Vay nóng Tima

Truyện:Thập Niên 70 – Sống Lại Làm Giàu - Chương 256

Thập Niên 70 – Sống Lại Làm Giàu
Trọn bộ 397 chương
Chương 256
Chúc tết
0.00
(0 votes)


Chương (1-397)

Siêu sale Shopee


Tiếng pháo đêm giao thừa vang lên, lại một năm nữa trôi qua, một năm mới bắt đầu, năm nay trôi qua sung túc hơn những năm trước kia.

Năm mới đến thì cũng giống như những năm trước, chúc tết, đi thăm họ hàng, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, bởi vì rằm tháng giêng vừa qua thì lại phải đeo lên gánh nặng cơm áo, những ngày tháng lao động vất vả lại sắp bắt đầu.

Mùng hai tháng giếng, cả gia đình chị hai và chị năm đều đi về chúc tết, mẹ Triệu mặc toàn đồ mới, đi ra cổng đón, hai người con gái nhìn thấy mẹ Triệu đều rất kinh ngạc.

"Mẹ, quần áo này ở đây ra thế này, sao mà đẹp thế?" Chị năm vừa ngắm ngía vừa nói.

Mấy đứa nhỏ cũng vây quanh nói lớn: "Bà ngoại đẹp quá!"

Làm cho mẹ Triệu cảm thấy ngại ngùng: "Là Sở Sở làm cho mẹ đấy, nhưng đây là thiết kế đặc biệt riêng cho mẹ đấy, mau vào nhà đi!"

Chị hai cười nói: "Sở Sở còn có tay nghề như thế này cơ đấy, đúng là lợi hại mà!"

Mặc dù hai người anh rể không có cảm giác gì với quần áo hết, nhưng mà cũng cảm thấy bộ quần áo mẹ Triệu mặc hôm nay nhìn rất đjep.

"Không ngờ rằng Sở Sở còn có món nghề này, sao trước kia lại không biết cơ chứ!" Chồng của chị hai nói.

Chồng chị năm nói: "Mấy ngày không gặp thì phải rửa mắt mà nhìn thôi!"

Ở bên này thì anh rể với vợ của mấy chú em trong nhà có thể cười đùa nói chuyện, cho nên hai người anh rể mới nói như vậy.

Cha Triệu nói: "Mẹ tụi bay già cả rồi nhưng mà vẫn còn điệu lắm cơ."

Mẹ Triệu hừ một tiếng: "Thì cũng đâu có cấm ông làm điệu đâu!"

"Không được, tôi không có làm điệu nổi." Cha Triệu nói đầy nghiêm túc.

Con gái con rể đều bật cười, mấy đứa nhỏ cũng cười theo.

"Thằng tư đâu? Sao trong nhà chẳng thấy có động tĩnh gì thế?" Đi vào trong hà chị hai liền hỏi.

"Cả nhà đi về mà ngoại rồi." Mẹ Triệu có chút bất mãn: "Ngày đông lạnh giá như thế này lôi theo mấy đứa nhỏ đi, không bị cảm mới lại! Năm ngoái cũng không có thấy nó tích cực như thế này, năm nay thì cứ đòi về, kiếm được chút tiền cũng không biết tốt đẹp chỗ nào nữa!"

Chị hai vội vàng nói: "Mẹ, mẹ nghe con nói này, bọn con có thể về nhà chúc tết, thì chị dâu con về nhà chúc tết thì cũng là lẽ thường không phải sao?"

Mẹ Triệu bĩu môi: "Cha mẹ nhà nó á, chúc tết thì cũng là mù quáng cả rồi!"

"Mẹ, dù có không tốt cỡ nào thì cũng là cha mẹ ruột, mẹ đừng có nói mấy lời như vậy nữa." Chị năm nói.

"Mẹ cũng chỉ nói với mấy đứa bay vậy thôi, nó thích về thì về, mẹ chỉ là thấy tội mấy đứa nhỏ, mới nhỏ như thế đã phải chịu giày vò rồi, con xem Sở Sở, có mấy bước chân mà nó cũng không có về." Mẹ Triệu nói.

"Mẹ của Sở Sở không phải ở trong kinh thành sao, đi về thì cũng làm phiền đến chị dâu." Chị hai nói: "Còn không bằng không về cơ."

"Văn Thao đâu?" Chị năm đổi chủ đề.

"Văn Thao bận đi làm đất đai rồi, nó mua một mảnh đất ở nửa bên kia núi, nuôi thỏ rồi, mới đầu xuân thế này, đất bị trơn, phải làm ổ cho mấy con thỏ, còn phải kiếm chút cỏ cho thỏ, nhiều việc lắm cơ!" Mẹ Triệu pha trà bưng lê giường ngồi: "Năm nay nhà thằng hai, thằng ba, thằng tư, đều đi về nhà ngoại chúc tết cả rồi, mấy con gia súc trong nhà giao lại hết cho cha tụi bay, chỉ có mấy người chúng ta thế này lát nữa ăn sủi cảo."

"Bà ơi, năm ngoái cũng ăn sủi cảo, cho dù có phải những người này hay không, bà vẫn ăn sủi cảo!"

"Đúng, đến nhà bà là cứ ăn sủi cảo!"

"Bà thích gói sủi cảo nhất ý!"

Mấy đứa nhỏ nhao nhao nói ầm lên.

Chị hai và chị năm dạy dỗ lại mấy câu, còn không bằng lòng ăn sủi cảo, lúc bọn họ còn nhỏ nói gì đến sủi cảo, đến cả nước canh của sủi cảo còn không có mà uống cơ!

Mấy đứa nhỏ không dám phản bác, liền chạy ra ngoài chơi.

Đã đến bây bao nhiêu lần rồi, bọn nó cũng rất quen thuộc với cái thôn này nên người lớn cũng không lo lắng.

"Mẹ, ở trong đâu một lúc đi, thời gian còn sớm, chúng ta nhiều người thế này gói sủi cảo thì một lát là gói xong thôi." Chị hai nói.

Mẹ Triều ngó giờ, mới hơn chín giờ: "Năm nay mấy đứa về sớm thôi."

"Cố ý dậy sớm một tí." Chị hai nói: "Đỡ phải vội vội vàng vàng."

Cha Triệu ở bên này hỏi hai người con rể năm nay như thế nào rồi: "Chỉ tính riêng năm nay ở dưới quê thì thu hoạch cũng đã gấp đôi năm ngoái, trước kia mọi người đi ra ruộng làm chính là làm bừa nhưng bây giờ không còn ai làm bừa nữa, đều hận không thể hầu hạ cho miếng ruộng đẻ ra hoa cơ!"

Chồng chị hai nói: "Tự mình làm cho mình, tính tích cực liền tăng mạnh, thay đổi chắc chắn là rất lớn. Bọn con cũng cứ như vậy thôi, cũng chẳng có khác biệt lắm với năm ngoài, cũng chỉ có phúc lợi tốt hơn năm ngoái một chút thôi."

Chị hai cười nói: "Năm nay phát được năm mươi cân gạo, con cầm về mười cân, cha mẹ ăn thử xem."

"Con xem con kìa, có mỗi chút gạo như thế còn đem về làm gì, nhà con đông người thì cứ giữ lại mà ăn đi." Mẹ Triệu nói.

"Mẹ, bọn con vẫn còn mà, mấy thứ như gạo này thì cứ ăn thoải mái thôi." Chị hai nói.

Cha Triệu lại hỏi chồng chị năm năm nay thế nào rồi.

Chồng chị năm cười nói: "Con thì cũng cứ như trước kia thôi, một năm thì cũng có đến nửa năm không ở nhà, thu nhập nhiều hơn một chút, nhưng mà cũng không có chăm lo được trong nhà bao nhiêu."

"Cầm tiền về là được rồi, không cần đến anh phải chăm lo đâu." Chị năm cười nói.

Chồng chị năm cố ý nói: "Cha mẹ, hai người nghe kìa, này mà nếu không cầm được tiền về thì không thèm gọi con về đâu."

Chị năm nói: "Làm gì mà không cầm về được, một người đàn ông như anh không nuôi gia đình à!"

Nói cười một lúc, mẹ Triệu liền đi thu xếp đồ làm vở sủi cảo, chuẩn bị gói sủi cảo.

"Mẹ, mẹ mặc đẹp nhu thế này thì làm việc sao được chứ, thôi để bọn con đi gói cho." Chị hai nói.

"Đúng rồi, mẹ, lỡ mà làm bẩn mất bộ quần áo này thì tiếc lắm đấy." Chị năm cũng cười nói theo.

Mẹ Triệu buộc tạp dề vào nói: "Mấy đứa nhìn đến phát thèm rồi chứ gì, nhìn thèm quá thì bảo Sở Sở làm cho mấy đứa một bộ, Sở Sở nó thiết kế quần áo đẹp lắm đó, cái nào mà thiết kế đjep thì đi bán quần áo chung với chị ba của nó, bán được không ít tiền rồi cơ!"

Trong lòng của mẹ Triệu, con gái đương nhiên không phải là người ngoài, nói chuyện cũng không có phòng bị, cứ như vậy chị hai và chị năm biết được Diệp Sở Sở dựa vào việc thiết kế quần áo kiếm được một số tiền lớn, lại còn là một con số ở trên trời cơ!

"Còn nhiều hơn cả tiền tiết kiệm bao nhiêu năm của bọn con cơ." Chị năm cả nửa ngày mới lầm bầm được một câu: "Sở Sở cũng lợi hại quá đi mất."

Mẹ Triệu đắc ý nói: "Đứa nhỏ Văn Thao này mới sinh ra là đã không phải bình thường rồi, từ nhỏ đến lớn, vận may cũng tốt hơn người khác, theo mẹ thấy, vận may lớn nhất của nó chính là cưới được người vợ như Sở Sở, ai cũng nói con gái sợ gả nhầm chồng, thật ra đàn ông cưới vợ thì lại càng quan trọng hơn, cưới đúng người thì tốt cho cả ba đời cơ!"

Chị hai cười nói: "Bộ quần áo mới này của mẹ cũng không có mặc không, đạo lý thì đâu ra đấy cả!"

Mẹ Triệu liếc mắt nhìn chị một cái: "Hai đứa có phải nhìn phát thèm ra rồi không?"

Chị năm chọc vào cái đĩa toàn hành lá nói: "Còn không phải nhìn phát thèm ra sao, đây là không cần ra khỏi nhà còn kiếm được nhiều tiền như vậy, ai mà không thèm được cơ chứ!"

Chị hai nhồi bột nói: "Còn không cần phải dầm mưa dãi nắng cơ, sao con chẳng được như thế nhỉ!"

"Cái đó thì phải có bản lãnh mới có thể làm được việc tốt." Mẹ Triệu nói: "Đứa nhỏ Sở Sở này vừa hiếu thuận lại vừa nhẫn nại."

"Được rồi mẹ, ai mà không biết thì còn tưởng Sở Sở là con gái ruột của mẹ cơ!" Chị năm có chút ghen tị nói.

Mẹ Triệu nhanh nhẹn lấy dưa muối chua ra cắt, nói: "Sở Sở không phải là con đẻ, nhưng còn hơn hẳn con đẻ cơ."

Chị năm và chị hai liếc mắt nhìn nhau, lắc lắc đầu, chị hai hỏi: "Sở Sở thiết kế quần áo mà đã kiếm được chừng đó tiền rồi, thế thì chị ba của nó không phải là kiếm được còn nhiều hơn sao?"

"Cái đó thì đương nhiên rồi, dù sao cũng là do chị ba nó ở trong kinh thành buôn bán." Mẹ Triệu vừa nói vừa thở dài: "Thế giới này đúng là thay đổi cả rồi, năm trước đó, người ở trong thành còn chưa ăn no được, còn xuống quê chúng ta đổi gạo đổi mì, bây giờ thì có thể mua được quần áo đắt đến như thế rồi, có thể thấy được ở dưới quê thì vẫn cứ như xưa thôi. Đây là có chia ruộng rồi thì thu hoạch mới tốt hơn một chút, nếu mà không có phân ruộng thì đến cơm còn không có để mà ăn no được cơ!"


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-397)