Vay nóng Tima

Truyện:Thần Y Ngốc Phi - Chương 076

Thần Y Ngốc Phi
Trọn bộ 115 chương
Chương 076
0.00
(0 votes)


Chương (1-115)

Siêu sale Lazada


" Ta không thích nói, vì sao ta phải nghe lời ngươi." Mạnh Phất Ảnh khẽ quét mắt nhìn hắn một cái, trên mặt cũng thêm vài phần tức giận, người này cũng quá mức bá đạo đi, hắn tưởng rằng, tất cả mọi người đều phải nghe lời của hắn sao?

Hơn nữa, chuyện của Nhu phi, nàng tuyệt đối sẽ không nói cho người này, chẳng phải sợ hắn là người của Phong gia mà bởi vì trước đó Nhu phi cũng không đề cập đến người nào trong Phong gia với nàng. Nếu Nhu phi hiện tại "đã chết", đương nhiên sẽ không thể chỉ ra bất luận kẻ nào.

Khẽ nhìn về phía người nọ, hai hàng lông mày của Hiên Viên Diệp đã hơi cau lại, tìm tòi nghiên cứu, môi hơi hơi mím lại, không mở miệng nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào vóc dáng còn cao lớn hơn mình vài phần của người nọ.

Khi nhìn thấy những thứ còn sót lại của Nhu phi thì Phong Nguyệt Ngân hơi sửng sốt cùng kinh ngạc, nhìn chăm chú về phía Mạnh Phất Ảnh, trong con mắt lóe lên tia gì đó, nhưng lại che dấu rất nhanh. Sau đó đột nhiên xoay người, đi ra ngoài.

Mạnh Phất Ảnh bị hắn làm cho kinh ngạc, kẻ này thật là quái gở, chỉ như vậy mà đã tức giận, bỏ đi ư?

Tuy nhiên, hai người đều không mở miệng ngăn cản lại. Trong mắt của Hiên Viên Diệp vẫn mang theo nỗi trầm tư, suy nghĩ.

"Chàng nói thử xem, hắn có ý gì đây?" Mạnh Phất Ảnh nhìn bóng lưng hắn rời đi, hơi bất mãn nói.

Ánh mắt Hiên Viên Diệp vẫn vững vàng như trước, chỉ hơi hơi lắc đầu, khóe môi khẽ nhếch, thấp giọng nói, "Lần này hắn đến tìm mẫu phi, phải chăng quan hệ của hắn và mẫu phi là.... ?"

Tuy rằng trên mặt người này luôn luôn không có cảm xúc, nhưng vẫn có thể cảm thấy, tình cảm của người này đối với mẫu phi khá đặc biệt.

"Hắn không phải là tộc trưởng của Phong tộc sao? Vậy hắn hẳn là..."

Phụ thân nói hắn là tộc trưởng của Phong tộc, mà Nhu phi là Công chúa của Phong tộc, xem tuổi của hắn cùng Nhu phi không chêch lệch nhiều, chẳng lẽ là huynh đệ của Nhu phi? Hai hàng lông mày của Mạnh Phất Ảnh khẽ nhíu lại, biểu tình nghi hoặc, "Không đúng, vừa rồi hắn đã bảo chúng ta gọi thẳng tên hắn."

Theo lý thuyết, hắn chính là trưởng bối, nhưng mà ngay từ đầu hắn lại kêu bọn họ chỉ cần gọi tên của hắn. Có thể thấy được hắn không phải họ hàng của Nhu phi, bằng không sẽ phải xưng hô là cậu, hoặc sẽ là một danh xưng nào đó.

Đối với chuyện nội bộ của Phong tộc, Hiên Viên Diệp kỳ thực cũng không biết điều gì cả, hắn chỉ biết mẫu phi là người Phong tộc, nhưng mẫu phi chưa bao giờ kể chuyện gì về Phong tộc cho hắn nghe, hơn nữa nhiều năm như vậy nhưng cũng không hề thấy Hiên Viên vương triều cùng Phong tộc qua lại với nhau, do vậy, hiện tại hắn cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

"Chúng ta đến hỏi Phụ thân thôi." Hai tròng mắt Mạnh Phất Ảnh khẽ chớp lên, nghĩ đến việc người kì quái này là do chính Phụ thân mang về từ Phong tộc, nhất định là ông có biết một số chuyện.

"Được." Hiên Viên Diệp nhẹ giọng đáp lời, lập tức cùng nàng xuất môn, trực tiếp đến Hầu phủ.

Mạnh Vân Thiên thậ ra cũng không vào Hoàng cung, mà về Hầu phủ trước, dù sao ông vừa mới ngày đêm từ Phong tộc trở về, quả thật cũng cảm thấy mệt mỏi, mà bây giờ lại một thân thường phục, cũng không tiện để tiến Cung.

Hơn nữa những việc quan trọng đều đã truyền thư bẩm báo rõ cho Hoàng Thượng biết rồi. Cho nên cũng không phải vội vàng tiến Cung, lúc ở Nghệ vương phủ, ông nói thế cũng chỉ là viện cớ mà thôi.

Đại phu nhân thấy Mạnh Vân Thiên trở về thì vô cùng sửng sốt một chút, có vẻ như không ngờ ông lại trở về nhanh như vậy, nhưng vẫn nhanh chóng đi về phía trước hành lễ, "Nô tì thỉnh an Hầu gia."

"Ừm." Mạnh Vân Thiên liếc bà ta một cái, trên mặt không hề che giấu sự chán ghét, vì không nhìn thấy Mạnh Như Tuyết, mày ông khẽ nhăn lên, lạnh lùng hỏi, "Tuyết Nhi đâu?"

"Tuyết Nhi..." Thân mình Đại phu nhân cứng đờ, trong lúc nhất thời, cũng không biết phải nói như thế nào với Mạnh Vân Thiên, ông vốn đã không tán thành việc Tuyết Nhi lập gia đình, hiện tại nếu nói cho ông biết, ông nhất định sẽ tức giận.

"Hầu gia, người đi lại nhiều ngày như vậy, chắc chắn là rất mệt mỏi, để nô tì gọi người..." Đại phu nhân tránh nói đến chuyện của Mạnh Như Tuyết, hơi hơi ngước mắt, tươi cười, muốn đỡ lấy Mạnh Vân Thiên.

Đột nhiên sắc mặt Mạnh Vân Thiên trầm xuống, cánh tay vung lên, trực tiếp hất lên mặt Đạo phu nhân, lực đạo quá lớn, suýt nữa làm bà ta té ngã.

Mạnh Vân Thiên không thèm nhìn bà ta, trực tiếp đi đến đại sảnh.

Hai tròng mắt Đại phu nhân nheo lại, con ngươi tràn ngập hận ý, cảm thấy vô cùng bực bội và uất ức.

Mạnh Vân Thiên, một khi ngươi đã đối xử với ta như vậy thì cũng đừng trách ta vô tình, nhiều năm như vậy, ngươi cũng chưa từng ôn nhu với ta, cũng chưa từng chủ động đến phòng ta, nói chuyện với ta.

Gả cho Mạnh Vân Thiên nhiều năm như vậy, mà ngay cả khi động phòng, Mạnh Vân Thiên vẫn lạnh lùng như băng, không có nửa điểm cảm tình. Sau đêm tân hôn, ông liền rời Kinh thành, trong năm năm không hề quay về lấy một lần, cũng may, đêm hôm đó bà ta đã mang thai Hiểu nhi.

Lúc sinh Hiểu Nhi, bà ta đau đến chết đi sống lại, cho người mang thư đến chỗ Mạnh Vân Thiên, nhưng ngay cả một chữ Mạnh Vân Thiên cũng không hồi âm.

Năm năm, chỉ báo tin về cho triều đình, nhưng bà ta thì không có lấy một mẩu tin tức, do đó lòng của bà ta, càng ngày càng nguội lạnh.

Khi Mạnh Vân Thiên trở về, Hiểu nhi đã bốn tuổi, vội vàng kêu ông một tiếng Phụ thân, mà ông chỉ sửng sốt một chút, sau đó không quá vài ngày, lại mang Hiểu nhi ra ngoài, nói là cho Hiểu nhi đi học nghệ.

Chuyến đi này đã kéo dài hơn hai mươi mấy năm, từ lần đó, bà ta chưa từng được gặp lại Hiểu nhi của mình. Thậm chí không biết nhi tử của mình còn sống hay đã chết, trong lòng Đại phu nhân, thật sự rất hận, rất hận, nhưng dù vừa hận, vừa oán, vậy mà bà ta vẫn phải hầu hạ Mạnh Vân Thiên.

Khi đó, trong phủ của Mạnh Vân Thiên cũng không có những nữ nhân khác, duy nhất chỉ có bà ta là chủ mẫu.

Nhưng thật không ngờ, khi Mạnh Vân Thiên xuất chinh trở về, lại mang về một nữ nhân. Một nữ nhân xinh đẹp làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào nàng.

Bà ta cho rằng Mạnh Vân Thiên trời sinh đã là kẻ lãnh khốc vô tình, nhưng từ khi ông mang nữ nhân kia về, bà ta mới hiểu được, ông không phải là người như vậy, mà còn là tuyệt đối nhu tình, nhưng sự nhu tình đó lại không bao giờ dành cho bà ta.

Không có ai biết, trong lòng Đại phu nhân có bao nhiêu hận ý, đau rất nhiều, nhìn Phu quân của mình trong lòng ôm nữ nhân khác, nhìn phu quân của mình, tràn ngập nhu tình đối với nữ nhân khác, nhưng đối với mình lúc nào cũng chỉ có sự lạnh lẽo như băng giá, Đại phu nhân hận đến mức không thể giết chết nữ nhân kia.

Thẳng đến một đêm khuya của một ngày, nam nhân kia vụng trộm vào phòng bà ta.

Hoặc là, tên nam nhân kia, đã sớm nhìn ra bất mãn của bà ta, cảm nhận được nỗi phẫn hận ngập trời, cũng hiểu được bà ta đã tịch mịch cùng khổ sở như thế nào, do đó hết thảy mọi chuyện đều là thuận theo tự nhiên mà xảy ra.

Nữ nhân kia đã chết mười mấy năm, Mạnh Vân Thiên vẫn không tiến vào phòng bà ta như cũ.

Thật ra bà ta cũng đã không thèm để ý, cũng không ôm hy vọng xa vời, nhưng thật không ngờ, thời gian vừa qua lại phát sinh nhiều việc đến thế, mà hiện tại Mạnh Vân Thiên đã hoài nghi bọn họ, hơn nữa càng ngày càng chán ghét bà ta, càng ngày càng lạnh nhạt. Chính như quản gia nói, Đại phu nhân hiện tại chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường*

*ra tay trước để chiếm được lợi thế.

"Lộ Nhi, còn không mau châm trà cho Hầu gia." Tất cả cảm xúc đều đã biến mất, Đại phu nhân phân phó Lộ Nhi đang đứng chờ ở bên ngoài, đôi mắt khi nhìn về phía Lộ Nhi lộ ra sự uy hiếp vô cùng rõ ràng.

Thân mình Lộ Nhi cứng đờ, hơi hơi run rẩy, cũng mang theo vài phần không đành lòng, nàng biết Hầu gia là người tốt, nàng không nghĩ sẽ hại Hầu gia, nhưng ...

"Còn không mau đi." Đại phu nhân lại hung hăng trợn mắt nhìn nàng, thấp giọng uy hiếp.

Bà ta biết, nếu bà ta dâng trà thì Mạnh Vân Thiên sẽ không uống, nhưng hiện tại Mạnh Vân Thiên tin tưởng nhất là Lộ Nhi, chỉ cần Lộ Nhi dâng trà, ông nhất định sẽ uống.

Quản gia nói, độc kia vô sắc vô vị, tuyệt đối sẽ không bị phát giác, hơn nữa độc phát tác chậm, sẽ rất khó tra ra là trúng độc, hơn phân nửa sẽ cho rằng là do bệnh tim tái phát. Nếu thật sự bị tra ra, đến lúc đó, cũng có thể đổ hết tội cho Lộ Nhi.

Lộ Nhi có chút do dự, vẻ mặt trầm trọng, chống lại ánh mắt ngoan độc của Đại phu nhân, thân thể của nàng lại không nhịn được run rẩy lần nữa.

"Lộ Nhi, pha một ấm trà đưa đến rừng trúc đi." Mà giờ khắc này, Mạnh Vân Thiên đột nhiên đi ra tiền sảnh, không đả động gì đến Đại phu nhân, mà là thấp giọng phân phó Lộ Nhi.

Lộ Nhi thân mình lại cứng đờ, giật mình, mất một lúc mới thấp giọng nói, "Vâng, Hầu gia."

"Hừ." Đại phu nhân nhìn Mạnh Vân Thiên rời đi, lạnh lùng hừ nhẹ, Mạnh Vân Thiên à, ngươi cũng đừng trách ta, nhiều năm như vậy, ta đã chịu đủ rồi. Ngươi không phải vẫn tưởng niệm nữ nhân kia sao? Vậy thì coi như là ta làm chút chuyện tốt, giúp ngươi có cơ hội đi gặp con tiện nhân kia.

"Còn không mau đi." Đại phu nhân lại nhìn Lộ Nhi, lạnh giọng nói, "Nếu như ngươi dám làm hỏng việc, thì cứ cẩn thận với ta."

Lộ Nhi lần này từ từ đi pha trà, đem ấm trà ngon bưng đi, Đại phu nhân lo lắng quan sát Lộ Nhi, sau đó cầm trong tay một bao thuốc, đổ toàn bộ vào.

Sắc mặt Lộ Nhi thay đổi trong nháy mắt, khay trà bưng trong tay đung đưa, trong đôi mắt cũng tràn đầy sự sợ hãi.

"Hừ, đã sớm biết nha đầu ngươi không tin được, khẳng định sẽ không hạ độc. Nếu một hồi sau Hầu gia còn sống đi ra, thì người nhà của ngươi, đi gặp Diêm Vương hết đi." Đại phu nhân trừng mắt nhìn Lộ Nhi, gằn giọng uy hiếp.

Con ngươi của Lộ Nhi tràn đầy sự đau đớn, khay trà trên tay càng thêm run rẩy.

"Trấn tĩnh lại, đi đi, nếu thất bại, ngươi biết trước hậu quả rồi đấy." Đại phu nhân thúc giục nàng, Lộ Nhi chỉ còn cách cẩn thận bưng khay trà về phía rừng trúc.

Đại phu nhân nhìn bóng lưng của Lộ Nhi, con ngươi hơi hơi nheo lại, trong đó ẩn chứa vài phần ngoan tuyệt, cũng mang theo vài phần đắc ý, chỉ cần Mạnh Vân Thiên chết, Hầu phủ này sẽ do mình định đoạt.

"Tiểu nhân tham kiến Điện hạ, tham kiến Vương phi." Đột nhiên có thanh âm truyền đến, làm cho thân mình đại phu nhân cứng đờ, hai tròng mắt cũng trợn lên, bọn họ sao tự dưng lại tới đây, thật là đáng chết.

Nếu bị phát hiện thì phải làm sao đây?

Thế nhưng giờ này Lộ Nhi sắp vào rừng trúc rồi, muốn thủ tiêu kế hoạch e là không còn kịp. Nghĩ đến độc kia vốn vô sắc, vô vị, vậy bọn họ đến đây, cũng không có khả năng phát hiện ra điều gì, vừa vặn, có thể hạ độc hết bọn chúng.

Nhưng nếu như chỉ một người đột nhiên chết, tra không ra nguyên nhân thì sẽ cho qua, nhưng mà ba người cùng chết, bà ta còn có thể sống sao? Hơn nữa còn là ba người có danh vọng như thế.

"Phụ thân đâu?" Mạnh Phất Ảnh cùng Hiên Viên Diệp vừa tới, chỉ thấy Đại phu nhân, không nhìn thấy Mạnh Vân Thiên, Mạnh Phất Ảnh bèn lạnh giọng hỏi.

"Hầu gia ..." Đại phu nhân không muốn kế hoạch của bà ta bị thất bại, hoặc là giờ phút này Lộ Nhi đã đem trà tới, bà chỉ cần câu giờ thêm một chút nữa thì sẽ thành công, vì vậy cố ý nói, "Hầu gia vừa mới hồi phủ đã phát hỏa với ta, tức giận rời đi, ta nào dám hỏi xem lão gia đi đâu, chắc là tiến Cung thôi."

Bà ta nói như vậy cũng là hợp tình hợp lý, chính là, Mạnh Phật Ảnh thấy ánh mắt bà ta có chút chột dạ.

Tuy giờ phút này bộ dáng Đại phu mặt đã trấn tĩnh lại, nhưng đôi mắt kia vẫn ẩn chứa vài phần khẩn trương, lại có chút gì đó sợ hãi. Nàng dám khẳng định bà ta đang che dấu chuyện gì đó.

Bọn họ từ Nghệ Vương phủ đi đến đây, nếu Phụ thân tiến Cung thì sẽ phải đi trên cùng một con đường với bọn họ. Tính toán thời gian, chắc chắn sẽ phải chạm mặt trên đường. Do đó, nàng dám khẳng định phụ thân không hề tiến cung. Nếu phụ thân không tiến cung, vậy chỉ có thể là ở rừng trúc.

Nếu phụ thân đến rừng trúc, Đại phu nhân không thể nào không biết, nhưng vì sao Đại phu nhân lại muốn gạt bọn họ?

Trong thâm tâm nàng bỗng nảy lên một suy nghĩ, phải chăng Đại phu nhân đang có một âm mưu nào đó?

"Diệp, chúng ta cũng tiến Cung." Mạnh Phất Ảnh không nói gì thêm, ôm lấy cánh tay Hiên Viên Diệp, nhẹ giọng nói, vừa nói chuyện vừa lôi kéo Hiên Viên Diệp ra khỏi Hầu phủ.

Hiên Viên Diệp có chút sửng sốt, nhưng cũng lập tức đoán được, nhất định là nàng có dụng ý khác, bèn phối hợp với nàng, đi ra ngoài Hầu phủ.

Đại phu nhân nhìn hai người đi khuất, nhẹ nhõm thở ra một hơi, khóe môi nở nụ cười như có như không.

Sau khi Mạnh Phất Ảnh ra khỏi Hầu phủ, đi đến chỗ không có ai qua lại, khẽ nói với Hiên Viên Diệp, "Đến rừng trúc, ta khẳng định Phụ thân đang ở đó, phải mau lên."

Trong lòng nàng có dự cảm xấu, cảm giác được phụ thân sẽ gặp nguy hiểm. Đại phu nhân rõ ràng có ý đuổi bọn họ, hình như bà ta còn cố ý kéo dài thời gian, do đó nàng muốn cùng Hiên Viên Diệp đi nhanh khỏi đó.

Hiên Viên Diệp cũng hiểu ý của nàng, không do dự chút nào, khẩn trương ôm lấy nàng, từ sau tường nhảy vào Hầu phủ, sau đó phi thân đi tới rừng trúc.

Trong rừng trúc cực kỳ yên tĩnh, bởi vì Mạnh Vân Thiên đã phân phó nên không có người nào dám tùy tiện tiến vào, cũng nhờ thế mà không có ai phát hiện ra bọn họ.

Hiên Viên Diệp trực tiếp ôm Mạnh Phất Ảnh tiến sâu vào trong rừng trúc, quả nhiên nhìn thấy Mạnh Vân Thiên đang đứng ngắm cảnh ở gần Lương đình.

Mạnh Phất Ảnh thấy Phụ thân không có việc gì, nhẹ nhàng thở ra một hơi, lúc này mới cười khẽ đi đến, nhẹ giọng hô, "Phụ thân."

"Điện hạ cùng Phất nhi đến đấy à." Mạnh Vân Thiên nhìn bọn họ, có chút kinh ngạc nhưng cũng rất vui vẻ chào đón, "Tộc trưởng Phong tộc đâu?"

"Hắn đi rồi ạ, đúng là quái nhân." Mạnh Phất Ảnh bực tức nói, cũng đồng thời mở to hai mắt tỉ mỉ quan sát hết thảy chung quanh, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì khác thường.

Chẳng lẽ nàng đã đoán sai, hay do nàng suy nghĩ quá nhiều?

"Ha ha, " Mạnh Vân Thiên khẽ cười ra tiếng, "Hắn quả thật có chút quái dị, nhưng mà con cũng đừng khinh thường hắn, hắn không phải là người bình thường đâu."

Đối với năng lực của người nọ, ông đã được tận mắt chứng kiến, nhớ tới chuyện năm đó, ông vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Ông đã chinh chiến sa trường nhiều năm, nhưng hắn ta lại là người cường đại nhất mà ông từng gặp. Lần này hắn ta đến Hiên Viên vương triều, không biết sẽ gây ra chuyện gì, bất quá, ông cũng không có cách nào ngăn cản hắn ta đến cả.

"Phụ thân, hắn là tộc trưởng của Phong tộc, Nhu phi là Công chúa của Phong tộc, vậy bọn họ là huynh muội sao?"

Mạnh Phất Ảnh nghe Mạnh Vân Thiên nói, đầu lông mày hơi nhíu lại, nghi ngờ hỏi. Mạnh Vân Thiên khẽ cười, trong con ngươi ẩn chứa chút do dự, một lát sau mới thấp giọng nói, "Không phải, Nhu phi không có huynh đệ, hắn là người ngoài được Phong tộc chọn làm tộc trưởng."

"Vậy hắn đối với Nhu phi..... ?" Mạnh Phất Ảnh lại hỏi tiếp, tuy nhiên, nghĩ đến thái độ kỳ quái của người nọ, vì thế cũng có thể đoán ra, hắn đối với Nhu phi chỉ sợ là đã có tình ý.

"Năm đó, Hoàng thượng cướp Nhu phi từ trên tay hắn, đương nhiên, nếu lúc đó không phải có Nhu phi che chở, chỉ sợ Hoàng Thượng cùng Phụ thân đã sớm chết ở Phong tộc." Nhu phi dù sao cũng là mẫu phi của Hiên Viên Diệp, hiện thời Nhu phi đã mất, người nọ lại tới Kinh thành, chuyện này, không có khả năng lừa gạt được Hiên Viên Diệp nữa.

Mạnh Phất Ảnh có chút kinh ngạc, tuy đã đoán được người nọ có tình ý với Nhu phi, nhưng không nghĩ sẽ oanh oanh liệt liệt như vậy.

Sắc mặt Hiên Viên Diệp trầm xuống, trong con ngươi toát lên sự lo lắng.

"Nhưng Phụ thân thấy hắn vẫn tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, chắc sẽ không gây ra việc gì lỗ mãng." Mạnh Vân Thiên nhìn thấy sự lo lắng của Hiên Viên Diệp, nhẹ giọng an ủi, sau đó đưa mắt nhìn bọn họ, "Điện hạ, Phất nhi, ngồi đây uống trà đã."

Trên mặt Hiên Viên Diệp và Mạnh Phất Ảnh có chút ngưng trọng, nếu người nọ thật sự lợi hại như Phụ thân đã nói, không biết có tìm đến mộ Nhu phi hay không, đến lúc đó chỉ sợ hắn sẽ gây phiền toái.

Hiên Viên Diệp vẫn ôm chặt lấy Mạnh Phất Ảnh đi theo sau Mạnh Vân Thiên, đi về phía Lương đình.

"Tham kiến Điện hạ, tham kiến Vương phi." Lộ Nhi đứng bên cạnh, đột nhiên nhìn thấy Hiên Viên Diệp cùng Mạnh Phất Ảnh xuất hiện, thân mình cứng đờ, khi hai người đi qua nàng, nàng ta cúi thấp mặt, nhỏ giọng nói.

Giờ phút này, Hiên Viên Diệp cùng Mạnh Phất Ảnh đều đang nghĩ đến những chuyện khác, cũng không chú ý tới nàng ta, hơn nữa, lần trước nàng ta cũng tiết lộ cho bọn họ chuyện của quản gia, do vậy, bây giờ bọn họ hết sức tín nhiệm Lộ Nhi. Mà quản gia cùng Đại phu nhân chính là lợi dụng điểm này nên mới đe dọa Lộ Nhi hạ độc.

"Điện hạ cảm thấy trà này như thế nào?" Mạnh Vân Thiên tự mình rót cho Hiên Viên Diệp một chén, đưa tới trước mặt hắn, nhưng không đưa cho Mạnh Phất Ảnh.

"Phụ thân, người thật thiên vị." Mạnh Phất Ảnh cố ý nhấn mạnh với Mạnh Vân Thiên liếc mắt một cái, sau đó tự mình rót một chén trà.

Chính là khi rót trà vào chén, con ngươi của nàng đột nhiên trầm xuống, tay châm trà cũng hơi hơi cứng lại một chút.

Mạnh Vân Thiên không chú ý đến điểm khác thường của Mạnh Phật Ảnh, nhìn về phía nàng, nửa thật nửa giả cười nói, "Nha đầu này, chuyện này mà cũng ghen, trà này là do Điện hạ cho người mang tới cho ta."

Hiên Viên Diệp khóe môi cũng hơi nhếch lên, hơi hơi chuyển mắt, thấy vẻ mặt âm trầm của nàng, ánh mắt nàng lại đang chăm chú nhìn vào chén trà kia, sắc mặt cũng không khỏi trầm xuống, chẳng lẽ trà này có vấn đề?

Chính là đang suy tư, Mạnh Phất Ảnh bỗng nâng mí mắt, vẻ âm trầm đột nhiên biến mất, khẽ quét mắt về phía Lộ Nhi.

Thân mình Lộ Nhi vẫn căng cứng từ nãy giờ, khi Mạnh Phất Ảnh nhìn về phía nàng, ánh mắt nàng ta chỉ tập trung vào chén trà trong tay Mạnh Phất Ảnh, trong đó còn mang theo sự hãi, còn có cả sự mâu thuẫn cùng giãy giụa.

Mạnh Phất Ảnh đã đoán ra là có chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn cầm tách trà lên, nhìn một chút, nhẹ giọng cười nói, "Phụ thân, đây chính là trà Long tỉnh thượng đẳng phải không, thơm quá."

Vừa nói chuyện vừa đem chén trà đến gần khóe miệng. Kỳ thực trà kia căn bản không phải là trà Long Tỉnh mà là Thiết Quan Âm.

Hai tròng mắt Hiên Viên Diệp khẽ đổi, cũng phát hiện ra Lộ Nhi có điểm khác thường bèn hiểu được ý tứ của nàng, trong mắt xuất hiện thêm vài phần lãnh ý.

Mạnh Vân Thiên là người khôn kéo cỡ nào, nghe thấy Mạnh Phất Ảnh nói vậy, đầu lông mày nhíu lại, cầm chén trà lên, cũng đưa lên môi.

" Đúng vậy, rất thơm." Mạnh Vân Thiên cũng từ từ cầm chén trà lên, hướng về bên môi, nhưng động tác lại giống như Mạnh Phất Ảnh, rất chậm, rất chậm, bọn họ đều đang chờ đợi phản ứng của Lộ Nhi.

Sự tình lần trước, chứng minh Lộ Nhi là một nữ nhân tốt, nhưng giờ phút này sao lại hạ độc trong trà?

Mạnh Phất Ảnh muốn thử một chút, xem độc này có phải do Lộ Nhi hạ hay không?

Lộ Nhi hơi hơi run rẩy. Không thể khống chế sự run rẩy của mình, ánh mắt mang theo sự đau đớn kịch liệt, nhìn thấy Mạnh Phất Ảnh đã đem chén trà đến sát bên môi, nhìn tay Mạnh Phật Ảnh hơi hơi nâng lên, như muốn uống hết chúng vào trong miệng.

"Tiểu thư, Hầu gia, đừng uống." Trong giây phút cuối cùng ấy, Lộ Nhi đột nhiên hô to, tuy rằng, an nguy của gia đình nàng đều đang nằm trong tay Đại phu nhân, nhưng nàng không thể làm hại Hầu gia và tiểu thư được.

Mạnh Phất Ảnh híp mắt lại, nhìn về phía nàng như muốn nghe lời giải thích, hóa ra Lộ Nhi đã biết trong trà này có độc. Nghe được tiếng la của Lộ Nhi, Mạnh Phất Ảnh bèn để chén trà xuống, thấp giọng hỏi, "Sao vậy?"

Thanh âm rất nhẹ, rất mềm mỏng, nhưng lại có gì đó làm cho người khác rét lạnh.

Lộ Nhi đột nhiên quỳ xụp xuống mặt đất, vừa quỳ vừa lạy xin tha thứ rồi mới nói "Trong trà có độc."

"Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?" Mạnh Phất Ảnh sớm đã biết trong trà có độc, nghe nàng ta nói, lại lạnh giọng hỏi. Chỉ nghĩ đến việc cuối cùng Lộ Nhi đã ngăn cản nàng, có thể thấy được nàng ấy cũng không muốn hại Phụ thân và nàng, rất có thể là bị ép buộc.

"Hầu gia, nô tì có tội, nô tì xin tạ tội với Hầu gia, với tiểu thư." Lộ Nhi không ngừng dập đầu, vẻ mặt đau xót nói."Là đại phu nhân, là Đại phu nhân hạ độc, Đại phu nhân buộc nô tì phải hạ độc Hầu gia, nô tì..."

"Bà ta sai ngươi đến hại ta, ngươi liền làm theo, ngươi thật to gan?" Mạnh Vân Thiên sắc mặt khẽ biến, lạnh lung nhìn Lộ Nhi, nghĩ thầm, nếu như lúc nãy Phất nhi không đến, chỉ sợ mình đã uống hết chén trà này.

"Nô tì đáng chết." Thân mình Lộ Nhi xụi lơ trên mặt đất, cũng không dám cầu xin tha thứ, chỉ hơi nâng đầu lên, nhìn về phía Mạnh Vân Thiên, trầm giọng nói, "Đại phu nhân bắt hết người thân của nô tì, bà ta nói, nếu nô tì không hạ độc Hầu gia, bà ta sẽ cho người giết cả nhà nô tì, nô tì không biết họ bị nhốt ở đâu, vì vậy nô tì không có cách nào..."

Khẽ dừng lại, nước mắt thi nhau tuôn rơi, trong đó là sự hối hận và đau xót "Dù nô tì mới chỉ vào Hầu phủ vài năm, nhưng nô tì vẫn luôn tôn trọng Hầu gia, Phụ thân nô tì luôn luôn căn dặn, bảo nô tì phải hầu hạ Hầu gia thật tốt, nhưng mà hôm nay, chỉ vì nô tì muốn cứu người thân mà đi hại Hầu gia, chỉ sợ Phụ thân sẽ không còn nhận nô tì là con, nô tì mặc dù không được đọc qua sách vở, nhưng nhân nghĩa đạo đức, Phụ thân vẫn dạy một ít, sở dĩ nô tì..."

Nói đến chỗ này, mắt Lộ Nhi hơi nhắm lại, khi hai tròng mắt mở ra, trong đó là sự quyết tâm, nàng ta đột nhiên đứng lên, vọt tới, bưng một chén trà lên định uống xuống.

Mọi người đều kinh sợ, không nghĩ tới tiểu nha đầu này lại kiên cường như vậy, không đồng ý hại chủ nhân, lại không cách nào vứt bỏ người nhà của mình, bèn muốn dùng cái chết để tạ tội, tạ tội Hầu gia, cũng là hướng người nhà của mình mà tạ tội.

Mạnh Vân Thiên đứng gần nàng nhất, nhanh chóng vươn tay, đánh rớt chén trà trong tay nàng, ngạc nhiên trước tấm lòng có cả hiếu, cả tâm của nàng.

"Việc này, ta nhất định sẽ điều tra rõ, nếu thật sự đúng như lời ngươi nói, ta sẽ cứu người nhà của ngươi."

"Vô dụng thôi, đại phu nhân nói, nếu Hầu gia mà còn sống đi từ rừng trúc ra ngoài, bà ta sẽ lập tức giết chết người nhà nô tì, hơn nữa nô tì căn bản không biết bọn họ bị nhốt ở đâu, trong phủ có rất nhiều tâm phúc của quản gia, chỉ sợ Hầu gia không đi ra ngoài, bọn họ sẽ biết, người nhà nô tì sẽ ..." Nước mắt Lộ Nhi càng chảy càng hăng, nghĩ đến người nhà của mình sẽ vì nàng mà bị chết, trong lòng lại càng khó chịu, đau đớn.

"Hầu gia xin người thành toàn cho nô tì, cho nô tì cùng người thân đi tìm cái chết." Lộ Nhi nói xong, lại vươn tay, lấy chén trà trên bàn.

"Ngươi chờ một chút, ta có biện pháp cứu người nhà của ngươi." Mạnh Phất Ảnh Lộ Nhi lại, bình tĩnh nói.

"Tiểu thư, người thật sự có biện pháp sao? Nh.... nhưng bọn họ thật sự rất ác độc, lần trước, đã có một nha đầu đi đến phòng Đại phu nhân để hầu hạ, trong lúc vô tình đã đụng phải cái gì đó, quản gia bèn đem nha đầu kia ra ngoài đánh chết, ngày hôm sau, cả nhà của nha đầu kia cũng đều bị giết, bọn họ giết người, căn bản chỉ trong nháy mắt." Lộ Nhi nghe thấy Mạnh Phất Ảnh nói có biện pháp, vội vã nhìn về phía nàng, trong ánh mắt hiện lên một tia hi vọng, nhưng nghĩ đến những hành vi dã man của gã quản gia, không khỏi lạnh run cả người, tia hi vọng vừa được thắp lên kia cũng bị dập tắt trong nháy mắt.

"Hôm nay, chỉ sợ nếu Hầu gia đi ra ngoài, bọn họ nhất định sẽ giết người nhà nô tì đầu tiên, sau đó cũng sẽ không bỏ qua cho nô tì."

"Đáng giận, đúng là ác nhân, thật sự là quá ghê tởm." Mạnh Vân Thiên thật sự phẫn nộ, gầm nhẹ một tiếng, "Mấy năm nay, bọn người này muốn làm phản ư, thời điểm ta không có ở trong phủ, rốt cuộc bọn chúng đã làm ra bao nhiêu chuyện trái với luân thường đạo lý rồi, lần này ta tuyệt đối không tha cho bọn chúng."

"Phụ thân, người không nên tức giận, Lộ Nhi nói rất đúng, trong phủ này có rất nhiều tâm phúc của gã quản gia, bây giờ chỉ sợ nếu người bước ra rừng trúc này một bước, bọn họ sẽ động thủ ngay, không chỉ sẽ giết người nhà Lộ Nhi, nhất định cũng sẽ nghĩ biện pháp tiếp theo để xuống tay với người." Giờ phút này Mạnh Phất Ảnh cũng đang tức giận tới cực điểm, trong mơ cũng không tưởng tượng nổi Đại phu nhân lại có gan lớn đi hại Phụ thân như thế.

Nhưng nếu Đại phu nhân dám động thủ với Phụ thân, chắc chắn là bà ta đã chuẩn bị vẹn toàn, nếu hạ độc không được, khẳng định còn có những biện pháp khác.

"Chẳng lẽ, ta phải sợ bọn chúng?" Hai tròng mắt của Mạnh Vân Thiên híp lại, thanh âm lạnh lùng ẩn chứa sự ngoan tuyệt, cả đời ông chinh chiến sa trường, chẳng lẽ còn sợ hai người kia.

"Đương nhiên không phải là sợ bọn họ, nhưng chúng ta cần gì phải mạo hiểm. Huống chi, chúng ta cũng phải chiếu cố người nhà Lộ Nhi nữa." Khóe môi Mạnh Phất Ảnh nở nụ cười lạnh, "Hơn nữa, nếu bây giờ Phụ thân đi ra ngoài chất vấn bọn chúng, chắc chắn chúng sẽ không thừa nhận, nhất định sẽ đổ hết lỗi cho Lộ Nhi, đến lúc đó không có chứng cớ, chúng sẽ không phục, chỉ sợ sẽ càng tạo cơ hội cho chúng làm phản. Quản gia là một kẻ âm hiểm, tuyệt đối sẽ nghĩ tới bước này, nếu phụ thân không có chứng cớ mà chỉ dùng lời nói để xử trí gã, thì gã nhất định sẽ nhân cơ náo loạn một hồi."

"Vậy theo con phải làm sao bây giờ?" Mạnh Vân Thiên nhíu mày, hơi nghi hoặc nhìn về phía nàng, theo nhuw nàng nói, chẳng lẽ không được làm gì cả, cứ như vậy buông tha cho hai kẻ độc ác kia ư?

"Nếu bọn chúng không muốn cho Phụ thân đi ra ngoài, vậy Phụ thân ở nơi này nghỉ ngơi vài ngày cũng không sao." Đôi mắt Mạnh Phất Ảnh quan sát rừng trúc trước mặt, cười khẽ nói, nhưng trên mặt lại mang theo chút âm hiểm.

Lần này, nàng tuyệt đối sẽ không buông tha cho hai kẻ độc ác kia, Phụ thân mà bọn chúng cũng dám hại, lần này, nàng sẽ bắt bọn chúng bồi hoàn gấp bội.

" Ý tứ của con có phải là...?" Mạnh Vân Thiên chớp mắt, nhìn chén trà trước mặt, cũng đoán được ẩn ý trong lời nói của Mạnh Phất Ảnh, lập tức hỏi, "Tương kế tựu kế."

"Vâng, tương kế tựu kế." Mạnh Phất Ảnh hơi hơi gật đầu, khóe môi cong lên, "Chỉ có như vậy mới có thể làm bọn họ mất cảnh giác, như vậy mới lộ ra cái đuôi hồ li."

"Phụ thân hiểu rồi nhưng nếu Phụ thân ngất đi, trong lúc ấy, Phụ thân còn phải nghẹn thở, nếu thời gian dài, chỉ sợ phụ thân không có biện pháp, quản gia âm hiểm như thế, chỉ sợ sẽ phát hiện ra." Mạnh Vân Thiên mày càng thêm nhăn lại, trầm giọng nói.

"Phụ thân chỉ cần đóng giả trong một lúc là được, Phất nhi biết một loại dược, sau khi ăn vào con người sẽ bị rơi vào trạng thái chết giả, không có hơi thở, cũng không có mạch đập, trước tiên Phất nhi sẽ đi lấy thuốc kia, rồi quay lại Hầu phủ, khi có cơ hội sẽ cho Phụ thân ăn." Mạnh Phất Ảnh đem quyết định của mình nói ra, nàng sẽ không để cho tên quản gia kia phát hiện ra. Lúc này đây, nàng muốn đem thù cũ, thù mới cùng tính một lượt.

"Được, vậy theo ý con mà làm." Mạnh Vân Thiên hơi hơi gật đầu, thấp giọng nói, kinh ngạc nhìn Mạnh Phất Ảnh, năng lực xử lý của nhi nữ ông càng ngày càng khéo léo.

"Lộ Nhi, ngươi đi bẩm báo với Đại phu nhân đi, nói rằng Hầu gia đã uống hết chén trà kia." Mạnh Phất Ảnh xoay người, phân phó Lộ Nhi đang có vẻ ngu ngơ bên cạnh. Dừng lại một chút, lại nói, " Cần phải hết sức bình tĩnh, không phải hoảng sợ, không được để lộ ra sơ hở, chúng ta sẽ phái người tìm được người nhà của ngươi, cứu người nhà của ngươi."

Hai tròng mắt Lộ Nhi khẽ chớp, hiểu được ý tứ của Mạnh Phất Ảnh, lại quỳ xuống lần nữa, cảm kích nói, "Lộ Nhi đa tạ tiểu thư, đa tạ tiểu thư."

"Không cần cảm tạ, đi thôi." Mạnh Phất Ảnh nâng nàng dậy, giúp nàng lau mặt sạch sẽ, sửa sang lại y phục của nàng, mới nhẹ giọng nói, "Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được lộ ra sơ hở, bằng không người nhà của ngươi, cả Hầu gia đều có thể sẽ gặp nguy hiểm."

Hiện tại hành động của Lộ Nhi vẫn là quan trọng nhất, nếu Lộ Nhi lộ ra sơ hở trong lời nói, kế hoạch của nàng có khả năng sẽ thất bại, nhưng mà nàng tin tưởng Lộ Nhi, nha đầu kia đủ thông minh, cũng đủ cơ trí, quan trọng nhất là nàng rất trung thành, thà rằng hy sinh bản thân mình, hy sinh người nhà của mình, cuối cùng cũng không hại Phụ thân.

"Vâng, tiểu thư, Lộ Nhi đã biết." Tất cả cảm xúc đều biến mất, Lộ Nhi gật đầu, kiên định hành động.

Sau khi Lộ Nhi rời đi, Mạnh Phất Ảnh cùng Hiên Viên Diệp vội vã bố trí một chút.

"Haiz, nơi này trước kia là nơi mẫu thân ngươi từng ở, Phụ thân thật sự không muốn bọn họ đi vào quấy rầy Linh Nhi." Mạnh Vân Thiên nhìn ngôi nhà nhỏ trước mặt, trong con ngươi ẩn chứa vài phần đau đớn, đặc biệt nghĩ đến, lát nữa bọn người giảo hoạt kia sẽ vào đây, vẻ mặt càng thêm âm trầm.

"Phụ thân, lần này là báo thù vì mẫu thân, chỉ cần báo được thù này, mẫu thân về sau sẽ được an tĩnh." Mạnh Phất Ảnh nhìn bộ dáng của phụ thân, có chút không đành lòng, thấp giọng khuyên nhủ.

"Phải, con nói đúng, chắc Linh Nhi sẽ không tức giận." Khóe môi Mạnh Vân Thiên hơi hơi cười khẽ, trong thanh âm, ẩn chứa vài phần đau lòng, có vẻ như nhớ ra cái gì đó.

"Mọi chuyện cũng ổn thỏa rồi, con cùng Điện hạ nên rời đi thôi, không nên để bọn chúng phát hiện." Mạnh Vân Thiên thấp giọng thúc giục.

"Đi thôi." Hiên Viên Diệp ôm lấy nàng, vội vã li khai khỏi rừng trúc, Mạnh Phất Ảnh tuy rằng vẫn có chút bận tâm, nhưng nghĩ đến kế hoạch tiếp theo, cũng chỉ có thể rời đi trước.

Lộ Nhi ra khỏi rừng trúc, bèn vội vàng chạy tới đại sảnh.

Đại phu nhân đang đứng ở cửa đại sảnh, thấy nàng vội vàng, một mặt hoảng loạn chạy vào bèn đi đến trước mặt nàng, sau đó kéo nàng vào trong đại sảnh, thấp giọng hỏi, "Như thế nào rồi?"

"Bẩm, bẩm phu nhân, Hầu gia, Hầu gia ngài ấy..." Lộ Nhi chạy nhanh nên hơi thở có chút dồn dập, lắp bắp nửa ngày, cũng không nói ra một câu đầy đủ, làm Đại phu nhân sợ chết khiếp.

"Rốt cuộc thế nào." Đại phu nhân dùng sức quát nàng, ngoan độc tra hỏi, "Trà kia ông ta đã uống chưa."

"Uống rồi " Lộ Nhi khẽ gật đầu nói, chính là trên mặt lại tràn qua sự sợ hãi, kinh hãi nói, "Hầu gia ngài ấy thật thống khổ, thật thống khổ, nửa ngày, mới bất động, là Lộ Nhi, là Lộ Nhi giết Hầu gia." Lộ Nhi quả thật thông minh, giờ phút này giả bộ cũng rất giống, mà cuối cùng, nàng thì thào nói nhỏ nói rằng chính mình đã giết Hầu gia.

Đại phu nhân nghe nàng nói xong, hai tròng mắt khẽ chớp, vốn là bà ta cũng muốn để Lộ Nhi gánh tội danh này, thật không ngờ, giờ phút này Lộ Nhi lại nhận chính bản thân mình có tội, vì thế bèn tiếp tục uy hiếp nàng, "Nếu thật sự có người tra ra chuyện này, đến lúc đó, ngươi hãy thừa nhận chỉ có một mình ngươi làm, tuyệt đối không được khai ra ta, bằng không người nhà của ngươi, tất cả sẽ phải chết."

Đại phu nhân biết Lộ Nhi rất hiếu thuận, do đó chỉ cần dùng người nhà là có thể uy hiếp nàng.

Cơ thể Lộ Nhi cứng đờ, đau xót gật đầu, vẻ mặt cực độ hoảng hốt.

Trên mặt Đại phu nhân lộ ra sự hài lòng, chỉ nghĩ đến việc Mạnh Vân Thiên đã chết, về sau, bà ta rốt cuộc không cần sợ ai nữa, trong lòng càng cảm thấy đắc ý. Nhưng mà, bà ta cũng biết không thể để lộ ra bản thân đang đắc ý được, do đó bà ta cố gắng kiềm chế cảm xúc, sau đó đột nhiên hô hoán với bên ngoài, "Người đâu, người đâu, mau lên, Lộ Nhi vừa mới bẩm báo rằng Hầu gia ở trong rừng trúc đã xảy ra chuyện, mọi người mau đi xem chuyện gì đã xảy ra." Giờ phút này gương mặt bà ta cố tỏ ra sốt ruột, lo lắng, vội vàng hô hoán.

Hộ vệ bên ngoài nghe được tiếng la của bà ta, ào ào chạy tới.

"Mau, các ngươi mau đi xem một chút, Hầu gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Đại phu nhân một bên phân phó, cũng vội vàng chạy về phía rừng trúc.

Những hộ vệ kia theo tới bên ngoài rừng trúc, nghĩ đến việc Mạnh Vân Thiên đã ra mệnh lệnh không cho phép bất kì kẻ nào tiến vào rừng trúc, nên cũng không khỏi lo lắng.

"Các ngươi còn đứng đây thất thần làm gì, Lộ Nhi vừa mới nói Hầu gia ở trong rừng trúc té xỉu." Đại phu nhân lại gấp giọng hô hoán, những hộ vệ kia lập tức theo vào.

Đến phòng nghỉ, quả nhiên thấy Mạnh Vân Thiên nằm trên mặt đất, ấm trà tung tóe trên mặt đất, vài chén trà cùng bị vỡ vụn.

"Trời ơi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?" Đại phu nhân xem xét tình hình trước mắt, trong lòng mừng thầm, nhưng trên mặt lại giả bộ đau xót chạy tới, quỳ gối bên người Mạnh Vân Thiên, sốt ruột hô hoán, "Hầu gia người làm sao vậy, người làm sao vậy, người mau tỉnh lại đi."

Nhưng mà, trong lúc kêu khóc, tay bà ta cũng hơi hơi tới gần bên mũi Mạnh Vân Thiên để thăm dò hơi thở, phát hiện đã không còn hơi thở, trong lòng bèn thở dài nhẹ nhõm, con ngươi càng thêm phần đắc ý, nhưng lại càng kêu dữ tợn hơn, "Hầu gia, người tỉnh lại đi, người tỉnh, tỉnh lại đi."

Một hộ vệ đã đi tới, ngồi xổm xuống, nhìn một chút, rồi đột nhiên kinh sợ, gào lên, "Phu nhân, Hầu gia đã đi rồi."

"Tên cẩu nô tài này, nói bậy gì đó, Hầu gia khỏe mạnh thế này, làm sao có thể đi, Hầu gia người đừng dọa nô tì, ngươi mà chết, nô tì biết sống thế nào." Đại phu nhân ôm Mạnh Vân Thiên lớn tiếng khóc lên.

Mạnh Vân Thiên cố gắng tiết chế, hận không thể một cước đạp bà ta ra, nhưng vì kế hoạch, bây giờ chỉ có thể nhịn.

Đại phu nhân càng khóc càng hăng, "Trời ơi, sao có thể như vậy, Hầu gia, sao người ác tâm như vậy, người sao có thể bỏ nô tì mà đi như vậy chứ." Bà ta khóc thật thương tâm, nhưng mà sau đống nước mắt nước mũi này chỉ sợ không phải thương tâm, mà là vô cùng cao hứng.

"Phu nhân, Hầu gia thật sự đã đi rồi, phu nên nén bi thương, còn có rất nhiều chuyện cần Phu nhân lo liệu." Hộ vệ kia nhìn thấy Đại phu nhân khóc thương tâm như vậy, không khỏi thấp giọng khuyên nhủ.

"Các ngươi, các ngươi nhanh thả quản gia ra, để hắn xử lý hậu sự cho Hầu gia, đây là việc lớn của Hầu phủ, không thể không có quản gia." Đại phu nhân dừng khóc, nhìn về phía hộ vệ kia, phân phó, nhưng vẫn giả vờ đang đau xót vô cùng.

Vâng ạ người hộ vệ kia hơi sửng sốt, sau đó vội vàng rời đi.

"Ngươi nhanh đi báo cho Điện hạ cùng Vương phi, bảo bọn họ mau tới Hầu phủ." Đại phu nhân chuyển hướng sang một hộ vệ khác phân phó. Đột nhiên bà ta nghĩ đến Tuyết Nhi, hôm qua chính là ngày lại mặt, nhưng Tuyết Nhi vẫn chưa trở về, hôm nay bà ta cho người đến gặp Tuyết Nhi, lại bị từ chối.

Trong lòng bà ta cảm thấy khá lo lắng.

"Ngươi nhanh đến Quý phủ của Nhị vương gia, báo cho Nhị tiểu thư trở về gấp." Hiện tại vừa khéo mượn cơ hội này để Tuyết Nhi trở về, hỏi Tuyết nhi xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Sau khi phân phó xong, lại ôm lấy Mạnh Vân Thiên khóc lớn, nước mắt nước mũi kia rơi đầy vào mặt Mạnh Vân Thiên ...

Giờ phút này Mạnh Vân Thiên hận không thể dùng một chưởng đánh chết bà ta, vừa nghe được những lời bà ta phân phó, cho người đến Quý phủ của nhị vương gia tìm nhị tiểu thư, trong lòng ông âm thầm kinh ngạc, lần này ông trở về không nhìn thấy Tuyết Nhi, lúc trước hỏi bà ta, bà ta còn nói cho có lệ, ông vẫn tưởng rằng Tuyết Nhi còn chưa hồi phục lại, chắc vẫn còn đang nghỉ ngơi, cũng không để ý cho lắm.

Nhưng mà hiện tại sao lại ở trong phủ Nhị vương gia? Chẳng lẽ, ông chỉ rời đi có mấy ngày mà đã có chuyện gì xảy ra ư?

Tuy nhiên, dù bây giờ có nghi hoặc cũng không thể tra hỏi được.

Rất nhanh, quản gia liền vội vàng chạy tới, trên người không hề có chút thương tổn nào, không hề chậm chễ, khó nhọc chút nào, thẳng tắp chạy tới trước mặt Mạnh Vân Thiên, nhìn thấy người nằm trên mặt đất không nhúc nhích, con ngươi gã khẽ cụp xuống, ẩn chứa ý cười.

Hừ, nhiều năm như vậy, gã rốt cục không cần cúi đầu trước Mạnh Vân Thiên nữa, về sau Hầu phủ này, chính là của gã, chính là do gã định đoạt.

Trong lòng thì đắc ý, trên mặt vẫn giả bộ cực kì thương tâm, từ từ ngồi xổm xuống, kinh hãi nói, "Hầu gia, Hầu gia chuyện này là thế nào?"

"Hầu gia đi rồi, vừa mới rõ ràng còn khỏe mạnh vậy mà, cứ như vậy..." Đại phu nhân nâng khuôn mặt đầy nước mắt, nhìn về phía quản gia, nức nở nói, trong thanh âm đó tràn đầy thương tâm, nhưng khi nhìn về phía quản gia, lại mang theo vài phần vui sướng.

Quản gia sửng sốt một chút, trong lòng lại càng thêm đắc ý, thế nhưng lúc này nhìn thấy bộ dáng chật vật của Đại phu nhân, cũng không khỏi âm thầm nhíu mày, lão bà này, càng ngày càng ghê tởm, trước kia bởi vì bà ta là nữ chủ nhân của Hầu phủ, gã mới lấy lòng bà ta. Hiện tại Mạnh Vân Thiên đã chết, về sau gã không cần phải lấy lòng bà ta nữa, trong Hầu phủ này còn biết bao nhiêu nha đầu trẻ tuổi xinh đẹp, về sau gã muốn ai cũng đều được, lão bà này, gã đã sớm chán ghét rồi.

"Hầu gia, sao lại thế này? Hầu gia thân thể vẫn tốt như vậy, làm sao có thể đột nhiên ra đi?" Thân mình quản gia lui về phía sau mấy bước, vừa kinh ngạc, vừa thương tâm nói, thân mình không ngừng run lên, nhìn về phía Mạnh Vân Thiên, con ngươi hiện lên vẻ đau xót.

Khi nói chuyện, thân mình khẽ run rẩy từ từ đi đến bên cạnh Mạnh Vân Thiên, tay cũng hướng tới bên môi Mạnh Vân Thiên, dừng lại một chút mới dời đi, sau đó vội vàng đứng lên, giả vờ loạng choạng, rồi lầm bầm hô, "Tại sao có thể như vậy, tại sao lại như vậy chứ?"

Trong lúc đó gã khẽ nhúc nhích chân mình, không biết là vô tình hay cố ý, dẫm lên bàn tay của Mạnh Vân Thiên, sau đó đột nhiên dùng sức hung hăng đạp xuống, trong mắt là một tia phẫn hận, nghĩ đến việc Mạnh Vân Thiên đã giáng cho gã năm mươi trượng, do đó càng thêm dùng sức.

Quản gia rõ ràng là đang phát tiết cơn giận của mình, nhưng mà, dù có đau đến cỡ nào, đau đến không thở nổi, nhưng giờ phút này Mạnh Vân Thiên chỉ có thể cực lực chịu đựng, chịu đựng, không dám lộ ra nửa điểm khác thường.

Trên ngón tay Mạnh Vân Thiên vì bị trầy một lớp da mà hơi hơi rịn ra máu tươi, gã như cũ không có dời đi, còn có vẻ như vô ý giẫm thêm.

"Hầu gia, Hầu gia, người tỉnh, tỉnh lại đi." Đại phu nhân thấy động tác của quản gia, hơi sửng sốt, nhưng cũng không nói gì, cũng không nhắc nhở quản gia, lại lớn tiếng hô lên.

Mà hai tròng mắt của quản gia vẫn cứ ngây ngốc nhìn Mạnh Vân Thiên, chân vẫn như cũ giẫm trên tay Mạnh Vân Thiên, hung hăng dùng sức.

Khi Mạnh Phất Ảnh tới, thấy hết được tình hình, thấy Đại phu nhân ôm lấy Mạnh Vân Thiên khóc lớn, còn gã quản gia lại như vô tình, lại như cố ý hành hạ Mạnh Vân Thiên.

Mạnh Phất Ảnh trực tiếp xông tới, tốc độ quá nhanh, trong lúc nhất thời, quản gia cũng không kịp thu chân lại.

Mạnh Phất Ảnh tiến lên, giáng một quyền vào thẳng mặt gã quản gia, mặc dù nàng là nữ tử, nhưng trước đây cũng đã luyện qua nhu đạo, hơn nữa lúc trước đi theo Thanh Trúc có học qua một ít võ công, do vậy lực đạo này không hề nhỏ.

Quản gia lảo đảo một cái, trực tiếp ngã lăn xuống đất.

Mọi người bị động tác này của nàng làm cho ù ù cạc cạc, đều kinh ngạc nhìn nàng, Đại phu nhân đang khóc cũng ngừng lại, nhìn quản gia ngã ngồi trên mặt đất, sau đó lại nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, gấp gáp nói, "Ngươi làm cái gì vậy, hiện tại cha ngươi đã ra đi, ta cho người thả hắn ra để xử lý công việc hậu sự, sao ngươi vừa đến đã đánh người thế hả."

Đại phu nhân tưởng Mạnh Phất Ảnh nghi ngờ quản gia, vì vậy rất tức giận.

Mạnh Phất Ảnh căn bản không để ý tới Đại phu nhân, đột nhiên cầm một tảng đá lên, đưa cho hộ vệ đứng bên, cất giọng, "Bản cung cho phép ngươi hung hăng đạp, đạp không ngừng vào ngón tay quản gia cho bản cung, nếu không bản cung sẽ đem ngón tay của ngươi nện đứt."

Tên hộ vệ này lúc trước đứng ở chỗ này, khẳng định cũng nhìn thấy quản gia giẫm lên ngón tay của Phụ thân, thế nhưng không hề nhắc nhở quản gia, nhất định là người của gã.

Nàng nhìn về phía Phụ thân thấy máu loang lổ trên ngón tay của ông, cái mũi hơi hơi nhăn lại, nước mắt cũng không nhịn được mà rơi xuống, Phụ thân hiện tại đang giả bộ, thế mà tên quản gia kia còn ra sức giẫm lên tay phụ thân, chắc chắn là phụ thân cảm thấy rất đau, đều do nàng, không đến sớm một chút, làm Phụ thân phải chịu khổ như vậy.

"Ngươi làm cái gì vậy? Ngươi làm cái gì vậy?" Đại phu nhân hoảng hốt, vội vàng hô lên, trong thanh âm mang theo sự khẩn trương, "Cha ngươi hiện tại đã như vậy, ngươi vừa về đã nổi điên đánh người, ngươi muốn gì? Dù bây giờ ngươi đã là Vương phi, cũng không thể..."

"Sao Bản cung lại không thể, chỉ cần việc bản cung muốn làm, không có việc gì là không thể." Con ngươi của Mạnh Phất Ảnh đột nhiên chuyển hướng đến bà ta, giọng nói lạnh như băng đầy sát ý, Đại phu nhân nhất định cũng nhìn thấy quản gia giẫm lên tay Phụ thân, nữ nhân này quả thật ngoan độc.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-115)