại sao người phụ nữ này lại có ác ý với mình như vậy? Cô ấy nghĩ mãi không ra nên nhanh chóng chạy đi, cô ấy có thể cảm nhận được ánh mắt u ám phía sau đang nhìn mình chằm chằm.
Làm bạn tốt ư? Không cần thiết, cô ấy chưa chê mình sống quá lâu.
Vào trong nhà, sau khi Giang Noãn nghe Đường Tuyết kể lại cùng với những gì cô ấy mô tả, cô biết người phụ nữ kỳ lạ này chính là Trương Hân, đây là lần đầu tiên hai người họ gặp nhau.
Có lẽ đời này Trương Hân đã đánh mất hào quang của nữ chính trong truyện, cuộc sống của cô ta không tốt như trong truyện, nỗ lực che đậy cũng không được như trong truyện, hoặc là Đường Tuyết không lẻ loi như trong truyện, cực kỳ khát vọng có bạn, thà ít mà tốt. Cô ấy trở thành một nữ nhân vật phụ có kết cục bi thảm, cho nên bây giờ chỉ trong nháy mắt Đường Tuyết đã có thể nhìn thấu tâm can ác độc của Trương Hân.
Giang Noãn nói với Đường Tuyết rằng người phụ nữ kỳ lạ đó tên là Trương Hân, Giang Noãn không thể nói sự thật như trong truyện, nhưng cô sợ lòng phòng bị của Đường Tuyết đối với Trương Hân không mạnh mẽ, vì vậy cô nói ra cảm nhận của mình về Trương Hân:
"Tiểu Tuyết à, không phải trước đây tớ xuống nông thôn sao, quê của Trương Hân là thôn mà tớ đã tới. Tớ ở trong thôn đã từng gặp cô ta mấy lần, ở trong quân đội cũng từng gặp. Chồng cô ta là đại đội trưởng, mặc dù tớ không giao tiếp nhiều với cô ta, nhưng tớ cảm thấy cô ta không tốt. Không phải cậu nói một giây trước ánh mắt cô ta nhìn cậu không thân thiện, mà một giây sau đã trở nên thân thiết sao, chắc chắn là có ý đồ xấu. Lần sau cậu gặp phải cô ta thì nhất định phải cẩn thận!"
Đường Tuyết được gia đình che chở quá tốt, tính cách đơn thuần, nhưng lòng người nham hiểm, nên Giang Noãn không ngừng dặn dò Đường Tuyết.
Nghe những lời không ngớt của Giang Noãn, vì cô sợ cô ấy bị lừa dối và bị hãm hại, trái tim Đường Tuyết như có một dòng hơi ấm không ngừng chảy khắp tứ chi, cô ấy rất cảm động. Mặc dù cô ấy cảm thấy mình không ngốc đến vậy, nhưng cô ấy vẫn gật đầu, ghi nhớ những lời của chị em.
...
Vì Hứa Yến nói ba ngày sau anh phải tham gia kỳ thi văn hoá, nên trừ lần mây mưa với anh vào sáng sớm ngày cô từ Thượng Hải trở về thì mấy ngày nay Giang Noãn và anh không làm chuyện vợ chồng. Bởi vì ham muốn của anh quá mạnh, lúc anh muốn cô thì muốn rất lâu. Để anh nghỉ ngơi và chăm chỉ học tập, Giang Noãn kiên quyết cấm dục anh hai ngày, nói gì cũng không nhượng bộ, đến cả đi tắm cũng khoá luôn cửa phòng tắm.
Đêm trước khi Hứa Yến thi cử, Giang Noãn hầm canh sườn củ sen cho anh, canh này có tác dụng làm dịu thần kinh, dưỡng não, sau khi canh sôi, cô đổ đầy bình sứ rồi bưng lên phòng. Đây là món canh hầm đặc biệt dành cho người đàn ông đang ôn bài, mấy ngày nay cô liên tục hầm đủ thứ canh bổ não cho anh. Giang Noãn nhìn bình sứ trong tay, không khỏi tự khen: Mình thật tốt!
Hứa Yến đang ngồi thẳng lưng trước bàn làm việc yên lặng đọc sách, nhìn thấy Giang Noãn bước vào, anh đặt cây bút đang cầm trên tay xuống, dang rộng đôi chân dài, bé con yêu kiều đặt canh lên bàn, anh ôm cô lên đùi ngồi, tựa lưng vào ghế, vòng tay ôm chặt eo cô.
Giang Noãn biết mấy ngày nay người đàn ông không được thoải mái, nên cô nhẹ giọng dỗ dành: "Anh, uống canh đi, hôm nay là canh sườn hầm củ sen, em đút anh ăn nhé?" Cô nhanh chóng cầm bình sứ lên múc từng thìa, thổi thổi mới đưa đến miệng anh.
Thấy anh há miệng ngoan ngoãn ăn, Giang Noãn cũng tự mình xúc một thìa ăn.
← Ch. 214 | Ch. 216 → |