← Ch.107 | Ch.109 → |
Chương gia ở tầng ba, diện tích căn hộ không lướn, cỡ 60 mét vuông, muốn chia thành ba gian phòng cũng thật không dễ dàng. Phòng ở, phòng bếp và phòng ăn thông với nhau, bên này đặt bếp nấu ăn thì bên cạnh đặt luôn bàn ăn, vừa làm phòng ăn vừa làm phòng khách được, không có vách ngăn nên trông cũng rộng rãi hơn chút. Lưu Á Cầm xách cái bao lên nhà liền mở ra, thấy bên trong có thịt, còn có mấy cái túi có mùi thuốc, Lưu Á Cầm hoảng sợ, không vội xem đồ mà lấy thư ra đọc trước.
Đọc xong, Lưu Á Cầm vừa khóc vừa cười.
Tính cách con gái giống bà, đều tương đối mềm mỏng, bà không phải người mạnh mẽ, con gái cũng không phải người mạnh mẽ gì. Cho nên sau khi biết mẹ kế muốn đem con gái mình gả cho một người đàn ông kết hôn lần hai, bà trực tiếp quyết định thay con, cho con xuống nông thôn, cứ như vậy, Lâm gia và người phụ nữ kia cũng không thể làm gì con gái bà, con gái về nông thôn còn có bà trợ cấp vẫn sống được, chắc chắn sẽ thư thái hơn ở đây.
Đọc đoạn con rơi xuống nước thiếu chút nữa chết đuối, tim bà cũng đập thình thịch, biết con có thể viết thư báo tin thì đã không có việc gì nhưng tấm lòng người mẹ mà, lo lắng không yên.
Lại đọc thấy con gái trải qua trận cửu tử nhất sinh, tự mình muốn thay đổi, trong lòng bà lại vui mừng. Bà biết, thời thế này, chỉ có nữ đồng chí tự mình vươn lên mới không bị bắt nạt. Lại thấy con đã vì mình mà lén lút học tập nhiêu năm bà liền cảm động, bà chưa từng biết con gái đã vì mình mà gánh vác nhiều thứ như vậy.
Sau đó, bởi vì cái này mà con gái đã làm nhân viên y tế, ở đại đội có lương thực, có tiền lương, bà rất vui mừng. Một tháng 30 cân lương thực, đủ cho cô ăn no, còn có 3 đồng tiên lương nữa. Thấy lời dặn của con, dặn bà phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, bà không kiêm chế được mỉm cười. Bà đã sớm hạ quyết tâm, đời này phải dựa vào con gái để dưỡng lão khi tuổi già, trước còn có thể không chắc chắn nhưng hiện tại rốt cuộc cũng yên tâm.
Lưu Á Cầm nghĩ thầm, con gái hiểu chuyện, tri kỷ, hiếu thuận với mình, còn biết gửi đồ cho Chương Nham. Tuy bà tương đối hiền lành, yên tĩnh, cũng hơi nhu nhược nhưng lại không phải kẻ ngốc, sao có thể không hiểu con gái gửi đồ cho Chương Nham là để chống lưng cho bà, cho bà có mặt mũi? Nghĩ đến đây, bà lại càng thêm vui sướng.
Hai cái chân thỏ con gái gửi tới tuy đã hong gió nhưng vẫn nhìn ra thịt rất chắc, con thỏ này rõ ràng thịt rất dày. Bà nghĩ Chương Nham cũng sắp về ăn cơm, còn có đôi long phượng thai nữa, quyết định trưa nay làm một mâm thịt thỏ xào rau, trong nhà đã lâu lắm không ăn thịt, chẳng có cách nào, lượng thịt trong thành phố cũng hữu hạn, nhiều lúc có phiếu mà vẫn không mua được.
Lưu Á Cầm năm nay 34 tuổi, bà kết hôn năm 18 tuổi, vì vẻ ngoài nổi bật nên mới được Lâm gia nhìn trúng, lúc mới kết hôn gia đình chồng và chồng cũng đối xử với bà tốt lắm, kết hôn không tới hai tháng liền mang thai, năm 19 tuổi sinh một cô con gái. Kỳ thật, lúc mới mang thai nhà chồng cũng không yêu cầu bà phải sinh con trai, mẹ chồng nói, trước nở hoa sau kết trái cũng khá tốt. Nhưng vấn đề là lúc mang thai có lẽ bồi bổ quá tốt, đầu thai nhi quá lớn, lúc sinh liền tổn thương đến cơ thể, không thể sinh con được nữa.
Cũng chính bởi vì cái này mà nhà chồng muốn ly hôn. Cũng may mẹ chồng cũng không phải người đàn bà chanh chua, ít nhất bà ấy cũng nuôi lớn con gái Lưu Á Cầm, cho cô học hết cấp ba, đổi lại là gia đình khác chưa chắc đã được như vậy.
Ba mươi tư năm nay của Lưu Á Cầm, chỉ có ngày hôm nay là vui vẻ nhất. Lúc còn ở nhà mẹ đẻ, nhà mẹ đẻ của bà có sáu anh chị em, ba gái ba trai, bà đứng thứ năm, phía dưới còn có em út. Dù sao thì nhà mẹ đẻ cũng không phân biệt đối xử giữa con trai và con gái, mấy đứa con đều được đi học biết chữ.
← Ch. 107 | Ch. 109 → |