Hắn là xử nam (1)
← Ch.041 | Ch.043 → |
Mạnh Phất Ảnh vốn không sợ trời cũng chẳng sợ đất nhưng khi thấy hắn nhìn mình soi mói như vậy thì có chút bối rối, cũng bởi vì chính nàng trước đây đã sai nên có chút chột dạ.
Mạnh Phất Ảnh hơi khép hờ mắt lại, không nhìn thấy mặt của hắn mà chỉ thấy chân của hắn từng bước, từng bước đi về phía nàng, rõ ràng khoảng cách chỉ có vài bước, nhưng lại có cảm giác như đã đi thật lâu mà vẫn chưa đến chỗ nàng.
Mà giờ phút này, toàn thân Hiên Viên Diệp tản ra một loại áp lực vô hình, lấn áp khiến Mạnh Phất Ảnh hô hấp cũng có chút khó khăn.
Quả thật không có ai có thể đoán được, sau khi đến trước mặt nàng, hắn sẽ làm gì?
Ánh mắt Thái hậu cũng dừng lại trên khuôn mặt Hiên Viên Diệp, biểu tình của bà cũng vô cùng khẩn trương.
"Thỉnh an Vương gia." Khi Hiên Viên Diệp cách nàng chỉ có hai bước, Mạnh Phất Ảnh đột nhiên hơi khom người hành lễ, giọng nói trầm thấp, bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng chỉ có bản thân mình mới biết rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng sợ bản thân mình sẽ chết trong lo sợ, cho nên nàng biến mình từ thế bị động sang chủ động. Dù sao ở đây cũng là Vĩnh Thọ Cung, Thái hậu vẫn đang ở đây nên Hiên Viên Diệp dù thế nào cũng sẽ không dám trực tiếp đánh nàng.
Vả lại lúc này Mạnh Phất Ảnh đang hành lễ với hắn, nàng tỏ ra mình là người rất hiểu lễ nghĩa, nếu Hiên Viên Diệp mà có những hành động lỗ mãng thì chính hắn mới là người vô lý.
Kỳ thực, nàng rất hi vọng giờ phút này Hiên Viên Diệp sẽ nổi giận với nàng, nàng muốn hắn nói sẽ trừng phạt nàng, như vậy nàng mới có thể đối phó hắn. Hơn nữa, khi đó Thái hậu nhất định sẽ có cớ giúp đỡ nàng.
Hiên Viên Diệp dừng bước, đôi mắt lạnh lẽo của hắn như cũ thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, chính xác mà nói, giờ phút này hắn đang nhìn chằm chằm vào cái đầu của nàng. Bởi vì Mạnh Phất Ảnh vẫn một mực cúi thấp đầu, bày ra bộ dáng cực kì nhu thuận, và đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng như vậy.
Hắn không để cho nàng đứng dậy, mà nàng đang ở trong tư thế nửa ngồi nửa quỳ, có vẻ như hắn không mở miệng, nàng tuyệt đối sẽ không đứng dậy.
Khóe môi Hiên Viên Diệp hơi lộ ra một tia cười khẽ, hắn sao có thể không đoán ra được tâm tư của nàng. Nàng tỏ ra nhu thuận, cung kính, biết lễ tiết chẳng qua là vì...
Hiên Viên Diệp bỗng tiếp tục bước đi, vòng qua Mạnh Phất Ảnh, trực tiếp đi đến trước mặt Thái hậu, cung kính hành lễ, "Diệp nhi thỉnh an Hoàng nãi nãi."
Giọng nói vẫn giống như bình thường, trong trẻo nhưng lạnh lùng, bình tĩnh không để lộ ra một tia cảm xúc, cũng không thấy nửa điểm khác thường.
Mạnh Phất Ảnh giật mình kinh ngạc, ngàn vạn lần không ngờ hắn lại đi vòng qua nàng để đến thỉnh an Thái hậu. Hắn hành xử cứ như là chuyện đào hôn kia không hề tồn tại, hắn rốt cuộc là có ý gì đây?
"Tốt lắm, tốt lắm, ta miễn lễ." Khôn khéo như Thái hậu giờ phút này cũng hoàn toàn sửng sốt, kinh ngạc, trong lời nói cũng giấu được sự bất ngờ.
Hai tròng mắt hơi nhìn phía Mạnh Phất Ảnh, Mạnh Phất Ảnh vẫn như cũ đứng yên tại chỗ, không chút cử động, thân mình hướng về cửa, đưa lưng về phía bên này.
"Hoàng nãi nãi hôm nay khí sắc đã khá hơn nhiều rồi." Hiên Viên Diệp hơi đứng thẳng người, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn về phía Thái hậu, chậm chạp nói. Hôm nay, có vẻ như hắn nói nhiều hơn mọi lần, bình thường hắn cũng chỉ đến thỉnh an, sau đó ngồi ở một bên uống trà, không nói nửa câu dư thừa, uống trà xong sẽ lập tức rời đi. Vậy mà hôm nay lại chủ động đến hỏi khí sắc của Thái hậu.
Thái hậu ngẩn người, cảm thấy kinh ngạc hơn là cảm động, giờ phút này bà cũng thật đoán không ra suy nghĩ trong lòng của Diệp nhi. Hắn đang có suy nghĩ gì?
"Đúng vậy, sức khỏe của ta đã tốt hơn nhiều, hôm nay Ảnh nha đầu đã trở lại, Hoàng nãi nãi trong lòng thật sự rất vui, con người ta vui vẻ khí sắc dĩ nhiên cũng sẽ tốt." Thái hậu chủ động dẫn chủ đề cuộc nói chuyện về phía Mạnh Phất Ảnh, thử thăm dò Hiên Viên Diệp.
Bà biết, Diệp nhi của bà giờ phút này tuy rằng biểu hiện bên ngoài thật bình tĩnh, nhưng đã có kinh nghiệm đối đầu với Mạnh Phất Ảnh nên tuyệt đối hắn sẽ không khinh địch như trước đây.
"Vâng." Hiên Viên Diệp tiếp tục xem nhẹ Mạnh Phất Ảnh, hai tròng mắt hơi lướt qua Thanh Trúc đang giả dạng thành Thần y, như cười như không nói, "Vậy cũng ít nhiều nhờ vào vị Thần y này rồi."
"Đúng vậy, đúng vậy." Thái hậu cười nhưng nét mặt hơi cứng đờ lại, cũng không thể không lờ đi ý tứ của hắn nên đành phụ họa nói.
Mạnh Phất Ảnh con ngươi cũng hơi lóe lên, thật sự không đoán được Hiên Viên Diệp đang suy nghĩ cái gì nữa, vì đang ở trong tư thế nửa ngồi nửa quỳ nên thật sự có hơi mệt chút, nàng tự ý chậm rãi đứng thẳng người, nếu người ta không nói gì thì nàng sẽ tự mình quyết định, cũng không thể vì hắn không cho đứng lên mà nàng vĩnh viễn không dậy nổi.
"Diệp nhi, Ảnh nha đầu rốt cục đã trở lại, con bé..." Ngược lại với thái độ bình thản của của Hiên Viên Diệp, Thái hậu lại có chút gấp gáp, vì thế mở miệng nói trước.
"Hoàng nãi nãi, vài ngày trước Diệp nhi nhận được cống phẩm cực kì hiếm thấy, là da Bạch Hổ, qua vài ngày xử lý sẽ dâng Hoàng nãi nãi dùng trong mùa đông tới." Hiên Viên Diệp đột nhiên ngắt lời Thái hậu. Nhưng lời này của hắn cũng làm cho khóe môi Mạnh Phất Ảnh hơi giật giật, bây giờ là mùa hè, thời tiết càng ngày càng nóng, thế nhưng hắn lại nói chuyện da hổ giữ ấm, thật sự là không thích hợp. Hắn muốn đổi chủ đề, cũng không cần rõ ràng như vậy chứ.
Đúng vậy, hắn là cố ý làm như vậy, lấy cớ thật là thô ráp.
"Được, được, Diệp nhi thật là có lòng." Thái hậu giật mình, sau đó hơi gật đầu, đối với da Bạch Hổ thật không có hứng thú, nhưng bà cũng hiểu giờ phút này Diệp nhi là đang cố ý muốn tránh đề tài về Ảnh nha đầu, như vậy dù bà nói thêm cái gì cũng vô ích mà thôi.
"Ảnh nha đầu, đến đây ngồi đi, đừng đứng mãi ở đấy, sẽ rất mệt." Thái hậu lại nhìn Mạnh Phất Ảnh ôn nhu nói, Hiên Viên Diệp rõ ràng là không có động tĩnh gì, vậy chỉ có thể bắt đầu từ Ảnh nha đầu.
Hai người tính tình đều ngang ngược, nha đầu kia vẫn đứng yên một chỗ, lưng cũng không chuyển động một chút, haiz.
"Vâng" Mạnh Phất Ảnh giật mình, từ từ đi đến bên người Thái hậu. Thái hậu kéo nàng ngồi vào ghế trên đầu giường, Mạnh Phất Ảnh chỉ có thể ngồi xuống.
Chỗ ngồi của nàng vừa vặn đối mặt với Hiên Viên Diệp, vừa ngẩng đầu lên đã thấy hắn đang nhìn mình. Sau đó Mạnh Phất Ảnh không dám ngẩng đầu lên nữa.
Hiên Viên Diệp cũng không để ý tới nàng nữa, vẫn một mình chậm rãi thưởng trà giống như bình thường.
Bên trong gian phòng lúc này nhất thời rơi vào trầm mặc, một mảnh tĩnh lặng. Giờ phút này, Thái hậu cũng không biết phải nói gì.
Rốt cục Hiên Viên Diệp cũng uống xong chén trà của mình, sau đó hắn đứng dậy cung kính nói với thái hậu "Hoàng nãi nãi, Diệp nhi có chút việc nên xin cáo lui trước."
"Được." Thái hậu sửng sốt nên trả lời theo bản năng, trên mặt Thái hậu lúc này không hề che giấu sự thất vọng, Diệp nhi cứ thế mà đi sao? Hắn đã hoàn toàn quên mất chuyện của Ảnh nha đầu sao? Chẳng lẽ Diệp nhi đã bỏ qua chuyện này, với tính cách của Diệp nhi, nếu bỏ qua thì hẳn là cảm thấy việc này không còn quan trọng, như vậy tuyệt đối sẽ không lãng phí tâm sức, chẳng lẽ chỉ mới vài ngày mà Diệp nhi đã không còn chút tình cảm nào với Ảnh nha đầu sao?
Mạnh Phất Ảnh nghe thấy hắn nói phải rời đi cũng cảm thấy hơi sửng sốt, thật sự ngoài ý muốn, nàng thế nào cũng không nghĩ tới Hiên Viên Diệp sẽ có thái độ như vậy, nhưng nghĩ đến sự lạnh lùng của Hiên Viên Diệp trước kia, hắn cũng từng nói việc này đã không còn chút ảnh hưởng gì tới hắn. Hắn sẽ không lại đi phí tâm tư đi tìm nàng nữa.
Nghĩ đến đây, Mạnh Phất Ảnh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra mình đã lo xa quá rồi, người ta căn bản không coi việc này là quan trọng, có lẽ hắn đã sớm quên rồi.
Hiên Viên Diệp hơi xoay người, sau đó bước chân mạnh mẽ, thẳng tắp đi ra ngoài.
Mạnh Phất Ảnh lúc này mới hơi ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng hắn rời đi, lại trách bản thân mình đã quá khẩn trương.
Thái hậu mấp máy môi, có vẻ như muốn nói điều gì, nhưng lại không thể nói ra, tính cách của Diệp nhi bà rất hiểu, không ai có thể thay đổi quyết định của hắn.
Chính là Hiên Viên Diệp đi được vài bước, sắp đến cửa phòng lại đột nhiên ngừng lại, sau đó xoay người nhìn phía Mạnh Phất Ảnh. Đầu lông mày khẽ nhíu, từ từ nói, "Nàng còn ngồi ở đó làm gì?"
"A!" Mạnh Phất Ảnh đang trong lúc âm thầm vui sướng vì hắn không hề để ý tới chuyện này, thật không ngờ hắn lại đột nhiên xoay người, càng không nghĩ đến, từ lúc vào gian phòng này Hiên Viên Diệp vẫn xem nhẹ sự hiện diện của nàng, vậy mà lại đột nhiên nói chuyện với nàng, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
"Còn không quay về sao?" Hiên Viên Diệp nhìn thấy biểu tình trên mặt của nàng từ âm thầm vui sướng chuyển sang kinh ngạc, trong lòng không khỏi thầm buồn cười, nữ nhân này, không phát hiện bản thân mình vui mừng quá sớm sao?
"Cái gì?" Mạnh Phất Ảnh luôn nghĩ mình là người thông minh, nhưng giờ phút này, lại đột nhiên cảm giác được bản thân mình đầu óc còn quá hạn hẹp, không theo kịp ý nghĩ của Hiên Viên Diệp.
"Là muốn để bổn vương ôm nàng về sao?" Hiên Viên Diệp đầu lông mày hơi nhếch lên nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, trong mắt ẩn chứa ý cười, có vẻ như hắn thật sự muốn ôm nàng.
Mạnh Phất Ảnh thân mình hoàn toàn cứng đờ, cố gắng kiềm chế sự xúc động, đôi mắt nhìn chằm chằm Hiên Viên Diệp, vẫn không biết hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Hiên Viên Diệp tiến về chỗ Mạnh Phất Ảnh, còn hai bước thì đột nhiên dừng lại, nhìn Thái hậu và nói "Hoàng nãi nãi, trước tiên Diệp nhi xin đưa Ảnh nhi trở về, ngày mai lại đưa nàng đến thỉnh an người."
Thanh âm rất nhẹ, có vẻ như còn mang theo vài tia ôn nhu, khẩu khí thương lượng, càng làm cho âm thanh của hắn có vài phần khác thường.
"A!" Thái hậu có vẻ như đột nhiên từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, sau đó liên tục gật đầu nói, "Được, được, con hãy đem con bé trở về, không cần lo lắng cho Hoàng nãi nãi, Hoàng nãi nãi bên này sẽ có người chiếu cố."
Giọng nói kia giống như hận không thể khiến Hiên Viên Diệp mau chóng đem Mạnh Phất Ảnh về. Thái hậu, nhanh như vậy liền bán đứng Mạnh Phất
Ảnh.
Kỳ thực, nếu lúc Hiên Viên Diệp vừa đến, tức giận nói muốn đem Mạnh Phất Ảnh đi, Thái hậu khẳng định sẽ rất lo lắng, chắc chắn sẽ không để hắn mang nàng rời đi, nhưng chứng kiến chuyện vừa xảy ra Thái hậu lại sợ Hiên Viên Diệp không thèm để ý đến chuyện của Mạnh Phất Ảnh nữa, há có thể không đáp ứng, hơn nữa Hiên Viên Diệp có thái độ tốt như vậy, bà cũng thật yên tâm.
Mạnh Phất Ảnh bình tĩnh lại, trong lòng tràn đầy lửa giận, Được, Hiên Viên Diệp, ngươi quả thực thâm hiểm, đem phá hỏng tất cả đường lui của ta.
Nếu là ở hiện đại nàng còn có thể cự tuyệt, nhưng nàng là người hiểu chuyện, dù sao nơi này là Hiên Viên vương triều, thân phận của nàng bây giờ là thiên kim hầu vương phủ, nàng không thể hành xử bừa bãi, không cố kỵ gì.
Hiên Viên Diệp dùng cách 'rộng lượng' để ép buộc nàng, nàng không thể không thuận theo.
Hắn không đơn giản như mọi người tưởng tượng, không tức giận, không thô bạo, mà là dùng lời nói ôn nhu để đánh nàng, khiến nàng không có tí ti đường để đánh trả.
Giờ phút này nàng còn có sự lựa chọn nào khác sao?
"Đi thôi." Hiên Viên Diệp lúc này mới đưa mắt nhìn Mạnh Phất Ảnh, giọng nói có vẻ như càng thêm nhẹ nhàng, giọng nói ấy đúng là cực kì nhẹ nhàng chậm chạp, không hề có sự tức giận, thậm chí cũng không lạnh lùng như thường ngày.
Giờ phút này, giọng nói của hắn giống như đang khuyên một đứa trẻ không nghe lời, bỏ nhà ra đi nay đã tự dẫn xác về.
Hắn càng làm như thế càng khiến cho Mạnh Phất Ảnh không thể lấy cớ nào để cự tuyệt được, ngay cả quyền phát biểu cảm xúc cũng không cho Mạnh Phất Ảnh thể hiện.
Mạnh Phất Ảnh thân mình lại cứng thêm một chút, cũng có chút do dự, thật sự phải trở về cùng hắn sao? Sau này mình sẽ đi đâu về đâu đây?
"Thế nào, thật sự muốn để bổn vương đến ôm sao?" Thấy nàng không có động tĩnh gì, hai mắt của hắn khẽ chớp, hành động nửa thật nửa giả dang rộng đôi tay làm ra bộ muốn ôm lấy Mạnh Phất Ảnh.
"Để ta tự đi." Mạnh Phất Ảnh ầm thầm nuốt một ngụm nước bọt, sau đó đột nhiên đứng lên, phát ra giọng nói lạnh lùng, hắn đã dồn nàng đến chỗ chết, lại còn muốn ép nàng từng bước một.
Ma quỷ, hắn chính là ma quỷ.
Nàng khẳng định nếu không phải nàng chịu đứng lên thì hắn cũng dám ôm nàng đi ra ngoài, bởi vì hắn làm việc từ trước tới nay không hề để ý tới ánh mắt người khác.
Hiên Viên Diệp khóe môi hơi kéo ra một tia cười như có như không, nhưng lại thật nhanh che dấu đi, sau đó quay sang Thái hậu nói, "Hoàng nãi nãi, Diệp nhi đem Ảnh nhi trở về phủ trước, ngày mai sẽ cùng nàng tới thỉnh an người."
Lời nói của hắn ám chỉ Thái hậu không cần phải lo lắng, ngày mai Thái hậu vẫn sẽ nhìn thấy một Mạnh Phất Ảnh hoàn chỉnh.
"Được, được, tốt lắm, tốt lắm." Thái hậu sao có thể không rõ ý tứ trong đó, gánh nặng trong lòng đã được tháo xuống, liên tục đáp lời.
Hiên Viên Diệp cùng Mạnh Phất Ảnh một trước một sau đi khỏi Vĩnh Thọ Cung.
"Thái hậu, điện hạ sẽ không làm khó chủ nhân chứ ạ?" Sau khi bọn họ rời đi Thanh Trúc mới nhịn không được hỏi lại, tuy rằng biểu hiện lúc nãy của điện hạ hết sức dịu dàng nhưng ai biết được về tới Vương phủ sẽ có bộ dáng gì.
"Yên tâm không có việc gì xảy ra đâu, đôi phu thê son này cần phải từ từ vun đắp, chính là càng vun đắp sẽ càng hạnh phúc." Giờ phút này, trên mặt Thái hậu không hề có chút nào lo lắng, lại tràn đầy ý cười, bà tin tưởng, hai đứa cháu của mình nhất định sẽ hạnh phúc.
Ra khỏi Cung, xe ngựa đã chờ sẵn ở bên ngoài, vốn Hiên Viên Diệp đã chuẩn bị để hai người cùng đi tắm nước nóng, nhưng giờ hiển nhiên không có khả năng đi được.
Tốc Phong nhìn người đi theo sau Hiên Viên Diệp là Mạnh Phất Ảnh, nhất thời hóa đá, thân mình hoàn toàn cứng đờ, vẻ mặt khó có thể tin nhìn nàng.
Điện hạ đã nói hôm nay muốn mời Thần y đi tắm suối nước nóng, nhưng thế nào lại thành đem Vương phi trở về?
Nhưng cũng không hổ là cánh tay đắc lực của Hiên Viên Diệp, Tốc Phong rất nhanh liền phục hồi lại tinh thần, không lôi thôi dài dòng, sau khi Hiên Viên Diệp cùng Mạnh Phất Ảnh lên xe ngựa liền trực tiếp đánh xe chạy về hướng Nghệ Vương phủ, hiện tại nhất định là sẽ không đi tắm suối nước nóng
~Trên xe ngựa, Hiên Viên Diệp ngồi lẳng lặng, không để ý Mạnh Phất Ảnh. Đi trên đường lớn, đôi mắt của hắn thế nhưng xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, khóe môi lại hiện ra một tia cười khẽ, chuyện mà có thể làm cho vị Vương gia này cười, thật không biết là chuyện như thế nào đây
~Mạnh Phất Ảnh cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, dù nàng biết lúc này cáu kỉnh cũng không giải quyết được gì, nhưng cũng có chút không nhịn được, hai tròng mắt khẽ nâng lên, thẳng tắp nhìn phía hắn, trầm giọng nói:
"Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?"
Nàng không nghĩ sẽ cùng hắn chơi trò mèo vờn chuột, có chuyện thì cứ nói thẳng, muốn giải quyết như thế nào thì sẽ giải quyết như thế, không cần phải im lặng như vậy, nàng thừa nhận sự im lặng này khiến nàng thấy sợ hắn.
Hiên Viên Diệp có vẻ như lúc này mới nhớ tới nàng, ánh mắt di chuyển nhìn về phía nàng, khóe môi giật một chút, sau đó từng chữ từng chữ chậm rãi nói ra, "Nàng nghĩ bổn vương muốn như thế nào?"
Một câu nói hoàn toàn ngăn chặn hết những suy nghĩ trong đầu nàng. Trời ạ, hắn nói thế cứ làm như nếu nàng bảo nhớ hắn nhiều như thế nào thì nàng nhớ hắn như thế nào, hắn liền sẽ nhớ nàng như vậy ấy?
Nàng muốn hắn thả tự do cho nàng? Liệu hắn có đáp ứng không? Không cần suy nghĩ, cũng biết đáp án nhất định là không có khả năng, hắn hao hết tâm tư, không phải là muốn đem nàng trở về sao?
"Thế nào? Sợ à?" Hiên Viên Diệp thân mình hơi lại gần nàng một chút, như cười như không hỏi.
"Sợ cái gì, muốn giết, muốn lóc thịt là tùy ngươi, nhưng mà nhanh nhanh một chút." Mạnh Phất Ảnh quét mắt nhìn hắn một cái, thân mình theo bản năng lui về phía sau, hơi buồn bực nói.
Hiên Viên Diệp tiến đến gần khiến nàng cảm giác được một loại nguy hiểm đang bị đè nén sắp đến giờ bùng phát.
"Ha ha..." Hiên Viên Diệp đột nhiên cười ra tiếng, giờ phút này là nụ cười cười thật lòng, không lạnh băng như bình thường, nhưng cũng có vài phần thâm ý khác thường. Mạnh Phất Ảnh thấy vậy thì kiên cường lườm hắn, chợt nghe hắn chế giễu mình: "Người mà đến b ị giết, lóc thịt còn không sợ, thì sợ cái gì nhỉ?"
Giờ phút này trong nội tâm Mạnh Phất Ảnh có chút giật mình, nàng sợ sao? Sợ sao? Đúng vậy, nàng quả thật có chút sợ, bởi vì hành động của nam nhân này khiến nàng không thể dự tính được sự việc sẽ diễn ra như thế nào, cũng không cách nào đoán trước chuyện tình, nên cũng có chút sợ hãi.
"Yên tâm, bổn vương không tàn nhẫn như vậy đâu." Hiên Viên Diệp cũng không chờ Mạnh Phất Ảnh trả lời, phải nói hôm nay hắn nói hơi nhiều. Mạnh Phất Ảnh khóe môi mang theo một tia cười lạnh, con người của hắn âm hiểm, khiến nàng có chút không tin hắn sẽ nhân từ.
"Bổn vương biết, Vương phi không thích nghi lễ bái đường rườm rà, thật lòng bổn vương cũng không thích nên làm như vậy cũng không sai."
Hiên Viên Diệp nhìn môi nàng cười lạnh, hai tròng mắt lóe lên một cái, sau đó từng chữ từng chữ chậm rãi nói.
Nói thật, hắn cũng không muốn làm cho nàng sợ hãi, hắn biết rõ nếu hôm nay mình không đủ bình tĩnh, tuyệt đối sẽ không đưa nàng trở về được. Nên khi ở Hoàng cung, hắn cực lực đè nén sự kinh ngạc cùng kích động ở trong lòng, ngụy trang bản thân 'Không chút để ý', tỏ ra 'Rộng lượng', cắt đứt tất cả đường lui của nàng, ép nàng không thể không cùng hắn trở về.
Thế nên, mặc kệ như thế nào, hắn cũng không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Lần này, Mạnh Phất Ảnh hoàn toàn kinh ngạc, hắn thế nhưng đem chuyện nàng đào hôn nghiêm trọng như vậy trở thành do không thích quy củ rườm rà? Hơn nữa câu Vương phi kia cũng đã hoàn toàn biểu lộ thân phận của nàng.
Ý tứ của hắn là hiện tại sẽ đưa nàng trở về, sẽ không truy cứu việc nàng đào hôn, hơn nữa, nàng vẫn như cũ là Vương phi của hắn?
Hắn... Hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Chuyện nàng đào hôn, dù sao cũng khiến hắn mất mặt, nhưng hắn lại có thể không truy cứu còn như cũ mang nàng trở về, vẫn để nàng làm Vương phi?
Đây rốt cuộc là vì cái gì? Nàng cũng sẽ không tự mình đa tình lầm tưởng rằng khối băng lạnh chết người như Hiên Viên Diệp sẽ thật sự thích nàng...
Đột nhiên nhớ tới ngày ấy khi đang tuyển chọn Vương phi, hắn vốn cũng không muốn có cuộc tuyển chọn này, chỉ là vì Nhu phi mới không thể không tuyển chọn, thế nên hắn chỉ tìm một Vương phi để hoàn thành trách nhiệm với Nhu phi mà thôi. Từ trước tới nay Nhu phi nói gì hắn đều nghe, cuộc tuyển chọn phi cho bản thân cũng không phải là ngoại lệ. Chính vì vậy hắn không truy cứu chuyện đào hôn của nàng, chính là cần có một Vương phi.
Nghĩ đến đây, sự khẩn trương cùng lo lắng vừa rồi của Mạnh Phất Ảnh đều tiêu tan hết, nói như vậy nàng cũng không cần phải lo lắng nữa.
"Ngươi chính là cần một Vương phi, đúng không?" Mạnh Phất Ảnh lần này nhìn thẳng về phía hắn, trong con mắt chỉ có bình tĩnh cùng lạnh nhạt, giọng nói cũng khôi phục như bình thường.
Hiên Viên Diệp cũng ngẩn ra, trong lúc nhất thời không rõ ý tứ trong lời nói của nàng, cái gì gọi là chỉ cần một Vương phi?
"Thì sao"? Đầu lông mày của hắn khẽ nhếch lên ý bảo nàng tiếp tục nói hết.
"Ta biết, ngươi lấy ta chỉ vì không muốn làm trái lời của Nhu phi, ta bất hạnh bị ngươi chọn trúng mà lại trốn không thoát nên ta sẽ phối hợp cùng ngươi, được chưa?" Mạnh Phất Ảnh lại tiếp tục nói, thanh âm vẫn cực kì bình thản.
"Tiếp?" Hiên Viên Diệp đầu lông mày lại nhếch lên ý bảo nàng tiếp tục nói, hắn muốn nghe xem nàng nói phối hợp là như thế nào. Nghe qua thì thấy giọng nói của hắn cực kỳ thoải mái nhưng chỉ có hắn mới biết bàn tay đang ẩn dưới tay áo đang dùng sức nắm thành nắm đấm.
Nữ nhân đáng chết, như thế nào lại muốn chọc giận hắn.
"Ta sẽ làm tốt việc của một Vương phi nên làm, sẽ làm hoàn mĩ không để cho bất luận kẻ nào có thể chê cười, không hài lòng. Bao gồm cả Nhu phi nương nương." Chỉ cần nàng muốn làm, tuyệt đối có thể làm được, điểm này nàng tự tin làm được.
Suy nghĩ một hồi Mạnh Phất Ảnh đột nhiên thấy lo lắng, nói chuyện cũng thêm vài phần ương ngạnh, nếu hắn chỉ lợi dụng nàng, nàng cũng sẽ không cảm thấy có lỗi về chuyện đào hôn, và cũng có thể nói với hắn một vài điều kiện nhỏ.
"Đúng, nghe qua thì không sai." Hiên Viên Diệp khẽ gật đầu, khóe môi lại mỉm cười, chính là lần này trong ý cười lại khôi phục vẻ lạnh lùng trước kia, còn ẩn một tia giận tái đi.
Hắn hiểu rất rõ nàng muốn ra điều kiện, làm tốt việc của một Vương phi nên làm, làm ọi người vừa lòng, nhưng lại khiến hắn không hài lòng.
Nàng thật đáng chết, rõ ràng có ý khiến hắn muốn cười cũng không cười nổi. Giờ phút này hắn muốn bình tĩnh nhưng vẫn bị nàng làm cho lửa giận trong lòng tràn lên.
"Đúng, vương gia yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không làm cho Vương gia mất mặt đâu, khi nào cần ta hiền lành, ta sẽ hiền lành, cần phải ngoan ngoãn, ta có thể ngoan, cam đoan thay Vương gia giải quyết tất cả phiền toái không cần thiết, đương nhiên, ta lại càng không trói buộc tự do của Vương gia, nếu ngày nào đó vương gia có người trong lòng, ta sẽ nhường lại vị trí Vương phi này." Mạnh Phất Ảnh suy tư một chút, mọi chuyện đều vì hắn suy nghĩ, xuất phát từ lợi ích của hắn mà nói.
"A, nghe qua thật đúng là mê người, không nghĩ tới Vương phi là người suy nghĩ vẹn toàn như vậy đâu." Hiên Viên Diệp khóe môi lại nhếch lên, lần này giọng nói càng trầm thấp xuống, càng thêm vài phần lãnh ý, hừ, thật đáng ghét còn chưa trở về Vương phủ mà đã nghĩ đường lui cho bản thân.
Nàng nói nhiều như vậy, mục đích liền chỉ có một, chính là lại chuẩn bị kế hoạch thoát thân.
"Nhưng ta có hai điều kiện." Mạnh Phất Ảnh âm thầm thở ra một hơi, đôi mắt lại thẳng tắp nhìn hắn.
Cuối cùng đã tới vấn đề chính? Hừ, thật tốt, nếu như là đã nói đến nước này, nghe đến cuối cùng cũng không sao, khóe môi hơi giật mấy cái, thản nhiên nói, "Nói đi, nếu vương phi đã suy nghĩ vì bổn vương như thế, bổn vương cũng không có lý do gì không đáp ứng điều kiện của Vương phi."
"Chúng ta trên danh nghĩa là phu thê, nhưng không thể là phu thê thực được." Tuy rằng Hiên Viên Diệp cũng chỉ muốn lợi dụng nàng, căn bản không muốn động đến nàng, nhưng vì bảo vệ bản thân nàng vẫn nên nói rõ ra trước.
"Sao? Ngươi nghĩ Bổn vương là loại người đói bụng ăn quàng sao?" Hiên Viên Diệp hai mắt đột nhiên nhíu lại, nhưng khóe môi lại đột nhiên hiện ra một tia cười khẽ, rất nhẹ nhưng đúng là đang cười, mà khi nói ra câu đó cũng rất nhẹ, rất nhẹ, có vẻ nhẹ nhàng, ôn nhu như gió thổi mùa xuân, nhưng thổi ra sau lại thành khối băng kết một mảnh.
Trên mặt hắn cũng không lộ ra bất kỳ điểm khác thường nào, đôi mắt cũng là một mảnh lạnh như băng, bình tĩnh, nhưng ở dưới ống tay áo tay áo lại đang hung hăng nắm chặt, thậm chí móng tay còn đâm vào da thịt tiết lộ cảm xúc của hắn lúc này.
Sau khi nghe được lời nói của hắn, Mạnh Phất Ảnh sửng sốt một chút, lại lập tức thở dài nhẹ nhõm nói, "Đợi đến khi Vương gia lên ngôi Hoàng đế, thì hãy thả ta đi."
Nàng biết ngôi vị hoàng đế Hiên Viên vương triều này chung quy sẽ thuộc về hắn, bởi vì Thái tử tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, hiện tại chỉ có nàng và hắn nên nàng cũng không cần kiêng dè gì cả.
Đến khi hắn làm Hoàng đế sẽ không cần nàng nữa vì hằng năm sẽ có vô số mỹ nhân từ các nơi trong cả nước được tuyển vào Cung, những chuyện trong cung sẽ do Nhu phi quán xuyến, Vậy nên hắn cũng không cần phải giữ nàng ở lại để cho Nhu phi nhìn nữa.
Mà nàng không muốn mình từ vị trí Vương phi lại được lên vị trí Hoàng hậu. Thật ra nàng có thế lực rất lớn sau lưng là cha của nàng, nếu được lên vị trí Hoàng hậu cũng là điều tự nhiên. Đó là giấc mơ của toàn bộ nữ nhân trong thiên hạ, nhưng không phải là của nàng.
"Vương phi suy nghĩ thật là chu đáo." Hiên Viên Diệp khóe môi lại hơi nhếch lên, từng chữ từng chữ nói ra lời khen ngợi nhưng giọng nói lại nghe không ra nửa điểm khen ngợi, ngược lại còn mang theo vài phần trào phúng.
Giờ phút này hắn đang cực lực đè nén lửa giận cuả bản thân mới có thể khống chế được tay không hung hăng bóp cổ nàng, đem nữ nhân này trực tiếp bóp chết.
Không trở thành phu thê thực sự, sau khi lên ngôi Hoàng đế, thả tự do cho nàng, nữ nhân này suy nghĩ thật là chu đáo, chủ ý này thật là thông minh, vậy hắn còn lấy nàng làm cái gì?
"Thật ra điều kiện này rất có lợi đối với Vương gia, hơn nữa ta cũng cam đoan sẽ dốc toàn lực trợ giúp Vương gia." Mạnh Phất Ảnh cũng nhìn thấy sự tức giận trong mắt hắn, nàng nghĩ thầm hắn là một nam nhân cuồng vọng, tất nhiên là không thích người khác cùng hắn ra điều kiện, nhưng những điều kiện của nàng đều rất có lợi đối với hắn.
"Vương phi quả nhiên là chu đáo, đều suy nghĩ vì bổn vương". Hiên Viên
Diệp chỉ cảm thấy cỗ lửa giận bị khống chế trong lồng ngực bốc lên, bốc lên, có vẻ như sắp phát nổ.
Nhưng hắn vẫn cố gắng khống chế bản thân mình, không thể phát hỏa, giờ phút này không thể phát hỏa, nữ nhân này chính là muốn chọc giận hắn.
"Vương gia đáp ứng rồi." Hai mắt Mạnh Phất Ảnh chớp lên, giọng nói mang đầy vẻ mong chờ, Hiên Viên Diệp thật sự đáp ứng rồi, nàng đã có thể yên tâm được rồi.
"Tốc Phong! Dừng xe, đưa Vương phi hồi phủ trước, bổn vương còn có chuyện quan trọng phải xử lý." Hiên Viên Diệp đột nhiên gọi Tốc Phong
, hắn biết nếu tiếp tục ở lại, nhất định sẽ trực tiếp bóp chết nữ nhân này.
Tốc Phong nhanh chóng dừng xe lại, nhưng Hiên Viên Diệp còn không đợi xe hoàn toàn ngừng lại liền vén rèm lên, vội vàng xuống xe.
Mạnh Phất Ảnh giật mình, không nghĩ tới hắn lại đột nhiên xuống xe, vậy thỏa thuận mà bọn họ vừa nói sẽ như thế nào?
Hẳn là đã đáp ứng rồi?
Mặc kệ, hắn đi rồi cũng tốt, nàng trở về sẽ đem thỏa thuận kia viết tỉ mỉ, đến lúc đó lại đi tìm hắn ký tên là xong.
Tốc Phong không hiểu chuyện gì xảy ra, hắn còn chưa kịp hỏi đã không nhìn thấy bóng dáng Vương gia đâu, xem ra Vương gia thật sự có việc gấp, hắn chưa từng thấy Vương gia gấp gáp như vậy bao giờ.
Đến nơi, Tốc phong đẫn Mạnh Phất Ảnh tiến vào Vương phủ, con mắt của gia nhân nhìn Mạnh Phất Ảnh có vài phần khác thường, họ biết Mạnh Phất Ảnh đã đào hôn, vậy tại sao bây giờ lại vào Vương phủ làm gì?
Mạnh Phất Ảnh không để ý đến bọn họ, từ từ đi theo sau Tốc Phong, trên mặt không có chút mất tự nhiên nào cả.
"Vương phi, bên kia là phòng của Vương gia, Vương phi..." Tốc Phong hơi dừng lại, hắn vốn là muốn nói, muốn để Mạnh Phất Ảnh mang đồ vào, nhưng giờ phút này hai tay Mạnh Phất Ảnh hoàn toàn trống trơn, không có đồ gì để chuyển cả.
"Đem phòng bên kia sửa sang lại một chút, ta sẽ ở bên đó!" Mạnh Phất Ảnh hơi nhíu mày một cái, sau đó chỉ tay sang một gian phòng bên trái cách đó không xa, thấp giọng phân phó.
Nàng vừa nói chuyện cùng Hiên Viên Diệp, bọn họ chỉ là phu thê hữu danh vô thực, về điểm này Hiên Viên Diệp cũng đáp ứng, cho nên nàng đương nhiên là sẽ không cùng Hiên Viên Diệp ở chung một phòng.
Thật ra nàng muốn ở hậu viện, cách Hiên Viên Diệp càng xa càng tốt, nhưng dù sao nàng cũng là Vương phi của hắn nên không thể ở hậu viện được.
"Vương, vương phi?" Tốc Phong sửng sốt, hắn ngàn vạn lần không ngờ Mạnh Phất Ảnh lại đưa ra yêu cầu như thế, nhưng nghĩ đến Vương gia chỉ nói đưa Vương phi trở lại Vương phủ chứ cũng không nói phải đưa vào phòng Vương gia, cho nên việc này vẫn là chờ Vương gia trở về rồi hỏi lại rõ ràng.
Tốc Phong mặt tái mét, có chút bối rối, "Vương phi vừa mới vào Vương phủ, không bằng trước hết để cho Thanh Hà đưa người đi dạo, làm quen một chút."
"Được, cũng tốt." Mạnh Phất Ảnh nhẹ giọng đáp lại, khóe môi hơi giật một cái, vừa mới tiến Vương phủ sao? Đây không phải lần đầu tiên nàng vào đây, đối với cái Vương phủ này nàng cũng đã sớm rất quen thuộc.
Tốc Phong nhìn nét mặt của nàng, đột nhiên nhớ lại chuyện đã xảy ra cách đây vài ngày, âm thầm có chút ảo não, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình. Cũng may, trông Vương phi có vẻ như cũng không phải là người thù vặt.
Tốc Phong nhanh chóng gọi Thanh Hà tới, phân phó nàng đưa Mạnh Phất Ảnh đi dạo.
Thanh Hà trả lời Tốc Phong bằng giọng cực kì cung kính, nhưng khi nhìn
Mạnh Phất Ảnh lại có chút khinh miệt, nàng là nha đầu do Nhu phi đưa tới, bình thường hành xử cực kì bừa bãi.
Trước đây Nhu phi đưa nàng ta tới đây vì muốn nàng ta trở thành Vương phi của Hiên Viên Diệp, nhưng Hiên Viên Diệp căn bản chưa liếc nhìn nàng ta một cái, chứ đừng nói là chạm vào nàng ta.
Hiện tại mọi người trong phủ nhìn Mạnh Phất Ảnh như nhìn người quái dị, lúc trước thì gan to đào hôn, hiện tại lại trở về, cho nên Thanh Hà càng thêm phần bất mãn với Mạnh Phất Ảnh nên không chừa lại chút thể diện nào Mạnh Phất Ảnh.
Khóe môi Mạnh Phất Ảnh nở ra một tia cười lạnh, một tiểu nha đầu thế nhưng dám tỏ thái độ trước mặt nàng. Ha ha, thật đúng là có bản lĩnh, gia nhân Nghệ Vương phủ này quả thật là không giống người thường.
Xem nha đầu kia da thịt mềm mại, nhất định là chưa từng làm việc nặng, mà nhìn đến dáng đi của nàng, đôi giày hẳn là có đệm lót giày. Lót giày này có tác dụng như giày cao gót ở hiện đại, nhưng đệm lót không thể so sánh với giày cao gót ở hiện đại về mọi góc độ, huống chi loại giày này là do các tiểu thư tự mình làm giấu, và cũng không dùng nó để đi bộ lâu được.
Đi giày kia vào sẽ khiến dáng người cao hơn, nhưng lại cực kỳ bất tiện, không nghĩ tới nha đầu kia thế nhưng cũng đi giày như vậy, xem ra bình thường không phải làm việc.
Hai mắt Mạnh Phất Ảnh chợt lóe lên, nhẹ giọng cười nói, "Được rồi, bản cung cũng đang có nhã hứng đi dạo, ngươi ở phía sau đi theo ta, tránh cho bản cung lạc đường, không quay trở lại."
Nha đầu kia sửng sốt một chút, sau đó không tình nguyện đáp vâng một tiếng.
Sự bất mãn của Thanh Hà đối với Mạnh Phất Ảnh càng tăng thêm, nhưng cũng không dám cãi lại mệnh lệnh của nàng, Tốc Phong gọi Mạnh Phất Ảnh là Vương phi, có vẻ như còn muốn mời nàng vào ở phòng Vương gia, vậy khẳng định là Vương gia đồng ý để nàng trở về.
Mạnh Phất Ảnh đối với Nghệ Vương phủ thật ra rất quen thuộc, cho nên đi ở phía trước rất nhanh, đi liền mấy vòng mà không hề lạc đường.
Vừa mới bắt đầu, Thanh Hà còn có thể miễn cưỡng chạy kịp, nhưng đi một hồi, liền đi không thể kịp, bởi vì giày kia vốn không thăng bằng, đi ở trên đường rất khó, có mấy lần thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Chân cũng càng lúc càng đau nhức.
Mạnh Phất Ảnh càng chạy càng nhanh, Thanh Hà dùng hết sức lực đều theo không kịp, đi đến một cái ghế đá bên cạnh, đặt mông ngồi xuống, tức giận nói, "Không được, đi không được nữa rồi."
Mạnh Phất Ảnh cách Thanh Hà ước chừng năm thước, quay lại nhìn nàng ta, con ngươi lại hiện lên tia cười lạnh, môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, từng chữ từng chữ chậm rãi nói, "Bản cung chưa ngồi, nô tì như ngươi lại ngồi trước, Nghệ Vương phủ này quy củ bị đảo lộn hết rồi có phải không? Nếu bản cung đã vào Vương phủ, thì cũng nên thay Vương gia quản giáo các ngươi."
Giọng nói trầm thấp cũng tràn đầy lãnh ý làm cho Thanh Hà không khỏi khẽ run.
Nàng sẽ làm nha đầu kia biết, về sau những chuyện trong Nghệ vương phủ sẽ do nàng định đoạt, đương nhiên chuyện của Hiên Viên Diệp là ngoại lệ.
"Vương phi, nô tì thật sự là đi không được nữa rồi." Thanh Hà trong lòng kinh ngạc, đem sự bừa bãi ẩn giấu đi, thay vào đó là thể hiện sự đáng thương hướng Mạnh Phất Ảnh cầu tình.
"Nếu ngươi không muốn dẫn bổn cung đi thì cứ việc nói thẳng, bản cung sẽ tìm người khác, những người vô dụng bản cung sẽ xin chỉ thị của Vương gia, đuổi đi hoặc là trực tiếp bán đi." Mạnh Phất Ảnh lại há có thể nhìn không ra tâm tư của nàng, trong lòng âm thầm cười lạnh, không nghĩ tới, nha đầu kia hóa ra cũng có tâm kế.
Muốn tính kế nàng ư? Chỉ sợ nàng ta còn không có bản lãnh ấy. Hôm nay, nàng muốn cho nha đầu này một bài học, nếu tất cả gia nhân đều như nàng ta thì Nghệ Vương phủ không phải rối loạn hay sao.
Thanh Hà nghe được lời của nàng thì cả kinh, đôi mắt cụp xuống xuất hiện một tầng nước mắt, nhanh chóng đứng lên, nhỏ giọng nói, "Nô tì biết sai rồi, nô tì sẽ theo Vương phi."
Thanh Hà thật vất vả để vào Vương phủ này, làm sao có thể như vậy mà đi ra ngoài được.
Tuy rằng chân đang rất đau, cả người không còn chút sức lực nào nhưng lại không thể không đuổi theo Mạnh Phất Ảnh.
Mạnh Phất Ảnh đi ở phía trước, trên mặt lộ ra một tia hài lòng cười khẽ, bước chân cũng đi nhanh hơn khiến Thanh Hà đằng sau mệt không kịp thở.
Vòng vo hơn một canh giờ, Mạnh Phất Ảnh cảm thấy hài lòng mới quay trở về, mà giờ khắc này Thanh Hà, chỉ có thở ra hơi, không thể đi đứng bình thường được, bước đến là khẽ vấp.
Hiên Viên Diệp vẫn chưa về, Tốc Phong cũng đi ra ngoài, có vẻ như không có người đi sửa sang lại gian phòng mà Mạnh Phất Ảnh đã nói.
Nàng liền vào đại sảnh, Thanh Hà dù mệt chết khiếp nhưng vẫn đi theo sau.
"Đi lấy cho bản cung giấy cùng bút đến đây." Mạnh Phất Ảnh nhìn bộ dáng của nàng cũng thật sự đáng thương, cũng không muốn trị nàng nữa nên chỉ phân phó nàng đi mang giấy bút tới.
Thanh Hà tuy rằng không biết Mạnh Phất Ảnh muốn lấy giấy bút làm gì, nhưng lần này cũng không dám có nửa điểm bất mãn, nhanh chóng đáp ứng.
"Tốt lắm, ngươi trước tiên đi xuống nghỉ ngơi đi!" Mạnh Phất Ảnh nhìn
Thanh Hà hơi hơi phất tay, ý bảo nàng ta đi xuống, nội dung nàng viết sắp tới không thể bị người khác thấy được.
"Vâng, nô tì xin lui xuống trước, Vương phi nếu có việc gì cần thì cứ gọi nô tì." Thanh Hà đang cầu mà không được, hai mắt cụp xuống, cung kính nói. Lời nói cũng hết sức khéo léo, không giống vẻ khinh thường cùng bất mãn ban đầu.
" Được." Mạnh Phất Ảnh thấp giọng lên tiếng, sau khi nhìn thấy Thanh Hà ra ngoài, hai tròng mắt cũng hơi trầm xuống.
Nha đầu này không hề đơn giản, tuy rằng cũng có bắt nạt kẻ yếu bừa bãi, nhưng lại biết tạo vỏ bọc ngụy trang cho bản thân mình. Bị mình vừa mới trừng phạt, nàng ta nhất định là ghi hận trong lòng, nhưng lại không hề biểu lộ ra, mà vẫn cực kì cung kính, cực kì thuận theo.
Nếu lúc này nàng ta biểu hiện ra sự tức giận, Mạnh Phất Ảnh vẫn còn cân nhắc để nàng ta lại, nhưng nàng ta ...
Đem nha đầu như vậy giữ ở bên người, có chút nguy hiểm...
Nha đầu Nghệ Vương phủ này cũng không nhiều, tổng cộng có vẻ như vẫn chưa tới mười người, hơn nữa hơn phân nửa đều làm tạp vụ. Nàng ngồi ở đại sảnh lâu như vậy, thế nhưng vẫn không thấy có ai dâng trà lên.
Đương nhiên, nàng cũng biết, nguyên nhân cũng có thể bởi vì Thanh Hà, những người khác có vẻ đều nghe lời nàng ta. Như thế xem ra, nha đầu kia càng không đơn giản.
Thanh Hà sau khi rời khỏi đây, cũng không có những nha đầu khác tiến vào, không biết có phải bị Thanh Hà đe dọa hay không. Nhưng như vậy cũng tốt, nàng vừa vặn có thể cẩn thận viết ra một hiệp nghị hoàn hảo.
Nàng đã cùng Hiên Viên Diệp nói về vấn đề này, nhưng nói miệng không bằng chứng, hắn có thể nuốt lời, nên bản thỏa thuận này nhất định không thể thiếu.
Suy tư một chút, Mạnh Phất Ảnh đặt bút xuống, sau đó viết nhanh như bay.
Không bao lâu, một bản hiệp nghị đã viết xong, đặt tên là quân tử hiệp nghị.
Nàng tin tưởng, Hiên Viên Diệp dù thế nào cũng được coi là chính nhân quân tử.
Chờ hắn trở về, sẽ để hắn ký, về sau cứ dựa theo quân tử hiệp nghị này mà làm. Nàng cũng không cần quá lo lắng.
Đến buổi trưa, Hiên Viên Diệp vẫn chưa về, Mạnh Phất Ảnh có chút khó hiểu, theo lý thuyết Hiên Viên Diệp sau khi bãi triều mới đến Vĩnh Thọ Cung thỉnh an, nếu là có chuyện, hẳn là đã sớm xử lý?
Mà từ khi nàng quay lại, sau khi Thanh Hà rời đi cũng không có ai tiến vào trong đại sảnh, có vẻ tất cả đều coi nàng như không khí. Đến trưa, thậm chí ngay cả người truyền cơm cũng đều không có.
Tốt, thật sự là quá tốt.
Các nàng không phải là muốn xem nàng xấu mặt sao? Thiên hạ này người có thể ép nàng phát hỏa cũng không nhiều, sau khi đi tới nơi này trừ bỏ Hiên Viên Diệp còn chưa có người thứ hai. Chỉ bằng một nha đầu nho nhỏ cũng đáng để nàng tức giận sao? Thật buồn cười.
Bất kể là có phải Thanh Hà giở trò hay không, nàng đều chờ, nàng muốn nhìn xem các nàng có thể giở những trò gì.
Trong Hoàng thất, thời gian cho bữa ăn chính rất nghiêm, cho tới bây giờ đều sẽ không có trì hoãn chút nào, thời gian ăn trưa đã đến mà chưa có đồ ăn dâng lên, trừ phi có chủ nhân khác phân phó.
Hôm nay Hiên Viên Diệp không ở nhà, Mạnh Phất Ảnh là Vương phi, chính là chủ tử nơi này, nhưng thời gian trôi qua, lại không ai đến hỏi thăm một chút.
Tốt, không ai đưa cơm cho nàng đúng không, không thành vấn đề, nàng còn sợ chết đói sao?
Thời gian bữa chính đã qua ước chừng mười phút, vẫn không có ai xuất hiện, Mạnh Phất Ảnh đứng lên, đi từ từ ra bên ngoài.
Một nha đầu ở trong phòng cách đó không xa, dường như là muốn xem xét bên trong gian phòng, lại đột nhiên nhìn thấy Mạnh Phất Ảnh đi ra, mắt đảo liên tục nhìn hướng này hướng khác, thậm chí ngay cả hành lễ cũng không có.
"Bản cung sẽ đi tửu lâu dùng bữa, khi nào Vương gia trở về nói Vương gia đi tính tiền." Mạnh Phất Ảnh lạnh lùng cười, hơi lên cao giọng, nàng biết tuyệt đối có người đang nghe lời của nàng.
Tốt lắm, không mang đồ ăn lên, nàng đi tửu lâu ăn, mệt ai nghĩ ra biện pháp khiến nàng khó xử, đúng là ngu dốt.
Thanh Hà vội vàng từ trong phòng chạy ra, tóc có chút loạn, y phục trên người cũng có chút nhăn, thẳng tắp chạy đến trước mặt Mạnh Phất Ảnh, âm thanh ảo não nói, "Vương phi thứ tội, nô tì đáng chết, nô tì vừa nãy thật sự là quá mệt mỏi, sau khi trở lại phòng lại ngủ thiếp đi, quên mất việc truyền cơm cho Vương phi."
"Không có việc gì, ngươi cứ tiếp tục ngủ đi, bản cung sẽ ra ngoài dùng cơm. Bên ngoài tửu lâu còn nhiều mà, nhớ báo cho Vương gia đi tính tiền là được, nếu không bản cung nhờ danh nghĩa của vương gia để đi ăn một bữa cũng có thể. Tuy rằng thời gian bữa chính đã qua, nhưng tửu lâu cũng không đóng cửa." Mạnh Phất Ảnh đối với nàng ôn nhu cười, cực kì ôn hòa nói.
Thực coi nàng như tên đần sao?
Ngủ? Lừa quỷ sao, sau chuyện đó mà nàng ta có thể ngủ? Xem bộ dạng nàng ta hơi chật vật, trong lòng càng là âm thầm cười lạnh, giả bộ thật giống.
"Vương phi, nô tì sẽ đi phân phó người truyền cơm." Thanh Hà nghe vậy sắc mặt liền thay đổi vội vàng nói, sau đó quay ra vài nha đầu còn lại hô "Các ngươi vừa làm cái gì, sao không nhắc nhở ta truyền cơm cho Vương phi, còn đứng đấy làm gì, còn không mau đi."
Giọng nói kia còn có trọng lượng hơn Mạnh Phất Ảnh.
"Vâng, vâng." Nhóm nha đầu kia cũng liền đáp lời, muốn đi dọn đồ ăn.
"Không cần." Mạnh Phất Ảnh sắc mặt khẽ biến, lạnh giọng nói, "Không cần phiền toái như vậy."
Nói vừa xong, liền tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Thế nhưng Thanh Hà liên tục quấn đến trước mặt nàng, vội vàng khẩn cầu, "Vương phi, Vương phi, nô tì sẽ đi truyền đồ ăn ngay, thỉnh Vương phi chờ một chút."
"Nếu hôm nay là Vương gia, ngươi cũng nói với hắn phải chờ sao? Lời này, ngươi đi nói cùng Vương gia nhà ngươi đi." Mạnh Phất Ảnh con ngươi híp lại, lạnh lùng nhìn nàng, từng chữ từng chữ chậm rãi nói.
Hừ, trì hoãn thời gian, lại muốn chủ tử phải chờ, có đạo lí như vậy sao?
Thanh Hà thân mình cứng đờ, trong con mắt hiện lên một chút sợ hãi. Nhìn thấy Mạnh Phất Ảnh vẫn muốn đi ra ngoài, đột nhiên quỳ trước mặt Mạnh Phất Ảnh, vội vàng nói, "Đều là lỗi của nô tì, thỉnh Vương phi trừng phạt nô tì."
Mạnh Phất Ảnh cũng không thèm nhìn nàng một cái, sau đó liền trực tiếp đi ra ngoài. Trừng phạt, hừ, không cần nàng ra tay trừng phạt, nàng tin tưởng sẽ có người tới trừng phạt nàng ta.
Ra khỏi Vương phủ, Mạnh Phất Ảnh tìm một tửu lâu lớn nhất, gọi tràn đầy một bàn đồ cao lương mỹ vị, sau khi ăn no mới dừng lại, nàng cho tới bây giờ chưa từng bạc đãi thân thể mình.
Khi ra thanh toán, trước con mắt kinh ngạc đầy soi mói của chưởng quầy, nàng đem tất cả chi phí ghi tên Hiên Viên Diệp. Vẻ mặt như muốn nói ta đây cây ngay không sợ chết, nói cho ngươi hay, ngày mai đi Nghệ Vương phủ mà nhận tiền.
Hiên Viên Diệp rất ít khi đi tửu lâu, nếu có đi cũng không có khả năng nợ tiền. Chưởng quầy khóe môi hơi hơi giật giật vài cái, đi Nghệ Vương phủ đòi nợ, hắn có gan đó sao? Nhưng số tiền trong hóa đơn rất lớn, không thể cứ như vậy cho qua được.
Mạnh Phất Ảnh gọi tất cả những món ăn quý nhất, đắt nhất nơi này, lại còn gọi một bàn thức ăn, hết mấy trăm lượng bạc.
Nàng biết Hiên Viên Diệp dùng người luôn luôn cực kì cẩn thận, cho nên thủ hạ của hắn chắc hẳn đều là những người cực kì trung thành, hơn nữa sẽ nghe lời hắn trong mọi chuyện, quan trọng nhất là có chừng mực, nha đầu Thanh Hà kia rõ ràng không đủ tiêu chuẩn của Hiên Viên Diệp.
Huống chi Hiên Viên Diệp lại để nàng ta ở trong phủ này, bên người mình.
Cho nên nàng có chút hoài nghi, Thanh Hà không phải đích thân Hiên
Viên Diệp tuyển chọn, có lẽ là vì nguyên nhân nào đó, không thể không lưu lại.
Nếu nàng nói phải giúp hắn, thì sẽ cố gắng thực hiện điều đó. Trước tiên giúp hắn xử lý sạch sẽ những người không vừa mắt, đương nhiên nàng làm như vậy cũng là vì suy nghĩ ình, sao nàng lại lưu cái đầu đất ở bên mình được?
Khi Hiên Viên Diệp trở lại Vương phủ, Mạnh Phất Ảnh còn chưa trở về.
"Vương phi đâu?" Không thấy bóng dáng của nàng Hiên Viên Diệp sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng hỏi.
"Vương gia, vương phi nói muốn đi ra ngoài ăn cơm, nô tì ngăn không được." Thanh Hà một mặt ủy khuất nói, nhưng cũng cật lực che giấu chân tướng sự việc, liếc mắt liền thấy vẻ mặt Hiên Viên Diệp lạnh như băng, cũng không nhịn được lo lắng.
Hiên Viên Diệp lạnh lùng liếc nàng một cái, đột nhiên chuyển hướng sang phía Tốc Phong, trầm giọng nói, "Đi tra một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Sau đó lại đảo qua Thanh Hà, trong mắt lại càng thêm vài phần lãnh ý,
Mạnh Phất Ảnh đã nói sẽ làm tốt việc của một Vương phi nên làm, nàng đã nói thì nhất định sẽ làm được, cho nên không có khả năng vô duyên vô cớ lại chạy ra bên ngoài ăn cơm.
Hắn cũng không còn lo lắng nàng sẽ chạy trốn nữa, dù sao hiện tại thân thể Thái hậu không tốt, nàng muốn chăm sóc Thái hậu, hơn nữa nàng và hắn đã thương lượng nên nàng cũng không cần thiết phải trốn nữa.
Một lát sau Tốc Phong vào thư phòng, khóe môi lại hơi giật một cái, "Sáng hôm nay, vương phi đem Thanh Hà trị ột trận." Giọng nói Tốc Phong có vẻ như vui sướng khi người gặp họa, như hả được cơn giận trong lòng.
"Vậy sao?" Hiên Viên Diệp đầu lông mày cũng không khỏi nhăn lại, Thanh
Hà là người do Nhu phi đưa tới, cho nên có một số việc hắn đều là nhắm mắt cho qua.
"Sau đó Thanh Hà dám không để cho hạ nhân mang đồ ăn tới, cố ý trì hoãn thời gian, kết quả Vương phi phải đi tửu lâu ăn." Tốc Phong ngừng lại một chút, sau đó nói tiếp, lần này trong thanh âm có vài phần cẩn thận "Vương phi còn nói, muốn Vương gia đi trả tiền, bằng không liền nhờ vào danh tiếng của vương gia mà ăn thôi ạ."
Hiên Viên Diệp sắc mặt đột nhiên trầm xuống, nô tài to gan, quả nhiên là muốn làm phản, hừ. Nhưng nghe được câu sau của Tốc Phong khóe môi cũng hơi kéo ra mỉm cười, muốn hắn đi tính tiền, ha ha...
Quả thật là nữ nhân thông minh, nàng ta nhìn thấu Thanh Hà không phải người của hắn, cho nên nghĩ biện pháp muốn đuổi Thanh Hà đi.
"Được, ngươi đi ra ngoài trước, khi nào Vương phi trở về mang nàng tới gặp bổn vương." Hiên Viên Diệp thấp giọng nói, thật ra hắn cực kì chờ mong nhanh chóng nhìn thấy nàng.
Mạnh Phất Ảnh vừa trở lại Vương phủ, đã thấy Tốc Phong đi về phía mình, cung kính nói, "Vương phi, Vương gia đã trở về, người đang đợi Vương phi ở thư phòng."
"Được, tốt lắm". Mạnh Phất Ảnh sảng khoái đáp lời, sau đó liền đi về thư phòng, trong tay nàng đang cầm một tờ hiệp nghị.
Đến thư phòng, Mạnh Phất Ảnh lễ phép gõ cửa. Sau đó liền nghe được giọng nói nam nhân vô cùng dễ nghe truyền đến, "Tiến vào."
Mạnh Phất Ảnh nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Hiên Viên Diệp đang chăm chú nhìn sách, không thèm liếc nhìn nàng, cũng không để ý đến nàng.
Nàng một mình tự đi vào, nhưng Hiên Viên Diệp lại như cũ nhìn quyển sách trong tay hoàn toàn coi nàng như không khí. Nàng đoán hắn đã biết chuyện xảy ra hôm nay rồi, nhưng vì sao một chút phản ứng cũng không có?
Nhưng đó không phải là vấn đề quan trọng nhất, quan trọng nhất vẫn là tờ hiệp nghị này, chỉ khi hắn ký hiệp nghị này nàng mới có thể hoàn toàn yên lòng.
Suy nghĩ một chút, âm thầm thở ra một hơi, sau đó lấy hiệp nghị từ trong ống tay áo ra đưa đến trước mặt Hiên Viên Diệp, thấp giọng nói, "Vương gia, ta đã viết xong hiệp nghị, Vương gia xem qua một chút, nếu không ý kiến gì thì thỉnh ký tên."
Lúc này hai mắt Hiên Viên Diệp mới rời khỏi quyển sách, chuyển hướng về phía hiệp nghị của nàng, từng chữ từng chữ nhìn nội dung hiệp nghị kia, ánh mắt càng ngày càng phức tạp, càng ngày càng có chút quỷ dị...
← Ch. 041 | Ch. 043 → |