Thức Tỉnh (5)
← Ch.066 | Ch.068 → |
Bạch Giai Tuệ nói: "Sau này anh phải đối xử với Tam Ni tốt hơn. Mẹ em là mẹ kế nên thậm chí em còn chưa học hết cấp 2. Tam Ni của chúng ta không thể giống em được."
Sở Chí Bình liên tục đồng ý, anh ấy cũng là người làm ba, không đối xử tốt với con của mình thì có thể đối xử tốt với ai đây? Trong lòng ba mẹ, con cái của mình là nhất, sao anh ấy nỡ nói con mình không bằng người khác, sao nỡ để con mình làm chó của người khác đây?...
Những ngày tháng này của đội sản xuất trôi qua một cách yên bình, Sở Phong và Sở Thâm tiếp tục tìm kiếm vỏ ve sầu và cắt cỏ heo mỗi ngày, Trân Dung Phương và Sở Chí Quốc nổi tiếng siêng năng, gân như ngày nào họ cũng ôm trọn công điểm. Cuộc sống của gia đình Trân Dung Phương sắp khá khẩm hơn.
Tại gia đình Niên Xuân Hoa, vì cuộc cãi vã của Bạch Giai Tuệ, Niên Xuân Hoa ngược lại cũng kiềm chế bản thân một chút, coi như cũng tạm thời coi những đứa trẻ còn lại như con người.
Tất cả chỉ là tạm thời, Niên Xuân Hoa chỉ chờ Phúc Đoàn thể hiện ra phúc khí lớn lao của mình, để những người khác tâm phục khẩu phục vì sao bà ta lại thiên vị Phúc Đoàn.
Những tháng ngày của đội sản xuất thật bình yên và viên mãn.
Vào lúc này, khi Sở Phong đang cho gà ăn, cô bé phát hiện ra con gà lông đen mỏ xám của mình bị ốm và không chịu ăn gì. Trời mùa thu nắng chói chang, ai cũng toát mồ hôi vì nóng, nhưng chú gà này lại nằm cuộn tròn trong một góc, lông rét run cầm cập.
Dịch gà.
Cái tên này hiện lên trong lòng Sở Phong, lòng cô bé lập tức trâm xuống. Trong ký ức của Sở Phong, có một trận dịch gà kỳ lạ không thể giải thích được đã ập đến với đội sản xuất thứ chín.
Đầu tiên, tất cả gà của gia đình Trân Dung Phương đều chết hết, sau đó gà của những gia đình trái ý với Phúc Đoàn và Niên Xuân Hoa cũng chết theo, khi gà của mọi người đều ngắc ngoải, Phúc Đoàn lại mang đến một loại cây thân kỳ mà chưa bác sĩ nào từng thấy trước đây, cứ như thần binh trời ban xuống để giải tỏa nhu cầu cấp thiết của mọi người.
Kể từ đó, Phúc Đoàn nhỏ bé còn được kính trọng hơn cả ông lão tám mươi tuổi trong đội.
Sở Phong không quan tâm đến sự vẻ vang gì đó của Phúc Đoàn, cô bé cẩn thận kiểm tra đàn gà của mình, đôi mắt lạnh như sóng cả, cô bé chỉ muốn đàn gà của mình khỏe mạnh, nếu để cô bé chắc chắn rằng bệnh dịch gà có mối liên hệ chặt chẽ với Phúc Đoàn, cô bé nhất định sẽ không để yên chuyện này.
Tượng đất sét vẫn có ba phần lửa. Các thành viên trong đội không hề hay biết cái chết đen tối đã âm thâm ập xuống đội sản xuất số 9.
Họ đổ mồ hôi, làm việc cật lực dưới nắng thu vàng. Khi làm việc, mọi người đều thích nói về một số trải nghiệm kỳ lạ trong đội, hôm nay, chủ đề của mọi người là: Niên Xuân Hoa có phải là kẻ gây rối và là một kẻ đại ngốc hay không?
Sở Phong nín thở và tập trung quan sát con gà. Cô lấy trong tay một ít thức ăn cho gà, nhẹ nhàng đặt vào bên cạnh chú gà con lông đen mỏ xám, lúc đầu chú gà con không phản ứng gì, sau đó nó cố gắng mở mắt, bước đi khập khiễng, khập khiễng, rồi cắn một miếng thức ăn cho gà, bỗng con gà ngừng ăn, rồi cúi đầu, nheo mắt lại.
Sở Phong vội vàng đi tìm Trần Dung Phương.
Trân Dung Phương ngoài đồng nghe tin có chuyện xảy ra với con gà ở nhà, cô ấy không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa rồi cùng Sở Phong chạy về nhà.
Hành động này của họ khiến những người khác bất ngờ: "Gà của Trần Dung Phương lại có chuyện gì rồi à?"
Người vừa nói tên là Đan Thu Linh, cô ta cũng là một tay làm ruộng giỏi, tuy nhiên, thấy Trân Dung Phương, Sở Chí Quốc nhận được thưởng trong những ngày này, trong lòng Đan Thu Linh vẫn có phần không phục.
Cô ta nặng nhọc cuốc đất, bới đất lấy ra một xâu khoai lang dài, đập mấy cái bánh bùn ra ngoài: "Chẳng nhẽ Niên Xuân Hoa lại nói đúng, nhà cô ta bị xui xẻo thật?"
← Ch. 066 | Ch. 068 → |