← Ch.076 | Ch.078 → |
Đại phu nhân sợ hãi, không dám nói gì nữa, lo lắng nhìn Mạnh Phất Ảnh.
Mạnh Phất Ảnh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nâng bàn tay của Mạnh Vân Thiên vừa mới bị quản gia giẫm lên, nhìn thấy vết thương ghê người kia, lại càng đau nhói trong lòng, càng tăng thêm hận ý.
Nàng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hai tiện nhân này.
Mọi người thấy bàn tay Mạnh Vân Thiên bị thương tổn, rốt cuộc cũng hiểu được vì sao nàng lại tức giận như vậy.
"Giẫm cho bản cung, bản cung muốn ngón nào cũng phải rỉ máu, nếu ngươi không làm được, bản cung sẽ cho người khác đến trừng trị." Nàng không nhìn về phía tên hộ vệ kia, nhưng âm thanh đó lại vô cùng ngoan tuyệt, làm cho tên hộ vệ kia kinh hãi, cũng không dám có nửa điểm do dự, lập tức đi tới trước mặt quản gia, không dám nhìn quản gia, chỉ trực tiếp dùng chân giẫm lên tay quản gia.
Tuy rằng hắn là người của quản gia, nhưng mà mạng của chính mình vẫn quan trọng hơn cả.
"Tiểu thư, à không, Vương phi, vừa rồi là do tiểu nhân thương tâm quá, căn bản không chú ý tới bàn tay của Hầu gia, tiểu nhân thật sự rất thương tâm nên đã không cẩn thận." Quản gia nhìn thấy ánh mắt ngoan tuyệt của Mạnh Phất Ảnh quét qua mình, toàn thân toát hết mồ hôi lạnh, liên tục cầu xin tha thứ.
"Bản cung cũng muốn không cẩn thận nện đứt ngón tay của ngươi một lần xem thế nào." Hai tròng mắt Mạnh Phật Ảnh híp lại, khẽ cười lạnh một tiếng... Không cẩn thận, không cẩn thận có thể làm thành như vậy sao?
"Đạp." Giờ phút này thanh âm của nàng, rất nhẹ, nhưng lại tăng thêm vài phần khủng bố, làm ọi người đều hốt hoảng, cho tới bây giờ không ai biết Tam tiểu thư lại là người ngoan tuyệt như vậy.
Đại phu nhân nguyên bản còn muốn cầu tình, giờ phút này thấy nàng như vậy, cũng không dám lên tiếng.
Mạnh Vân Thiên đang nằm trên đất cũng không khỏi ngạc nhiên, ông cũng không biết nữ nhi của mình lại có khí thế như vậy, ông của năm đó e rằng còn thua xa.
"Không phải, không phải, tiểu nhân thật sự không cố ý " Quản gia lớn tiếng hét to.
"Dùng đá mà nện." Mạnh Phất Ảnh giờ phút này cũng lười nói chuyện với gã, chỉ lạnh giọng ra lệnh.
Tên hộ vệ kia nào dám có nửa điểm cãi lại, ngoan ngoãn giơ tảng đá kia lên, hung hăng nện xuống, trong rừng trúc nhất thời vang lên tiếng kêu thảm thiết của quản gia.
"Phụ thân, người yên tâm, nữ nhi sẽ không bỏ qua cho bất luận kẻ nào dám thương tổn tới người." Lúc này Mạnh Phất Ảnh mới nhìn về phía Mạnh Vân Thiên, nhẹ giọng nói, nước mắt không thể kìm chế được rốt cục cũng lăn xuống, bàn tay đi liền khúc ruột, phụ thân đã liều mạng nhịn đau, không dám phát ra nửa điểm thanh âm, đó là đau đến cỡ nào cơ chứ.
Bất quá, khi nói chuyện, một bàn tay cũng đưa tới bên môi Mạnh Vân Thiên, nhìn thì có vẻ như đang thử dò xét hơi thở của Mạnh Vân Thiên, nhưng khi bàn tay di động đến khóe môi Mạnh Vân Thiên, miệng ông cũng hơi hơi mở ra, nuốt xuống viên thuốc do Mạnh Phất Ảnh đưa vào.
Hiên Viên Diệp thấy nước mắt của nàng rơi xuống, tâm can cũng không khỏi nhói đau, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, khẽ an ủi nàng.
Đại phu nhân thấy bộ dáng thương tâm của nàng, cũng không có hoài nghi gì, chỉ cảm thấy kinh hãi, đau lòng khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của quản gia.
Mạnh Phất Ảnh không hô ngừng, tên hộ vệ kia cũng không dám dừng lại, vẫn hung hăng giẫm xuống bàn tay quản gia khiến cho tiếng kêu thảm thiết của quản gia ngày càng khủng bố.
Bàn tay bị đập của gã quản gia giờ phút này đã bê bết máu, không thể nhìn ra ngón nào với ngón nào nữa, cơ hồ đã bị hộ vệ kia nện đứt, tay đứt thì ruột xót, chỉ trong chốc lát mà trên trán của quản gia đã rịn ra rất nhiều mồ hôi. Thân thể kia cũng không nhịn được mà run bần bật.
Mạnh Phất Ảnh vẫn không ra lệnh dừng lại, cho dù giờ phút này tiếng kêu của quản gia thật thảm thiết thật khủng bố, nhưng vào tai nàng lại cực kì thoải mái, cực kì hả hận.
"Truyền thái y, đến kiểm tra phụ thân một chút, xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Mạnh Phất Ảnh phân phó Thanh Trúc.
"Vâng ạ" Thanh Trúc trầm giọng đáp lời, sau đó vội vàng rời đi.
Con ngươi Đại phu nhân chợt lóe, tràn ngập sự lo lắng cùng sợ hãi. Mà quản gia đang kêu thảm thiết, có vẻ như cũng dừng lại một chút, nhưng lại lập tức kêu lớn tiếng hơn.
Người đi gọi Mạnh Như Tuyết cũng đã trở lại, chính là hơi do dự đi đến cạnh Đại phu nhân, thấp giọng nói, "Phu nhân, người của Nhị vương gia nói, tối hôm qua Nhị tiểu thư giận dỗi Nhị vương gia nên đã chạy ra khỏi Vương phủ, đến bây giờ còn chưa trở về."
"Cái gì?" Đại đại phu không khỏi kinh hô ra tiếng, vừa mới gả đi mà đã giận dỗi với phu quân, rồi còn bỏ đi, thế là thế nào?
Quản gia đang kêu thảm thiết, lại dừng lại một chút, có vẻ như cũng rất bất ngờ.
Con ngươi Mạnh Phật Ảnh chợt lóe, Mạnh Như Tuyết bỏ đi? Thật sự là cùng Nhị vương gia giận dỗi ư? Chuyện này hình như không có khả năng?
"Mau, mau cho người đi tìm, nhất định phải tìm được Nhị tiểu thư." Đại phu nhân sau khi lấy lại tinh thần, luôn miệng nói, Tuyết Nhi của bà, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.
Thái y rất nhanh đã đến, nhìn thấy Mạnh Vân Thiên nằm trên mặt đất, trên mặt quá đỗi kinh ngạc, nhưng vẫn tiến về phía trước, đầu tiên là cung kính hành lễ với Hiên Viên Diệp và Mạnh Phất Ảnh, "Tham kiến Điện hạ, tham kiến Vương phi."
"Miễn lễ, Thái y, ngươi trước hết kiểm tra phụ thân một chút, xem rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với người? Nhất định phải kiểm tra cẩn thận, xem xem có phải có người hạ độc Phụ thân hay không?" Mạnh Phất Ảnh chăm chú nhìn Thái y, lời nói tỏ rõ sự cứng rắn, khi nói những lời này, ánh mắt lạnh lùng quét về phía Đại phu nhân.
Thân mình Đại phu nhân lại khẽ run lên nhưng vẫn nhanh nhảu góp thêm lời, "Đúng, đúng, Thái y, ngươi mau kiểm tra, xem rốt cục là xảy ra chuyện gì? Hầu gia, tại sao ngài lại bỏ nô tỳ....." Lời còn chưa nói hết, lại khóc rống lên, Mạnh Phất Ảnh thật sự rất muốn đem chỗ độc kia đổ vào mồm bà ta cho đỡ phiền phức.
Lão thái y tỉ mỉ kiểm tra một lần rồi một lần, sau đó đứng dậy, cung kính nói với Mạnh Phất Ảnh, "Bẩm vương phi, trên người Hầu gia không phát hiện được bất luận dấu hiệu trúng độc nào, hẳn là chết vì bệnh tim đột phát."
Đại phu nhân cùng quản gia nghe vậy, nhẹ nhõm thở ra một hơi.
"Sao ta lại không biết Phụ thân có bệnh tim." Hai tròng mắt của Mạnh Phất Ảnh hơi hơi nhíu lại, lạnh giọng nói.
"Ngươi làm sao mà biết được, cha ngươi nếu có cũng sẽ không nói ra vì sợ các ngươi đau lòng. Ngược lại ta hầu hạ lão gia nhiều năm, có mấy lần ngài ấy cũng nói tim dạo này không còn tốt nữa." Đại phu nhân thấy Mạnh Phật Ảnh nghi ngờ, bèn chen vào nói luôn.
"Vương phi, bình thường loại bệnh này không dễ phát tác, phải có chuyện gì làm tâm tình quá mức kích động mới có khả năng phát tác." Lão thái y lại nói với Mạnh Phất Ảnh.
"Kích động? Tâm tình quá kích động?" Đại phu nhân nghe vậy, hai tròng mắt chớp lên, lại giả bộ, "Ta nghĩ, chắc Hầu gia ở trong rừng trúc này, nhất định là nghĩ đến Linh Nhi muội muội, hoặc là.... do Linh Nhi muội muội đã mang Hầu gia cùng đi, trước đó vài ngày, hình như ta nghe thấy trong rừng trúc truyền ra tiếng đàn, nói không chừng chính là Linh Nhi muội muội đã trở lại."
Trong lòng Mạnh Phất Ảnh âm thầm cười lạnh, đầu óc Đại phu nhân quả thật rất sáng tạo, vậy thì nàng đành giả vờ hiểu lầm theo ý bà ta vậy.
Mạnh Phất Ảnh không nói gì thêm, thế nhưng khi nhìn về phía Mạnh Vân Thiên, trên mặt càng thương tâm hơn, nghĩ đến cha và mẹ rõ ràng yêu nhau như vậy, thế mà đều bị những con người này hại thành như vậy, thật là đau lòng cho bọn họ.
"Được rồi, ông lui ra đi." Hiên Viên Diệp nhìn về phía Lão thái y, trầm giọng nói, sau đó nắm lấy tay Mạnh Phất Ảnh, nói khẽ, "Nàng muốn khóc thì cứ khóc đi."
Hắn nhìn thấy sự thương tâm của nàng, tuy rằng Mạnh Vân Thiên chỉ giả chết, nhưng mẫu thân của nàng thật sự đã chết rồi, hơn nữa nhiều năm như vậy nàng cũng phải chịu khổ rất nhiều, nhất định là cảm thấy rất đau khổ.
Mạnh Phất Ảnh cũng không khóc, hơi hơi đẩy hắn ra, đứng lên, sau đó lạnh giọng phân phó, "Đem phụ thân đến phòng mẫu thân, hậu sự của phụ thân sẽ được làm ở đây, sẽ do ta xử lý."
Lời nàng vừa nói ra khiến mọi người rất sửng sốt, sao có thể làm như vậy được, điều này không hề hợp tình lý. Mạnh Vân Thiên là người có thân phận rất cao, hậu sự làm ở đây, làm sao có thể để các đại thần đến chỗ này cơ chứ?
"Đây không phải là chỗ để ngươi hồ nháo. Chẳng lẽ ngươi muốn các đại thần tới chỗ này để tế Hầu gia sao?" Đại phu nhân hơi lườm nàng một cái, phẫn nộ quát lớn.
"Về chuyện tế lễ, để sau vài ngày, ta muốn để phụ thân ở chỗ này cùng mẫu thân vài ngày." Mạnh Phất Ảnh lạnh lùng liếc bà ta một cái, sau đó chậm rãi nói từng chữ từng chữ.
"Chuyện này sao có thể làm như thế được?" Đại phu nhân lại kinh hô, "Việc này căn bản không hợp quy củ."
"Cứ theo lời Vương phi mà làm." Hiên Viên Diệp cũng đứng lên, hai tròng mắt lạnh lùng quét qua mọi người, lời hắn nói, người khác tự nhiên cũng không dám dị nghị nửa điểm.
Năm ngón tay của quản gia hoàn toàn bị nện đứt, giờ phút này hộ vệ kia cũng ngừng lại, có vẻ như đang chờ lệnh của Mạnh Phất Ảnh, Mạnh Phất Ảnh cũng không nói gì nữa, lúc này nên tha cho gã, kế tiếp, nàng sẽ xử lí bọn chúng.
Tuy rằng mấy ngày sau, không cho phép ai đến tế lễ, nhưng mà, tin tức Hầu gia đã 'Qua đời' vẫn được truyền ra.
Hiên Viên vương triều người người đau đớn, dân chúng trong kinh thành, đều tới vây quanh ở Hầu phủ, đòi phải đưa tiễn Hầu gia.
Đại thần trong triều cũng hết sức kinh ngạc, cùng thương tâm, không ai dám tin tưởng, nhưng Điện hạ đã ra lệnh, trong vòng ba ngày không cho ai đến tế lễ Hầu gia.
Tuy nhiên hôm sau Hoàng Thượng lại ngự giá đến Hầu phủ, hơn nữa chỉ dẫn theo mấy thị vệ, đến bên ngoài rừng trúc, phân phó mấy thị vệ canh gác bên ngoài, chỉ một mình đi vào.
"Tham kiến Hoàng Thượng." Mọi người thấy Hoàng Thượng đột nhiên xuất hiện, vội vàng hành lễ, Mạnh Phất Ảnh và Hiên Viên Diệp đúng là có hơi kinh sợ, không ngờ Hoàng Thượng lại tới đây.
Hoàng Thượng cũng không để ý tới ai, mà chỉ từ từ đi đến chỗ Mạnh Vân Thiên, giờ phút này Mạnh Vân Thiên đang nằm ở trên giường, sắc mặt đã có chút trắng bệch, không còn nhiều huyết sắc nữa.
"Vân Thiên, trẫm ngàn lần không ngờ, ngươi lại đột nhiên ra đi như vậy." Hoàng Thượng ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn người nằm ở đó mà không thể tin vào sự thực tàn nhẫn này. Trên mặt Hoàng Thượng cũng không đau xót quá nhiều, ngược lại, lại nở một nụ cười.
"Vân Thiên, hiện tại trẫm đã hiểu vì sao nhiều năm ngươi lại khổ sở như vậy. Bây giờ trẫm đã không còn thương tâm nữa rồi, mà là cao hứng." Khóe môi của Hoàng thượng khẽ cười, lại nhẹ giọng nói.
Lời vừa nói ra, khiến ọi người đều sửng sốt, Hoàng Thượng là có ý gì? Người đã chết, không thương tâm, ngược lại lại còn cao hứng. Nhưng đây là lời của Hoàng thượng, ai dám cãi lại cơ chứ.
"Trước kia, trẫm cũng không hiểu, nhưng từ khi Nhu nhi rời đi, trẫm đã hiểu ra, trẫm cũng rất muốn đi bồi Nhu nhi, bây giờ ngươi rốt cục có thể đi tìm Linh Nhi của ngươi được rồi, trẫm thật sự mừng cho ngươi." Giờ phút này, trong thanh âm đó có vài phần đau đớn cùng ưu thương, không biết là vì Mạnh Vân Thiên, hay là vì bản thân mình.
"Trẫm thật sự rất hâm mộ ngươi, trẫm thực sự rất muốn đi bồi Nhu nhi." Giờ phút này dường như Hoàng thượng đã quên mất mình đang ở đâu, đang ở chỗ nào, khóc thành tiếng nhìn người nằm trên giường, tuy tiếng khóc rất nhỏ, nhưng lại chứa đựng bao nhiêu đau xót.
Hắn nhịn lâu như vậy, hiện thời nhìn thấy Mạnh Vân Thiên cũng ra đi, phần tưởng niệm kia, lại càng thêm mãnh liệt, càng thêm đau lòng.
Nước mắt nam nhân không dễ rơi, chỉ vì chưa sát đến chỗ sâu, nhưng mà khi khắc đến chỗ sâu, thì dù là Hoàng thượng, ở trước mặt mọi người cũng có thể bật khóc thành tiếng, có thể thấy là đau đớn đến cực điểm.
Mạnh Phất Ảnh nghe được tiếng khóc của Hoàng Thượng, đột nhiên bối rối, nàng biết giờ phút này những lời của Hoàng Thượng tuyệt đối là thật lòng, hơn nữa nhìn thấy Hoàng Thượng thương tâm như vậy, nàng đột nhiên hiểu ra, tình cảm của Hoàng Thượng với Nhu phi là thực lòng, khác xa so với tưởng tượng của bọn họ.
Chẳng qua, lúc trước Hoàng Thượng không phát hiện tình cảm của mình, vì thế sẽ không thể biểu đạt.
Nếu là giờ phút này Nhu phi nghe những lời như thế, không biết sẽ có tâm trạng gì?
Giờ khắc này nàng thật sợ hãi Hoàng Thượng có thể nghĩ quẩn trong lòng, mà thật sự đi theo Nhu phi, vậy thì Nhu phi gây tội nghiệt lớn rồi.
Hoặc là, nàng nên đi nói cho Nhu phi, khuyên Nhu phi cho Hoàng Thượng một cơ hội, dù sao, cảm tình của hoàng thượng là thật, lần này Người cũng đã ý thức được, tin tưởng về sau cũng sẽ hảo hảo quý trọng. Nhưng mà, nghĩ đến Hậu cung còn có những nữ nhân kia, nàng lại do dự, Hoàng Thượng hiện tại đã ý thức được tình cảm của mình, nhưng những nữ nhân kia vẫn còn tồn tại, vậy thì vẫn xúc phạm tới Nhu phi.
Trên mặt Hiên Viên Diệp cũng mang theo vài phần ngưng trọng, nhìn thấy Hoàng thượng như thế, trong lòng hắn cũng cảm thấy đau xót, Phụ hoàng cũng đã ý thức được tình cảm của mình, vì vậy trên mặt hắn lại có thêm vài phần trầm tư.
Hoàng Thượng cứ như vậy ngồi xổm trước giường Mạnh Vân thiên, nhẹ giọng khóc, không người nào dám đi khuyên hắn, cũng không có ai dám đi kéo hắn, hắn cứ nhất định bảo trì tư thế đó, không hề động đậy.
Cũng may, hiện tại Mạnh Vân Thiên đã nuốt dược, nên không thể động đậy, cũng không có ý thức, nếu không khi biết Hoàng Thượng ngồi xổm trước giường ông khóc thương tâm thế này, làm sao ông có thể cứ nằm yên như vậy được.
"Phụ thân, phụ thân!" Trong lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng tiếng la khóc, thanh âm kia hình như là của Mạnh Như Tuyết, ả ta lập tức xông vào, làm ọi người đều kinh sợ.
Ai thế này? Một thân chật vật, y phục trên người tả tơi, mặt mũi không những bẩn thỉu dơ dáy, sưng phồng mà đầu tóc còn rối loạn.
So với kẻ ăn xin trên đường còn không bằng.
"Ai đây, các ngươi sao có thể cho ăn xin vào phủ, còn không mau đuổi ả ra ngoài." Đại phu nhân vừa thấy, không khỏi tức giận, nhìn về phía kẻ-ăn-xin, biểu tình ghét bỏ.
Mạnh Phất Ảnh âm thầm cười lạnh, nữ nhân này đúng là một mẫu thân tốt, đến nữ nhi của mình cũng không nhận ra, tuy rằng giờ phút này Mạnh Như Tuyết rất chật vật, nhưng giọng nói này, chính là của nàng ta.
Mà đại phu nhân này, thật là một cực phẩm.
"Mẫu thân, là con, con là Tuyết Nhi." Mạnh Như Tuyết vội vàng hô.
"Cái gì? Cái gì? Tuyết Nhi ư?Tuyết Nhi, ngươi bị làm sao thế này? Ngươi không phải đã gả cho Nhị vương gia sao? Chẳng lẽ Nhị vương gia lại khi dễ ngươi?" Đại phu nhân nghe thấy giọng Mạnh Như Tuyết, liên tục tiến về phía nàng ta mà hô hoán, nhìn đến bộ dáng thê thảm của Mạnh Như Tuyết, vẻ mặt vô cùng tức giận.
Sắc mặt quản gia không khỏi trầm xuống, con ngươi cũng nhiều thêm vài phần tức giận, "Nhị tiểu thư không phải đã gả cho Nhị vương gia sao? Nhị vương gia tại sao có thể đối xử như vậy với tiểu thư?"
"Đúng thế, Tuyết Nhi, ngươi nói mau, y rốt cuộc khi dễ ngươi như thế nào, Hoàng Thượng còn ở chỗ này, Người sẽ vì ngươi mà làm chủ?" Đại phu nhân vui mừng khi Hoàng Thượng còn ở chỗ này, không khỏi lớn tiếng nói.
Hoàng Thượng giờ phút này cũng đã đứng lên, nhìn đến Mạnh Như Tuyết một thân chật vật, không khỏi kinh sợ, nghe thấy Nhị phu nhân nói, đầu lông mày nhíu lại, Hiên Viên Hằng đã làm được chuyện tốt gì đây? Dám đối xử như vậy với Mạnh Như Tuyết?
"Y, y." Trước ngực Mạnh Như Tuyết không ngừng phập phòng, trong ánh mắt rõ ràng chứa đầy hận ý, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ.
"Ngươi cũng biết phụ thân mất rồi, vậy mà ngươi còn mặc giá y chạy vào, hơn nữa còn mang bộ dáng không chỉnh tề, còn ra thể thống gì, người đâu, đưa Nhị tiểu thư đi thay y phục." Mạnh Phất Ảnh hai tròng mắt híp lại, lạnh giọng ngắt lời Mạnh Như Tuyết.
Nhìn bộ dáng kia của Mạnh Như Tuyết, chỉ sợ Hiên Viên Hằng thực sự đã hành hạ Mạnh Như Tuyết, nghĩ đến Hoàng Thượng đối với Nhị vương gia đã có thành kiến từ lâu, nếu thật sự để Mạnh Như Tuyết cáo trạng, không biết Hoàng thượng sẽ xử trí Nhị vương gia như thế nào.
Nàng cũng không phải che chở gì cho Nhị vương gia, mà là cảm giác việc này quá mức kỳ quái, huống chi, Mạnh Như Tuyết là người làm sai trước, tự mình gả cho nam nhân đó, vì vậy đều là tự chuốc họa mà thôi.
"Ta, ta muốn, " Mạnh Như Tuyết còn muốn nói điều gì, Thanh Trúc đã nhanh chóng giữ nàng ta lại, âm thầm điểm vào á huyệt của nàng ta.
Đại phu nhân cùng quản gia tuy rằng cực kì bất mãn, nhưng cũng không dám cản trở, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thanh Trúc đem Mạnh Như Tuyết đi.
"Hằng nhi thật quá đáng." Hoàng Thượng cảm thấy rất phẫn nộ, dù sao Mạnh Như Tuyết cũng là nữ nhi của Mạnh Vân Thiên, giờ khắc này Mạnh Vân Thiên đã mất rồi, việc này, hắn lại càng không thể mặc kệ được.
"Hoàng Thượng, việc này chỉ sợ có ẩn tình khác, chờ hậu sự của Phụ thân được xử lý xong rồi nói sau." Mạnh Phất Ảnh nhẹ giọng nói, nghĩ đến việc Hoàng Thượng che chở cho Mạnh Như Tuyết, đơn giản vì Mạnh Như Tuyết là nữ nhi của phụ thân, nhưng mà chỉ sợ Mạnh Như Tuyết căn bản cũng không phải là nữ nhi của phụ thân, đến lúc đó, Hoàng Thượng đương nhiên sẽ không che chở cho Mạnh Như Tuyết nữa.
Hoàng Thượng thấy nàng nói vậy, con ngươi ngưng trọng, tuy rằng không rõ dụng ý của nàng, nhưng vẫn khẽ gật đầu nói, "Được rồi."
Nói thực, hắn cũng không muốn thật sự nhẫn tâm xử trí nhi tử của mình, huống chi sau khi Nhu phi qua đời, hắn đột nhiên ý thức được tình cảm là thứ rất quan trọng.
Sau khi Mạnh Như Tuyết thay đổi y phục, Hoàng Thượng cũng đã rời đi, Mạnh Như Tuyết hung hăng trừng mắt với Mạnh Phất Ảnh, hận không thể lập tức xé rách nàng, chính là giờ phút này Hiên Viên Diệp đang đứng ở cạnh nàng, ả cái gì cũng không dám làm.
Từng giây từng phút đi qua, mà Đại phu nhân lại là chính thất của Hầu gia nên không thể rời đi, phải luôn quỳ ở trong phòng, Mạnh Như Tuyết cùng Mạnh Phất Ảnh cũng quỳ ở một bên. Quản gia đã đi xử lý một số việc.
Thẳng đến đêm khuya, Đại phu nhân có chút mệt nhọc, quỳ ở nơi đó, không ngừng gật gù, Mạnh Như Tuyết không có tí ti buồn ngủ, vẫn như cũ thẳng tắp quỳ trên mặt đất, không biết đang suy nghĩ gì.
"Trước tiên nghỉ ngơi một chút đi." Hiên Viên Diệp đỡ Mạnh Phất Ảnh đến một phòng khác nghỉ ngơi.
Giờ phút này quản gia đã đi ra ngoài, mà Thanh Trúc lại điểm huyệt Mạnh Như Tuyết, Mạnh Như Tuyết liền từ từ quỳ rạp trên mặt đất.
Bên trong gian phòng, giờ phút này chỉ có một mình Đại phu nhân, như cũ vẫn không ngừng động tác của một con gà đang mổ thóc.
"Tỷ tỷ, ngươi thật vất vả nhaaaaa~" Đột nhiên, trong phòng truyền đến một tiếng nói ôn nhu vô cùng, nhưng lại khiến lông tơ trên người Đại phu nhân đều dựng đứng lên.
Đại phu nhân cả kinh, sợ hãi tỉnh lại, hai tròng mắt theo bản năng nhìn quanh bốn phía, khẽ quát lớn, "Là ai, là ai?" Trong thanh âm, cũng mang theo vài phần run rẩy.
Nhưng lại không có bất kỳ ai trả lời.
Đại phu nhân tưởng bản thân mình nghe lầm, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Tỷ tỷ, ta .... đau..... quá." Chính là, cái thanh âm kia lại truyền ra, mà lần này có vẻ như càng gần, dường như là ngay bên tai Đại phu nhân, nhưng lại không nhìn thấy người.
Thân mình Đại phu nhân đột nhiên cứng đờ, đôi mắt cũng trợn lên, nhìn xung quanh, lại hô lớn, "Ai, là ai?"
"Thế nào? Tỷ tỷ không nhớ ta sao?" Giờ phút này, một bạch y nữ tử nhẹ nhàng từ cửa sổ. Nhẹ nhàng tiến vào một cách từ từ, hơn nữa, rất nhẹ, rất chậm, cứ như không có chút sức nặng nào.
Đại phu nhân thân mình đã cứng đờ, thẳng tắp nhìn vào bóng người trôi nổi kia, đôi mắt bà ta vô cùng hoảng hốt, đặc biệt khi nhìn rõ bộ dáng người nọ, lại càng kinh hãi đến toàn thân phát run, trong lúc nhất thời, cả thân mình vô lực xụi lơ trên mặt đất.
"Không, không, đừng, ngươi không nên tới đây." Đại phu nhân liên tục xua tay, muốn đem người nọ đuổi đi, chính là khi tay vung đến cái bóng kia, tay của nàng có thể xuyên qua được bóng người kia.
"A, a, a, " Đại phu nhân kinh hãi hô to, hét lớn, rất muốn đứng lên, chạy trốn, nhưng giờ phút này toàn thân bà ta căn bản không còn chút khí lực nào, đến bò còn không nổi, chứ đừng nói đến việc chạy thoát.
Giờ phút này Mạnh Như Tuyết tuy rằng bị Thanh Trúc điểm huyệt, nhưng vẫn có ý thức, thấy tình hình trước mắt cũng không khỏi kinh hãi trợn mắt há hốc mồm.
"Tỷ tỷ, vì sao ngươi lại hại ta thê thảm như vậy." Cái bóng kia lần nữa bay về phía Đại phu nhân, lần này thanh âm càng thêm âm lãnh, khủng bố.
"Không, không phải ta, không phải ta hại ngươi." Đại phu nhân không ngừng hơu tay, ôm đầu, la hét um sùm.
"Rõ ràng là ngươi mà." Giọng nói của nữ tử vô cùng ai oán, mang theo sự oan khuất cộng thêm vài phần âm lãnh, "Hôm nay ta đến đây để báo thù, ta cũng muốn mang tỷ tỷ đi cùng ta."
"Không cần, không cần, không phải ta, thật sự không phải là ta, đều là quản gia, là gã đưa thuốc tới, là gã hạ độc ngươi, hại ngươi sinh non, hại ngươi xuất huyết nhiều, việc này đều do gã làm." Đại phu nhân toàn thân xụi lơ, chỉ biết kêu to, chỉ sợ người nọ thật sự đưa bà ta đi, vội vàng đem chuyện năm đó ra kể hết, rồi đổ toàn bộ mọi chuyện lên đầu quản gia.
Quản gia bị điểm huyệt đứng ở bên ngoài, nghe được những lời Đại phu nhân nói, sắc mặt cũng trở lên trắng bệch, mà hộ vệ ở bên ngoài lại càng kinh ngạc hơn.
Mạnh Như Tuyết đã ý thức được, đây chỉ là một âm mưu được dựng sẵn, cũng nhận ra, kẻ giả ma kia chính là Mạnh Phất Ảnh. Nhưng hiện tại nàng ta không thể động đậy, cũng không thể nói chuyện, căn bản là không ngăn cản được Đại phu nhân nói ra mọi chuyện.
"Không phải ngươi làm, nhưng ngươi cũng là đồng mưu, tỷ tỷ thật là ác độc, vì sao lại hại ta, còn hại cả Phất nhi của ta nữa." Bóng người màu trắng lần nữa nói, "Ta muốn đưa ngươi xuống địa ngục để cho Diêm vương xử lý ngươi."
"Không phải, thật sự chuyện đó không liên quan đến ta, lúc ấy ta cũng không đành lòng làm như vậy, nhưng ngươi lại biết chuyện tình giữa ta và quản gia vì vậy ta mới hạ quyết tâm phải trừ khử ngươi." Đại phu nhân giờ phút này ôm chặt đầu, đã sợ đến chết khiếp, bà ta thật sự ngu xuẩn, hiện tại đã sợ đến như vậy nên cảm thấy mơ hồ, không biết đâu là thật, đâu là giả.
"Tỷ tỷ nói là ta biết chuyện gian tình giữa ngươi và quản gia." Con mắt Mạnh Phất Ảnh híp lại, hóa ra Đại phu nhân cùng quản gia đúng là có gian tình.
"Đúng vậy, tính ra thì Tuyết Nhi hẳn là con của quản gia, mà không phải của Hầu gia." Mạnh Phất Ảnh lại ôn nhu nói.
Đại phu nhân giật mình, không nói gì, nhưng giờ phút này coi như bà ta đã chấp nhận.
Trên đất gương mặt của Mạnh Như Tuyết càng sốt ruột hơn, khi nhìn thấy Đại phu nhân trầm mặc, con ngươi từ từ tràn ngập tuyệt vọng, nàng không phải nữ nhi của phụ thân, mà là của quản gia ư? Làm sao có thể? Điều này sao có thể xảy ra?
"Tỷ tỷ, ngươi đã lừa gạt Hầu gia nhiều năm như vậy. Mà đến cuối cùng, thậm chí ngay cả Hầu gia ngươi cũng hại, sao ngươi dám hạ độc Hầu gia." Mạnh Phất Ảnh lại lạnh lùng nói, trong thanh âm ẩn chứa sự ngoan tuyệt, "Ngươi lừa Phất nhi, gạt được Điện hạ, lừa dối mọi người, nhưng ngươi không lừa được quỷ đâu, ngươi bảo ta làm sao có thể tha cho ngươi được?"
Mạnh Phất Ảnh từ từ vươn tay, đưa về phía cổ bà ta, bàn tay nàng rét lạnh đến thấu xương, càng làm cho Đại phu nhân run rẩy thêm.
Thực ra Mạnh Phật Ảnh vừa mới ngâm tay bằng một khối băng.
"Không phải, không phải, đó cũng là ý của quản gia, là quản gia bảo ta làm như vậy, hơn nữa độc kia cũng là quản gia đưa cho ta." Giờ phút này Đại phu nhân đã sợ đến hồn phi phách tán.
"Ngươi thật là to gan." Giờ phút này người đang nằm trên giường đột nhiên ngồi dậy, lạnh giọng hô.
Đại phu nhân lại càng thêm hoảng sợ, "A, a, quỷ, có quỷ." Bà ta tưởng rằng Mạnh Vân Thiên cũng biến thành quỷ, "Hầu gia, người tha cho nô tì đi, đều là quản gia bảo nô tì làm như vậy, đều là chủ ý của quản gia..."
"Phải không? Đều là chủ ý của quản gia, lần đó ngươi cho ta uống mê dược, lừa dối ta, bảo ta đêm đó đã cùng ngươi, chỉ sợ lúc đó ngươi đã mang thai Tuyết Nhi rồi, đây cũng là chủ ý của quản gia sao?" Mạnh Vân Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm bà ta, hận không thể lập tức đem bà ta băm thành trăm đoạn.
Thật không ngờ, bà ta đã lừa dối ông bấy lâu nay.
"Vâng, đây cũng là chủ ý của gã, đều là chủ ý của gã." Lúc này, dù bất kể chuyện gì, bà ta cũng đều đẩy hết tội lên người quản gia, nhưng cũng chẳng khác gì thừa nhận bản thân mình có tội.
Mạnh Như Tuyết khẽ nhắm con ngươi, trong lòng đã biết, đến lúc này, nàng ta thật sự là xong rồi, hoàn toàn xong rồi.
Mà ở bên ngoài, toàn thân quản gia đã sợ đến run người, chân cũng từ từ mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên mặt đất, nhưng con ngươi lại lộ rõ sự phẫn nộ, đến cuối cùng bà ta dám đổ hết mọi chuyện lên đầu gã, đúng là ả tiện nhân.
" Quản gia phải chịu trách nhiệm, nhưng ngươi cũng không thoát được liên quan đâu, lần này, ta nhất định sẽ đưa ngươi xuống Địa ngục, chỗ đó mọi người sống thật thê thảm, ta sẽ cho ngươi nếm thử tư vị đó." Tay của Mạnh Phất Ảnh lại cố ý hướng về phía Đại phu nhân.
Lần này không biết đại phu nhân lấy đâu ra khí lực, đột nhiên bò lên từ trên mặt đất, vội vàng chạy ra ngoài, trong miệng còn không ngừng hô, "Đừng, đừng, đừng bắt ta."
Chính là lúc mở cửa, nhìn thấy quản gia đang quỳ trên mặt đất, bà ta không khỏi sửng sốt, hai tròng mắt trợn lên, kinh hãi nói, "Ngươi, sao ngươi lại ở đây?" Mà khi nhìn thấy tất cả mọi người đều đang đứng bên ngoài, bà ta cũng đã hiểu rõ, thân mình lại xụi lơ ở trên mặt đất.
Bên trong gian phòng đã được thắp sáng bởi ánh nến, Mạnh Phất Ảnh một thân bạch y đứng dưới ánh nến cười lạnh.
"Ngươi, ngươi không phải Lục Linh, ngươi là Mạnh Phất Ảnh." Đại phu nhân xoay người, nhìn Mạnh Phất Ảnh, tức giận nói, nhưng kể cả khi nhìn dưới ánh nến thì vẫn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Mạnh Phất Ảnh giống y như mẫu thân của nàng, bà ta không dám nhìn, nhưng trong ánh mắt lại chất chứa sự phẫn hận.
"Không sai, ta là Mạnh Phất Ảnh, chỉ tiếc đã muộn mất rồi." Mạnh Phất Ảnh lạnh lùng liếc bà ta một cái, khóe môi khẽ nhếch, chậm rãi nói từng chữ từng chữ.
Câu nói của nàng làm cho sắc mắt Đại phu nhân càng thêm trắng bệch, so với lúc vừa gặp quỷ càng trắng bệch hơn.
Khi Mạnh Như Tuyết nhìn gương mặt tuyệt mĩ của Mạnh Phất Ảnh, trong con ngươi lóe lên sự đố kỵ cùng phẫn hận, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, tất cả những ưu điểm đều bị nữ nhân kia chiếm hết.
"Kẻ tiện nhân này." Sau khi huyệt đạo được giải, quản gia bèn hướng về phía Đại phu nhân, hung hăng túm chặt lấy bà ta mà đánh mà đấm.
Mạnh Vân Thiên từ từ đi đến, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm quản gia cùng Đại phu nhân đang đánh nhau.
Quản gia kinh hãi, từ từ ngừng lại, vội vàng bò tới bên người Mạnh Vân Thiên, vội vàng hô to, "Hầu gia, chuyện này không liên quan đến tiểu nhân, đều là chủ ý của con tiện nhân kia, đều do con tiện nhân kia buộc tiểu nhân phải làm." Cái gì gọi là chó cắn chó, chỉ sợ chính là dạng này.
"Như Tuyết cũng là việc bà ta bắt ngươi phải làm sao?" Mạnh Vân Thiên liếc mắt nhìn Mạnh Như Tuyết một cái, rồi lại nhìn quản gia, nói tiếp.
"Không phải, Tuyết Nhi là nữ nhi của Hầu gia, không phải của tiểu nhân, thật sự không phải." Quản gia cố gắng vùng vẫy, chỉ mong giải thích để thoát nhẹ tội.
"Đến lúc này rồi mà ngươi còn dám lừa gạt ta." Hai tròng mắt Mạnh Vân Thiên híp lại, quát lên.
"Không dám, tiểu nhân không dám lừa gạt Hầu gia, thật sự là oan cho tiểu nhân." Quản gia liên tục hô.
"Đến ta ngươi cũng dám hại, còn có cái gì mà ngươi không dám?" Mạnh Vân Thiên khẽ cười lạnh, không muốn dài dòng với gã, liền chuyển hướng sang Mạnh Phất Ảnh, nhẹ giọng nói, "Phất nhi, con muốn xử trí bọn họ ra sao?"
"Vâng, việc này con muốn suy ngẫm một chút, không thể cứ như vậy mà giết bọn họ, như vậy thì quá hời cho bọn họ rồi."Con ngươi Mạnh Phất Ảnh khẽ đảo qua ba người trên mặt đất, cười lạnh, lời vừa phát ra làm cho ba người nhất thời hoảng hốt.
"Đã nghe qua hình phạt người lợn chưa?" Mạnh Phất Ảnh đột nhiên nhớ lại Lữ Hậu năm đó cũng có một loại hình pháp, chỉ là không biết người của triều đại này có từng nghe qua chưa. Đây là loại hình pháp tàn nhẫn nhất mà nàng từng nghe qua.
"Người lợn là đem người biến thành một con heo, đây là một loại khổ hình. Chính là đem tứ chi chặt đứt, lấy hai con mắt, rồi dùng đồng rót vào lỗ tai, khiến ất thính giác, dùng ám thuốc rót vào yết hầu, cắt đi phần đầu lưỡi, phá hư dây thanh quản, làm cho không nói nên lời. Sau đó ném vào nhà xí." Thật không ngờ, Hiên Viên Diệp lại biết, mà lại biết một cách rõ ràng. Đây là loại hình pháp tàn nhẫn, mà hắn lại dùng âm thanh dễ nghe như vậy để nói ra, càng khiến câu chuyện thêm phần tàn nhẫn.
"Trọng yếu là, trong quá trình hành sử, tội phạm không thể chết. Ít nhất phải quá năm sáu ngày, thì mới chết." Hiên Viên Diệp lại từ từ bổ sung thêm.
Mạnh Phất Ảnh kinh ngạc nhìn về phía hắn, hắn thật là quá đỗi phúc hắc
~Saukhi ba người kia nghe được lời hắn nói, thân mình đều cứng đờ, không thể khống chế được mà run bần bật Ngay cả những người bên ngoài nghe xong cũng đều không nhịn được mà run rẩy.
"Không cần, ta không cần." Đại phu nhân lại quát to lên, mang theo cả sự sợ hãi cùng run rẩy, chỉ mới nghe một chút, cũng đã đủ kinh khủng, huống chi là dùng thân thể của bà ta.
"Mạnh Phất Ảnh, ngươi chết không được tử tế đâu, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua của ngươi đâu, tuyệt đối sẽ không buông tha của ngươi." Huyệt đạo của Mạnh Như Tuyết đến giờ đã có thể giải trừ, bèn quát lớn, thế nhưng chỉ có thể nói chuyện mà không thể cử động, do đó chỉ dám hung hăng trừng mắt với nàng.
Nếu ánh mắt có thể giết người, vậy Mạnh Phất Ảnh chỉ sợ đã hóa thành tro.
Nhưng Mạnh Phất Ảnh không thèm để ý đến sự phẫn hận của nàng ta, chỉ lạnh lùng liếc nàng ta một cái, rồi tùy ý nói, "Chờ đến lúc ngươi làm quỷ rồi nói sau. Nhưng, theo lời nói của Điện hạ thì ít nhất cũng phải năm sáu ngày nữa ngươi mới biến thành quỷ được."
"Ngươi, ngươi..." Mạnh Như Tuyết khó thở, "Ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi." Đem tất cả sự tức giận cùng toàn bộ khí lực gầm lên.
"Thật xin lỗi, có thể ngươi sẽ không có cơ hội này." Mạnh Phất Ảnh lại nhẹ giọng cười nói, làm Mạnh Như Tuyết tức đến hộc máu, đáng tiếc giờ phút này nàng ta không thể cử động được.
"Xin Hầu gia tha mạng, xin ngài tha mạng." Giờ phút này quản gia cũng sợ chết khiếp, vội vàng khẩn cầu Mạnh Vân Thiên, nhưng đáng tiếc là Mạnh Vân Thiên đến liếc gã một cái mà cũng lười.
"Phất nhi, thật sự làm theo phương pháp đó sao?" Hiển nhiên là Mạnh Vân Thiên chưa từng nghe qua loại hình pháp này, bèn thấp giọng hỏi Mạnh Phất Ảnh.
Mạnh Phất Ảnh biết phụ thân sợ nàng sẽ mang thêm một cái thanh danh tàn nhẫn nữa.
"Phụ thân, không bằng ngày mai, đem bọn chúng giao cho tất cả hạ nhân của Hầu gia xử trí." Lời vừa này cũng chỉ là hù dọa bọn chúng, tuy rằng bọn chúng đều thật sự đáng chết, nhưng nàng không thể làm được việc tàn nhẫn như vậy. Hơn nữa, hiện tại nàng đột nhiên nghĩ đến một biện pháp tốt hơn, đó là cho tất cả mọi người có cơ hội cùng được hả giận.
"Được, biện pháp này tốt đấy." Mạnh Vân Thiên bèn nói, cũng âm thầm nhẹ nhõm thở ra một hơi, dù sao biện pháp kia cũng quá tàn nhẫn, nếu thật sự Phất nhi dùng nó, nhất định sẽ ảnh hưởng không tốt tới thanh danh của Phất nhi.
Bình thường, quản gia cùng đại phu nhân đã làm không biết làm bao nhiêu chuyện xấu trong Hầu phủ, hại biết bao nhiêu người, vì vậy nếu đem bọn chúng giao cho những hạ nhân kia cùng xử trí, vì mọi người mà báo thù, tin tưởng, đến lúc đó mọi người nhất định sẽ trừng trị bọn chúng thật đích đáng.
Quản gia cùng Đại phu nhân nghe Mạnh Phất Ảnh nói vậy, sự sợ hãi cũng dần dần biến mất, nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Mạnh Phất Ảnh cũng cười khẽ, bọn họ chỉ sợ cao hứng quá sớm, những hạ nhân kia nhiều năm như vậy, luôn luôn bị quản gia cùng Đại phu nhân hãm hại, chỉ sợ đều hận không thể lột da, rút gân, uống máu của bọn họ.
Đến lúc đó, chỉ sợ kết cục của bọn họ sẽ thảm hại hơn.
"Mạnh Phất Ảnh, ngươi chớ đắc ý quá sớm, ta nhất định sẽ không bỏ qua của ngươi." Mạnh Như Tuyết vẫn cố lớn tiếng hô.
"Tốc Phong, trước hết đem bọn họ trói lại, ném ra bên ngoài đại viện." Hiên Viên Diệp mày nhíu lại, đột nhiên lạnh giọng phân phó.
"Vâng ạ" Tốc Phong nhanh chóng đáp lời, một bàn tay nắm lấy Mạnh Như Tuyết, một bàn tay nắm lấy quản gia rồi đi ra ngoài.
Thanh Trúc cũng đưa Đại phu nhân đi theo Tốc Phong ra ngoài.
Tốc Phong nhìn thấy Thanh Trúc cũng đi ra, bước chân hơi hơi thả chậm một chút, đợi cho Thanh Trúc đến bên mình, thấp giọng nói, "Ta vừa nghe Vương phi nói về biện pháp đối phó với ba người này, thấy rất tốt. Vương phi sao cuối cùng lại mềm lòng. Giao cho những hạ nhân kia, những hạ nhân kia sao dám hành xử bọn họ cơ chứ? Đối phó với những người như vậy, ngàn vạn lần không thể mềm lòng."
"Yên tâm đi, ngày mai tuyệt đối không có lợi cho bọn họ đâu, Vương phi không dễ dàng buông tha cho bọn họ đâu." Khóe môi Thanh Trúc khẽ cười bí hiểm, từ từ nói.
"Thật không? Sao ngươi lại biết?" Tốc phong hơi hơi nhếch miệng, có vẻ như có chút không đồng ý, nhưng trong thanh âm kia, lại mang theo vài phần mềm nhẹ khác thường.
"Ta đương nhiên là biết, ta theo chủ tử lâu như vậy, làm sao có thể không biết?" Thanh Trúc thấy Tốc Phong hoài nghi, hơi hơi trừng hắn, buồn bực nói, người này dám hoài nghi nàng à?
"Được rồi, ngươi nói phải là phải." Tốc Phong tưởng nàng giận thật, ngớ người ra, luôn miệng nói, có chút khẩn trương.
"Đúng rồi đấy." Chính là Thanh Trúc cũng không chú ý tới sự khác thường của hắn, nghe hắn nói như vậy, cũng hài lòng gật gật đầu.
Hai người cẩn thận trói bọn họ lại, Thanh Trúc còn sợ trói không đủ chặt, vòng thêm vài sợi dây thừng, đặc biệt lúc trói Mạnh Như Tuyết, thiếu chút nữa trực tiếp đã siết chết Mạnh Như Tuyết, nếu không phải chủ tử đã phân phó ngày mai để cho bọn họ chịu phạt, nàng thật sự muốn đem Mạnh Như Tuyết trực tiếp siết chết luôn.
Thanh Trúc đã hiểu được dụng ý của chủ tử, hận không thể trực tiếp giết chết Mạnh Như Tuyết, huống chi mỗi ngày Đại phu nhân cùng quản gia lại khi dễ bọn hạ nhân không ít. Thanh Trúc thân mình hơi hơi run rẩy, đáng sợ, thật đáng sợ, thế nhưng chủ tử đã có ý này, cũng là vì tất cả mọi người mà báo thù thôi.
"Sao thế?" Tốc Phong cảm giác được tay của nàng lạnh run, hơi giật mình, "Lạnh lắm à?" Theo bản năng cũng muốn nắm lấy tay nàng, muốn truyền cho nàng chút ấm áp.
"Ngươi đang làm cái gì thế" Thanh Trúc vội vã nhảy dựng lên, hung hăng đạp cho hắn một cước, "Không phải là ngươi muốn chiếm tiện nghi của ta đấy chứ."
"Cái gì, ngươi á, bộ dáng thì không có, dáng người cũng chẳng bằng ai." Tốc Phong đứng dậy, giận dữ lườm nàng một cái, lạnh giọng cười nhạo nói.
"Ngươi." Thanh Trúc chán nản, hai má đỏ lên, đột nhiên cảm giác được trong lòng có chút buồn bực. Không nghĩ đến nàng lại để ý Tốc Phong như vậy, vội vàng xoay người rời đi, Tốc Phong thấy nàng rời đi, trên mặt ẩn chứa vài phần ảo não, hắn vừa mới làm gì thế?
Ngày hôm sau, thời điểm Mạnh Phất Ảnh đưa bọn họ ra sân, có không ít hạ nhân, đều đã vây quanh Đại phu nhân nhỏ giọng nghị luận, nhìn thấy Mạnh Vân Thiên đi đến, ào ào hoảng sợ, nhìn chằm chằm về phía Mạnh Vân Thiên, trời ơi, Hầu.. gia?
Không phải nói, Hầu gia đã...
"Hai người này dám hạ độc Hầu gia, hơn nữa mười mấy năm trước, mẫu thân của bản cung cũng do bọn họ hại chết, hiện thời bọn họ cũng đã nhận tội, Hầu gia vốn muốn xử trí bọn họ, chỉ là nghĩ đến, vài năm nay không biết bọn họ còn làm bao nhiêu chuyện xấu nữa, không biết đã hại chết bao nhiêu người trong phủ, chỉ sợ các ngươi cũng từng bị bọn họ ức hiếp, bị bọn họ hãm hại, chỉ sợ những người thân, hoặc thậm chí là bằng hữu của các ngươi, cũng đều bị bọn họ hại chết, hôm nay, Hầu gia muốn ọi người một cơ hội trả thù, muốn giao bọn họ ra ọi người cùng xử trí." Mạnh Phất Ảnh hơi hơi đảo qua mọi người, từ từ nói.
Chính là, những hạ nhân kia không dám tiến về phía trước, chẳng qua khi nhìn về phía quản gia cùng đại phu nhân, trên mặt đều ánh lên sự tức giận.
"Mọi người hôm nay có thù báo thù, có oan báo oan, mọi người không cần thủ hạ lưu tình." Mạnh Phất Ảnh nói với tất cả mọi người, sau đó khẽ liếc mắt ra hiệu với Lộ nhi.
"Ta muốn báo thù cho những tỷ muội đã bị hại chết." Lộ Nhi tự nhiên hiểu được ý tứ của Mạnh Phất Ảnh, khẩn trương đi đến, tát Đại phu nhân một cái, sau đó cầm lấy cục gạch bên cạnh, hung hăng đánh vào mặt gã quản gia.
Những hạ nhân kia đều kinh sợ, nhưng khi thấy Lộ Nhi động thủ, cũng không nhịn được, một nữ tử cực kì thanh tú đột nhiên vọt lên, liên tục đá vào người gã quản gia, gào lên, "Ngươi đã cướp đi sự trong sạch của ta, ngươi là tên súc sinh "
Mạnh Phất Ảnh kinh ngạc, thật không ngờ gã quản gia lại làm ra loại chuyện này. Sắc mặt Mạnh Vân Thiên cũng càng thêm âm trầm.
Những hạ nhân khác, nghe được tiếng kêu la, ai lấy đều mang theo biểu tình phẫn nộ, lại nghĩ đến việc bình thường mình chịu khổ cực, đều ào ào xông lên, hung hăng đánh quản gia cùng Đại phu nhân, nhưng cũng không có ai đi đánh Mạnh Như Tuyết.
Cả khu vườn bên trong, đều là tiếng kêu thảm thiết của Đại phu nhân cùng quản gia, đặc biệt là quản gia, dù sao bình thường quản gia cũng làm nhiều chuyện ác hơn.
Đánh gần nửa canh giờ, tiếng la của quản gia cùng Đại phu nhân cũng hơi yếu đi một chút, nhưng có vẻ như những hạ nhân kia vẫn chưa được hả giận, vẫn không ngừng dùng sức mà đánh như cũ.
Gương mặt quản gia toàn máu là máu, bèn tay còn lại cũng đã bị cắt đứt, hơn nữa hai bắp chân cũng bị tàn phế, so với loại hình pháp của ngày hôm qua thì cũng không kém là bao nhiêu.
Đại phu nhân tốt một chút, nhưng mà, tóc cũng bị kéo không biết bao nhiêu lần, hơn nữa trên mặt cũng sưng vù, vết máu dày đặc, trông cũng vô cùng thê thảm.
Con ngươi của Tốc Phong hơi trợn lên, theo bản năng nhìn Thanh Trúc một cái, bây giờ hắn hoàn toàn tin vào lời nói của Thanh Trúc.
Hiên Viên Diệp cùng Mạnh Phất Ảnh từ từ thưởng thức trà, không có nửa diểm khác thường, đặc biệt là Mạnh Phất Ảnh, coi như được xem một bộ phim hành động miễn phí. Hơn nữa còn được xem trực tiếp.
Mạnh Vân Thiên híp hai mắt lại, trong mắt ngập tràn lãnh ý, việc hạ nhân xuống tay càng ngoan độc, càng chứng minh, chuyện xấu mà bọn họ từng làm rất tàn nhẫn, bằng không, thân là những hạ nhân, tuyệt đối sẽ không ra tay độc ác với chủ tử của mình như vậy.
Biện pháp này của Phất nhi thật sự là quá tốt.
Đây mới là trừng phạt tuyết đối, là giúp mọi người đều có thể báo thù.
"Năm đó, đệ đệ của ta, đã bị bọn họ trói trên cây cột kia, đánh gần chết, sau đó phơi vài ngày, không cho ăn, không cho uống, cứ như vậy mà chết vì đói, hôm nay, chúng ta sẽ cho hai ác nhân này nếm thử loại tư vị đó." Đột nhiên, một nam tử trong đám đông với vẻ mặt đau xót, phẫn nộ nói.
"Được, đem bọn họ cột lên đi." Mọi người ào ào đáp lại, rất nhanh đại phu nhân cùng quản gia bị trói lên trên cây cột kia.
Mạnh Phất Ảnh khẽ cười lạnh, nàng đã biết trước, một khi làm những người đó phẫn nộ, quản gia cùng Đại phu nhân, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt, nhưng thật ra vẫn còn quá hời cho Mạnh Như Tuyết.
"A, có chuyện gì mà náo nhiệt như vậy, sao không có kẻ nào báo cho bổn vương hết." Vẫn nở nụ cười nhạt, hồng y nam tử thong thả đi về phía này, lạnh lùng nhìn lướt qua Mạnh Như Tuyết đang quỳ trên mặt đất, khóe môi càng nhếch lên cao.
← Ch. 076 | Ch. 078 → |