← Ch.1915 | Ch.1917 → |
Lục Phi Hùng gật đầu, ông ấy thuần thục rửa lò, làm nóng lò, tay nghề rất cao minh. Sau đó, ông ấy bỏ một viên trân châu vào lò, đây là đan dược cao cấp cần thiết để luyện chế, sau khi bỏ vào lò sẽ biến thành dạng hơi, lấp đầy lò luyện. Có loại hơi này, xác suất thành công của việc luyện đan sẽ được nâng cao.
Ngô Bình im lặng không nói, chỉ là âm thầm quan sát.
Lục Phi Hùng theo thứ tự bỏ nguyên liệu vào lò luyện, một vị, hai vị, khi bỏ vào vị thứ bảy thì Ngô Bình bỗng nói: "Điện chủ, trong số ba dược liệu có có nhiều hơn ba loại dược tính rồi".
Advertisement
Lục Phi Hùng bất ngờ: "Nhiều hơn ba loại dược tính? Nhưng tôi đã làm theo đúng phương thức luyện đan, dược tính của bọn chúng rất thích hợp".
Ngô Bình: "Loại dược liệu này tồn tại ở thế gian đã lâu năm, khó trách sẽ xảy ra biến dị. Ba loại dược tính này, có lẽ là do sau khi xảy ra biến dị. Tôi có thể lấy ra dược tính dư thừa".
Advertisement
Lục Phi Hùng gật đầu: "Được, cậu làm đi".
Ngô Bình đến trước lò luyện, tay vỗ vào lò luyện, trên bức tường bỗng xuất hiện một cái lỗ to chừng nắm tay, bàn tay anh vỗ vào rồi kéo ra, lập tức kéo theo ba tia sáng. Liên tiếp bảy lần, tia sáng càng lúc càng nhiều, càng lúc càng mỏng, cuối cùng cũng không còn kéo ra được nữa.
Nhìn thấy tay nghề của Ngô Bình, Lục Phi Hùng cười nói: "Đây là Thần Nông Thủ trong truyền thuyết sao?"
Ngô Bình: "Điện chủ thật tinh mực. Thần Nông Thủ này có thể tách được dược tính".
Lục Phi Hùng: "Thần Nông Thủ ta cũng biết, nhưng không thuần thục như cậu. Kỳ lạ, cậu nắm rõ thời cơ như thần rồi, làm sao làm được vậy?"
Ngô Bình cũng không thể nói bản thân có thể nhìn thấu vạn vật được, bèn nói: "Dựa vào cảm giác, tôi có thể biết được nên ra tay lúc nào".
Lục Phi Hùng giơ ngón tay cái: "Xem ra cậu là thầy luyện đan trời sinh rồi".
Đợi sau khi Ngô Bình tách ra được ba loại dược tính, Lục Phi Hùng lại tiếp tục thêm dược liệu, trong lúc đó, Ngô Bình lại lần lượt tách ra bảy loại tạp chất.
Ngoài ra, anh còn giúp Lục Phi Hùng điều chỉnh thời cơ thêm dược liệu. Rõ ràng, thời cơ Lục Phi Hùng thêm dược liệu, hoặc muộn hơn chút, hoặc sớm hơn chút, dù sao thời cơ một phần nghìn giây cũng khó mà nắm bắt được.
Khi vị thuốc cuối cùng được bỏ vào, mười phút trôi qua, Lục Phi Hùng xoa xoa tay cười nói: "Tôi cảm giác lò luyện này có cơ hội, hiện tại có thể mở lò chưa?"
Ngô Bình lắc đầu: "Dường như còn thiếu chút gì đó".
Lục Phi Hùng: "Còn thiếu dược liệu khác sao? Tôi đã làm theo toàn bộ phương thức cổ rồi, hơn nữa trên dược lý cũng không thấy có vấn đề gì".
Ngô Bình: "Không, thiếu hai loại dược tính. Dược liệu biến đổi vô số năm, không chỉ tăng dược tính, mà cũng có khả năng mất đi dược tính nào đo".
Anh nhìn dược liệu trong lò luyện, trong lòng tính toán nhanh chóng đã đoán được là thiếu dược liệu, vội nói: "Điện chủ, có Long Diên Thảo không?"
Lục Phi Hùng gật đầu: "Có!"
Ông ấy đích thân đi ra, ngay sau đó cầm một gốc Long Diên Thảo quay về. Ngô Bình tính toán, ngắt ba lá cỏ ném vào lò luyện, sau đó lại bỏ đi dược tính không cần thiết.
Sau mấy phút, cuối cùng anh cũng nhìn thấy lò luyện xảy ra thay đổi mà mình muốn, một luồng hơi khí kỳ ảo thoát ra.
Lúc này cho dù Ngô Bình không nói, Lục Phi Hùng cũng cảm nhận được, ông ấy nói: "Thành công rồi!"
Ngô Bình cười nói: "Điện chủ, thời cơ để đan này thành công rất quan trọng, không thể sớm cũng không thể để muộn".
← Ch. 1915 | Ch. 1917 → |