← Ch.1797 | Ch.1799 → |
Ngô Bình cười khẩy: "Thế thì phải xem anh có bản lĩnh bắt tôi nói hay không!"
Đoàn Long đáp: "Vốn dĩ anh không muốn giết cậu, dù gì thì sau lưng cậu vẫn còn Đường Môn. Nhưng chuyện đã đến nước này, anh đành phải ra tay thôi".
Ngô Bình hỏi: "Anh cảm thấy anh giết được tôi ư?"
Advertisement
Đoàn Long đáp nhẹ tênh: "Đúng thế. Giết cậu có lẽ còn dễ hơn giết một con thỏ".
Ngô Bình cau mày. Anh phát hiện có một luồng sức mạnh kỳ lạ và lớn mạnh đang chầm chậm thức tỉnh trong cơ thể Đoàn Long, bèn trầm giọng nói: "Anh không phải Đoàn Long!"
Advertisement
Đoàn Long bảo: "Tất nhiên ta là Đoàn Long. Có điều, ta không chỉ đơn giản là Đoàn Long".
Gương mặt Ngô Bình ngập tràn vẻ khinh thường: "Còn tưởng lợi hại thế nào, hoá ra chỉ là bị tà ma nhập vào người thôi!"
Đoàn Long cười ha ha: "Tà ma? Ngươi chắc chứ?"
Lòng Ngô Bình trĩu xuống, vì anh phát hiện cơ thể Đoàn Long đang phát sáng. Loại ánh sáng màu xám xanh ấy, khí tức còn kinh khủng hơn tà ma rất nhiều!
"Ta là thần!", đôi mắt Đoàn Long phun ra ngọn lửa màu xám xanh, khí tức toàn thân vừa khủng khiếp vừa quái dị.
Đứng trước khí tức này, Ngô Bình cảm thấy mình thật bé nhỏ. Anh cau mày hỏi: "Ngươi là thần, nhập vào người Đoàn Long?"
Cảm xúc không hề dao động trên gương mặt Đoàn Long. Đối phương lãnh đạm nói: "Ta là thần Bất Tử. Loài người nhỏ bé kia, dâng hiến mọi thứ của ngươi đi!"
Ngô Bình cười khẩy: "Thần Bất Tử? Tu vi của ngươi cùng lắm chỉ ở mức Chân Quân mà cũng dám tự xưng mình là thần?"
Đoàn Long sải bước ra nhanh như chớp, đấm thẳng về phía Ngô Bình. Tuy đối phương rất nhanh, nhưng quyền ý của Ngô Bình cũng không kém. Anh lập tức giơ hai nắm đấm ra phía trước, tiếp đòn của đối phương.
"Rầm!"
Anh bị đấm bay như một quả bóng bàn, đập mạnh xuống bức tường thép, vang rầm một tiếng.
Dù đã luyện Kim Cương Bất Hoại Thần Công và sở hữu quyền ý như thần, cú va đập này vẫn quá sức chịu đựng, anh cảm thấy cơ thể vô cùng rã rời.
Anh toét miệng nhe nanh, cố gắng đứng dậy, vừa nhìn chòng chọc vào Đoàn Long vừa hỏi: "Bây giờ ngươi không phải Đoàn Long đâu nhỉ?"
Đoàn Long đáp: "Ta chính là Đoàn Long, Đoàn Long chính là ta!"
Ngô Bình khẽ thở dài, đoạn đeo mặt nạ Hắc Thiên vào: "Thần Hắc Thiên à, giúp một tay nhé, gặp phải người cùng ngành của ngươi rồi".
Thần Hắc Thiên hiện ra trong không gian Hắc Thiên, khinh bỉ nói: "Yếu ớt như thế, bảo nó là bán thần còn miễn cưỡng".
Ngô Bình bảo: "Ta không đánh lại, ngươi thu phục nó giúp ta".
Thần Hắc Thiên bảo: "Nếu muốn ta ra tay thì ngươi phải hiến tế, giao dịch công bằng".
Ngô Bình hừ giọng: "Thế thì thôi. Nhờ thần chi bằng nhờ vào mình".
← Ch. 1797 | Ch. 1799 → |