Hắn là xử nam (2)
← Ch.042 | Ch.044 → |
Hắn sớm đã biết nữ nhân này sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, thật không ngờ nàng cây ngay không sợ chết đứng vẫn cầm thư hiệp nghị đến đưa hắn ký, còn gọi nó là Hiệp nghị Quân tử gì đó nữa!
Hắn nghĩ rằng chỉ cần một ngày cũng đủ để hắn có thể hoàn toàn bình tĩnh lại, nhưng giờ phút này, sự tức giận trong lòng của hắn dường như lại không thể khống chế được mà bốc lên.
Nữ nhân này, thật sự rất biết cách để chọc giận hắn.
Chẳng lẽ nàng hận không thể cách hắn thật xa sao?
Hừ, muốn chạy trốn cũng không dễ dàng như vậy, nếu đã nhận định thì cả đời này hắn sẽ không buông tay.
Hơi đẩy phần thư hiệp nghị kia ra, hắn chậm rãi ngồi thẳng người, tựa vào trên ghế, đôi mắt chằm chằm nhìn nàng, nhưng cũng không mở miệng nói gì.
Bị hắn nhìn chằm chằm như thế, Mạnh Phất Ảnh lại có chút khẩn trương, nàng cũng không biết vì sao, mỗi lần bị hắn nhìn chằm chằm liền có một loại cảm giác bị đè nén, dường như không khí sắp bị hút hết.
Âm thầm thở ra một hơi, nàng mới mở miệng nói: "Đây là những điều lúc trước chúng ta đã từng thương lượng với nhau, đối với Vương gia trăm lợi mà không có một hại."
"Ừm." Lông mày Hiên Viên Diệp hơi nhíu lại, nhưng không lên tiếng cho ý kiến, tiếng nói trầm thấp, thậm chí nghe không ra là ý phủ định hay khẳng định.
"Vậy ý của Vương gia là gì?" Mạnh Phất Ảnh thật sự không muốn dây dưa cùng hắn như vậy, bởi vì nàng biết cho dù khôn khéo thế nào cũng đều đấu không lại sự âm hiểm của Hiên Viên Diệp.
Chẳng thà cứ mở miệng ra nói thẳng.
"Muốn ta nói sao đây, hiệp nghị này đối với Bản vương mà nói cũng rất tốt." Lần này Hiên Viên Diệp rốt cục mở miệng nói, lời nói khẳng định khiến Mạnh Phất Ảnh thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra hắn đã đáp ứng rồi.
Nhưng tâm của nàng vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng lại nghe thấy Hiên Viên Diệp nói: "Chẳng qua, Bổn vương cảm giác Vương phi không có thành ý lắm."
"Cái gì? Ta không có thành ý?" Lần này, Mạnh Phất Ảnh hoàn toàn sửng sốt, hơn nữa còn có chút không rõ chân tướng, nàng viết xong bản hiệp nghị này liền đem đến cho hắn ký, giấy trắng mực đen rõ ràng lại nói nàng không có thành ý? Vậy như thế nào mới tính là có thành ý chứ?
Hiên Viên Diệp dường như thấy rõ tâm tư của nàng, khóe môi cười khẽ như có như không, từng chữ từng chữ chậm rãi nói: "Nghe Tốc Phong nói, nàng bảo Tốc Phong dọn dẹp phòng phía Đông cho nàng ở?"
"Đúng vậy." Mạnh Phất Ảnh không nghĩ tới hắn lại đột nhiên chuyển tới chuyện này, nhưng khẽ gật đầu như cũ, khẳng định trả lời.
" Vương phi của Bổn vương không ở chung phòng cùng Bổn vương sao?" lông mày Hiên Viên Diệp lại nhếch lên, khóe môi có thêm vài phần trào phúng.
"Việc này cũng thật bình thường mà, có Vương phi nào ở tại phòng ngủ chính cùng Vương gia sao?" Mắt Mạnh Phất Ảnh hơi trợn lên, có chút kinh ngạc nói, vốn là khi Vương phi vào phủ đều sẽ được an bài tân phòng, tân phòng sẽ trở thành nơi ở của Vương phi.
Cực ít Vương gia để Vương phi trực tiếp vào ở chủ ốc, bởi vì nữ nhân của Vương gia không chỉ có một người, tuyệt đối sẽ không thể nào để ột người nữ nhân ở lâu trong chủ ốc của hắn, ngay cả khi nữ nhân này là Vương phi.
Một chuyện khác, các Vương gia đều thích đi vào phòng nữ nhân, thích phòng người nào thì đi phòng người đó, là lúc tối trời rảnh rỗi muốn ở một mình thanh thản một chút sẽ ở phòng của mình.
Tuy rằng trong Vương phủ của hắn bây giờ còn chưa có nữ nhân khác nhưng nàng cũng rất tự giác không chiếm chủ ốc hắn, đương nhiên quan trọng nhất là nàng cũng không thể nào ở cùng một phòng với hắn.
" Vương phi của Bổn vương nhất định phải ở cùng một phòng với Bổn vương." Hiên Viên Diệp người hơi nghiêng tới trước một chút, giọng nói có chút nhỏ nhưng lại vô cùng trịnh trọng, cũng có thêm vài phần khác thường.
Người khác như thế nào thì hắn mặc kệ, nhưng mà hắn nhất định phải ... nhất định phải...
Mạnh Phất Ảnh giật mình, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt, không biết là bởi vì biểu tình lúc này của hắn, hay bởi vì lời nói của hắn, bởi thời khắc khi hắn tới gần, nàng đột nhiên cảm giác được cổ họng hơi khô khan.
Hắn nói, Vương phi của hắn, nhất định phải ở cùng một phòng với hắn, nếu thật sự ở cùng một phòng sẽ thiếu tự do, hơn nữa người giống như hắn nhất định sẽ có rất nhiều bí mật, nếu ở cùng một chỗ khó bảo đảm hắn sẽ không bị lộ bí mật, hắn tin nàng như thế sao?
Không biết vì sao, tim của nàng đột nhiên lỡ một nhịp đập, trong lúc nhất thời chỉ nhìn hắn, không nói gì.
"Nếu Vương phi ngay cả điểm này cũng làm không được, như vậy Bổn vương thật sự thật hoài nghi thành ý của Vương phi, cho nên bản hiệp nghị này, Bổn vương không có khả năng ký vào." Hiên Viên Diệp lại đột nhiên ngồi thẳng người, mặt cũng khôi phục lại vẻ lạnh lùng như lúc bình thường, trầm giọng nói.
Khi hắn hơi lui người ra phía sau, Mạnh Phất Ảnh dường như mới lấy lại chút tinh thần, hai mắt nhìn thẳng vào hắn, thử ướm hỏi: "Ý của Vương gia là...?"
Nàng thật sự đoán không ra tâm tư của nam nhân này, bởi vì cách làm hắn, vượt ra ngoài dự đoán của nàng.
"Ừm." Lông mày Hiên Viên Diệp hơi nhăn lại, suy tư một lát sau đó nói: "Như vậy đi, Bổn vương cho nàng mười ngày, trong vòng mười ngày này sẽ xem biểu hiện của nàng ra sao, nếu để cho Bổn vương vừa lòng thì Bổn vương lập tức ký tên, nếu không vừa lòng vậy thì không có biện pháp."
Sắc mặt của Hiên Viên Diệp hết sức nghiêm cẩn, hết sức trịnh trọng, nhưng đáy lòng nhưng cũng không giống như ở mặt ngoài biểu hiện bình tĩnh như vậy, mười ngày... mười ngày, hắn sẽ làm cho nàng trở thành nữ nhân chân chính, khi đó bản hiệp nghị này cũng sẽ không cần phải ký nữa.
Hắn sẽ không cho nàng bất luận lý do cùng cơ hội nào khiến nàng rời khỏi hắn. Vì thế bản hiệp nghị này, hắn tuyệt đối không có khả năng ký vào.
Nói hắn âm hiểm cũng được, nói hắn hèn hạ cũng thế, vì nàng, lúc này đây hắn sẽ âm hiểm, hèn hạ thì làm sao nào?
Mạnh Phất Ảnh trầm mặc, mười ngày xem xét biểu hiện của nàng ư?
Yêu cầu của hắn cũng không quá đáng, nhưng mười ngày này có một số việc chỉ sợ chưa chắc là hắn hay là nàng có thể khống chế nổi, hơn nữa còn phải cùng hắn ở chung một phòng!
Nhưng không đáp ứng thì một chút cơ hội cũng không có, mặc kệ như thế nào, nàng không thể nào trở thành Hoàng hậu của hắn, tuy rằng nàng phát hiện ở trong Vương phủ không có những nữ nhân khác, nhưng trong Hậu cung lại không giống, cho dù hắn không tình nguyện cũng nhất định phải không ngừng bổ sung Hậu cung.
Hoàng Thượng sủng ái Nhu phi như vậy, nhưng ở giữa không phải còn vô số nữ nhân trong Hậu cung đấy sao.
Đến lúc đó thậm chí Nhu phi có thể trực tiếp an bài nữ nhân khác cho hắn, cũng không để ý đến hắn có tình nguyện hay không.
"Được, ta đáp ứng ngươi." Suy nghĩ một lát, Mạnh Phất Ảnh mới trầm giọng đáp ứng.
"Được rồi, Bổn vương đã cho Tốc Phong sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, Vương phi đi xem có vừa lòng không?" Hiên Viên Diệp lần này trả lời cực kì nhanh, tựa hồ như sợ nàng sẽ đổi ý vậy.
Mạnh Phất Ảnh lại ngẩn ra, thì ra hắn đã sớm đoán được nàng nhất định sẽ đáp ứng, đã để cho Tốc Phong đi sắp xếp xong tất cả.
Nàng dường như cảm thấy mình giống như đang bị hắn tính kế vậy. Nhưng nghĩ lại, , nàng chỉ cần trong vòng mười ngày cố gắng hết sức để mọi chuyện đều tốt đẹp khiến hắn hài lòng, hắn sẽ ký bản hiệp nghị này, vì thế âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng lúc nàng vừa rời khỏi thư phòng, khóe môi Hiên Viên Diệp cũng từ từ nhếch lên, trông vô cùng đắc ý.
Ra khỏi thư phòng, Tốc Phong trực tiếp đưa Mạnh Phất Ảnh tới phòng của Hiên Viên Diệp, vốn nghĩ rằng sẽ thấy một căn phòng thập phần cương tính của nam nhân, nhưng lại kinh ngạc phát hiện bố trí bên trong gian phòng rất ấm áp, tuy nhiên không khó để nhìn ra là có rất nhiều chỗ vừa mới được thay đổi.
"Phòng Vương gia lúc trước được bố trí thành tân phòng, nhưng về sau thì cho người gỡ ra hết." Tốc Phong nhìn thấy ánh mắt của Mạnh Phất Ảnh quét qua bài trí trong phòng liền tận tình giải thích.
Mạnh Phất Ảnh ngẩn ra, ý của Tốc Phong là ngay từ lúc đầu Hiên Viên Diệp đã đem nơi này bố trí thành tân phòng, nói cách khác, hắn ngay từ đầu đã muốn để nàng vào ở phòng của hắn, không phải bây giờ mới nghĩ đến?
Hắn thành thân không phải là vì giải thích với Nhu phi sao? Nếu chỉ là giải thích với Nhu phi có cần thiết đem tân phòng bố trí tại phòng của mình không?
Đột nhiên nghĩ đến, tại sao bản hiệp nghị kia của nàng mỗi một điều đều hết sức có lợi đối với hắn, sẽ không để cho Nhu phi nhìn ra sơ hở gì nhưng hắn lại không ký?
Hắn thật sự hoài nghi thành ý của nàng sao? Tại sao lại muốn xem xét biểu hiện của nàng trong mười ngày? Nàng cảm thấy việc này tựa hồ có chút vẽ vời thêm chuyện, nếu như chỉ là vì ứng phó với Nhu phi, hắn hẳn sẽ không chút do dự ký hiệp nghị mới phải chứ.
Hơn nữa, đối với việc nàng đào hôn, Nhu phi nhất định đã rất bất mãn, nàng nhớ khi ấy Hiên Viên Tinh đã nói với nàng rằng Nhu phi không cho Hiên Viên Diệp đi tìm nàng, còn nói nàng đã không muốn gả thì thả tự do cho nàng. Có thể thấy được Nhu phi đã hết sức bất mãn đối với người con dâu là nàng.
Nếu Hiên Viên Diệp chỉ đối phó với Nhu phi, vậy hắn căn bản không cần sốt ruột bắt nàng trở về, thậm chí, cũng không nên để cho Nhu phi biết.
Toàn thân của Mạnh Phất Ảnh cứng đờ, đột nhiên cảm thấy mọi chuyện có vẻ không như tưởng tượng của nàng, chẳng lẽ ngay từ đầu nàng đã nghĩ sai rồi?
Đối với chuyện này ngay từ đầu đã thấy hết sức mâu thuẫn nhưlucstuwf trước đến giờ nàng vẫn chưa nghĩ kỹ về nó, lúc này tỉ mỉ nghĩ lại thì càng ngày càng kinh ngạc.
"Vương phi, Vương phi?" Tốc Phong liên tục gọi nàng hai tiếng, Mạnh Phất Ảnh mới hoàn hồn.
"Hả!" Mạnh Phất Ảnh theo bản năng đáp lời, nhưng bản thân vẫn còn đang chìm trong kinh ngạc nên chưa phản ứng kịp, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc nhìn Tốc Phong.
"Vương gia còn hạ lệnh, nếu Vương phi thích thì giữ lại, nếu không thích thì bỏ đi." Tốc Phong chỉ chỉ vào những vật dụng được bài trí trên bàn rồi nói.
Mạnh Phất Ảnh lúc này mới nhìn theo hướng tay hắn chỉ, những thứ kia cũng không phải quá mức hoa lệ gì, nhưng lại hết sức tinh xảo, rất đặc biệt, nàng vừa liếc nhìn đã thấy thích rồi.
"Rất đẹp, cứ để như thế này đi." Mạnh Phất Ảnh hơi hơi gật đầu, nhẹ giọng nói.
"Vâng, đây là nhưng thứ Vương gia hôm nay cố ý đi mua, nếu Vương phi để cho người mang đi thì thuộc hạ cũng không biết phải làm sao." Tốc Phong ngày hôm nay dường như nói nhiều hơn, sau khi nghe thấy lời Mạnh Phất Ảnh nói thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngữ khí nói chuyện hết sức tự nhiên, không biết có phải là nói cho Mạnh Phất Ảnh nghe hay không.
Trong lòng Mạnh Phất Ảnh cả kinh, sáng hôm nay hắn đột nhiên xuống xe, nói có việc gấp thì ra là đi đặt mua mấy thứ này sao?
Dựa vào tính tình của Hiên Viên Diệp, nàng khó có thể tưởng tượng ra, bộ dáng của hắn khi đặt mua mấy thứ này, nhưng nhìn bộ dạng của Tốc Phong cũng không giống như đang nói dối.
Bây giờ, Mạnh Phất Ảnh cảm thấy tâm tình của mình càng lúc càng thêm phức tạp.
Tốc Phong nhìn thấy bộ dáng của Mạnh Phất Ảnh có chút không yên lòng liền không nói gì nữa mà lặng lẽ lui ra ngoài.
Còn Thanh Hà giờ phút này lại tỏ ra rất chịu khó, nhiệt tình, Tốc phong mới đi ra chưa được bao lâu đã thấy nàng ta đi đến, vẻ mặt vô cùng ảo não "Vương phi, chuyện xảy ra lúc trưa là lỗi của nô tì, xin hãy tha thứ cho nô tì."
Mạnh Phất Ảnh nhíu mày lại, chuyện ngày hôm nay Thanh Hà cố ý làm to ra, theo lý thuyết, dựa vào năng lực của Hiên Viên Diệp khẳng định đã thừa biết có chuyện gì xảy ra, vậy mà nha đầu này vẫn còn ở trong Vương phủ, còn có cơ hội đến nhận lỗi với nàng, thật sự khiến nàng có chút ngoài ý muốn.
Tuy rằng giọng nói của nàng ta nghe vô cùng ảo não nhưng lại khiến người khác không cảm giác được một chút thành ý nào cả, xem ra nàng ta cảm thấy Hiên Viên Diệp sẽ không làm gì nàng ta cho nên lá gan cũng lớn hơn.
Là Hiên Viên Diệp không muốn xử lý Thanh Hà hay là không thể xử nàng ta đây?
Nhìn khuôn mặt giả dối của Thanh Hà, Mạnh Phất Ảnh đột nhiên cảm thấy có chút chói mắt, thấp giọng nói: "Được rồi, ngươi lui xuống trước đi, bản cung mệt mỏi rồi, phải nghỉ ngơi một chút."
Thanh Hà sửng sốt một chút, dường như không nghĩ rằng Mạnh Phất Ảnh sẽ có thái độ bình thản như thế, chỉ có thể cúi đầu lên tiếng sau đó từ từ lui ra ngoài.
Đối với chuyện của Thanh Hà, nàng muốn suy tính một chút, nếu Hiên Viên Diệp e ngại người nào đó nên không thể xử trí nàng ta, như vậy nàng có thể giúp hắn xử trí Thanh Hà, nhưng nếu Hiên Viên Diệp không muốn xử trí Thanh Hà thì nàng biết làm sao đây
~Bên cạnh góc tường trong phòng có một giường nhỏ, trong phòng chủ tử nào cũng có một cái giường nhỏ, thấp như vậy để tiện cho việc chăm sóc và làm việc khi chủ tử ra lệnh vào buổi chiều tối, phòng nàng cũng có, trước kia Thanh Trúc luôn ngủ ở chỗ đó để chăm sóc nàng, chẳng qua vì nàng không quen, nên để Thanh Trúc trở về phòng của mình ngủ, nhưng mấy ngày trước khi nàng thành thân, Thanh Trúc mỗi ngày đều kiên trì ngủ trên chiếc sạp kia.
Trong phòng Thái hậu cũng có, cho nên nàng nghĩ có lẽ ở bên trong phòng Hiên Viên Diệp cũng có một chiếc như vậy, vì thế nàng mới đáp ứng vào phòng của hắn ở, buổi tối nàng có thể ngủ ở chỗ này. Dù trên chiếc sạp bên trong phòng của Hiên Viên Diệp lại không có đệm nhưng cũng may bây giờ là mùa hè nên sẽ không bị lạnh.
Mấy ngày nay nàng cảm thấy rất mệt mỏi, lúc ở trong Hoàng cung nàng luôn cảm thấy như có người giám thị mình nên ngủ không được ngon, giờ phút này Mạnh Phất Ảnh cứ thế tựa vào trên giường nhỏ mà ngủ.
Đến lúc dùng bữa tối, Thanh Hà lại cực kì đúng giờ đi gọi Mạnh Phất Ảnh, "Vương phi, đã đến thời gian dùng bữa tối, Vương phi đã nghỉ ngơi đủ chưa ạ?"
Lần này lời nói của nàng ta rất dè dặt, cẩn trọng, tựa hồ sợ kinh động đến Mạnh Phất Ảnh, ban ngày Mạnh Phất Ảnh vốn không ngủ sâu lắm, khi nghe được tiếng bước chân nàng ta đi vào cũng đã tỉnh, vừa muốn lên tiếng lại đột nhiên nghe thấy lời nói của Hiên Viên Diệp từ bên ngoài truyền đến.
"Bổn vương sẽ tự mình gọi." Thanh âm nghe lạnh lung như băng, dường như còn mang theo vài phần nghiêm khắc.
Lập tức liền nghe thấy tiếng hắn nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Mạnh Phất Ảnh nghiêng người dựa vào giường thấp, hai mắt hơi trầm xuống, có chút giận dữ, nhanh chóng tiêu sái đến trước mặt nàng, một phen ẵm nàng lên, "Thế nào? Nơi này có thể nằm thoải mái hơn trên giường lớn ư?"
Nữ nhân này sao lại ngủ ở chỗ này? Tuy bây giờ là mùa hè nhưng trời vẫn có chút lạnh, nàng ấy không sợ sẽ ngã bệnh sao?
Hiên Viên Diệp bỗng nghĩ đến việc lúc trước Mạnh Phất Ảnh đáp ứng sảng khoái như vậy, thì ra sớm đã nghĩ đến điểm này, thế nhưng hắn lại quên mất, thật ra cũng bởi vì chưa từng dùng qua giường nhỏ này bao giờ.
Mạnh Phất Ảnh bị hắn kéo đi như vậy thì không kịp phản ứng, không phải hắn rất ít khi tức giận sao? Chút chuyện nhỏ này có cần thiết phải tức giận không?
"Đi dùng bữa tối trước." Phải chăng Hiên Viên Diệp hắn rất sủng nàng nên khiến nàng càng ngày càng tùy ý, thích gì làm nấy như thế này?
Hiên Viên Diệp vừa nói vừa lôi kéo nàng đi ra ngoài, nói với Tốc Phong đang đứng ở một bên: "Đem bỏ chiếc giường nhỏ kia đi."
"Vâng." Tốc Phong sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng đáp lời.
" Nhưng ..." Mạnh Phất Ảnh vừa nghe thấy hắn sai Tốc Phong đem bỏ giường nhỏ thì lập tức kháng nghị.
"Không có nhưng nhị gì cả." Hiên Viên Diệp tức giận ngắt lời của nàng, hai mắt chớp lên nhìn phía nàng, ngụ ý nói: "Trừ phi..."
Câu nói hơi dừng lại, không có ý định nói rõ ràng, nhưng Mạnh Phất Ảnh lại rất rõ ràng hắn có ý gì.
Hơi cắn môi một chút, lần này nàng không lên tiếng kháng nghị nữa, nhưng bỗng nhớ lại câu nói đầu tiên khi Hiên Viên Diệp khi vào gian phòng: ' Chỗ này có thể thoải mái hơn nằm trên giường lớn sao?' Tuy rằng giọng nói có chút phẫn nộ, nhưng dường như cũng ẩn chứa sự quan tâm.
Hắn đang quan tâm đến nàng ư?
Nàng đột nhiên cảm thấy ngày hôm nay Hiên Viên Diệp cho nàng rất nhiều cảm giác không giống như lúc đầu, khiến cho suy nghĩ của nàng về Hiên Viên Diệp thay đổi không ít.
Hiên Viên Diệp thấy nàng hiếm khi dịu dàng như thế này, khóe môi nở nụ cười khẽ, xem ra mình không nên quá sủng nữ nhân này, ha ha.
Thanh Hà nhìn thấy Hiên Viên Diệp lôi kéo Mạnh Phất Ảnh rời khỏi phòng, kinh ngạc đứng tại chỗ, nửa ngày cũng chưa lấy lại tinh thần, nàng ta chưa từng thấy Điện hạ chủ động chạm vào nữ nhân nào cả.
Điện hạ lúc nào cũng tránh xa nữ nhân, Thanh Hà đã tưởng là do dung mạo của mình chưa đủ xinh đẹp, lúc trước khi Nhu phi nương nương đưa nàng đến, nàng thập phần tin tưởng rằng dù không thể ngồi lên vị trí Vương phi, nhưng để làm một tiểu thiếp thì tuyệt đối không có vấn đề gì, nhưng thật không ngờ, Hiên Viên Diệp căn bản không thèm liếc nhìn nàng dù chỉ một cái.
Vậy mà hiện tại, Điện hạ lại đích thân đi gọi nữ nhân kia đi dùng bữa, lại còn lôi kéo nàng ta đi tới Đại sảnh?
Nhìn theo bóng lưng bọn họ đi xa, trong đôi mắt của Thanh Hà xuất hiện tia hận ý.
"Ngươi còn đứng ở chỗ này làm gì, còn không mau đi tới đại sảnh hầu hạ Vương gia cùng Vương phi dùng bữa." Đột nhiên Tốc Phong xuất hiện ngay bên người nàng, lạnh giọng nói, trong giọng nói lạnh như băng không mang theo một chút cảm tình nào, nếu nha đầu này không thể nhận rõ thân phận của mình thì kết cục của nàng ta tuyệt đối sẽ vô cùng thảm. Nàng ta tốt nhất không nên gây sự với Vương phi, bằng không Vương gia tuyệt đối sẽ không tha nàng ta.
"Vâng, nô tì lập tức đi ngay." Thanh Hà nhanh chóng hoàn hồn, liên tục đáp lời, vội vàng chạy tới đại sảnh.
Hiên Viên Diệp nhìn thấy Thanh Hà đến thì hai mắt phát lạnh, nếu không phải nàng ta còn có một tác dụng đặc thù, hắn đã sớm xử lí nàng ta, còn để nàng ta ở trước mặt hắn diễn trò, nói dối sao?
Sau khi dùng xong bữa tối, trở lại phòng, giường nhỏ cũng đã bị đem đi, không thể không bội phục hiệu suất làm việc của Tốc Phong.
Dù chiếc giường đó đã bị đem đi thì nhưng Mạnh Phất Ảnh cũng không muốn cùng Hiên Viên Diệp ngủ chung trên một giường.
"Vương phi còn thất thần cái gì thế?" Trong khi Mạnh Phất Ảnh đang âm thầm suy nghĩ thì giọng nói của Hiên Viên Diệp đột nhiên truyền vào tai nàng.
Hai mắt Mạnh Phất Ảnh hơi nghiêng sang, đối diện với đôi mắt hơi bất mãn của Hiên Viên Diệp.
"Cái gì?" Mạnh Phất Ảnh có chút giật mình, nàng lại làm sai ở chỗ nào chọc giận hắn à?
"Vương phi không hầu hạ Bổn vương thay y phục..." Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, hơi che dấu ý cười như có như không, từ từ mở miệng nói. Nói đến hai chữ y phục lại cố ý ngừng lại.
"Chính ngươi cũng có tay, có chân, không tự mình làm được sao? Nếu không thì bảo nha hoàn vào làm." Mạnh Phất Ảnh quét mắt nhìn hắn một cái, cao giọng nói, hầu hạ hắn thay y phục? Hắn đang nằm mơ à?
Hiên Viên Diệp khi nghe đến câu bảo nha hoàn vào làm, sắc mặt không khỏi trầm xuống, nữ nhân này thật sự hận không thể đẩy hắn đến bên nữ nhân khác sao. Hắn cực lực đè xuống sự bất mãn trong lòng, khóe môi mở ra, lại từng chữ từng chữ nói: "Đây không phải là việc một Vương phi phải làm sao? Hóa ra lời mà Vương phi nói, sẽ làm tốt hết thảy mọi thứ là thế này sao? Chẳng lẽ, Vương phi thật sự chỉ muốn lừa Bổn vương ký hiệp nghị kia thôi sao?"
Ngữ khí của hắn khi nói đến chữ 'lừa', tận lực nhấn mạnh.
Mạnh Phất Ảnh ngẩn ra, thật không ngờ bản hiệp nghị kia lại bị hắn lợi dụng hoàn toàn như vậy, NND Hiên Viên Diệp, ngươi quả thực rất âm hiểm.
Nghĩ đến mục đích cuối cùng của bản thân mình, nàng áp chế tức giận trong lòng, âm thầm hít một hơi sau đó từ từ đi qua.
Không phải chỉ là thay y phục thôi sao? Không thành vấn đề, coi như nàng được xem lỏa nam miễn phí, chắc hẳn vóc người của trông cũng được, nhưng chắc trông không thể men lì hơn những người mẫu nam trên tivi được.
Dù đã nghĩ như vậy nhưng khi thực hành thì vẫn có chút khó khăn, đặc biệt nút thắt quần áo ở cổ đại lại quá đỗi rườm rà, phiền toái.
Mạnh Phất Ảnh cùng Hiên Viên Diệp đứng mặt đối mặt, bởi vì muốn mở nút thắt cho hắn, cho nên không thể cách quá xa, giữa hai người cách nhau không đến một mét.
Mạnh Phất Ảnh khẽ cúi đầu, ra sức đấu tranh cùng cúc áo của hắn, có chút khẩn trương nên nửa ngày vẫn như cũ không cởi ra được, lòng bàn tay nàng thậm chí hơi rịn ra một chút mồ hôi lạnh. Trong lòng không khỏi có chút nóng nảy, hận không thể trực tiếp vạch y phục ra mà tìm hiểu.
Hiên Viên Diệp nhếch môi cười, thấy nàng càng sốt ruột thì càng không mở ra được, trong mắt cũng xuất hiện ý cười. Hắn nhìn ra được sự khẩn trương của nàng, mà khoảng cách lại gần như vậy nên hắn có thể ngửi rõ ràng hương thơm nhàn nhạt trên người nàng, thật đặc biệt, thật tươi mát khiến hắn có chút say mê.
Hắn thật sự rất hưởng thụ khi được Mạnh Phất Ảnh hầu hạ, mặc dù động tác của nàng chậm chạm một cách đáng thương, nhưng hắn lại không hề gấp gáp.
Mạnh Phất Ảnh lúc này không ngẩng đầu cho nên không nhìn thấy biểu tình của Hiên Viên Diệp.
Trải qua quá trình nỗ lực, mãi mới mở được nút thắt.
Hiên Viên Diệp tự giác vươn cánh tay ra, nàng lại âm thầm thở ra một hơi, sau đó cởi áo ngoài của hắn, y phục bên trong không có nhiều nút thắt như vậy, cởi ra đơn giản hơn nhiều.
Nhưng bây giờ là ngày hè, nếu phải cởi quần áo bên trong của hắn ra, vậy thì ...
Nàng cảm giác được tay của mình dường như hơi run lên một cái, tuy rằng đến cùng nàng cũng là người hiện đại, nhưng nàng chưa từng yêu đương, chớ nói chi đến cởi quần áo của nam nhân. Vì thế không khỏi bị khẩn trương.
Nhưng giờ phút này nàng .... không có đường lui, chỉ có thể kiên trì, cởi áo trong của hắn ra.
Khi ngước mắt nhìn lên thì không khỏi ngây người, nàng từng nghĩ vóc người của hắn chắc rất đẹp, nhưng lại không ngờ sẽ hoàn mĩ như vậy, người mẫu trên tivi, tạp chí nếu bị so sánh với hắn thì chỉ có thể khóc huhu, về nhà luyện tập, bồi bổ thêm.
Nàng tuyệt đối không phải người háo sắc, nhưng lúc này..
"Thế nào? Đối với dáng người của phu quân nàng có hài lòng không?" Hiên Viên Diệp thấy nàng ngơ ngác, cúi đầu cười nói.
Mạnh Phất Ảnh chỉ cảm thấy mặt mình đột nhiên nóng ran, mãi mới hoàn hồn, hung hăng trợn mắt liếc nhìn hắn một cái, kết quả là khiến Hiên Viên Diệp được thể cười càng thả phanh hơn.
Mạnh Phất Ảnh ngạc nhiên, thì ra nam nhân này cũng biết cười to, hơn nữa hắn cười sảng khoái thế này khiến thần thái trên mặt của hắn càng thêm dụ hoặc.
Bỗng nghĩ đến câu 'phu quân' của hắn vừa rồi, trong lòng Mạnh Phất Ảnh đột nhiên mềm nhũn, không phải 'Bổn vương' mà là 'Phu quân', giống như nàng và hắn thật sự chỉ là một đôi vợ chồng bình thường, có thể cùng chia xẻ niềm hạnh phúc giản đơn với nhau.
Hắn và nàng thật sự có thể chứ?
Đang xuất thần lại nghe thấy tiếng Hiên Viên Diệp vang lên: "Tắm rửa."
"Không cần, lúc xế chiều ta đã tắm rồi." Bởi vì vẫn còn đang xuất thần nên trong lúc nhất thời Mạnh Phất Ảnh không hiểu được ý của hắn, thuận miệng trả lời.
"Ha ha, Bổn vương muốn nói Vương phi hầu hạ Bổn vương tắm rửa, đương nhiên nếu Vương phi cần Bổn vương phục vụ, Bổn vương cũng rất vui mừng." Hiên Viên Diệp cực lực nén cười nhìn nàng, vẻ mặt siêu ái muội.
Nữ nhân này, vừa nãy thần trí rốt cuộc đã bay đến chỗ nào rồi?
"Ta hầu hạ ngươi tắm rửa?" Mạnh Phất Ảnh mặt khó có thể tin nhìn hắn, thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi của mình, nam nhân này thật quá đáng, hắn muốn nàng hầu hạ hắn tắm rửa ư?
"Thành ý của Vương phi là thế sao?" Hiên Viên Diệp lông mày hơi nhíu lại, cực kì tà ác, vô liêm sỉ uy hiếp: "Hay để Bổn vương trực tiếp xé bản hiệp nghị kia đi nhé?"
"Ngươi..." Mạnh Phất Ảnh chán nản, nàng viết ra bản hiệp nghị kia chẳng lẽ là dùng để hại bản thân mình sao, sao lại hết lần này đến lần khác bị nam nhân đáng giận này lợi dụng nó để uy hiếp.
Không biết có tính là tự mình lấy cục đá đập xuống chân mình hay không?
Nhưng vì tương lai được tự do của mình, nàng không thể không chịu đựng.
"Được, ta hầu hạ ngươi." Mạnh Phất Ảnh nghiến răng nghiến lợi nói, hôm nay nàng mà không cọ ra một lớp da của hắn thì không mang họ Mạnh nữa.
Nhưng khi vào phòng tắm, Mạnh Phất Ảnh lại rất sửng sốt, ao lớn như vậy, nàng mà hầu hạ hắn tắm rửa thì bản thân chẳng phải cũng xuống nước sao?
Hiên Viên Diệp thấy nàng kinh ngạc, ý cười trong mắt càng nhiều hơn, tự mình xuống nước, cởi y phục ra, nước thấm vào người khiến dáng người hắn trông thêm hoàn mĩ, khêu gợi.
"Đừng đứng ngây ngốc ở đó nữa, nhanh tới đây kì lưng cho Bổn vương." Hiên Viên Diệp ép buộc nàng, hắn không muốn làm cho nàng trở về vẻ lạnh lùng như trước kia, ở trước mặt hắn nàng luôn lạnh lùng như băng nhưng không hiểu sao trong lòng hắn thì hoàn toàn không muốn chứng kiến vẻ lạnh lùng, cách xa người ngoài cả vạn dặm như thế này.
Mạnh Phất Ảnh âm thầm hít một hơi, tâm không cam lòng không nguyện đi đến đó.
Cũng may Hiên Viên Diệp giờ phút này ở ngay bờ ao, nàng cầm lấy viên đá kỳ gì, dùng hết sức lực, hung hăng xoa xoa, trong lòng thầm mắng tổ tiên ba đời của nam nhân này, sao lại có người đáng giận như thế này chứ.
Hiên Viên Diệp há có thể không rõ tâm tư của nàng, tuy rằng nàng hạ thủ độc ác, nhưng hắn vẫn còn chịu được: "Vương phi kỳ nhẹ quá, dùng lực mạnh hơn nữa đi."
Hơi chuyển mắt, cười khẽ nhìn nàng, lời nói cực kì êm ái, tựa hồ đang rất sung sướng.
Tay Mạnh Phất Ảnh hơi dừng lại, thân mình cũng cứng ngắc, thiếu chút nữa là té vào trong ao.
"Cô nãi nãi ta không muốn làm, ngươi thích thì tự mình làm đi." Mạnh Phất Ảnh đem vật đang cầm trong tay hung hăng ném vào trong nước, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Nếu bởi vì bản hiệp nghị kia mà nàng lúc nào cũng phải chịu đựng sự uy hiếp khi dễ của hắn thì nàng tình nguyện không cần.
"Ha ha ha!" Trong phòng tắm, Hiên Viên Diệp chẳng những không tức giận mà còn cười ra tiếng.
Hắn rốt cục đã chọc giận được nữ nhân này, khiến nàng tức giận mà nói ra những lời nóng nảy như thế
"Nàng hình như chưa từng tức giận như thế này." Hắn vừa nói vừa ha hả cười, vẻ mặt cực kì thỏa mãn với thành quả của mình.
Mạnh Phất Ảnh biết Hiên Viên Diệp cố ý chỉnh nàng, nhưng nàng không ngờ, bản thân mình lại thật sự phát hỏa, từ trước đến nay nàng đều có thể khống chế tâm tình của mình, nhưng lần này, vì sao nàng lại phát hỏa?
Hiên Viên Diệp thực sự ảnh hưởng đến tâm tình của nàng, thậm chí khiến nàng tức giận?
Điều này.. điều này nói lên điều gì?
Không hề để ý tới tiếng cười chói tai của hắn, Mạnh Phất Ảnh hậm hực trở về phòng ngủ.
Hiên Viên Diệp lúc đi ra may mà vẫn mặc bộ đồ lót bên trong, Mạnh Phất Ảnh không khỏi âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng khi đưa mắt nhìn về phía chiếc giường thì vẫn còn có chút khẩn trương.
Tuy rằng giường khá lớn, nhưng...
"Thế nào? Nàng muốn đứng ở đó nhìn Bổn vương ngủ sao?" Hiên Viên Diệp hơi liếc nàng một cái, cười như không cười, không chờ nàng trả lời lại mà đột nhiên thấp giọng nói ở bên tai nàng: "Thanh Hà là người của Mẫu phi cho nên chúng ta phải diễn trò, dù sao vẫn cần làm cho xong không phải sao?"
Mạnh Phất Ảnh hơi giật mình, kỳ thực nàng đã sớm đoán được Thanh Hà là người của Nhu phi, nếu vậy nhất định sẽ đem chuyện tối nay nói cho Nhu phi, như vậy là Hiên Viên Diệp làm để cho Thanh Hà nhìn sao?
Nhu phi đưa nha đầu này đến phủ của Hiên Viên Diệp rõ ràng là muốn nàng ta hầu hạ Hiên Viên Diệp, nói cách khác là trở thành nữ nhân của Hiên Viên Diệp, khó trách nàng ta bừa bãi như vậy.
Không biết vì sao khi nghĩ đến đây, trong lòng nàng cảm thấy buồn bực.
"Hiểu rồi, nhưng nàng ta là nữ nhân của ngươi, ngươi không sợ nàng ta ghen à?" Mạnh Phất Ảnh phẫn nộ nói rồi lập tức lại cảm thấy lời nói này của nàng thật sự là quá buồn cười, nam nhân ở cổ đại ai cũng tam thê tứ thiếp, có bao giờ để ý đến cảm thụ của nữ nhân đâu.
"Không. Bổn vương chưa hề động vào nàng ta." Thật không ngờ sắc mặt Hiên Viên Diệp đột nhiên trầm xuống, tức giận nói.
Chẳng lẽ ở trong mắt của nàng, hắn chính là loại người bụng đói ăn quàng sao?
"Chưa á?" Hai mắt Mạnh Phất Ảnh hơi trợn lên, có chút ngoài ý muốn nhưng nghĩ lại thì dù nha đầu kia có xinh đẹp nhưng vẫn chưa đến mức lọt vào được mắt của Hiên Viên Diệp, không hề động vào nàng ta cũng đúng thôi.
Hiên Viên Diệp dường như nhìn thấu suy nghĩ của của nàng, đưa mắt đến gần nàng, môi khẽ nhúc nhích, từng chữ, từng chữ chậm rãi nói: "Bổn vương chưa từng chạm qua bất kì nữ nhân nào cả."
Đây là sự thật mà hắn muốn nàng biết, đối với những nữ nhân khác, hắn vẫn luôn cảm thấy phản cảm, chỉ có đối với nàng mới có cảm giác không kìm lòng được, hắn hi vọng có thể khiến nàng hiểu được tâm ý này của mình.
Vì thế hắn không để ý nói cho nàng biết chuyện này.
"Hả!" Mạnh Phất Ảnh lần này hoàn toàn kinh sợ, không khỏi kinh hô ra tiếng, tràn đầy kinh ngạc nhìn hắn, nam nhân ở cổ đại sống đến hai mươi sáu tuổi mà chưa từng chạm vào nữ nhân?
Còn là xử nam?
Hắn còn là xử nam? Thật sự à? Là giả phải không?
"Ngươi nói, ngươi còn là xử nam?" Mạnh Phất Ảnh âm thầm nuốt nước miếng một cái, cực kì kinh ngạc hỏi lại, không thể trách nàng sao lại quá kinh ngạc như thế được, nam nhân như thế này, muốn thân phận có thân phận, muốn địa vị có địa vị, muốn thế lực có thế lực, muốn dáng người có dáng người, mà dung mạo thì càng không phải bàn, rất tuấn mỹ. Có nữ nhân nào thấy được mà không muốn nhào lên.
Vậy mà hắn lại nói hắn chưa từng chạm vào nữ nhân, điều này quá huyền diệu, cho dù ở hiện đại thì e là xử nam hai mươi sáu tuổi cũng còn hiếm có khó tìm nữa là, mà người có điều kiện như hắn thì càng tuyệt đối không thể nào.
Nàng biết với nữ nhân nào hắn cũng đều rất lạnh lùng, kể cả với người đẹp như Mạnh Như Tuyết. Nhưng thật không ngờ, hắn vẫn còn..... trong sáng.
Nghe được lời nói của nàng, khóe môi Hiên Viên Diệp hung hăng giật một cái, xử nam? Cái từ này hắn lần đầu tiên nghe thấy, chỉ biết nữ tử chưa phá thân là xử nữ, lại không biết cũng có thể hình dung nam nhân như thế.
Mặc dù hắn không mở miệng thừa nhận nhưng cũng không có phủ nhận, vậy coi như là đã chấp nhận nhận định của nàng.
Lần này, đổi lại khóe môi của Mạnh Phất Ảnh hung hăng hào phóng giật giật vài cái, môi đỏ mọng hé mở: "Lão xử nam hai mươi sáu tuổi sao?"
Bởi vì giờ phút này quá mức kinh ngạc, trong lúc nhất thời Mạnh Phất Ảnh không nghĩ nhiều lắm, vô tư thốt ra.
Sắc mặt Hiên Viên Diệp đột nhiên đen lại, cái gì gọi là lão xử nam hai mươi sáu? Hắn rất già sao? Hơn nữa ngữ khí của nàng như vậy là sao? Nữ nhân này thật sự có bản lãnh làm tức chết người mà không cần đền mạng.
"Cái kia ..... ngươi không phải là có vấn đề gì đó chứ?" Thật sự rất kinh ngạc, Mạnh Phất Ảnh trong lúc nhất thời đầu óc thậm chí có chút không biết biến chuyển, trong lòng nghĩ cái gì liền nói ra toàn bộ. Lúc nói chuyện, hai mắt còn theo bản năng hướng xuống thân thể của hắn, nhìn xem có phải.. hắn..... bất lực hay không... Nếu là sự thật, nàng tuyệt đối sẽ thay hắn giữ bí mật.
Sắc mặt Hiên Viên Diệp hoàn toàn đen lại, lửa giận trong đôi mắt cũng không ngừng bốc lên, hận không thể trực tiếp bóp chết nàng.
Nhưng khóe môi lại lập tức hơi mỉm cười, tức giận trong mắt cũng nhanh chóng nhịn xuống, một bàn tay đột nhiên nắm lấy tay nàng, môi hơi tới gần bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Không biết nữa~ nếu không thì Vương phi cùng Bổn vương thử một chút sẽ biết thôi." Vừa thổi gió bên tai, vừa dùng lực hung hăng áp nàng xuống giường, nữ nhân này dám hoài nghi hắn có vấn đề, hắn sẽ cho nàng xem xem, hắn có vấn đề hay không?
Lúc này là nàng tự chuốc phiền toái, không thể trách hắn được.
← Ch. 042 | Ch. 044 → |