Gặp lại Thái đổ tể
← Ch.021 | Ch.023 → |
So với tâm tư của các cô con dâu khác thì cô con dâu mới bước chân vào cửa này lại có vẻ đơn giản hơn.
Đối với Triệu Văn Thao mà nói, đồ ăn đêm nay thực ngon miệng, hôm nay vợ mình ăn cũng rất ngon, cho nên ăn uống no đủ, tắm rửa xong xuôi, đã lôi kéo vợ mình đang một thân mồ hôi.
Sau đó cũng không cố kỵ trời nóng thế này mà ôm vợ mình, nói chờ thời gian rảnh rỗi sau vụ mùa đến rồi đi thăm gia đình cha mẹ vợ.
Lòng dạ Diệp Sở Sở mềm nhũn, nhẹ giọng dạ, trong lòng lại đang nghĩ, không biết cha mẹ có nhìn ra điểm khác lạ của cô hay không?
Dù sao sau khi cô có trí nhớ của một kiếp thì đã hành xử có chút không giống với trước kia nữa.
Cũng là bởi vì băn khoăn chuyện này, cho nên sau khi đến đây cô cũng không dám về nhà mẹ đẻ, chỉ sợ nhà mẹ nhìn ra được.
Nhưng mà chắc hẳn sẽ không nhìn ra được gì chứ? Dù sao người đã lập gia đình và con gái chưa chồng cũng khác nhau rất lớn, cho dù trên người cô có chút khác biệt, cũng có thể đổ lỗi cho việc đã lập gia đình nên đã khác lúc trước?
"Vợ, đi ngủ sớm một chút đi, cũng mau mau sinh cho anh một thằng nhóc mập mạp, đương nhiên, nếu là con gái thì anh cũng sẽ rất yêu thương, chỉ cần là con cái của chúng ta, anh đều thích." Triệu Văn Thao nói.
Đương nhiên hắn cũng không muốn để vợ mình có gánh nặng, có con trai đương nhiên là tốt, dù sao ở những nơi như nông thôn này, không có con trai thì không thể được.
Nhưng đưa đầu tiên không phải là con trai cũng không quan trọng, sinh tiếp đứa sau là được rồi, hắn cũng không cảm thấy mình sẽ không sinh được con trai.
Diệp Sở Sở còn lại xấu hổ một phen, nhưng mà trong lòng cô cũng tràn đầy dịu dàng, tựa vào trong lòng ngực hắn, nhẹ giọng nói: "Kỳ thật hiện tại mang thai cũng không phải thời điểm tốt nhất, em nghĩ đợi đến khi chia nhà rồi hẵng có."
"Vì sao?" Triệu Văn Thao không hiểu hỏi lại.
"Hiện tại mẹ cho chúng ta trứng gà còn phải lén la lén lút, nếu em mang thai còn không phải cần bồi bổ nhiều hơn à? Đến lúc đó không phải càng làm mẹ thêm khó xử hơn sao, nếu chúng ta ở riêng, đến lúc đó em mới có, em muốn bồi bổ như thế nào thì bồi bổ như thế ấy, mấy chị cũng không xen vào được." Diệp Sở Sở nói.
Triệu Văn Thao gật đầu, nói: "Lời này cũng đúng." Ngay cả Mã quả phụ mang thai cũng được ăn gà, vợ hắn lại xinh đẹp tốt tính như vậy mang thai lại không được ăn thì thật là quá bất công!
Nếu như vẫn chưa ra ở riêng mà vợ hắn dám ăn gà, vậy thì mấy anh trai chị dâu của hắn sẽ không bao giờ đồng ý.
Cho nên nếu sau khi chia nhà mới mang thai thì mọi chuyện sẽ dễ hơn, đến lúc đó hắn chắc chắn sẽ cho vợ mình được ăn uống thật tốt!
"Vậy thì sau này anh sẽ bỏ ra thêm chút sức lực." Triệu Văn Thao lại có chút tiếc nuối, nói.
Đúng là thanh niên đang độ tuổi khí huyết phương cương, chỉ cần không phải quá mệt mỏi hắn mỗi ngày buổi tối đều muốn.
Diệp Sở Sở thoáng cái đã đỏ cả mặt, khẽ sẵng giọng: "Cũng không sợ tổn hại đến cơ thể mình!" Trước đó không nói ở riêng thì cũng thôi, hiện giờ nói, cô thật sự là ngóng trông chuyện ở riêng.
Chia nhà, vậy thì cô cũng có thể đỡ đần giúp Văn Thao nhà cô một chút, cũng không thể để cho hắn quá mệt mỏi.
Triệu Văn Thao nở nụ cười, nói: "Này thì mệt cái gì, anh thải âm bổ dương*, anh rất khỏe!"
*nghĩa là gặt hái thu lượm cái âm khí để làm bổ cái dương khí.
Hai vợ chồng đùa nhau một lúc cũng lăn ra ngủ.
Sau khi bận bịu thu hoạch vụ mùa xong, chờ lương thực được đưa vào kho hàng, tất cả mọi người đều vô cùng vui vẻ.
Bởi vì năm nay là một năm cực kì tốt, không cần lo đói bụng.
Tuy rằng lương thực thu hoạch rất tốt, nhưng mọi chuyện vẫn chưa xong, bởi vì còn phải cống hiến lương thực.
Một ngày đại đội thu nhận cống hiến lương thực đến, Triệu Văn Thao đương nhiên cũng đến, còn gặp người quen.
"Anh hai, các anh nhìn xem, em đi tiếp đón anh Tứ Hổ!" Triệu Văn Thao vội vàng nói.
Anh hai Triệu lên tiếng đồng ý, Triệu Văn Thao liền đi tới đám người bên kia.
"Văn Thao!" Thái đồ tể, cũng chính là Thái Tứ Hổ hôm nay cũng lại đây giúp đỡ đội thu nhận cống hiến lương thực, annh ta nhìn thấy Văn Thao, vui vẻ đến chào hỏi.
"Ồ, quen nhau à?" Người bên cạnh lại hỏi.
"Đây là người mà lần trước tôi nói, thấy việc nghĩa hăng hái, cậu em Triệu Văn Thao!" Thái Tứ Hổ nói với người trong thôn bên cạnh mình.
Như vậy là biết, sau khi chị Thái thoát hiểm quay về nói không ít lần về chuyện này, người bên kia ai cũng biết.
Khi nói chuyện Triệu Văn Thao đã qua đây.
"Anh Tứ Hổ, đã lâu không gặp, không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở đây, chị dâu với mấy cháu có khỏe không?" Triệu Văn Thao cười nói.
Trong lòng nghĩ thật đúng là duyên phận, bởi vì hắn còn muốn ngày nào đó đi qua chào hỏi một chút, Thái Tứ Hổ làm nghề giết heo, quan hệ với đám đồ tể bên kia chắc chắn không tệ, khi chia nhà, nếu vợ hắn mang thai lại muốn ăn thịt, vậy thì không phải có nơi để đi sao?
Triệu Văn Thao có dáng vẻ tốt, lại cao lớn, tuấn tú rạng rỡ, khi nào trên mặt cũng có nụ cười sảng khoái, cùng với bởi vì vụ mùa thu hoạch mà bị nắng phơi đen một chút, nụ cười càng thêm tỏa nắng.
Thái Tứ Hổ cũng là rất vui vẻ khi giao tiếp cùng với hắn, cảm thấy được người này có nghĩa khí cũng có dũng khí!
"Đều khỏe đều khỏe, hôm nay chị dâu cậu cũng lại đây, chẳng qua đang mua đồ cúng này nọ cho Thổ Địa bên kia. Chú Triệu và thím Triệu cũng tốt cả chứ?" Thái Tứ Hổ cười nói.
"Đều khỏe cả, ăn uống tốt lắm." Triệu Văn Thao cười: "Nhưng mà gần đây bận quá, bằng không tôi đều phải đi qua bên kia một chút, chỉ sợ anh Tứ Hổ không ở nhà."
"Gần đây tôi trực đêm, ban ngày đều ở nhà, cậu cứ việc đến." Thái Tứ Hổ nói.
Triệu Văn Thao cười kêu được, sau đó bắt đầu nói với anh ta chuyện thu hoạch năm nay.
Thực sự mà nói, năm nay bởi vì ông trời thương xót, mưa thuận gió hoà, là một vụ mùa thu hoạch không tồi.
"Tôi nghe nói năm nay chuẩn bị ban bố chính sách mới." Nói xong vụ thu hoạch, Thái Tứ Hổ nhỏ giọng nói.
Triệu Văn Thao nghe vậy liền cũng nhỏ giọng hỏi: "Anh Tứ Hổ nghe được tin gì à?"
"Nghe nói là muốn thả cửa cho thị trường tự lưu thông, nhưng mà cụ thể thế nào thì tôi cũng không rõ ràng, chỉ là nghe người ta nói ra một câu." Thái Tứ Hổ thấp giọng nói.
Triệu Văn Thao sáng mắt lên, nhìn anh ta nói: "Anh Tứ Hổ, hôm nào tôi mang bình rượu đến nhà anh, hai ta cùng nhau uống một chén?"
"Được." Thái Tứ Hổ cười cười, bởi vì gần đây anh ta cũng muốn tìm người hợp tác, chỉ là mãi mà không có người thích hợp, vợ anh ta cũng đã nói tìm Văn Thao thử xem xem? Anh ta cũng có chút do dự, tuy rằng nhân phẩm của Văn Thao là không cần phải nói, nhưng rốt cuộc không được gọi là quá thân quen.
Nhưng mà hôm nay nếu gặp, thì đã là duyên phận, anh ta cũng đang định hỏi xem Văn Thao có làm hay không!
Nhưng hiện tại nơi này không phải nơi để nói chuyện, không nơi nào bàn chuyện tốt hơn ở nhà anh ta cả.
"Nhưng mà cậu không cần mang theo cái gì cả, trong nhà đều có, cậu đến là được!" Thái Tứ Hổ nói.
Triệu Văn Thao cũng không phải là cái đầu lạnh, tuy rằng Thái Tứ Hổ là thật tâm thật lòng nói, nhưng hắn cũng không thể mang người không đến chứ?
Hơn nữa trong lòng Triệu Văn Thao như đang muốn bùng cháy, quốc gia có thể để mặc thị trường tự lưu thông?!
Nếu là như vậy, thì hắn phải đi chuẩn bị mới được!
Nói tạm biệt với Thái Tứ Hổ, Triệu Văn Thao trở lại xếp hàng với anh hai mình, đương nhiên đám người cha Triệu cũng ở đó.
Sắp xếp đã lâu lúc này mới đến phiên bọn họ, bị người thu mua chọn lựa lấy, thật vất vả lúc này mới giao lương thực nộp thuế, giờ cũng không còn sớm.
"Đi thôi, về hết đi, ngày mai đều mang phiếu ghi tên tới, chúng ta sẽ chia lương thực!" Đại đội trưởng thét to một câu.
Mọi người đương nhiên vô cùng vui vẻ
← Ch. 021 | Ch. 023 → |