← Ch.1798 | Ch.1800 → |
Cùng lúc ấy, Ngô Bình gọi Nhân Bì Viêm Dương ra, hét lên: "Giữ lấy hắn!"
Ba chiến thần Kim Giáp lập tức đứng ra, hai người ôm chân, một người ôm eo. Nhân Bì Viêm Dương cũng xoắn thành một sợi dây da, trói quanh người Đoàn Long.
Đoàn Long bị bán thần nhập vào cơ thể, sức mạnh ngang ngửa với Địa Tiên cảnh giới tám, chín. Nay bị ba chiến thần Kim Giáp và Viêm Dương tạm thời khống chế, Đoàn Long lập tức cáu tiết.
Advertisement
Ngô Bình nhanh chóng lấy pháp ấn Tiểu Tây Thiên ra, đóng mạnh lên trán Đoàn Long. Cùng lúc ấy, anh bắt đầu niệm Chân ngôn Độ Hoá.
Advertisement
Tiếng Phạn truyền vào tai, gương mặt Đoàn Long rúm ró, gào thét chói tai. Sợi dây của Nhân Bì chầm chậm nới lỏng, ba thần Kim Giáp cũng dần dần không giữ được nữa.
Thế là Ngô Bình đẩy nhanh tốc độ niệm Chân ngôn. Nhưng chưa niệm được mấy câu, Nhân Bì đã bị Đoàn Long làm bung ra, ba chiến thần Kim Giáp cũng bị hất văng. Mọi thứ tiêu tan, Ngô Bình đã bị Đoàn Long siết cổ,
Đoàn Long rống lên: "Loài người bé nhỏ! Ngươi còn dám phản kháng, đúng là to gan!"
Ánh sáng kiếm loé lên, cánh tay Đoàn Long bị chém đứt. Ngô Bình tiếp đất, chẳng biết đã cầm thanh kiếm Hắc Long trong tay từ khi nào.
Ho vài tiếng, anh lạnh lùng cười bảo: "Đồ vô dụng! Ngay cả bán thần cũng chẳng bằng, người bớt tỏ vẻ đi!"
Dứt lời, anh vung tay, ngọn đèn thần Tịnh Thế đã đóng vào nóc mật thất, Thần Quang rọi xuống.
Đoàn Long ôm mặt, rống lên: "Chết tiệt, đây là thứ gì!"
Ngô Bình lớn tiếng gọi: "Viêm Dương!"
Viêm Long nhào đến, Nhân Bì quấn lấy chân Đoàn Long, khiến anh ta không cử động được. Ngô Bình cũng không định độ hoá đối phương nữa mà dùng kiếm chém thẳng tới!
"Phựt!"
Đầu của Đoàn Long bị chém làm đôi, máu tươi chảy ròng ròng xuống đất. Tuy vậy, một luồng ánh sáng xanh xám đã bay ra rồi xộc thẳng vào cơ thể anh.
Đầu Ngô Bình đau nhức vô cùng, rồi anh nghe thấy một giọng nói cực kỳ lạnh lùng và kiêu ngạo vang lên: "Loài người ngu xuẩn! Kẻ ngươi giết chỉ là thân thể của Đoàn Long. Ta là thần Bất Tử, ngươi không giết chết được ta! Bây giờ, ta sẽ khống chế cơ thể của ngươi, biến ngươi thành một phần của ta!"
Ngô Bình lạnh lùng hừ giọng: "Kẻ ngu xuẩn là tên thần vặt vãnh nhà ngươi. Ngươi cho rằng chỉ cần nhập vào cơ thể ta là sẽ khống chế được ta ư?"
Dứt lời, Võ Hồn Đại La của anh đã lao về phía đối phương. Thiên lực Đại La là một sức mạnh vô cùng kỳ diệu. Tên thần kia gào lên thảm thiết, một đòn ấy của anh đã khiến sức mạnh của nó hao tổn năm phần trăm!
Nó vừa kinh ngạc vừa giận dữ: "Đây là... sức mạnh của Thiên Đường, sao ngươi lại có..."
Võ Hồn Đại La có sức tấn công rất ghê gớm, chưa chờ nó nói hết câu, đã bắt đầu đòn tấn công thứ hai.
← Ch. 1798 | Ch. 1800 → |