← Ch.2195 | Ch.2197 → |
Trần Đạo Huyền dặn dò vài câu rồi bảo Ngô Bình đến lầu Đa Bảo tìm vài thứ anh cần dùng trong bí cảnh Thiên Võ.
Lầu Đa Bảo là một tòa nhà năm tầng. Không phải ai cũng có thể vào nơi này, mỗi phong chủ hoặc điện chủ chỉ có mười suất để vào lầu Đa Bảo hàng năm.
Khi hai thầy trò đến trước lầu Đa Bảo, Ngô Bình đã bị sốc trước vẻ ngoài của nó. Anh thấy lầu Đa Bảo cao hơn 300 mét, nơi nó tọa lạc là một chân núi. Anh ước tính sơ bộ diện tích tầng một của lầu Đa Bảo ít nhất là hàng chục nghìn mét vuông.
Advertisement
Lối vào của lầu Đa Bảo là một cánh cổng rộng, có một ông già ngồi ở cổng, là người gác cổng.
Advertisement
Đối với người gác cổng, Trần Đạo Huyền thực sự rất cung kính, nói: "Chào ông Chu".
Ông Chu liếc nhìn Trần Đạo Huyền và Ngô Bội, cười nói: "Là Đạo Huyền à, ông tự mình đưa đệ tử này tới đây, xem ra ông rất coi trọng cậu ta".
Trần Đạo Huyền cười nói: "Ông Chu, đứa trẻ này có tư chất xuất chúng, đã là Võ Quân, tôi muốn huấn luyện nó thật tốt, thêm một Tiên Quân nữa cho Thục Sơn kiếm phái chúng ta".
Mắt ông Chu sáng lên: "Võ Quân sao? Tốt lắm, tốt lắm".
Trần Đạo Huyền cười nói: "Đồ nhi, để ông Chu dẫn con vào, không hiểu gì cứ hỏi ông Chu", nói xong ông ấy xoay người rời đi.
Ông Chu bật cười, hỏi: "Cậu nhóc, cậu tên là gì?"
Ngô Bình vội vàng nói: "Thưa ông Chu, đệ tử tên Ngô Bình".
Ông Chu gật đầu: "Ngô Bình, đi theo ta".
Hai người lần lượt bước vào cổng. Phía sau cánh cổng là một vùng ánh sáng màu tím, phạm vi nhìn thấy không đến nửa mét nên Ngô Bình chỉ có thể đi theo ông Chu vào trong.
Xuyên qua ánh sáng tím, Ngô Bình nhìn thấy một hành lang dài có ánh đèn từ trên cao hắt xuống. Hai bên hành lang có rất nhiều cánh cửa, trên mỗi cửa đều viết một tiên văn.
Ông Chu đứng lại, cười nói: "Cậu nhóc, trong này có hai mươi bảy cánh cửa, sau mỗi cửa là một kho báu, cậu chỉ có thể chọn một cửa đi vào".
Ngô Bình: "Ông Chu, những kho báu này có gì khác nhau?"
Ông Chu: "Đằng sau hai mươi bảy cánh cổng đều có một loại bảo vật".
Ngô Bình nhận ra tiên văn, anh nhìn thấy tiên văn được viết trên cánh cửa gần bên trái, nó có nghĩa "bùa chú", vì vậy anh nói: "Đệ tử chọn cánh cửa này".
Sắc mặt ông Chu rất kỳ quái, ông ấy nói: "Cậu chắc chưa?"
Ngô Bình gật đầu: "Chắc".
"Được", ông ấy gật đầu, lấy chìa khóa ra mở cửa.
← Ch. 2195 | Ch. 2197 → |