Chuyện phiền lòng của chị năm Triệu
← Ch.256 | Ch.258 → |
Chị năm gật đầu nói: "Còn không phải sao, bây giờ ở bên ngoài thay đổi lớn lắm, mỗi ngày chị đi làm rồi đi về đều có thể cảm nhận được mỗi ngày nó có một dáng vẻ."
Chị hai nói: "Đúng vậy, đặc biệt là cái thị trường ở trong huyện thành vạch ra đó, mới có một năm mà còn náo nhiệt hơn cả chợ phiên của chúng ta, đây chính là ngày nào cũng náo nhiệt cơ! Cảm giác mọi người đột nhiên ai cũng trở nên có tiền!"
"Chị hai, có phải là chị đang nghĩ cái gì đúng không?" Chị năm hỏi.
Chị hai cười khổ: "Chị thì có suy nghĩ gì được chứ, chị chả biết cái gì cả, cho dù buôn bán thì cũng không có làm được."
"Có anh rể em đó rồi thì còn cần chị làm cái gì nữa đâu." Chị năm cười nói.
Chị hai nói: "Tiền mà anh rể em kiếm được cũng có số lượng cả, thấy mấy đứa nhỏ càng ngày càng lớn, chi tiêu cũng càng ngày càng tăng theo, trong lòng chị cũng rất lo lắng."
"Hay là đi hỏi Văn Thao thử." Mẹ Triệu nói: "Hướng làm việc của nó rộng rãi, quen biết nhiều người, có lẽ có thể giúp con đưa ra mấy cái ý tưởng tốt."
Chị năm nói: "Không cần nói thì con cũng biết Văn Thao sẽ bảo chị hai làm cái gì, chắc chắn là nuôi thỏ rồi!"
Chị hai Triệu lắc đầu nói: "Nuôi thỏ thì không được, chỗ nhà chị kia cũng chỉ có bấy nhiêu à, nuôi ít thì bán cũng chẳng bán được bao nhiêu tiền, nuôi nhiều thì không có chỗ nuôi, lại còn nặng mùi!"
"Không phải mẹ chồng chị may quần áo cho người ta hay sao, chị hai chị có thể làm cái này đó." Chị năm nói.
"Cái đó cũng không có bao nhiêu việc cả, một mình mẹ chồng chị có thể làm được hết." Chị hai Triệu do dự một lúc nói: "Đợi lát nữa đi sang bên Sở Sở hỏi thử chuyện nó thiết kế quần áo là như thế nào, nếu mà có thể thì chị cũng muốn thử xem sao."
Chị năm cười nói: "Chị hai, em biết ngay là chị nhìn trúng việc của Sở Sở mà."
"Có thể kiếm được nhiều tiền như vậy ai mà chả động lòng chứ." Chị hai Triệu cũng không để ý, hỏi: "Chị nghe nói xưởng kem đánh răng của em không có khởi sắc, em có tính toán gì hay chưa?"
Tinh thần của chị năm có chút không tốt, thấp giọng nói: "Mẹ chồng của em lại bắt đầu làm này làm kia rồi, nói là đến ây giờ em còn không có sinh được đứa cháu trai cho bà ấy nữa, lại còn phải nhờ con của bà nuôi, đi làm cái gì chứ, kiếm được có chút tiền đó còn không đủ mà mua gạo nữa, còn không bằng quay về hầu hạ bọn họ cơ!"
Mẹ Triệu trừng mắt: "Nói cái gì cơ, hầu hạ bọn họ? Ha! Khẩu khí cũng không nhỏ đấy, bọn họ bị gãy tay hay gãy chân rồi, bị liệt ở trên giường phải bón ăn lo ỉa cho hay sao mà bảo con về hầu hạ bọn họ?"
"Đúng vậy, người còn đang khỏe như vậy mà còn đòi có người hầu hạ, mặt mũi? cũng dày thật chứ." Chị hai Triệu nói: "Thế em chồng nói sao?"
"Ổng thì có thể nói được cái gì, còn không phải cái bộ dạng cũ, không cần để ý đến bọ họ, cũng chẳng thèm quản, cần đi làm thì đi làm." Chị năm có chút tức giận: "Ổng đương nhiên là được rồi, cứ đi một cái là đi hẳn mấy tháng, bố mẹ của ổng còn không túm được cái bóng lưng của ổng cơ, nhưng em với con thì ở trong nhà, nói cái gì thì cũng phải nghe, bọn họ là trưởng bối, em có thể nói được cái gì nữa, chỉ có thể nghe thôi!"
Chị năm càng nói càng tức: "Em xem như nhìn ra rồi, nếu như xưởng thật sự phá sản, thì em phải quay về hầu hạ người nhà bọn họ rồi!"
"Làm sao mà thế được, bọn họ cũng không phải là người già bảy tám chục tuổi, em không về hầu hạ chăm sóc thì bọn họ có thể làm gì được em chứ." Chị hai Triệu nói.
Giọng nói của chị năm có chút không tốt: "Mọi người không biết thôi, năm ngoái mẹ chồng em bị bệnh, nằm ở trên giường không có cử động được, bảo em về nấu cơm, em nói chứ cả một gia đình lớn như thế chẳng có ai nấu cơm chắc? Em lấy một ít đồ về ngó một cái liền đi luôn, thích ăn thì ăn, không nấu thì chịu đói, em không thèm quản bọn họ đâu!"
"Em như vậy thì được rồi, lần này nhượng bộ rồi thì lần sau còn phải nhượng bộ tiếp." Chị hai Triệu nói.
Mẹ Triệu nghe hai đứa con gái chị một câu em một câu nói chuyện không khỏi suy nghĩ nhiều hơn một chút.
Từ điều kiện kinh tế mà nói thì hai đứa con gái đều gả đi không tệ, nhưng thời gian dài rồi cũng bắt đầu xuất hiện các kiểu vấn đề rồi, con gái lớn thì còn tốt, có trai có gái, mẹ chồng không có làm khó con gái mình về vấn đề cháu chắt, nhưng mà đứa con gái nhỏ thì lại khác, sau khi kết hôn thì chưa được yên tĩnh lần nào, không có một đứa nhỏ, may sao con rể còn chống lưng ủng hộ, mua nhà chuyển ra ngoài ở rồi, nhưng mà bao nhiêu năm như vậy vẫn chỉ có một đứa nhỏ, nếu mà là con trai thì còn may, nhưng lại sinh ra đứa con gái, bên phía nhà mẹ chồng đó có chuyện để nói rồi, vấn đề là thời gian dài rồi, con rể có khi nào vì chuyện không có con trai mà chê bai con gái mình không? Chuyện này có khả năng cao lắm!
Không phải là mẹ Triệu nghĩ nhiều, mà thực sự là nhà mẹ chồng con gái nhỏ nhà bà quá biết cách làm khó nhau rồi, con rể lại thường xuyên không có ở nhà, cái này mà có chuyện gì thì chỉ có một mình con gái bà đối mặt, một lần hai lần, ba lần bốn lần như thế, lỡ như con gái mình không nhịn được nữa, bắt đầu cãi nhau, truyền đến tai của con rể thì nó nghĩ như thế nào đây, tâm của đàn ông á thì nói thay đổi là thay đổi liền, mà đàn ông một khi thay đổi tâm tính thì người chịu khổ chính là đàn bà thôi.
Lời này cũng không tiện nói, mẹ Triệu chỉ có thể tính toán ở trong lòng, cho dù như thế nào thì cũng phải bảo chị năm nắm chắc thời cơ sinh một đứa con trai.
Nhân bánh vỏ bánh đều chuẩn bị xong hết rồi, bưng lê trên phòng, mọi người cùng nhau gói bánh, đông người nên gói bánh cũng nhanh, mẹ Triệu thấy thời giờ cũng chưa được xem là muộn nên lại ra tay xào thêm bốn món nữa, đập dập tỏi ra, nấu xong sủi cảo đang chuẩn bị ăn thì Triệu Văn Thao đến.
"Dô, Văn Thao đến rồi, em đúng là có lộc ăn đó, mới nấu sủi cảo xong thì em đã đến rồi." Chồng chị hai Triệu cười nói.
Triệu Văn Thao cười nói: "Em biết hôm nay anh chị sẽ sang đây chúc tết nên em mới cố tình sang đấy chứ, em còn đem theo hai bình rượu ngon cơ!" Nói xong liền giơ hai chai rượu đang cầm trong tay ra: "Rượu ủ lâu năm, mọi người nếm thử xem!"
"Rượu Văn Thao đem đến thì chắc chắn phải thử ròi." Chồng chị năm vội vàng tiếp lời.
"Con đã ăn cơm chưa?" Mẹ Triệu bưng sủi cảo lên hỏi.
"Chưa ăn, con sang đây uống rượu chung với anh rể." Triệu Văn Thao cởi giày lên giường ngồi nói.
Mọi người đều rất vui vẻ, mẹ Triệu hỏi: "Sở Sở đâu, nó đã biết con sang bên đây chưa?"
"Biết rồi, con nói với cô ấy rồi, cô ấy ở nhà cũng đang gói sủi cảo." Triệu Văn Thao ăn một cái sủi cảo, mùi vị không có ngon bằng vợ làm, nhưng cũng coi như không tệ.
Tay nghề của Diệp Sở Sở nuôi dưỡng cái miệng của của hắn càng ngày càng kén ăn, bây giờ ăn đồ ăn mẹ nấu còn thấy không quen nữa rồi.
"Một mình Sở Sở có thể gói sủi cảo sao." Chị hai Triệu rất ngạc nhiên: "Tiểu Bạch Dương không quấy sao?"
"Chị bảo nó nhìn chị thì nó sẽ không quấy nữa." Triệu Văn Thao nói: "Cũng đỡ biết bao nhiêu."
"Con nhà nó chả có cảm trở người lớn làm việc gì cả." Mẹ Triệu nói: "Đặt lên xe một cái, để cho nó nhìn thấy con làm việc là được."
"Thế thì đúng là được lắm đấy, nếu mà là đứa nhỏ không làm mình rảnh tay được thì làm cho người lớn đến cơm còn không ăn được cơ." Chị năm nói.
"Tiểu Bạch Dương từ nhỏ đã rất ngoan rồi." Triệu Văn Thao nói: "Sở Sở cái gì cũng làm được."
"Nghe nói em mua một miếng đất ở trong thành?" Chồng chị hai Triệu hỏi.
"Đúng vậy, tin tức của anh cũng nhanh nhạy thật đó." Triệu Văn Thao cười nói.
"Mới nghe cha nói đó." Chồng chị hai Triệu cũng cười nói: "Thằng nhóc này em cũng được lắm đó, có thể mua được đất ở trong thành rồi!"
"Đây là do gặp trúng thôi." Triệu Văn Thao liền kể hết mọi chuyện xảy ra lúc đó ra.
Mọi người đều rất kinh ngạc, vậy mà lúc đó Triệu Văn Thao không có tiền mà là bây giờ làm ra tiền mới mua lại miếng đất đó, cái lá gan này cũng lớn quá rồi đó!
Chồng chị năm không nhịn được mà hỏi: "Văn Thao, nếu như lúc đó Vương Dương kia không chịu bao thầu miếng đất của em thì làm sao? Em đi đâu kiếm tiền?"
"Ông ấy không bao thì có người khác thầu thôi, em có đồ ở trong tay thì còn sợ gì nữa?" Triệu Văn Thao tính toán hết rồi nói.
"Không phải, ý của anh là, nếu như lúc đó em không lấy tiền ra được, qua kỳ hạn em đặt cọc cho trại thỏ đó thì không phải là uổng phí hay sao!" Chồng chị năm nói.
← Ch. 256 | Ch. 258 → |